Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 17: Chương 17




Bạch Tử Họa ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bóng đen mở cửa đi vào rừng trúc chẳng mấy chốc đã không thấy nhân ảnh.

“Hắn thế nhưng lại ăn thức ăn ngươi nấu?” Thanh y nữ tử lạnh nhạt lên tiếng.

“Vâng, chủ nhân” thanh âm thiếu nữ mềm mại chính là Tiểu Nguyệt mấy ngày nay đã ở bên cạnh Bạch Tử Họa.

“Ừm đúng là thú vị” thanh y nữ này cũng chính là Huyết Liên Nguyệt Băng.

“Hửm?” Nguyệt Băng trong lòng cười lạnh một tiếng.

“Chủ nhân?” Tiểu Nguyệt còn đang đợi lệnh.

“Nhiêm vụ của ngươi tuy chưa hoàn thành và cũng không thể hoàn thành nữa”

Một bóng trắng xuất hiện trong rừng trúc.

Đợi khi Bạch Tử Họa đến Tiểu Nguyệt buổi trưa còn nấu đồ ăn cho hắn đã tan ra thành không khí.

“Ngươi cuối cùng là ai?” trong giọng nói của Bạch Tử Họa đầy run rẩy hiển nhiên cho thấy chủ nhân của nó đang vô cùng kích động.

“Trên đời này có thể tạo ra vật thì có thể là ai?” Huyết Liên Nguyệt Băng vừa vuốt ve huyết tiêu vừa trả lời.

“Có thể tạo ra con người hoàn chỉnh có thể là ai?” Bạch Tử Họa nghĩ đến Tiểu Nguyệt, một người không thể bỗng dưng biến mất, trừ khi được tạo ra từ phép thuật. Trong lục giới không một ai có thể làm được, chỉ có thần mới có thể tạo ra vật.

“Tiểu Cốt cuối cùng ngươi cũng đến tìm vi sư” Bạch Tử Họa đã không còn giữa được vẻ lạnh nhạt ban đầu.

“Đừng gọi ta là Tiểu Cốt” Huyết Liên Nguyệt Băng dùng sức bấm mạnh vào huyết tiêu.

“Thì ra là nàng!” cảm giác quen thuộc giống như có lưỡi dao cắt vào tim, giống như đêm đó lúc hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.

“Ngạc nhiên sao? Đây chính là huyết chú lúc ngươi dùng phép thuật đưa linh lực vào cứu Tiểu Nguyệt ta đã cấy vào tim ngươi”

Huyết Liên Nguyệt Băng qua lại nhìn Bạch Tử Họa lúc này trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng.

“Mạng vi sư là do nàng cứu nếu nàng muốn lấy lại ta cũng rất sẵn lòng” Bạch Tử Họa nhìn thẳng vào mắt Huyết Liên Nguyệt Băng.

“Làm sao bây giờ ta không muốn giết ngươi nhưng lại muốn giết hết Trường Lưu cung” Huyết Liên Nguyệt Băng trở nên rét buốt nói ra.

“Nàng có thể giết ta, đó là ta nợ nàng đừng làm hại người vô tội”

“Ha ha ha vô tội, bọn chúng mới chính là người có tội, tất cả đều đáng chết” Nguyệt Băng nhỏ nhẹ nói xong vô cùng hài lòng khi thấy khuôn mặt của Bạch Tử Họa trầm xuống.

“Nếu Thượng Tôn không muốn ta làm vậy cũng được” nháy mắt một cái khăn xuất hiện trên tay nàng, nhẹ nhàng giúp Bạch Tử Họa lau đi mồ hôi trên trán.

“Nếu ta không làm thì ngươi làm đi, giúp ta đi giết hết đám người Trường Lưu Cung đó!” Huyết Liên Nguyệt Băng vô cùng bình tĩnh nói ra giống như bình luận về thời tiết hôm nay có đẹp hay không.

“Nằm mơ!” Bạch Tử Họa gạt tay của nàng ra, quát lên.

“Có nằm mơ hay không thử thì sẽ biết” Nguyệt Băng mỉm cười nhìn Bạch Tử Họa mặt tái nhợt.

“Ngươi nghĩ huyết chú này có thể làm gì? À mà hôm qua ngươi suýt nữa giết nha đầu Tiểu Nguyệt của ta đó sao lại bất cẩn vậy chứ?” nhìn đến người đang bị dọa sợ đến ngây người Nguyệt Băng tiếp tục nói “Nếu như ngươi cũng bất cẩn giết hết người của Trường Lưu Cung như vậy thì không ổn rồi.

“Ngươi cuối cùng muốn gì?” tỉnh lại từ trong kinh khiếp Bạch Tử Họa hỏi nàng trong giọng nói đã lộ rõ sự bất lực.

“A chi bằng ngươi theo ta nếu như ngươi có bất cẩn ta cũng có thể nhắc nhở, ta chịu thiệt chút liền nuôi cơm thêm một người” Huyết Liên Nguyệt Băng bỡn cợt nhìn người đối diện nói.

“Được” Bạch Tử Họa rõ ràng không còn con đường nào khác.

“Rất ngoan!” cảm giác bao nuôi thượng tiên quả nhiên không tệ nha.

Hai người rất nhanh biến mất trả lại cho rừng trúc vẻ tĩnh lặng vốn có. Nhưng rất nhanh có lẽ lục giới sẽ không còn yên tĩnh nữa.

Bạch Vân Sơn

“Thật hiếm có, không đi hoang nữa sao?” Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn người đang nhàn nhã nhấp trà trên bàn buồn cười hỏi.

“Tiểu Bảo Bảo nhìn xem mẹ ngươi dẫn nam nhân về còn muốn đuổi ta đi nữa” Huyết Liên Hàn ra vẻ đáng thương nói, lại kéo tay áo chùi giọt nước mắt vốn không tồn tại trên khóe mi

“Số ta thật khổ mà, ta không muốn sống nữa ai cũng đừng cản ta”

Đường Bảo theo Nhị Hoàng thân la cà mấy tháng nay cũng lây bệnh sợ thiên hạ không loạn của hắn “A thần tiên ca ca đừng chết mà, người chết rồi nam nhân của mẹ sẽ ngược đãi Tiểu Bảo”

“Tiểu Bảo Bảo ngoan chúng ta thành kẻ không ai cần rồi” Huyết Liên Nguyệt Băng nhìn hai kẻ điên vừa khóc vừa đập bàn nhưng lại không có giọt nước mắt nào chảy ra kia rồi lại liếc nhìn Bạch Tử Họa đứng một bên thật sự là muốn đập đầu vào khối đậu hủ chết cho rồi.

“Huynh muốn chết ta có thể giúp một tay, mặt mũi cũng bị huynh vứt sạch rồi”

“Thần tiên ca ca đó hình như là Thượng Tôn” Đường Bảo sau khi quan sát xung quanh thì thấy Bạch Tử Họa đứng kế bên Huyết Liên Nguyệt Băng lúc này mới kéo kéo tóc Huyết Liên Hàn nói nhỏ.

“Này ta nói ngươi dù sao cũng là thượng tiên lại có thể vì mấy câu ngọt ngào của Tiểu Nguyệt Nguyệt liền bỏ Trường Lưu Cung trốn theo nàng đến đây, đúng là làm người ta xấu hổ mà” Huyết Liên Hàn vừa đi vòng quanh đánh giá Bạch Tử Họa vừa nói vẻ mặt mới khóc lóc liền thay đổi như tú bà nhìn thấy cô nương mới bán thân.

Bạch Tử Họa trước giờ tuy rất giỏi trấn định nhưng cũng không ai dám khiêu khích hắn như vậy, kể cả Sát Thiên Mạch cũng chỉ dám chọc ghẹo hắn đôi câu vì vậy Huyết Liên Hàn vừa dứt câu Bạch Tử Họa liền một chưởng đánh tới.

“A thật là khinh người quá đáng ma mới ăn hiếp ma cũ sao?” Huyết Liên Hàn cũng không nể mặt huy 5 thành thần lực đánh lại.

Chỉ là Bạch Tử Họa cũng không định lấy mạng Huyết Liên Hàn mà chỉ là muốn cảnh cáo hắn do đó ra chỉ 5 phần pháp lực, tuy cùng là 5 thành nhưng Huyết Liên Hàn dù sao cũng là thần tộc vì vậy Bạch Tử Họa bị chưởng lực đánh trúng bay thẳng vào vách tường phun ra một ngụm huyết.

“Nha trước giờ không ai đánh với ta mà chịu nhường nhịn hết ngươi là người đầu tiên, đáng ghét làm ta cảm động người ta phá lệ chữa thương cho ngươi vậy” nói xong liền mang người đi.

“Đa tạ” tuy rằng bị đả thương nhưng đối phương cũng không có ác ý hơn nữa còn là bản thân ra tay trước Bạch Tử Họa cũng không phải là người không phân biệt thị phi vì vậy liền khách khí đối đãi.

Hắn không ngờ chính vì thái độ hòa hoãn hiện tại lại mang đến một rắc rối lớn trong tương lai.

“Cái quái gì chứ?” Huyết Liên Nguyệt Băng đen mặt người là do nàng mang về, bây giờ lại tương thân tương ái với nhị ca hai người đó còn bày ra vẻ tương kính như tân như tri kỉ đúng là gặp quỷ mà.

“A mẹ Cốt Đầu lúc nãy chẳng phải thần tiên ca ca rất ghét thượng tôn sao?” Đường Bảo hồn nhiên hỏi làm mặt của người nào đó đen thêm một phần.

“Không biết”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.