Bạn Đời Và Súng

Chương 20: Chương 20




Dạo này công nhân Tạ thị ở phân bộ Kỳ Thành hơi kinh ngạc —— ông chủ nhỏ đã thay đổi phong cách. Lúc mới tới hận không thể ngủ ở công ty, bây giờ mỗi ngày đúng giờ đi làm, buổi tối tuyệt không ở lại tăng ca, khéo léo từ chối tất cả xã giao, thỉnh thoảng còn ra về sớm, lui tới không cho tài xế và trợ lý đi cùng, tự mình lái một chiếc xe Toyota màu đen không đáng chú ý. Nhưng có công nhân nói, buổi sáng ông chủ nhỏ từ một chiếc Land Rover bước xuống, sau khi đóng cửa xe không lập tức đi mà đến chỗ điều khiển, cúi người ghé vào cửa sổ xe thăm dò, một tay chống ở bệ cửa xe, một tay duỗi vào phía trong, tư thế làm người mơ tưởng viển vông.

Chủ chiếc xe Land Rover kia chính là Trình Cố. Cùng nhau chung sống nửa tháng, đưa đón Tạ Chinh đi làm nghiễm nhiên trở thành thú vui của Trình Cố. Sau khi xác định quan hệ Tạ Chinh liền chuyển tới tiểu khu Ngạn Thuyền Đình. Cậu không có nhiều đồ đạc, ở thành tây tuy có biệt thự đứng tên mình nhưng lúc thường cậu lại ở nhà trọ gần công ty. Nơi đó trang trí đơn giản, không nhìn ra là chỗ ở của con nhà giàu.

Ngày dọn nhà Trình Cố ngại chiếc xe Toyota của Tạ Chinh quá nhỏ không chở hết đồ đạc, cố ý chạy chiếc xe Land Rover đi đón. Hai người mặc quần áo thể thao giống nhau chuyển đồ từ trên xuống dưới vài chuyến, mệt ra một thân mồ hôi, không khác gì những cặp tình nhân bình thường. Trình Mộc Qua cũng theo giúp đỡ, rất hoan nghênh Tạ Chinh chuyển tới nhà mình, thấy Tạ Chinh và Trình Cố nóng đến cởi quần áo, còn lấy tiền tiêu vặt của mình mua cho họ hai lon nước ngọt.

Tạ Chinh hỏi riêng Trình Mộc Qua, tại sao hoan nghênh mình đến. Cho là Trình Mộc Qua sẽ nói “Chú đến có thể làm tấm gương cho Trình ‘đẹp trai’, dạy ba làm sao làm một ba ba” tốt. Đây là phong cách nói chuyện nhất quán của Trình Mộc Qua. Không ngờ Trình Mộc Qua lại nghiêm túc nói: “Người khác đều có ba mẹ bên cạnh, nhưng Qua Qua chỉ có ba ba. Trình ‘đẹp trai’ nuôi Qua Qua đến lớn như vậy, rất khổ cực. Người khác không biết Trình ‘đẹp trai’ khổ cực, còn ở sau lưng nói xấu Trình ‘đẹp trai’ nhưng Qua Qua biết hết. Trình ‘đẹp trai’ là ba ba tốt nhất thế giới, Qua Qua hi vọng có người ở cùng ba ba, không để cho người khác bắt nạt ba ba, nói xấu ba ba. Tạ tiên sinh, chú rất tốt, Qua Qua yêu thích chú, Trình ‘đẹp trai’ cũng yêu thích chú, tuy rằng chú không phải là mẹ của Qua Qua nhưng Qua Qua vẫn hy vọng chú có thể ở bên cạnh Trình ‘đẹp trai’.”

Giọng nói trẻ con nhưng nghiêm túc, làm xoang mũi Tạ Chinh đau xót.

Cậu ôm Trình Mộc Qua, ôn thanh đồng ý: “Qua Qua yên tâm, chú sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Trình ‘đẹp trai’.”

Tạ Chinh ban đầu vì lời nói dối là “Con của công nhân xưởng luyện thép” rất buồn khổ, không biết làm sao giải thích với Trình Cố, sau đó nghĩ lại phát hiện đây là lá bài tốt không thể nghi ngờ, mặt sau cũng có tác dụng lớn vì vậy không lập tức ngả bài với Trình Cố, tương kế tựu kế, diễn với Trình Cố kịch bản “Tại thành phố lớn khổ cực dốc sức làm ăn”. Trình Cố thương cậu, sáng sớm trước đưa Trình Mộc Qua đi nhà trẻ, rồi đưa cậu đến công ty.

Có lẽ thân thể quá hợp phách, vả lại lúc trước họ đã từng rất hiểu nhau, sau một đêm Trình Cố triệt để thả xuống phòng bị, vừa chủ động vừa mời gọi, lúc trước anh cũng không nhiệt tình như thế. Tạ Chinh nhìn ra được, anh thật tâm muốn cùng mình sinh sống.

Hai người cũng không phải mỗi ngày đều làm tình, nhưng nếu làm nhất định sảng khoái tràn trề, dư vị dài lâu. Đêm đầu tiên giống như là nghi thức cảm giác rất nặng, lực chú ý của Tạ Chinh đều đặt ở trên người Trình Cố, muốn nói sảng khoái kỳ thực cũng không có sảng khoái, sau mấy lần mới dần dần tìm được cảm giác giống như trước.

Bất quá “Cảm giác” này nói đến cũng mơ hồ, Tạ Chinh cảm giác cùng Trình Cố làm tình không giống như lúc trước.

Trình Cố không thích dùng bao cao su, quá khứ là vậy bây giờ cũng vậy. Điểm này ngược lại không thay đổi.

Trình Cố ở trên giường rất lạc quan, lại không thích làm càn, kêu gào rên rỉ. Điểm này cũng không thay đổi.

Thay đổi là gì? Tạ Chinh nghĩ, hình như là Trình Cố không có mềm mại như trước đây.

Mềm mại không chỉ đơn thuần là thân thể, còn có thần thái.

Tạ Chinh đoán không ra cảm giác này, nghĩ càng lâu, càng không bắt được manh mối. Thậm chí cậu có ảo giác rất kỳ lạ, lo lắng thân thể Trình Cố không biết có vấn đề gì không.

Loại ảo giác này làm cho cậu cảm thấy áy náy. Quá khứ không phát hiện Trình Cố dị thường là bởi vì cậu thật tình không biết gì cả, hiện tại nếu biết mà không phát hiện được Trình Cố không giống bình thường ở chỗ nào thì rất không nên.

Nếu như không thể nghiên cứu ra thì không thể nghi ngờ cậu là người thất trách.

Tạ Chinh thỉnh thoảng bởi vì tâm tư phức tạp mà xuất thần, nhưng lúc trở lại bên cạnh Trình Cố vạn ngàn phiền não cũng tiêu tan.

Cậu rất vững tin bất kể là Trình Cố trong quá khứ, hay là Trình Cố hiện giờ, đều có thể làm cho cậu yêu từ thân đến tâm,

Cậu rất yêu người đàn ông này.

So với buổi tối hoan ái thì hai người lại thích vào sáng sớm dằn vặt lẫn nhau hơn. Sau khi xuất ngũ bởi vì phải chăm sóc Trình Mộc Qua, Trình Cố không ngủ được giấc thẳng, mỗi ngày 6 giờ sáng phải thức dậy, cho dù không lập tức ngồi dậy cũng ngủ không được an ổn, Tạ Chinh từ đầu tới cuối vẫn duy trì hoạt động làm việc và nghỉ ngơi được dưỡng thành trong bộ đội, trời chưa sáng đã bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Lúc trước khi thức dậy đối mặt với phòng ngủ trống rỗng, hiện giờ mở mắt ra, nghênh đón chính là nụ hôn chào buổi sáng của người yêu.

Buổi sáng dây dưa, gần như thuận lý thành chương.

Tạ Chinh đoán không được tình huống thân thể của Trình Cố, sau lần thứ nhất liền tự chủ trương mua bao cao su, sau khi thấy Trình Cố nhíu nhíu mày, Tạ Chinh chỉ lo anh lại nói ra câu “Tôi không bẩn”. Cũng may sau khi súng thật đạn thật làm qua một lần, Trình Cố lấy lại nụ cười toe toét hồi phục sức lực như lúc trước, ở nhà lục tung tùng phèo tìm báo cáo sức khỏe của mấy tháng trước, lần thứ hai cường điệu “Anh rất khỏe mạnh”. Tạ Chinh bất đắc dĩ, một bên vội vàng khơi thông quan hệ trong quân đội, vừa ra oai đòi hỏi, buổi tối không làm, sáng sớm làm.

Làm tình buổi sáng thời gian eo hẹp, thêm vào hai người thể lực đều quá tốt, là cửu biệt gặp lại, như hổ như sói, làm một hồi cũng phải một tiếng đồng hồ.

Tạ Chinh dụ dỗ nói: “Không có bao cao su rửa sạch quá tốn thời gian. Em sẽ đi làm muộn.”

Trình Cố không để ý chút nào: “Em chớ xía vào, anh tự mình thanh lý.”

“Như vậy sao được?” Tạ Chinh hôn trán của anh: “Em phải đối với anh phụ trách tới cùng. Hơn nữa thời gian của anh cũng rất căng, Qua Qua vẫn chờ anh đưa nó đi nhà trẻ.”

Lúc này Trình Cố mới tiếp thu kiến nghị sáng sớm làm tình phải mang bao. Buổi tối hai người ôm nhau ngủ, đúng ra là đắp chăn tinh khiết ngủ, chỉ có hai lần Tạ Chinh trước khi cao trào đúng lúc rút ra.

Tư vị này rất khó chịu, cũng may đi rất nhiều vòng, thậm chí nhờ quan hệ của Tần tiên sinh, bác sĩ lúc trước chăm sóc Trình Cố rốt cục đồng ý gặp mặt.

Tạ Chinh an bài chuyện của công ty xong nói với Trình Cố mình phải đi công tác hai ngày, một mình đi tới bệnh viện lúc trước Trình Cố sinh con.

Đó là một bệnh viện giành cho quân đội, dù cho Tạ Chinh trên người có bao nhiêu huân chương chiến công, nhưng khi xuất ngũ quân nhân cũng không thể một mình đi vào. Sau khi làm rất nhiều thủ tục chân chính nhìn thấy vị Tề giáo sư kia đã là sau giờ ngọ.

Ý đồ và thân phận của Tạ Chinh, Tề giáo sư đã từ nơi của Tần tiên sinh biết được, cấp trên cũng bày mưu đặt kế bảo ông đem tình huống của Trình Cố nói cho Tạ Chinh. Nguyên bản, ông rất xem thường quân lệnh, cho là không nên tiết lộ bí mật của người khác khi chưa được người đó đồng ý, nhưng Tạ Chinh thái độ thành khẩn, sau lưng cũng làm một chút thủ đoạn, thêm nữa Tần tiên sinh tả hữu điều đình, Tề giáo sư mới bị đánh động.

Tề giáo sư vừa cùng Tạ Chinh hàn huyên, nói ngay vào điểm chính: “Lão Tần nói cậu muốn biết chuyện năm năm trước của Tiểu Trình, hiện tại hai người ở cùng một chỗ.”

Tạ Chinh ngồi nghiêm chỉnh: “Vâng.”

“Nếu như cậu đúng như lão Tần nói, còn có cậu nói mình thích Tiểu Trình như vậy, tôi đoán bây giờ chuyện cậu lo lắng nhất phải là..” Tề giáo sư nhìn thẳng vào mắt Tạ Chinh, không nhanh không chậm nói: “Tôi nói, hay là tự cậu nói?”

Tạ Chinh chẳng hề trốn tránh, thận trọng mà hữu lý nói: “Thứ nhất tôi lo lắng kích thích tố sinh dục dị thường hiếm thấy này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe trong tương lai của anh ấy; thứ hai, đến bây giờ anh ấy còn lựa chọn che giấu, tôi lo lắng sợ anh ấy nghĩ không thông; thứ ba: Tạ Chinh ngừng lại một chút, lông mày cau lại: “Tôi sợ mình mất khống chế, dẫn đến anh ấy phải lần thứ hai mang thai.”

“Hai điều trước hai cậu dùng từ ‘Lo lắng’, nhưng điều thứ ba cậu dùng từ ‘Sợ’.” Thần sắc Tề giáo sư hòa hoãn hơn trước rất nhiều: “Lão Tần phán đoán không có sai, cậu thật sự lưu ý cậu ta.”

Tạ Chinh nói: “Anh ấy là người trọng yếu nhất trong cuộc đời của tôi.”

Tề tiên sinh cười to, mang theo vài phần xem thường và hờ hững của bật trưởng bối, nhưng lần thứ hai ông nhìn về phía Tạ Chinh ánh mắt đặc biệt nghiêm túc: “Vậy hiện tại tôi nói cho cậu biết, chuyện cậu lo lắng thứ nhất và thứ ba sẽ vĩnh viễn không phát sinh, còn cái thứ hai, thì phải do chính cậu đi giải quyết.”

Ánh mắt Tạ Chinh híp lại, tim lại đập mạnh hơn.

Tề tiên sinh thoải mái, cười nói: “Trình Cố bạn đời của cậu sau khi sinh đứa con của hai người cũng đã như ước nguyện của cậu ấy, trở thành một ‘Người bình thường’.”

*Hai nhân vật chính của chúng ta đã chính thức ở bên nhau, từ đây sẽ thay đổi cách xưng hô là anh, em nha.

Mình biết các bạn quen cách xưng hô công = anh, thụ= em. Nhưng trong truyện này thì ngược lại. Mình làm vậy không chỉ vì Trình Cố lớn tuổi hơn Tạ Chinh mà anh ấy còn là cấp trên của Tạ Chinh, một người cấp trên mà Tạ Chinh vừa yêu vừa nể phục.

OK. Vậy thì Tạ Chinh = em. Trình Cố = anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.