Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 107: Chương 107: Đáp án của cậu




Lời của Sở Vĩnh Du vừa nói ra đã lật đổ Tỉnh Vu Dịch, phản ứng lại, vội vàng hét lên khi Lư Văn Diệu và Lư Oánh ở phía sau cùng lúc ngừng đá nhưng vẫn không có động tĩnh.

“Anh bị điên à? Cút! Tôi không quen anh!”

Nhưng, dường như vẫn muộn, lời nói có chút lạnh lùng Lư Oánh dường như nối tiếp trước sau.

“Tỉnh Vu Dịch! Cái tên không biết trời cao đất dày là gì này, là bạn của anh?”

Tỉnh Vu Dịch điên cuồng xua tay.

“Không! Vợ à, em đừng hiểu nhầm, anh không quen anh ta.”

Cảnh tượng này sớm đã nằm trong dự đoán của Sở Vĩnh Du, vì vậy quay người đi về phía võ đài, sau đó còn để lại một câu.

“Vu Dịch, chỉ có cậu mới có thể khiến tôi dưới ánh mắt của mọi người ra tay một lần, hãy nhìn cho rõ, sau này hãy cho tôi đáp án của câu nói lúc nãy.”

Sở Vĩnh Du tiêu sái rời đi, nhưng người phụ nữ ác độc như Lư Oánh sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy, dù sao, câu nói lúc nãy là một câu nói ngạo mạn như bạn có muốn bọn họ chết không.

“Văn võ nhị lão, tôi không quan tâm các vị là ai, giết chết người này cho tôi!”

Lúc Tỉnh Vu Dịch yêu cầu, Lư Văn Diệu lại giơ tay phải lên.

“Không cần, không nhìn thấy tên tiểu tử kia đang đi về phía võ đài sao? Tôi muốn xem xem sẽ xảy ra chuyện gì? Sau đó giết anh ta cũng không muộn.”

Sở Vĩnh Du đi về phía võ đài, mọi người đều hiểu rõ, lần lượt phán đoán ở trong lòng.

“Sở Vĩnh Du? Chưa từng nghe qua, thần thành phương nào?”

“Ai mà biết được, nhưng người ta có thể giết được sư đệ của Phàm Trần có lẽ cũng là một võ giả.”

“Haha! Quan tâm gì đến anh ta làm gì, chỉ cần có trò vui xem là được.”

Đồng Tử Họa ở phía bên kia, đã giơ ngón cái lên với Lục Tân.

“Lợi hại, Phàm Trần quả nhiên xuất hiện, hơn nữa thật sự chỉ đích danh Sở Vĩnh Du, tôi muốn xem thế nào.”

Nhưng không biết tại sao, lúc này trong lòng Lục Tân không chút tiếng động hiện lên một tầng hình ảnh, luôn cảm thấy thái độ của Sở Vĩnh Du lúc này có chút không đúng, nhưng chỗ nào không đúng anh ta lại không thể nói rõ được.

“Cái này….Báo Đốm, mẹ nó anh đúng là có khả năng tiên đoán mà, Phàm Trần thật sự xuất hiện rồi.”

Trần Hạo Hiên nuốt một ngụm nước bọt, Phàm Trần này, giống như thần tiên hạ phàm vậy, mấy võ giả ở trên võ đài, ngay cả một cọng lông cũng không chạm đến đã bị đá xuống, hơn nữa xì hơi cũng không dám, có thể chứng minh sự đáng sợ của Phàm Trần, vì vậy Báo Đốm cũng mời Sở Vĩnh Du đến, thật sự quá đúng đắn rồi.

“Nói vớ vẩn! Những võ giả này, bình thường đều là quân tử nhất ngôn, tôi biết sức mạnh của anh Sở, nhưng sao tôi lại cảm thấy Phàm Trần này càng khó động vào.”

Hai tay Báo Đốm giữ chặt lất tay ghế của chiếc ghế bành, vô cùng căng thẳng.

“Sự lo lắng của anh là rất bình thường, từ khí kình lúc nãy có thể đoán Phàm Trần này chắc chắn là võ giả cấp sáu có nội kình, hơn nữa rất có khả năng là võ giả nột bật của lục phẩm trung, một người như thế này, đã có thể mở bia phá đá rồi, hơn nữa sư phụ của anh ta bất diệt tông sư Văn Đào Tử, những người học võ ai mà không nghe qua chứ, đó chính là một trong những lục đại tông sư, vô cùng đáng sợ, là một trong những nhân vật đứng trên đỉnh cao của giới võ đạo nước R.”

Có một vài giọng nói trầm thấp không ngừng truyền đến, Báo Đốm và Trần Hạo Hiên đều nhìn về phía Vương Hổ khuôn mặt nghiêm túc nói hết câu, cũng không có trạng thái như lúc trước, thật sự bắt đầu lo lắng.

Duy nhất chỉ có Tường Vi vẫn chấn định như núi Thái Sơn ngồi trên ghế, lại….còn cắn một quả táo.

Lúc này, Sở Vĩnh Du đã nhảy lên, đứng vững vàng trên võ đài, nhất thời bầu không khí ở hiện trường dường như đông cứng lại.

“Sở Vĩnh Du! Có thể giết chết sư đệ của tôi, anh cũng là một người có thiên phú, nhưng, hôm nay cũng sẽ khó mà thoát khỏi cái chết, không biết anh đã chuẩn bị tốt cho sự giác ngộ này chưa?”

Phầm Trần nói xong, sắc mặt vô cùng khó coi, bởi vì Sở Vĩnh Du lại quay đầu nhìn về phía mình vừa đi lên, còn khẽ cười.

“Anh đã dám khinh thường tôi? Đúng là tìm cái chết mà, vốn dĩ vẫn muốn cho anh chết một cách tôn nghiêm, đã như vậy, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!”

Cho dù bị khiêu khích một cách triệt để, nhưng Phàm Trần giơ tay ra, đồng thời nói lại một lần nữa.

“Sư phụ tôi, Văn Đào Tử là truyền nhân chính thống của thiên phú nhất trưởng, lúc nghĩ đến chiến trường của anh và lão đệ tôi, chính là vì khinh địch, ngay cả võ công mà sư phụ truyền dạy cũng không kịp thể hiện.”

“Hôm nay để anh mở rộng tầm mắt, trên đường xuống suối vàng, suy nghĩ nhiều một chút.”

Nói xong, chân phải của Phàm Trần giẫm lên mặt đất, đột nhiên lao về phía Sở Vĩnh Du, rõ ràng cơ thể trông nhẹ như bay, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức khiến người khác phải trợn tròn mắt.

Những võ giả bị đánh bại trước đó, nhìn thấy tốc độ khởi động này, lập tức mất bình tĩnh, có người còn lau mồ hôi, may là lúc nãy không chịu khuất phục giành lại thể diện, tốc độ như thế này, nhất định là võ giả lục phẩm.

Phàm Trần lúc này, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng, khiến người khác phải sợ hãi, thông qua thăm dò mà anh ta phái người đi điều tra, anh ta cũng biết Sở Vĩnh Du cũng là võ giả lục phẩm, mặc dù anh ta có thể chiến thắng, nhưng tuyệt đối không được xem nhẹ.

Nhưng….nghĩ đến luồng khí hùng hậu quanh quẩn trong tay phải do sư phụ Văn Đào Tử cùng phương pháp bí mật truyền cho, khóe miệng của anh ta bắt đầu hơi nhếch lên.

Nhất chưởng này đứng nói là võ giả lục phẩm, cho dù là thất phẩm võ giả có luống khí bảo vệ cơ thể, chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương, dù sao, đây là do sư phụ của anh ta, bất diệt tông sư Văn Đào Tử ban cho.

Vì vậy, Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ chết, sẽ không có kết quả thứ hai.

“Dừng tay!”

Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, Tỉnh Vu Dịch hét lên, anh ta thật sự không muốn mất đi Sở Vĩnh Du, không muốn trơ mắt nhìn người anh em duy nhất của mình chết.

Nhưng, anh ta chỉ là một người bình thường, tốc độ của nhãn cầu sao có thể bằng Phàm Trần chứ, lúc hét lên chẳng qua Phàm Trần vừa mới khởi động, âm cuối còn chưa phát ra hết, Phàm Trần đã đi đến, nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du ở bên cạnh Tỉnh Vu Dịch.

“Tiên Thiên Nhất Chưởng!”

Kình phòng gào thét mạnh mẽ, tay phải của Phàm Trần mang theo sức mạnh vô đối đập mạnh vào lưng của Sở Vĩnh Du, nụ cười khẩy trên mặt anh ta lúc này được phóng đại một cách điên cuồng, dường như đã nhìn thấy người trước mặt mình bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe trong không khí.

Phù!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng cử động, chỉ thấy tay phải của anh tạo thành một con dao, nhanh chóng vung về phía sau, nhưng đầu vẫn không chuyển động, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tỉnh Vu Dịch.

Lúc này, đầu của Phàm Trần bay lên, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, anh ta quả thật nhìn thấy cảnh tượng mà anh ta nghĩ trong đầu lúc nãy, nhưng, máu tươi bắn tung tóe trong không trung chính là máu của anh ta mà thôi.

Hiện trường vốn dĩ yên tĩnh, lúc này càng trở nên yên tĩnh, sự kinh ngạc của mọi người hoàn toàn được kết nối lại với nhau, tận đến khi đầu của Phàm Trần rơi xuống võ đài, động tác và biểu cảm này vẫn chưa có một chút thay đổi nào.

Vung cánh tay, đầu bay, tất cả đều đã tập luyện, diễn thử từ lâu, lưu loát như vậy.

Mà Sở Vĩnh Du, đã nhảy xuống khỏi vũ đài, dưới tình huống không ai phát hiện ra, lại một lần nữa đi đến trước mặt Tỉnh Vu Dịch, khẽ cười nói.

“Vu Dịch, đáp án của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.