Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 69: Chương 69: Ôn luân tiên sơn (7)




Lý Việt Bạch cũng liệu định vị nhị công tử này không dám làm ra chuyện quá phận gì, mới mặc kệ cho mình ngủ.

Hắn thật sự là mệt nhọc quá độ, nhắm mắt lại liền vô tri vô giác lâm vào hắc ám.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã đã nổi lên ở phía chân trời, Cát Tường điện vẫn một mảnh tối tăm, mấy cái đèn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Ngồi dậy, mới phát hiện nhị công tử thế nhưng còn dựa vào ánh đèn leo lắt để đọc sách, nhìn dáng vẻ, hẳn là một đêm không ngủ.

"Xin thứ cho bỉ nhân thất trách." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương vẫn luôn nhức mỏi, nói.

Mặc kệ vị nhị công tử này lúc trước phóng đãng như thế nào, hiện tại cũng là thượng cấp của mình, chuyện tối qua thật sự có chút không hợp quy củ —— nhị công tử thế nhưng lại động tay động chân cúi đầu khom lưng dùng thủ đoạn trấn an mình đi vào giấc ngủ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.

"Với quan hệ của chúng ta, cần gì phải xa cách như vậy." Ngọc Thiên Cơ thấy hắn tỉnh, ngẩng đầu lên khỏi hồ sơ vụ án, cười cười.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, một đêm không ngủ, dưới mắt cũng chỉ thâm thêm một chút, thần thái vẫn như thường.

"Ngày xưa Tiên Chủ cùng bỉ nhân chưa từng quen biết, lấy đâu ra quan hệ ngài vừa nói?" Lý Việt Bạch cười khổ.

"Tế tửu đại nhân, ý ta không phải như vậy." Ngọc Thiên Cơ nhấc bút: "Hiện giờ ta vừa mới bước lên ngôi vị Tiên Chủ, trên dưới Côn Luân có ai chịu phục ta? Chỉ có ngươi thật tâm vì ta, thật tâm vì toàn thể trên dưới Côn Luân, ta không dựa vào tế tửu đại nhân thì dựa vào ai? Cho nên mới nói, tế tửu đại nhân không cần khách khí với ta, không cần coi ta là Tiên Chủ, cứ coi ta là đồ đệ là được rồi."

Đó là thói quen quen thuộc của y, mỗi ngày miệng đều dùng lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành đám nữ tử mỹ mạo luyến đồng mỹ mạo vây quanh mình. Nhưng một đoạn lời nói này, lại cực kỳ thành khẩn chân thành tha thiết, không có nửa điểm dụ người.

Nói đi nói lại, biện pháp dụ người cao siêu nhất chính là như vậy, dùng lời thật lòng để nói, có người nào lại không cảm động?

"..." Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, cũng chỉ có thể trả lời hình thức hóa: "Bỉ nhân đương nhiên sẽ vì Côn Luân mà dốc hết sức lực."

Thôi, mặc kệ Tiên Chủ nói cái gì, mình cứ làm tốt công tác của mình, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra là được rồi.

"Xin chào ký chủ, nhiệm vụ thứ hai <Khiến Ngọc Thiên Cơ trở thành Tiên Chủ> đã hoàn thành thành công." Hệ thống nhảy ra: "Kế tiếp xin hoàn thành nhiệm vụ <Đánh lui Ma giáo>."

Lý Việt Bạch đứng lên, mở một tấm bản đồ, tiếp tục lên chiến thuật.

Trên bản đồ, địa hình Côn Luân tiên sơn được vẽ rõ ràng.

Cổ thành trong thế giới hiện thực, đều là dùng gạch đá mà xây thành lũy thật cao, chống lại sự xâm lược của địch ngoại xâm. Nhưng đây là thế giới tu tiên, tường thành không ngăn được tu sĩ có pháp thuật, bởi vậy, bốn phía Côn Luân tiên sơn không có tường thành, mà có một tầng kết giới.

Kết giới là do đạo pháp ngưng kết mà thành, giống như một cái lồng, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, kết giới có thể bị phá vỡ, cũng có thể tu bổ lại, chỉ là quá trình phá vỡ cùng tu bổ cực kỳ chậm, cần hơn một trăm một ngàn tu sĩ hợp lực mới có thể hoàn thành --- kỳ thật nó tương tự với tường thành trong thế giới hiện thực, địch nhân sẽ từng chút một phá hủy tường thành, phá một lỗ hổng trên tường thành, mà người thủ thành đương nhiên có thể dùng gạch đá bùn đất để tu bổ.

Nhưng mà, Côn Luân tiên sơn cũng không thể không liên thông với thế giới bên ngoài, tu sĩ của Côn Luân tiên sơn cần ra ngoài, mà những môn phái khác cũng cần đi vào, bởi vậy, kết giới không có khả năng bền chắc như thép, trên kết giới cần có cửa.

Cửa vào kết giới được gọi là sơn môn, có tất cả tám cái, phân bố đều quanh chân núi Côn Luân tiên sơn, sơn môn cực kỳ rộng lớn, có thể cho mấy chục người cùng đi qua một lúc, tương đương với cổng thành trong thế giới hiện thực.

Sau khi bị đội quân Ma giáo bao vây, mỗi sơn môn đều bị các tu sĩ Côn Luân dùng pháp thuật phong bế, tương đương cho thêm một "cánh cửa" vào, nhưng rốt cuộc vẫn kém xa "tường thành" rắn chắc, bởi vậy, sơn môn vẫn là điểm yếu nhất của Côn Luân tiên sơn.

Nếu đại quân Ma giáo muốn xông vào, nhất định sẽ toàn lực tấn công tám sơn môn kia.

Đương nhiên, sơn môn là trọng điểm phòng ngự của Côn Luân, mỗi sơn môn đều có mấy trăm tu sĩ có đạo pháp cao siêu canh gác.

Lý Việt Bạch nhắm mắt, điều tra toàn bộ tư liệu trong đầu nguyên chủ.

Sở dĩ hắn mệt mỏi như thế, chính là bởi tư liệu trong đầu nguyên chủ thật sự quá nhiều.

Không chỉ rõ như lòng bàn tay địa hình Côn Luân tiên sơn, còn quen thuộc đủ loại phương thức chiến đấu, trận hình trận pháp, đối với phương thức Ma giáo tiến công cũng có hiểu biết nhất định, thậm chí ưu khuyết điểm về kiếm thuật đạo pháp của đệ tử các phong đều nắm rõ ràng.

Càng miễn bàn tới vô số kinh nghiệm thực chiến...

Nguyên chủ càng cường đại, trong lòng Lý Việt Bạch càng thấp thỏm, lo mình một tay phá nát bài tốt, không dám phạm phải bất kì sai lầm nào.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất thăm viếng các tu sĩ thuộc các viện các phong của Côn Luân một lần, giảng giải cẩn thận với các vị tiên trưởng phong chủ các chủ, sau đó dựa theo tình huống thực tế, phân phối nhiệm vụ bảo vệ.

May mà, khi đối đầu với kẻ địch mạnh, những người vốn không đoàn kết lắm cũng không thể không đoàn kết, hơn nữa, pháp lệnh của Lý Việt Bạch nghiêm minh, phân chia đội ngũ gọn gàng ngăn nắp, trong lúc nhất thời, trên dưới Côn Luân đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

"Sư tôn!" Tiểu Ngải hưng phấn chạy vào: "Còn ta? Ngài cho ta vào đội ngũ nào?"

Trên trán nàng tất cả đều là mồ hôi lấp lánh, trong tay còn cầm kiếm, nhìn liền biết vừa trở về sau khi luyện kiếm.

"Hồ nháo." Lý Việt Bạch vùi đầu viết thư từ, không ngẩng đầu.

Đối kháng Ma giáo không phải chuyện đùa, trẻ con như Tiểu Ngải, cần phải được bảo hộ tại hậu phương.

"... Đệ tử nghiêm túc!" Tiểu Ngải vừa nghe, lập tức mở to hai mắt, ngữ khí cũng nghiêm túc lên: "Nếu Ma giáo thật sự đánh vào Côn Luân, nhất định đệ tử cũng không còn mạng, còn không bằng liều chết đánh một trận! Nếu chỉ nhìn nhóm tiên trưởng cùng sư huynh chém giết tại tiền tuyến, mình lại không làm gì, như vậy rất mất mặt!"

"Đối với những tu sĩ không đủ năng lực, không tạo thêm phiền phức chính là trợ giúp tốt nhất." Lý Việt Bạch nói.

Hắn không cảm thấy những lão nhược phụ nữ và trẻ em được bảo hộ là mất mặt, dù sao tiền tuyến cũng cần hậu phương chi viện vật tư, mỗi người đều có vị trí của mình.

"Ai nói ta không đủ năng lực, kiếm thuật của ta rất lợi hại! Không đặt tại tiền tuyến còn có thể đặt ở nơi nào?" Tiểu Ngải không phục, rút kiếm múa may vài nhát, xác thật có bài bản.

Tuy rằng bề ngoài của nàng vẫn là bộ dáng bé gái, nhưng việc này liên quan đến chuyện tu tiên, cũng liên quan đến tính cách hoạt bát vô tư của nàng, thực tế nàng đã thành niên. Kiếm thuật cùng đạo pháp xác thật cũng không có trở ngại, chỉ là chưa bao giờ trải qua sóng to gió lớn, cho nên Lý Việt Bạch không dám xếp nàng vào tuyến đầu đội ngũ phòng ngự.

"Đệ tử đã nghĩ kỹ rồi, đội ngũ Vạn phong chủ cực kỳ thích hợp với đệ tử." Tiểu Ngải nói thẳng.

Phong chủ Vạn Quảng Lưu của Thanh Long phong cùng đệ tử của hắn được Lý Việt Bạch ủy thác trọng trách, phái đi thủ vệ hai sơn môn phía nam, là lực lượng trung kiên của Côn Luân.

Nếu xếp Tiểu Ngải vào đội ngũ Thanh Long phong, cũng rất thích hợp, kiếm thuật của nàng hoàn toàn đạt đến sự phối hợp tốt nhất ở nơi đó.

Lý Việt Bạch chần chờ một lúc, trong đầu liền vang lên âm thanh nhắc nhở bén nhọn của hệ thống.

"Cảnh báo, cảnh báo, xin ký chủ thận trọng, xin ký chủ thận trọng!" Thanh âm hệ thống cao lên quãng tám.

"Hệ thống, làm sao vậy?" Lý Việt Bạch trước nay chưa từng thấy hệ thống như vậy, mày nhăn lại, khẩn trương.

"Xin không xếp Tiểu Ngải vào đội ngũ Vạn Quảng Lưu." Hệ thống cảnh cáo.

"Vì sao?"

"Bởi vì nguyên chủ đã từng làm như vậy." Hệ thống trả lời.

Gia hạn thời gian đã đến, hệ thống cũng không lộ ra toàn bộ những thứ nguyên chủ trải qua, bởi vậy, Lý Việt Bạch trừ bỏ việc toàn lực nghênh chiến Ma giáo, đối với chuyện còn lại hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên cũng không biết nguyên chủ đã từng phái Tiểu Ngải đi theo Vạn Quảng Lưu.

"Vạn Quảng Lưu chỉ huy cũng không kém, theo gã tác chiến là lựa chọn tốt nhất." Lý Việt Bạch nói.

"Chính là trong chiến đấu không thể tránh được thương vong." Hệ thống trả lời: "Ở trong cốt truyện nguyên bản, Tiểu Ngải chết trong đội ngũ Vạn phong chủ."

"Chẳng lẽ là Vạn Quảng Lưu chỉ huy sai?" Trong lòng Lý Việt Bạch căng thẳng.

"Không phải." Hệ thống đưa ra một đoạn video.

Là tái diễn lại một đoạn của cốt truyện nguyên bản —— trên chiến trường một mảnh đao sơn biển máu, Tiểu Ngải đầu tóc rối tung, trên người che kín miệng vết thương cùng mồ hôi, biểu tình đáng yêu vô tư vốn thường ở trên mặt nàng hiện tại đã không còn, nàng không chút biểu tình, hơn mười giáo đồ Ma giáo xông tới, kiếm trong tay nàng vung lên, ngay sau đó lấy ra một lá bùa, bọc bản thân mình cùng cộng đồng giáo đồ Ma giáo lao vào biển lửa.

Tiểu Ngải nói muốn ra trận giết địch tuyệt đối không phải lời nói suông, mà là nói được làm được.

"Sự hy sinh của nàng không liên quan đến Vạn Quảng Lưu." Hệ thống nói: "Chính là Vạn Quảng Lưu không nghĩ như vậy."

"Chẳng lẽ gã cảm thấy áy náy?" Lòng Lý Việt Bạch trầm xuống.

"Nhiều hơn là lo lắng." Hệ thống nói.

"Lo lắng?" Lý Việt Bạch nghĩ một chút, liền hiểu rõ.

Tiểu Ngải là một trong số những đệ tử Mục Thanh Ninh thương yêu nhất, nàng chết trong đội ngũ Vạn Quảng Lưu, Vạn Quảng Lưu khó tránh khỏi sẽ lo lắng hãi hùng, sợ Mục Thanh Ninh canh cánh trong lòng mà trả đũa mình.

Cứ như vậy, cho dù mọi chuyện Mục Thanh Ninh làm không có bất luận sai lầm gì, cũng sẽ sinh ra hiềm khích không thể đền bù trong mối quan hệ với Vạn Quảng Lưu.

Hệ thống nhắc nhở là đúng, cần phải thay đổi tương lai như vậy.

Sau khi Lý Việt Bạch cân nhắc, viết ra điều lệnh mới trên giấy.

"Tiểu Ngải, ngươi cùng Khương Thiếu Anh trộm trốn ra ngoài, đi tìm Ngọc Thiên Lưu, thỉnh cầu hắn chi viện cho Côn Luân." Lý Việt Bạch hạ lệnh.

"A? Nhưng đệ tử muốn ra trận giết địch!" Tiểu Ngải nói.

"Chuyện cầu viện còn quan trọng hơn so với ra trận giết địch." Lý Việt Bạch trầm giọng: "Không được cãi lệnh."

Ngọc Thiên Lưu mang theo mấy ngàn quân tinh nhuệ ở bên ngoài, nếu có thể mời hắn trở về chi viện, hai mặt giáp công, Ma giáo tất nhiên sẽ bị thương nặng. Tiểu Ngải am hiểu kiếm thuật cùng khinh công, thứ Khương Thiếu Anh am hiểu nhất che dấu, phái hai đệ tử này ra ngoài cầu viện là thích hợp nhất.

"Cảnh báo, cảnh báo, ký chủ, quyết định này cũng không tốt." Hệ thống ăn ngay nói thật: "Cần phải nhắc nhở ngài, cái viện này, là cầu không đến."

"Hả?"

"Cách làm người của Ngọc Thiên Lưu, trong kho ký ức của ngài cũng có đi." Hệ thống nói.

"Có một ít." Lý Việt Bạch nhớ lại.

Ngọc Thiên Lưu là trưởng tử của Tiên Chủ, Ngọc Thiên Cơ khác mẹ với huynh trưởng, hắn thông minh, khả năng trên các phương diện đều rất ưu tú, chỉ là hắn không phải người tu đạo hiệp khí tiên khí, mà càng giống đế vương trong thế giới bình thường, cực kỳ xem trọng quyền thế ích lợi.

"Hệ thống, ý của ngươi là nói, xuất phát từ ích lợi của bản thân, Ngọc Thiên Lưu sẽ không trở về tiếp viện?"

"Đúng vậy." Hệ thống trả lời: "Ở trong cốt truyện nguyên bản, hắn nhận được cầu viện của Mục Thanh Ninh, bỏ mặc —— không, so với bỏ mặc còn nghiêm trọng hơn."

"Như thế nào?" Lý Việt Bạch càng thêm tò mò.

"Ngọc Thiên Lưu giết chết người đến cầu viện!" Hệ thống nói.

Tim Lý Việt Bạch trầm xuống: "Giết?"

"Đúng vậy." Hệ thống trả lời: "Ngọc Thiên Lưu xác thật quá nguy hiểm, hắn không muốn trở về đối mặt với Ma giáo đại quân, thế nhưng lại không tiếc giết chết người mang tin tức Mục Thanh Ninh phái đi cầu viện!"

"..." Tin này thật sự rất có lực ảnh hưởng, Lý Việt Bạch không khỏi ngồi xuống trước án trác, xoa trán cẩn thận tự hỏi.

"Cho nên, ngài phái hai đệ tử đi cầu viện, là không có ý nghĩa gì, bọn họ cũng sẽ bị Ngọc Thiên Lưu giết chết mà thôi!" Hệ thống nói.

Lý Việt Bạch lặp lại cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định.

"Hệ thống." Hắn thấp giọng nói: "Tao vẫn muốn phái Tiểu Ngải cùng Thiếu Anh đi tìm Ngọc Thiên Lưu."

"Chính là..."

"Không phải cầu viện, mà là âm thầm giám thị hắn."

"Ký chủ, quyết định này có đạo lý nhất định, nhưng vẫn là quá nguy hiểm."

"Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể nói thêm một ít tin tức của Ngọc Thiên Lưu, làm cho hai người bọn họ tận lực tránh đi nguy hiểm." Lý Việt Bạch nói.

"Cái này, hệ thống đương nhiên sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ngài." Hệ thống hứa hẹn nói.

"Vậy quyết định như vậy, nếu hai người họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, xem như không phải đệ tử của Mục Thanh Ninh." Lý Việt Bạch thở dài.

Hắn rất tin tưởng Tiểu Ngải cùng Thiếu Anh, tin tưởng bọn họ có biện pháp bảo toàn chính mình, hoàn thành nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.