Bàn Long

Chương 13: Q.5 - Chương 13: Lão giáo quan




“Giết Lâm Lôi?” Bá Nạp Đức ngạc nhiên nhìn nhi tử của mình, “Tạp Lam, vì sao con muốn giết Lâm Lôi? Hắn chỉ là một thạch điêu đại sư, đối với Đức Bố Tư gia tộc chúng ta thì có ảnh hưởng gì?”

Việc Lâm Lôi trở thành thất cấp song hệ ma phấp sư, tại Thánh đô Phân Lai thành vẫn chưa truyền ra, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Bá Nạp Đức bận bịu lo lắng cho vấn đề của gia tộc, cho nên ông ta căn bản là không biết tin tức này.

Tạp Lam gật đầu: “Phụ thân, Lâm Lôi năm nay mới mười bảy tuổi mà đã tạo ra được một thạch điêu tầm cỡ tông sư. Quan trọng nhất là hắn hiện nay chính là thiên tài ma pháp đệ nhất của Ngọc Lan đại lục, ngay cả trong toàn bộ lịch sử thì cũng là đệ nhị. Bởi vì dù mới hơn 17 tuổi, hắn đã là thất cấp song hệ ma pháp sư rồi.”

“Mười bảy tuổi đã là thất cấp song hệ ma pháp sư?”

Bá Nạp Đức hít một hơi khí lạnh, trực giác của ông ta báo rằng Lâm Lôi đích thực là có uy hiếp đối với gia tộc.

“Lâm Lôi này không thể lưu lại được.” Bá Nạp Đức nói.

Nghe cha mình nói như vậy, trên mặt Tạp Lam nở nụ cười. Song Bá Nạp Đức trong chốc lát liền nhíu mày: “Không được, thiên tài đệ nhị trong lịch sử, thành tựu sau này khẳng định thập phần kinh người. Loại nhân vật này, Quang Minh giáo đình, Hắc Ám giáo đình, tứ đại đế quốc làm sao chịu buông tha được. Nói không chừng, hiện tại hắn đã có quan hệ với Quang Minh giáo đình rồi.”

“Tạp Lam, Lâm Lôi này không thể giết được.” Bá Nạp Đức trịnh trọng nhìn Tạp Lam nói.

“Phụ thân, hắn hiện tại chẳng qua mới chỉ là một thất cấp song hệ ma pháp sư thôi.” Tạp Lam vội vàng nói, đột nhiên hạ giọng, “Phụ thân, chúng ta cũng không cần trực tiếp động thủ giết Lâm Lôi, có thể bỏ tiền thuê người mà, cũng giống như lúc trước giết vị đại thần trong cung đình kia vậy.

Bá Nạp Đức trầm ngâm một lát: “Tạp Lam, sự tình này con không cần liên quan tới nữa, mọi việc để cho ta xử lý.”

Thấy Bá Nạp Đức không nói là sẽ giết Lâm Lôi hay không, đáy lòng Tạp Lam cảm thấy phiền não, khó mà ổn định tư tưởng được.

Đêm tối, Bá Nạp Đức đi tới một tòa tửu điếm đã được đặt sẵn gian phòng giữa. Trong căn phòng hoa lệ này, có một vị lão đầu râu bạc đang ngồi.

“Bá Nạp Đức tiên sinh.” Lão đầu râu bạc trông thấy Bá Nạp Đức liền hớn hở chào hỏi.

Bá Nạp Đức gật đầu: “Thứ Đao tiên sinh, lần này tới gặp ông là có hai việc muốn nhờ.”

“Lão khách quen cứ nói.” Lão nhân râu bạc vẫn hớn hở như trước.

Bá Nạp Đức liền nói thẳng: “Hai chuyện này. Thứ nhất, ta muốn ngươi phá hoại tác phẩm đang được triển lãm ở Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, Mộng Tỉnh.” Bá Nạp Đức cũng hiểu rằng muốn lấy trộm Mộng Tỉnh từ Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán cơ hồ là hoàn toàn không thể.

Nếu chỉ là phá hỏng, hì sẽ dễ hơn nhiều.

“Phá hỏng thạch điêu Mộng Tỉnh?” Lão đầu râu bạc ngẩn ra.

“Sao cơ? ‘Quân Đao’ tổ chức của các ngươi cũng không làm nổi nhiệm vụ này ư?”

Tứ đại tổ chức sát thủ của Ngọc Lan đại lục đều có nét độc đáo riêng, ‘Quân Đao’ tổ chức này thực lực vô cùng cường hãn. Chỉ cần có đủ kim tệ, thậm chí đến Hồng Y đại giáo chủ cũng dám ám sát.

Đương nhiên, ám sát Thánh vực cường giả khó khăn sẽ là rất lớn.

“Khó sao? Các người mà cũng sợ Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán à?” Bá Nạp Đức có chút nghi hoặc.

“Không. Chúng ta đương nhiên là không quan tâm đến Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán. Ngươi trước hết hãy nói về công việc tiếp theo đã.” Lão đầu râu bạc đáp.

Công việc của tổ chức sát thủ vốn đã là đắc tội người ta. Đến Quang Minh giáo đình bọn họ còn dám đắc tội, vậy thì còn có cái gì mà không dám làm cơ chứ?

Bá Nạp Đức nghi hoặc: “Việc thứ hai, ta hy vọng các ngươi có thể giết chết Lâm Lôi.”

Lão đầu râu bạc rốt cục cũng nở nụ cười bất đắc dĩ, quay về phía Bá Nạp Đức lắc đầu: “Bá Nạp Đức tiên sinh, xin thứ lỗi, chúng ta không thể nhận hai nhiệm vụ của ngươi, rất là xin lỗi.”

“Không nhận?” Bá Nạp Đức đứng bật dậy nhìn lão đầu râu bạc với vẻ không thể tin nổi, “Thứ Đao tiên sinh, ta biết thực lực của các ngươi, từ khi nào các ngươi đến một nhiệm vụ nhỏ bé như thế mà cũng không dám tiếp nhận vậy?” Bá Nạp Đức căn bản là không thể tin nổi lần này mình đến đây lại không được tích sự gì.

Tại sao đối phương đến loại nhân vật như đại thần của tứ đại đế quốc hay Hồng y đại giáo chủ đều dám giết mà lại không dám ám sát Lâm Lôi?

“Không phải là không dám, mà là chúng ta không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, còn về nguyên nhân, chúng ta bất tất phải trả lời ngươi.” Lão đầu râu bạc lạnh giọng.

Bá Nạp Đức vội vàng xuất ra vẻ mặt tươi cười: “Thứ Đao tiên sinh, xin lỗi. Nếu các ngươi đã không muốn nhận nhiệm vụ này, ta đành phải cáo từ thôi.”

Lão đầu râu bạc gật đầu.

Đợi đến khi Bá Nạp Đức đã rời đi, lão đầu râu bạc chậm rãi đứng lên, tự nhủ: “Tên Bá Nạp Đức này, nhiệm vụ gì của hắn cũng bất hảo, chẳng những hủy kiện thạch điêu, lại còn muốn giết Lâm Lôi. Ta phải bẩm báo lại sự tình này với lão Giáo quan, hôm nay cự tuyệt hai nhiệm vụ này, lão Giáo quan chắc sẽ thập phần cao hứng.”

Lão đầu râu bạc này, trong tổ chức Quân Đao mang cấp bậc Nguyên lão.

Tuy nhiên, do đã cao tuổi, ông ta cũng không thực hiện nhiệm vụ, bình thường chỉ ở tại Phân Lai siêu cấp đại thành này hưởng phúc, thỉnh thoảng tiếp một vài quý tộc phú hào.

Vị ‘Lão Giáo Quan’ của ông ta trong ‘Quân Đao’ tổ chức cũng thuộc loại nhân vật truyền kì, ngay cả thủ lĩnh hiện nay của Quân Đao cũng phải lễ phép mà xưng một tiếng ‘Giáo Quan’ khi nhìn thấy ông ta. Trong cái tổ chức Quân Đao này, e rằng chẳng một ai có địa vị cao hơn ông ta cả.

Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, ngày triển lãm thứ tư của thạch điêu Mộng Tỉnh.

Trong Đại sư triển lãm đang xảy ra một việc rất quái dị, dựa theo quy củ của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán, khách nhân trong sảnh sau ba phút là phải rời đi nhường chỗ cho một nhóm khách mới. Nếu muốn quay lại thì phải xếp hàng từ đầu.

Tuy vậy, hiện tại có một vị khách đã đứng trong sảnh gần hai giờ mà vẫn không chịu ra ngoài. Hoàn toàn không giống với quy củ chút nào cả.

Vị khách này trông khoảng ba, bốn mươi tuổi, mặc một bộ trường bao rộng thùng thình, hai tay giấu trong tay áo dài khoanh trước ngực, mái tóc dài xõa tung tùy ý, đang nhìn ngắm Mộng Tỉnh thạch điêu với vẻ rất cao hứng.

Trong lúc này, mấy hộ vệ cao thủ đứng trước thạch điêu khẽ bàn luận về nam tử tóc đen này.

“Không hiểu người này có quan hệ gì với Áo Tư Thác Ni tiên sinh mà lại nhắc chúng ta không bắt buộc ông ta đi ra nhỉ. Đã ở lại trong sảnh lâu như vậy rồi, thật là vi phạm quy củ quá.”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta tập trung mà bảo vệ cho tốt thạch điêu đi.”

“Sợ cái gì? Hội quán đã bố trí quanh thạch điêu một ma pháp trận, muốn cướp thạch điêu này đi ư? Căn bản là không có khả năng. Thạch điêu này lớn như vậy, ai có thể dưới mắt hội quán mà cướp nó đi?”

Các hộ vệ thạch điêu tâm tình vốn là rất nhẹ nhõm.

Dù sao thì muốn cướp đi thạch điêu này là vô cùng khó khăn, mà phá hỏng nó thì đâu có lợi gì, ai lại làm như vậy?

“Ồ, thạch điêu này hay thật. Thật là thú vị.” Nam nhân ba bốn mươi tuổi kia nhíu mày, chăm chú nhìn thạch điêu rồi nhìn sang bên tấm thiếp giới thiệu. “Đứa nhỏ thiên tài mười bảy tuổi này, thật là khiến cho người ta muốn gặp mặt a.”

Thời gian trôi qua, khách nhân trong sảnh liên tục thay đổi từng nhóm, lại từng nhóm..

Vậy mà nam nhân này vẫn đứng tại chỗ, chăm chú thưởng thức Mộng Tỉnh thạch điêu.

“Đường tạc liền lạc, văn ngân rõ ràng dứt khoát, không có chút ngập ngừng.” Trên mặt nam nhân có chút say mê, “Thật sự là mê người. Lại còn nữ tử này, thần vận phong thái đều hiện cả lên, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả người thật.”

Trong Đại sư triển lãm lại có thêm một nhóm khách nhân.

Không ít người đã xếp hàng nhiều lần, vào xem đi xem lại. Đối với loại tác phẩm cấp bậc tông sư này, những người yêu thích thạch điêu ngắm cả ngày cũng không thấy chán.

“Hết giờ, nhóm tiếp theo!” Nhân viên Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán hô lớn, nhất thời khách nhân trong sảnh đều theo quy củ mà đi ra theo một cửa khác. Từ hàng ngũ, một nhóm người khác tiến lên, trong lúc này, tại sảnh có chút hỗn loạn…

“Ầm!... Ầm!... Ầm…”

Mấy tiếng nổ lớn liên tục vang lên, cả sảnh trong phút chốc bị bao phủ trong một tầng khói mờ. Khách nhân nhất thời hỗn loạn, sợ hãi hét lớn, tiếng mắng chửi phẫn nộ vang lên.

Nhóm hộ vệ liền cảm thấy khẩn trương.

“Không ổn!” Đám hộ vệ vừa quan sát tình hình, lập tức biết rằng đã có chuyện gì phát sinh.

Nam nhân mặc trường bào kia nhướng mày, không nhịn được thóa mạ một tiếng, mắt liền nhìn về phía trước thấy bốn bóng người đang đang lao rất nhanh về phía Mộng Tỉnh thạch điêu.

Ngay khi bốn người này lao tới, mấy người hộ vệ đã rút vũ khí ra, đồng thời không ít cao thủ của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đang âm thầm tiến tới. Nếu để tác phẩm trong Đại sư triển lãm bị phá hủy thì là chuyện rất lớn.

“Vù!”

Trong bốn thân ảnh có một bóng màu trắng vô cùng quỷ dị, chỉ khẽ lách mình là đã tránh được sự ngăn cản của các hộ vệ. Trong tay hắn liền xuất hiện một cái trủy thủ màu đen, trực tiếp hướng về phía bức thạch điêu.

Với lực công kích lớn như vậy, lẽ thường khi trủy thủ chạm vào thạch điêu thì nó sẽ vỡ nát.

“Bùm!” Phía trước Mộng Tỉnh thạch điêu bỗng nổi lên một màn hào quang lững lờ, trủy thủ mặc dù đã đâm vào màn hào quang song không thể gây tổn hại được gì.

“Quang chi thủ hộ?” thân ảnh màu trắng khẽ lẩm bẩm, sau đó chỉ thấy ngoài mặt lưỡi trủy thủ xuất hiện màu đỏ tươi, cây trủy thủ lại hung hăng đâm tới tầng hào quang kia. Một tiếng ‘Keng’ vang lên, màn hào quang hộ vệ này lập tức bị đánh tan.

“Không hay rồi!” Đám hộ vệ hoảng hốt, phòng ngự ma pháp của thất cấp Quang minh hệ pháp sư cũng có thể phá dễ dàng, đã vậy, do chung quanh quá hỗn loạn, mặc dù hội quán có rất nhiều cao thủ lại không thể tới kịp.

Hơn nữa, mấy người hộ vệ này lại bị ba người còn lại trong đám người kia chặn lại.

Nam nhân mặc trường bào từ đầu đến giờ không hề động đậy, lúc này ánh mắt đột nhiên bỗng trở nên sắc bén.

“Chíu!”

Một âm thanh rất khẽ vang lên, bóng người màu trắng đứng khựng lại rồi sau đó “Roẹt!” một tiếng, cả người đã bị phân làm hai mảnh. Ngay cả ba người đang đứng chặn trước đám hộ vệ cũng bị cắt đôi người, chắc chắn là đã chết.

Một lát sau, Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, nam nhân mặc trường bào rộng thùng thình kia cũng từ tốn rời khỏi hội quán. Bên một cỗ xe ngựa đang dừng phía bên ngoài Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán có một người đang đứng.

Chính là vị lão nhân lúc trước đã được cha của Tạp Lam là Bá Nạp Đức xưng là “Thứ Đao tiên sinh”.

Lão nhân đầu bạc này đi tới cạnh nam nhân trông như chỉ ba, bốn mươi tuổi trước mặt, cung kính thấp giọng gọi: “Lão giáo quan.”

“Ừ, lần này người làm rất tốt.” Nam nhân này cười cười khen ngợi rồi tỏ vẻ bất mãn hạ giọng nói, “Không ngờ Huyết Mai Hoa cũng xuống cấp đến mức thế này, chẳng lẽ chúng không biết phá hư một vật phẩm nghệ thuật trân quý như thế này là tội lớn đến thế nào sao?”

Huyết Mai Hoa cùng với Quân Đao đều là một trong bốn tổ chức sát thủ lớn.

“Lão giáo quan, hôm nay chúng ta đi đâu?” Thứ Đao tiên sinh hỏi.

Nam nhân nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đã một, hai năm rồi ta chưa có đến Bích Thủy thiên đường, lâu nay toàn là cô nương ở nơi ấy đến chỗ ta a, lần này… ta tự mình đến đó, cùng vài cô nương tuổi trẻ ở cùng một chỗ, trái tim ta có thể trẻ trung hơn nữa a, ha ha…” Nói xong, nam nhân cười lớn.

“Rõ, thưa lão giáo quan.” Lão nhân đầu bạc cung kính nói, Thứ Đao tiên sinh luôn thắc mắc rằng vị lão giáo quan này rốtt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi. Bởi vì vị lão giáo quan này, huấn luyện người cho tổ chức Quân Đao, nhóm người của Thứ Đao tiên sinh chính là nhóm cuối cùng.

Bởi vậy, có lẽ thành viên của nhóm sát thủ đầu tiên, phỏng chừng cho dù có bị chết mất người nào thì chắc cũng chỉ là do tuổi tác mà thôi.

“Nghĩ ngợi gì thế? Nhanh lên một chút.” Từ xe ngựa truyền ra thanh âm của vị nam nhân nọ.

Thứ Đao tiên sinh lập tức lên xe, quất ngựa đi về hướng Bích Thủy thiên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.