Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 140: Chương 140: Kính anh ba phần




“Tìm chết!”

“Dừng tay!”

Bốn người phản ứng lại, trong tiếng quát liền đồng loạt động thủ, đồng thời cũng biết, Sở Vĩnh Du là một cao thủ, chỉ dựa theo tốc độ di chuyển vừa rồi, đủ khiến bọn họ trịnh trọng đối đãi rồi.

Ùng!

Một cỗ sát khí bạo liệt tỏa ra, bốn người vừa thi triển động tác, toàn bộ sững sờ đứng ở đó, trực tiếp bị chấn nhiếp tâm thần.

Trong mắt mỗi người đều tràn ngập sự khó tin, trừ ông lão đó, ba người trung niên trong đó đều trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn Sở Vĩnh Du.

Sát khí nồng đậm như vậy, anh... anh rốt cuộc là ai?

Đang suy nghĩ, một tiếng kêu thảm thiết vang khắp hàng lang, là Sở Vĩnh Du để Chúc Tiểu Vy xuống, tuy nhiên tám ngón tay hoàn hảo không hao tổn còn lại đó đã bị đồng loại bẻ gãy.

Nếu không phải là Sở Vĩnh Du điểm một huyệt vụ của cô ta, chỉ loại đau đớn này, cô ta có thể đau đến ngất đi rồi.

“Tiếp theo, chính là cô sắp bị bán vào trong núi ở rồi, Sở Vĩnh Du tôi, nói được làm được.”

Một loạt động tác đột ngột, khiến mọi người đều ngây dại, ngay cả Ngu Thư Di đều trợn mắt há hốc mồm, đồng thời trong lòng cũng cười khổ, một khi đã chạm tới con gái của mình, Sở Vĩnh Du thật sự điên cuồng giống như một kẻ điên.

“Tiểu bối! Cậu chắc chắn sẽ chết, ai cũng không cứu nổi cậu!”

Đột nhiên, ông lão đó sung lên, lời nói từ trong kẽ răng nhả ra, ông ta đường đường võ giả lưu phẩm đỉnh phong, trong lục phẩm đều hiếm gặp được địch thủ, bảo vệ Chúc Tiểu Vy năm năm, trước nay chưa từng xảy ra bất cứ sai sót gì, hôm nay ở Thành phố Ninh cỏn con này, vậy mà để cô chủ bị thương nặng như vậy, có khả năng là tổn thương ám ảnh cả đời, ông ta hoảng sợ.

Tuy nhiên Sở Vĩnh Du lại chỉ khẽ lắc đầu, chắp tay sau lưng, không thèm để tâm đến công kích của ông lão, chỉ lạnh giọng nói.

“Ông, dám ra tay với tôi sao?”

Vèo!

Chân phải của ông lão nhấc lên dừng ở trên không, mắt nhớp hai cái, chân trái làm điểm chống bắt đầu run rẩy nhẹ.

Lúc này, dường như không phải là một mình Sở Vĩnh Du, mà có sức mạnh của thiên quân vạn mã, nếu như một cước này của mình hạ xuống, tuyệt đối sẽ cảm giác xương cốt nát vụn.

“Toàn bộ dừng tay!”

Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói từ phía sau truyền tới, tất cả mọi người ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy lão tổng Hướng Hợp của công ty chi nhánh của tập đoàn Chúc Thị ở Thành phố Ninh cấp tốc chạy về phía này.

Ngu Thư Di thở phào, Hướng Hợp tới rồi, cảnh tượng nháo loạn này chắc là sắp kết thúc rồi.

Mà Hướng Hoa ôm Chúc Tiểu Vy đang thoi thóp, mắt lộ sự vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khẩn trương kêu lên.

“Anh! Anh... anh xem Tiểu Vy bị đánh thành cái dáng gì rồi? Mười ngón tay đều bị bẻ gãy rồi, anh... anh nếu như không làm được chút gì, em không nhận người anh trai là anh nữa.”

Ông lão đó cũng mượn thế hạ xuống, hừ lạnh một tiếng với Hướng Hớp vừa đi tới gần.

“Hướng Hợp! Cô chủ ở Thành phố Ninh bị thương nặng như này, loại đãi ngộ thê thảm không nhân đạo này, lão phu xem ông ăn nói như nào.”

Ăn nói cái con mẹ gì!”

Hướng Hợp căn bản lười để tâm đến mấy người này, trước đó ở đại sảnh, Ngu Thư Di gọi điện cho ông ta nói đã xảy ra xung đột với người khác thì ông ta đã lập tức chạy tới.

Chúc Tiểu Vy cái loại mặt hàng gì, ông ta không biết sao? Nếu không phải là em trai của ông ta cứ muốn thấp hèn kết hôn với Chúc Tiểu Vy, ông ta thậm chí đều sẽ không để tâm đến loại phụ nữ thần kinh cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, trên đời này tao là to nhất này.

Vốn dĩ Thành phố Ninh, đoán chắc Chúc Tiểu Vy tự báo gia môn, tuyệt đối tung hoành không ai dám ngăn cản, nhưng Hướng Hợp cũng sợ, ngàn lần vạn lần đừng trêu chọc một người, đó chính là Sở Vĩnh Du.

Bây giờ xem ra, chuyện lo lắng nhất vẫn là xảy ra rồi.

Chỉ thấy Hướng Hợp đi tới trước mặt Sở Vĩnh Du, hơi cúi người nói.

“Cậu Sở, làm phiền cậu rồi, thật sự xin lỗi.”

Cái gì!

Một câu nói ra, cả hành lang đã bị ông chủ Phương phong tỏa hoàn toàn là cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, yên ắng đến đáng sợ.

Cho dù là Chúc Tiểu Vy suy yếu đến không được, cả người đều ngẩn ra, Hướng Hợp, đường đường lão tổng của công ty chi nhánh của tập đoàn Chúc Thị ở Thành phố Ninh, vậy mà... vậy mà ở đây xin lỗi tên này?

Rõ ràng... rõ ràng người chịu tổn hại là cô ta có được không hả?

“Anh! Anh điên rồi sao?”

Hướng Hoa gào xong, ông lão đó càng là lửa bốc cao ba trượng.

“Hướng Hợp! Tôi thấy vị trí lão tổng này của ông, cũng không cần ngồi nữa rồi, là bạn của ông thì có thể phớt lờ sự tổn hại mà cô chủ phải chịu sao? Tôi bây giờ lập tức báo cáo với ông chủ.”

Đột nhiên ngoảnh đầu, Hướng Hợp quát.

“Im miệng! Các người thì biết rắm cái gì, báo cáo phải không, để tôi!”

Nói xong, vừa rút điện thoại ra, Hướng Hợp còn khẽ cười nói với Sở Vĩnh Du.

“Cậu Sở, cậu yên tâm, chủ tịch của chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời vừa lòng.”

Không đợi điện thoại kết nối, Sở Vĩnh Du xua xua tay, để lại một câu rồi xoay người đi vào trong phòng bao.

“Người phụ nữ này đến núi sâu ở mấy năm đi, cứ như vậy đi.”

Trực tiếp đóng cửa phòng bao lại, Chúc Tiểu Vy phản ứng lại mới dùng tất cả sức lực mắng.

“Ở... ở cái con mẹ anh! Sở Vĩnh Du, tôi nhớ kỹ anh rồi, ba tôi nhất định sẽ phái người đến san bằng nhà anh, giết chết các người, đợi đấy!”

Nói xong, liếc nhìn Hướng Hợp, lần nữa mở miệng nói.

“Hướng Hợp, đừng... đừng tưởng anh là anh ruột của chồng tôi, tôi sẽ bỏ qua cho sai lầm lần này của anh, không thể đâu!”

Lúc này, điện thoại đã kết nối, Hướng Hợp lẩm bẩm nói vài câu, sau đó mở loa ngoài lên.

“Tất cả im miệng, điện thoại của chủ tịch.”

Cái gì? Mọi người đều sững ra.

Cả nhà họ Chúc, có thể có cách gọi chủ tịch này, chỉ có một người, đó chính là nhân vật chỉ đứng sau ông cụ của nhà họ Chúc, người điều hành của tập đoàn Chúc Thị hiện nay, Chúc Hồng Khôi lão đại của gia tộc, một câu nói, tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều phải rung lắc.

“Chúc Tiểu Vy.”

Ba chữ từ trong điện thoại truyền ra, mấu người đều trở nên căng thẳng, cách chiếc điện thoại, đều cảm thấy vô cùng bất an, càng đừng nói đến Chúc Tiểu Vy bị điểm danh.

“Bác... bác cả.”

“Cô không tư cách tiếp tục gọi tôi là bác cả rồi, từ nay trở đi, dựa theo phân phó của Sở Vĩnh Du, vào trong núi sâu ở đi, tạm định năm năm, hy vọng năm năm này, có thể khiến cô tẩy hết tính ngông cuồng ương bướng không nói đạo lý trên người cô đi.”

Đây... một câu nói, mấy người đều bị sửng sốt đến không tưởng, lời nói đó của Sở Vĩnh Du, vậy mà ứng nghiệp rồi, hơn nữa còn là chủ tịch Chúc Hồng Khôi của bọn họ chính miệng nói ra.

Chúc Tiểu Vy suýt nữa ngất đi, vội vàng cầu xin.

“Bác cả, không... đừng để cháu đi vào trong núi sâu ở, cháu sai rồi, cháu thật sự biết sai rồi, càng huống chi, bác không thể nghe lời nói từ một phía của Hướng Hợp được, rõ ràng Phong Phong và cháu mới là người bị hại.”

“Người bị hại sao? Dây đến Sở Vĩnh Du, không có người bị hại, ngay cả tôi cũng phải kính Sở Vĩnh Du ba phần, cô có tư cách gì đi trêu chọc hả? Tiểu Lâm, chấp hành mệnh lệnh vừa rồi của tôi, đưa Chúc Tiểu Vy vào núi sâu, sau đó dẫn Hướng Hoa và Phong Phong trở về.”

Ông lão đó vội đáp lại.

“Vâng! Chủ tịch.”

Cho dù nói xong, ông lão cũng có hơi không phản ứng lại được, giống như những người khác, đối với câu nói đó của chủ tịch Chúc Hồng Khôi, tôi đều phải kính Sở Vĩnh Du ba phần, sao có thể chứ!

Thân phận địa vị của Chúc Hồng Khôi, đã không thể dùng từ lợi hại để hình dung rồi, mà Sở Vĩnh Du này thì sao, ở Thành phố Ninh nhỏ nhoi, trước nay chưa từng nghe thấy bất kỳ thông tin gì, tại sao lại khiến chủ tịch cũng kiêng dè như vậy?

Lúc này, Hướng Hợp đi đến bệnh cạnh em trai Hướng Hoa đang có hơi ngây ngốc của mình, thở dài nói.

“Em, tại sao không nghe lời khuyên của anh chứ? Lúc vừa tới Thành phố Ninh, anh gửi ảnh cho em, còn đã nói một câu, em đều quên rồi sao?”

Khẽ giật mình, Hướng Hoa há to miệng, lúc này mới nhớ tới câu nói mà anh trai của anh ta từng nói.

Em và Tiểu Vy đều phải biết một điểm, Thành phố Ninh, có một người tuyệt đối không nên trêu chọc, đó chính là Sở Vĩnh Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.