Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 107: Chương 107: Ôn luân tiên sơn (45)




Mấy ngày nay, Tô Hủ ở trong ngục rất nhàn nhã.

Thời điểm hắn vừa bị tế tửu đại nhân nhốt vào khá bất an, sợ hãi như chó nhà có tang, như chim sợ cành cong, đặc biệt là lúc tế tửu đại nhân tới thăm, chẳng những không thèm để ý đền lời a dua nịnh hót của hắn, ngược lại bỏ xuống một câu "Muốn xem biểu tình tuyệt vọng trước khi chết của ngươi".

Những lời này khiến Tô Hủ tuyệt vọng một thời gian.

Nhưng mà, mười ngày trôi qua, hai mươi ngày trôi qua, tế tửu đại nhân lại chậm chạp không hạ mệnh lệnh xử quyết.

Dựa theo hàm ý của ngục tốt mà đoán, Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân đều là sự vụ quấn thân, đầu tiên là tiên minh đại hội, sau đó là Ngọc Thiên Lưu tiến đến khiêu khích, chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới, đương nhiên là không có thời gian xử lý một tù phạm đã thất thế.

Tô Hủ đơn giản thả tim lại trong ngực, ôm dục vọng cầu sinh, bắt đầu nghiên cứu hoàn cảnh xung quanh.

Tế tửu đại nhân không có ham mê ngược đãi tù phạm, ngục tốt đối đãi với tù phạm cũng đủ rộng lượng, hơn nữa Côn Luân vừa trải qua trận đại chiến, nhân thủ không đủ, rất nhiều ngục tốt là tu sĩ trẻ tuổi, tư lịch (tư cách và sự từng trải) còn thấp kinh nghiệm không đủ, Tô Hủ nổi danh là mồm miệng lanh lợi, trước khi thất thế cũng có vài phần hư danh, đối phó với mấy tu sĩ trẻ tuổi không thành vấn đề, không đến mấy ngày đã lừa được ngục tốt.

Đặc biệt là thời gian gần đây, Tô Hủ lạnh mắt nhìn, chung quy cảm thấy ngục tốt không có nề nếp giống như trước đây, ngược lại có vài phần thất thần, nhìn kỹ, nói bọn họ có chút kinh hoảng sợ hãi cũng không quá.

Chẳng lẽ là Côn Luân lại xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên Tô Hủ hi vọng xảy ra chuyện, tốt nhất là xảy ra chuyện lớn, chuyện càng lớn càng khiến Côn Luân loạn thì bản thân hắn mới dễ chạy ra khỏi lao tù không nhìn thấy ánh mặt trời này.

Vì thế, nhóm ngục tốt càng hoảng loạn, hắn càng nhàn nhã tự đắc.

Đã nhiều ngày, hắn cũng từ chỗ ngục tốt nghe được một chút tiếng gió --- hình như là Tiên Chủ cùng tế tử đại nhân có chút bất hòa.

Thật sự chỉ là bất hòa một chút? Tô Hủ cười thầm trong lòng: Tế tửu đại nhân nắm giữ quyền lực trong tay quá lớn, mắt thấy sắp uy hiếp địa vị Tiên Chủ, đúng là thời điểm đổ thêm dầu vào lửa, Tiên Chủ sao có thể nhịn? Mặc dù là bất hòa một chút, cũng có khả năng trở thành nguyên nhân Tiên Chủ hoàn toàn diệt trừ tế tửu đại nhân.

Đến lúc đó mình có thể thừa lúc loạn mà chạy...

Đang lúc hắn chuẩn bị kế hoạch thoát thân, ngục tốt đột nhiên dẫn một người tiến vào, nói là đến thăm Tô các chủ.

Tô Hủ nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn—— người tới vóc dáng cường tráng, đầy mặt phẫn nộ, đi đường nhanh mà nặng —— đúng là Vạn phong chủ Vạn Quảng Lưu không thể nghi ngờ.

Trong lòng Tô Hủ mừng thầm, đơn giản bày ra một tư thế thoải mái dễ chịu, làm bộ nghỉ ngơi.

Hắn trước nay cũng chưa từng đem Vạn Quảng Lưu đặt ở trong mắt, Vạn Quảng Lưu người này quả thật kiếm thuật cao cường không sai, suất lĩnh muôn vàn tu sĩ cùng Ma giáo tác chiến cũng xác thật dũng mãnh vô cùng, nhưng là tác chiến trên mặt tâm cơ mưu kế một chút cũng không có, Vạn Quảng Lưu cùng mình là đối thủ một mất một còn nhiều năm, đánh nhau với mình giống như chém đao vào trong nước, căn bản không chiếm được nửa điểm tiện nghi.

Quả nhiên, Tô Hủ không nghỉ ngơi bao lâu liền nghe thấy Vạn Quảng Lưu thiếu kiên nhẫn mở miệng, thanh âm lãnh lệ: "Tô các chủ, biệt lai vô dạng?"

"Nhờ phúc của Vạn phong chủ, tại hạ bất quá là kéo dài hơi tàn thôi." Tô Hủ cười ha ha, lúc này mới mở mắt ra.

"Ta có lời hỏi ngươi." Vạn Quảng Lưu trừng mắt, đi thẳng vào vấn đề.

"A? Tại hạ chỉ là một kẻ tù phạm, như thế nào đáng giá để Vạn phong chủ..." Tô Hủ khách khí.

"Hừ, đừng nói nhảm nữa." Vạn Quảng Lưu cắt đứt lời hắn, đầy mặt viết "Lão tử thập phần chán ghét ngươi, nhưng lại không có biện pháp không thể không tới tìm ngươi."

"Vạn phong chủ hỏi chuyện, tại hạ đương nhiên phải hảo hảo trả lời." Tô Hủ cười nói.

"Trước mắt có một cơ hội lập công chuộc tội, không biết Tô các chủ có nguyện ý tiếp thu hay không." Vạn Quảng Lưu nói: "Tô các chủ miệng lưỡi lưu loát, nói năng khéo léo, tất nhiên có thể thành công."

Cuộc đời Vạn Quảng Lưu chưa từng khen qua Tô Hủ, hai câu "Miệng lưỡi lưu loát, nói năng khéo léo" này rõ ràng là học được từ người khác, nói vô cùng cứng nhắc.

"Ha ha ha... Kẻ kém cỏi này xác thật có thể nói người sống thành người chết, nói người chết thành người sống, nhưng không phải nói cái gì cũng thành công." Tô Hủ cười nói: "Nếu tại hạ nói cái gì cũng đúng, cũng không đến mức lưu lạc đến tình trạng ngày hôm nay."

"Lúc này nếu không thành, lão tử liền một kiếm giết ngươi." Vạn Quảng Lưu cả giận.

"Ái chà, khi nào thì Vạn phong chủ có quyền lực lớn như vậy, không ngờ có thể chi phối sống chết của tù phạm?" Tô Hủ kinh dị, đồng thời âm thầm tính toán trong lòng --- tuy Vạn Quảng Lưu là phong chủ có chiến công hiển hách, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện xâm nhập vào lao tù giết tù phạm, trừ phi Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân mặc kệ chuyện này, trừ phi Côn Luân đã nguy tới nơi rồi...

"Tô Hủ, tiểu tử ngươi so với du háo còn tinh hơn (nghĩa gốc là so với dầu mỡ còn trơn hơn, ý nói Tô Hủ rất láu cá lươn lẹo), lão tử cũng không định gạt ngươi." Vạn Quảng Lưu suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: "Chỉ cần ngươi có thể khuyên Tiên Chủ cùng tế tửu đại nhân quay về mối quan hệ quân thần tốt đẹp, ta liền cho ngươi đi khỏi tù lao này, còn có thể hưởng thụ các loại vinh hoa phú quý như trước đây."

"Vạn phong chủ, lời này không đảm đương nổi." Tô Hủ vừa nghe đến lời này, sắc mặt liền ngưng trọng, thanh âm cũng dần khôi phục đứng đắn: "Tại hạ là tu sĩ của Côn Luân tiên sơn, đương nhiên là nên thay Côn Luân phân ưu giải nạn, theo lời phong chủ thì chuyện này không phải là nhỏ! Xin phong chủ hãy nói rõ!"

Vạn Quảng Lưu thấy hắn thành khẩn như thế, có chút kinh ngạc.

"Nhiều năm trước tới nay, tại hạ xác thật khắc khẩu không ngừng với Vạn phong chủ, nhưng nhớ lại, chúng ta đều là suy nghĩ vì Côn Luân, đều là xem thường đối phương." Tô Hủ cười khổ: "Chuyện dĩ vãng là tại hạ lòng dạ hẹp hòi... Vạn phong chủ là anh hùng cái thế, tại hạ cũng tuyệt đối không phải hạng người đê tiện vô sỉ, nếu quả thực Côn Luân có đại nạn trước mặt, xin Vạn phong chủ tin tưởng tại hạ."

Thần sắc Vạn Quảng Lưu giật giật, cũng không khỏi thở dài, thu liễm khí thế hùng hổ dọa người lại, cẩn thận nói đại nạn trước mặt Côn Luân một lần.

Tiên Chủ tính tình đại biến, không để ý tới sự vụ.

Tế tửu đại nhân cùng Tiên Chủ hoàn toàn bất hoà, hiện đang bị cầm tù ở phòng trong Cát Tường điện, sống chết không rõ.

Vào lúc này, Ngọc Thiên Lưu suất lĩnh ma vật quy mô ngàn vạn tiến công.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, Côn Luân lại không người tọa trấn chỉ huy, như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn.

Tô Hủ cẩn thận nghe xong, than thở vài tiếng, mặt không còn một chút máu, nhất thời không nói ra lời.

"Hiện giờ chỉ sợ chỉ có Tô các chủ mới có thể khuyên phục Tiên Chủ." Vạn Quảng Lưu nói.

"Tại hạ?" Ha mắt Tô Hủ mờ mịt, cười khổ: "Cho dù là tại hạ cũng chỉ sợ không được..."

"Không được?"

"Lần này là Vạn phong chủ cái gì cũng thử trong lúc tuyệt vọng, xưa nay người Tiên Chủ tin tưởng chỉ có một mình tế tửu đại nhân, nếu ngay cả tế tửu đại nhân cũng không tin, thì ngài ấy có thể tin ai? Đương nhiên ngài sẽ không nghe ta khuyên can, chỉ sợ đột nhiên bạo nộ."

"Vậy chẳng lẽ Tô các chủ trơ mắt nhìn Côn Luân bị hủy diệt sao!" Vạn Quảng Lưu cả giận.

"Tại hạ cho rằng hiện giờ nên đặt việc chống đỡ ngoại địch lên hàng đầu." Tô Hủ nói.

"Tế tửu đại nhân không ở đây, còn có ai có thể chỉ huy được tám tòa sơn môn mười sáu đội ngũ." Vạn Quảng Lưu thở dài: "Lão tử tự nhận sẽ đánh giặc, nhưng cũng không tinh thông chiến lược toàn cục..."

"Nếu Vạn phong chủ tin tưởng tại hạ, tại hạ có thể kiệt lực bày mưu tính kế." Tô Hủ nói.

"Ngươi?" Vạn Quảng Lưu nghi hoặc: "Ngươi có bản lĩnh gì?"

"Nếu tại hạ không có nửa điểm bản lĩnh, chỉ bằng công phu mồm mép cũng không có khả năng may mắn được làm chức cao nhiều năm nay." Tô Hủ nói: "Vạn phong chủ vẫn là coi thường tại hạ."

Ngôn ngữ Tô Hủ thành khẩn, khí thế nghiêm nghị, thế nhưng thực sự có vài phần bộ dáng có thể ngăn cơn sóng dữ.

Vạn Quảng Lưu hỏi hắn mấy vấn đề bài binh bố trận, không ngờ Tô Hủ thật sự có thể đối đáp trôi chảy.

"Là ta coi thường Tô các chủ." Vạn Quảng Lưu thở dài ảm đạm: "Hiện giờ, người duy nhất có thể giúp được ta không ngờ lại là Tô các chủ, thật sự phải khiến người cảm thán..."

"Không cần cảm ơn tại hạ." Tô Hủ ho khan vài tiếng: "Vì Côn Luân tận tâm tận lực là trách nhiệm chúng ta nên làm, huống hồ tại hạ tin tưởng Vạn phong chủ làm người chính trực, nếu tại hạ quả thực có thể lập công, nhất định Vạn phong chủ sẽ cứu tại hạ khỏi lao tù này."

Tô Hủ ở phòng một người, bốn phía đều là vách đá, ngay cả ngục hữu cũng không có, nói chuyện sẽ không bị người nghe được, chuyện này Vạn Quảng Lưu rất yên tâm, đàm luận chuyện cơ mật với Tô Hủ cũng không sợ bị tiết lộ.

"Vậy liền tốt, ta đang có vài chuyện khó giải quyết, không có người thỉnh giáo, đành phải thương nghị với Tô các chủ." Trong lòng Vạn phong chủ vui mừng, ngoài mặt vẫn giả bộ dáng bất động thanh sắc, cẩn thận thỉnh giáo.

Mấy canh giờ trôi qua rất nhanh, Vạn Quảng Lưu đi rồi, Tô Hủ không khỏi mừng như điên một trận.

Vừa rồi hắn giải quyết giúp Vạn Quảng Lưu mấy nan đề không sai, nhưng cũng tìm hiểu được không ít cơ mật từ lời nói của Vạn Quảng Lưu.

Ví dụ như, lần này Ngọc Thiên Lưu thế tới rào rạt, phần thắng cực lớn.

Ví dụ như, tu sĩ Côn Luân nhiều ngày không được huấn luyện đánh trận, sớm đã mỏi mệt bất kham.

Ví dụ như, tu sĩ Côn Luân nhân số không đủ, trong tám tòa sơn môn, hai sơn môn hướng đông nam nhân số thủ vệ cực ít, chỉ có thể ỷ vào địa hình hẻo lánh mà đánh cuộc, đánh cuộc Ngọc Thiên Lưu sẽ không tiến công nơi này.

Tô Hủ đi đi lại lại trong lao tù, âm thầm tính toán một đêm, cuối cùng quyết định cơ hội tốt nhất để đào tẩu đã tới.

Không đến mấy ngày, trong nhà lao truyền ra tin tức --- Tô Hủ suy nghĩ quá mức, tâm lực lao lực quá độ, bệnh không dậy nổi.

Xưa nay thị vệ có quan hệ không tồi với Tô Hủ, thấy bệnh hắn quái dị, đành phải tiến lên an ủi, Tô Hủ trong hơi thở thoi thóp nhân cơ hội thỉnh cầu muốn y giả thân tín của mình đến trị liệu.

Thị vệ không dám khắt khe quá với tù phạm, liền đồng ý thỉnh cầu này.

Không ngờ mặc dù trải qua toàn lực chẩn trị của y giả thân tín, Tô Hủ vẫn dần dần suy nhược, rốt cuộc cũng chết.

Xác chết đương nhiên không thể để lại trong nhà tù, thân tín liền chuẩn bị quan tài vận chuyển ra ngoài.

Vạn Quảng Lưu nghe được tin Tô Hủ chết, không khỏi than thở vài câu, trong lòng áy náy trầm trọng. Vốn dĩ thân thể Tô Hủ không được tốt cho lắm, ở trong lao nhiều ngày, dáng vẻ tiều tụy, ngày ấy lúc giúp mình giải quyết nan đề lại dốc hết sức lực dốc hết tâm huyết... Không ngờ bị suy nhược mà chết, thật sự rất đáng tiếc.

Ai cũng không biết, đêm mấy ngày sau, một bóng hình trộm bò ra khỏi quan tài, hướng về sơn môn phía đông nam chưa từng có người canh gác chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.