Bạn Trai Luôn Thành Boss Phim Kinh Dị

Chương 52: Chương 52: (KẾT THÚC)




Trên bầu trời, gió lốc đang dần tích tụ, những đám mây đen cuồn cuộn kéo đến, ánh mặt trời bên ngoài tầng mây, toàn bộ thế giới đã trở thành một cảnh tượng tận thế.

Người đàn ông với đầu tóc xõa tung như bờm sư tử cùng đồng bạn bên cạnh cùng lúc chống lại đám quái vật đến gần ngày càng nhiều, và những người mặc áo choàng đen cũng lần theo dấu vết đến đây khiến họ không ngừng kêu khổ

“Chết tiệt, ở đâu ra nhiều người áo đen như vậy?” Bởi vì chiến đầu không ngừng dẫn đến kiệt sức, một người Luân Hồi quần áo tả tơi chửi rủa một tiếng.

Với ánh mắt tàn nhẫn, người đàn ông Luân Hồi tóc xõa tung dùng vũ khí đâm vào đầu quái vật, mặc cho khuôn mặt bị não bắn lên tung tóe, lạnh lùng nói: “Đi thôi, nơi này không thể ở lâu được!”

Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay cầm vũ khí bắt đầu hơi run.

Nhìn xung quanh, khắp đồi núi đều đầy những con quái vật không ngừng lao lên, cùng với đám người điên mặc áo choàng đen.

Những kẻ tin vào Tà thần này giống như đã phát điên thật rồi, chúng cầm những pho tượng như để hiến tế, hướng về phía bọn họ niệm chú ngữ.

Bọn họ bị niệm câu chú đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng cũng không thể làm gì được.

Những người áo đen này khó bắt như cá trạch, còn có thể tự bạo, một khi bị bắt được nhất định sẽ phát nổ dính lên người đầy thịt nát cùng máu tươi.

Chết tiệt! Cốt truyện đã thay đổi quá nhiều! Hai người Luân Hồi bị vây quanh trong tuyệt vọng.

Nhưng họ, những người đang bị bao vây, không nhận ra rằng trên sườn núi cách đó không xa, một vài người Luân Hồi đang lạnh lùng nhìn họ chiến đấu đến đẫm máu.

Antonio nhìn mấy tên tay sai của Andrew, hận thù trong lòng muốn lấn át lý trí.

Theo theo thông báo tử vong của Chủ Thần, nếu những người này may mắn sống sót, vậy cũng chỉ có nghĩa Cassie yêu quý của hắn đã chết.

Đáng chết, vậy tất cả những thứ hắn làm còn có ý nghĩa gì nữa?

Antonio hai mắt đỏ hoe, cầm chặt khẩu súng trong tay, nhắm ngay tên Luân Hồi cầm đầu.

Nếu Cassie đã chết, như vậy tất cả các ngươi đều chôn cùng với cô ấy đi!

Nhưng còn không đợi hắn nổ súng, đã có một tiếng gầm rất lớn ở đằng xa.

Hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Làn khói dày đặc bao trùm gần hết tầm nhìn, hắn chỉ có thể nhìn thấy những cơn sóng thần khổng lồ từ mặt biển dâng lên.

Điều đáng sợ hơn là thứ theo sau cơn sóng biển, một xúc tu khổng lồ.

Lực lượng đáng sợ của thần minh bao trùm tâm linh nhân loại.

Vào lúc này, ngay cả những con quái vật điên cuồng cũng ngừng tấn công, những người mặc áo choàng đen cũng quỳ sát đất mà khóc, đầy vẻ thành kính.

Thần minh! Là thần minh, bọn họ đã xúc phạm đến thần! Bây giờ bọn họ chỉ có thể cầu khẩn một cách thành kính xin thần tha thứ!

Antonio nhìn cảnh không hề có trong cốt truyện này, trợn mắt há hốc mồm.

Trong chớp mắt, khi các xúc tu rơi xuống, toàn bộ hòn đảo sụp đổ dưới tác động lực cực lớn.

Cảnh tượng tận thế này khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp chỉ thuộc về thần minh.

Tống Hàng không ngừng hét lên, cảnh tượng hãi ​​hùng như vậy khiến gã nhớ lại trải nghiệm kinh hoàng của đời trước.

Tinh thần của gã đang cận kề sụp đổ. . Truyện Dị Năng

Antonio bị ồn ào đến nhức đầu, bực bội mà quát: “Câm miệng!”

Nhưng giờ phút này, mệnh lệnh của hắn dường như bé nhỏ không đáng kể trước lực lượng thần bí cường đại này.

Tống Hàng hét chói tai, loạng choạng chạy vào dòng nước biển đang dâng lên, ngay cả hai tên thuộc hạ khác phía sau cũng rơi vào nỗi sợ hãi vô tận, bắt đầu chém giết lẫn nhau.

Cho dù tất cả mọi người đều biết, chết đi ở thế giới này cũng không phải cái chết thật sự, nhưng không ai có thể kiềm chế được nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn khi đối diện với cái chết.

Ầm ầm ——!!!

Nước biển dần bao phủ, đứng mũi chịu sào chính là hai người Luân Hồi đang chiến đấu một mình. Họ ngay lập tức bị nhấn chìm dưới biển.

Nhóm người áo đen cũng tự nguyện chìm xuống biển với vẻ mặt thành kính.

Theo quan điểm của họ, đây là cái chết do thần minh ban tặng, là thần minh vĩ đại nhất ban ân cho họ.

Đám người Antonio muốn sử dụng trang bị của họ để thoát khỏi hòn đảo chết chóc này, nhưng không ngờ rằng toàn bộ trang thiết bị của họ đều bị trục trặc vào lúc này, thậm chí ba lô không gian cũng không thể mở ra, như thể họ bị thần minh cai quản thế giới này khống chế.

Làm sao điều này có thể xảy ra, đây chỉ là một tên thần minh vô danh ở thế giới nhỏ bé!

Antonio trừng lớn đôi mắt muốn rách cả mí, lại chỉ có thể mặc cho nước biển bao trùm gương trùm gương mặt hắn.

Nước biển không ngừng dâng lên dường như có sức mạnh thần bí khiến cho không một ai có thể nổi lên mặt nước được, chỉ có thể vĩnh viễn ngủ yên dưới biển sâu.

【Số người tử vong trong nhiệm vụ lần này: 15】

【Kiểm tra đo lường phát hiện: nhiệm vụ cơ bản chưa được hoàn thành, chấp hành lệnh xóa sổ.】

【Lệnh đã được thi hành, số lần sống lại còn: 1】

Cthulhu tức giận đập tan hòn đảo trước mặt.

Người yêu ngủ say khiến hắn tràn đầy phẫn nộ, bây giờ hắn tràn ngập chán ghét hòn đảo này.

Đều do hòn đảo R'lyeh này đã khiến hắn lâu như vậy mới thoát ra ngoài được, hại người yêu của hắn phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng!

Hắn tùy ý trút cơn giận, cả đại dương chìm trong cơn thịnh nộ của thần minh.

Biển động liên tiếp khiến từng trận sóng thần xuất hiện, nhiều ngọn núi lửa đã ngủ yên từ lâu lại bắt đầu phun trào, toàn bộ thế giới dưới nước đều hoảng loạn, mà nhiều loại quái vật khác nhau cũng bắt đầu xuất hiện trên đại lục, các oán linh hoành hành tàn phá.

Cthulhu hóa thành hình dạng con người đứng trên mặt biển, ôm chặt người yêu của mình trong tay, biểu tình đầy bi thương.

Trái tim hắn tràn ngập bi thương và phẫn nộ, những cảm xúc này thông qua thần lực đã lan tràn đến mọi nơi trên thế giới, vì vậy những thảm họa đó đã xảy ra.

Hắn có thể cảm giác được thế giới này đang ở trên bờ vực diệt vong, nhưng hắn vẫn không thể để cho thế giới này bị hủy diệt. Người yêu của hắn vẫn là một nhân loại, không thể chịu được tác động của thế giới khi nó tan vỡ, vì vậy hắn đã dần dần thu hồi thần lực, làm thế giới này tạm thời ổn định lại.

Bên ngoài thế giới, liên kết dữ liệu của Chủ Thần quấn trên vách tường của thế giới nhanh chóng tan vỡ, cơ sở dữ liệu của nó một lần nữa đầy cảnh báo.

【Tích! Lỗi chương trình!】

【Bắt đầu tự kiểm tra......】

【Quá trình tự kiểm tra kết thúc, thế giới cấp A《 The Wrath Of Cthulhu 》đã thoát ly mạng lưới dò xét!】

【Đang khởi động mệnh lệnh tải lại thế giới này... Tải không thành công!】

【Thế giới cấp A《 The Wrath Of Cthulhu 》đã thoát ly mạng lưới dò xét! Khống chế không thành công!】

Chủ Thần đang chờ tin tức khống chế thành công:【......】

*

Thế giới Cthulhu

Chỉ trong nháy mắt, đã ba năm trôi qua, Cthulhu thu thập bảo vật từ khắp nơi trên thế giới, đặt chúng trong phòng nhân loại yêu dấu của hắn, mong chờ người yêu tỉnh lại.

Trong ba năm qua, nhân loại đã giảm 70%, đủ loại quái vật đều xem nhân loại là động vật lấy thịt mà ăn thịt người ngon lành, con người trở thành cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn, cuộc sống vô cùng thê thảm.

Họ phải xây một bức tường thành cao lớn, bao quanh một mảnh đất nhỏ, rồi co ro trong đó như rùa rụt cổ để sống sót.

Tất cả những điều này là do thảm họa thiên nhiên đã tàn phá thế giới ba năm trước.

Sau trận thiên tai đó, các nguyên tố ma pháp trong không khí dần biến mất, số lượng ma pháp sư giảm mạnh.

Tuy nhiên, những con quái vật vẫn sở hữu sức mạnh siêu nhiên, thậm chí cả những cỗ máy hơi nước cũng khó có thể chống lại sự tấn công của chúng, con người đã phải chịu vô số thương vong, chỉ có thể từng bước lùi về sau, càng lùi càng không thể trở mình.

*

Pháo đài cuối cùng của nhân loại ——từng là thành phố ma pháp —— Kailance

Cuồng phong thổi qua, cát bụi đầy trời.

Sa mạc bao trùm thành thị vốn phồn hoa thịnh vượng này, cùng vinh quang đã không còn tồn tại.

Một nhóm lữ khách mệt mỏi phong trần bước đi trên sa mạc, săn bắn những con vật nhỏ xuất hiện trong thành phố.

Một con chuột xám xấu xí với bộ lông lưa thưa chợt xuất hiện tại góc đường, ngay lập tức một trong những lữ khách hét lên đầy hưng phấn với đồng bạn: “Nhanh lên! Đó là quái thú Gru! Chúng sống theo quần cư, nên chắc chắn phải có ổ ở đây! Lần này chúng ta kiếm được một bộn rồi! “

Các lữ khách thốt lên những tiếng kêu gào kinh ngạc, đi theo con quái thú Gru đến một đống đổ nát.

Chít chít ——

Nhìn thấy quái thú Gru đào sâu vào khe nứt của phế tích, các lữ khách cũng sôi nổi gỡ những viên gạch còn dư lại trên phế tích ra, tâm tình vô cùng phấn khởi.

Phía dưới này chắc chắn có ổ của chúng!

Đám người lâu ngày thiếu thịt ăn ánh mắt phát xanh, nóng lòng muốn tiến vào hang ổ của quái thú.

Quái thú Gru là một sinh vật có thể đào lỗ rất tốt, nó có thể đào ở bất cứ đâu, hơn nữa các hang động được đào ra đều đủ lớn để nhân loại có thể ra vào.

Quả nhiên, sau khi dời đi vài viên gạch, một hang động sâu tối tăm hiện ra trước mặt họ.

Cùng lúc đó, trong một cung điện huy hoàng đồ sộ nằm sâu dưới lòng đất, người thanh niên tóc vàng đang ngủ say trên chiếc giường êm ái run rẩy hàng mi dài, mở ra đôi mắt xanh lục bảo đẹp như ngọc.

Thanh niên từ trên giường ngồi dậy, có chút mê mang nhìn xung quanh, bị những bảo vật quý giá chất đống trong phòng lóe sáng vào mắt.

A, chói mắt quá!

Thanh niên bị ánh sáng của những bảo vật này làm cho hai mắt bị chói đến nhíu mày, khóe mắt đỏ lên.

Cậu đã quá lâu chưa tỉnh lại, đôi mắt không thể chịu được kích thích của ánh sáng mạnh như vậy.

Cậu lại xuyên qua thêm lần nữa sao?

Thanh niên, cũng chính là Chu Vũ nhìn lòng bàn tay của chính mình, sắc mặt tái nhợt.

Cậu có chút chán sống rồi, có nên tự sát ngay bây giờ không?

Thế giới không có Phong Hạnh thật sự rất vô vị.

Chu Vũ nhìn bộ quần áo nạm ngọc trên người, sắc mặt lạnh lùng kéo xuống dây chuyền trân châu trên cổ, kẹp tóc bằng san hô trên đầu, chiếc vòng bằng đá quý màu đỏ trên cổ tay và một chuỗi vòng bằng đá quý màu xanh lục trên mắt cá chân của mình.

Chu Vũ lôi kéo hồi lâu, phát hiện trên quần áo cũng có đính đá quý, kéo một hồi cũng không kéo ra được, nếu kéo mạnh thì chỉ rách cả bộ quần áo, mà trong phòng này cũng không có bộ quần áo thứ hai.

Ít nhất đối với Chu Vũ chỉ có thể nhìn thấy khu vực xung quanh năm mét mà nói, nơi này không có quần áo.

Chu Vũ vốn không muốn trần truồng mà chạy, không còn cách nào khác đành mang vẻ mặt ghét bỏ làm lơ.

Rốt cuộc là ai đã trang trí căn phòng này thành như vậy?

Căn phòng rất lớn, nhưng lại được chất đống đá quý và tiền vàng, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng vô cùng chói mắt, cũng khiến người ta không còn chỗ để đặt chân.

Chu Vũ nhìn chiếc vòng tay bằng đá quý bị chính mình tháo xuống, trong lòng trầm tư.

Hay do đây là gu thẩm mỹ của thân thể này?

Chẳng lẽ cậu xuyên thành một con rồng?

Rốt cuộc có thể chất đống đá quý trong phòng ngủ cũng chỉ có loài rồng trong truyền thuyết coi báu vật như mạng sống mà thôi.

Sau khi dùng tay ấn lên chiếc giường mềm mại, Chu Vũ chỉ có thể thầm cảm ơn nguyên chủ đã không phủ tiền vàng lên giường, nếu cậu không bị tiền đè chết thì cũng bị cộm tới chết.

Vừa nghĩ tới đây, Chu Vũ lại ấn ấn lên giường, cảm giác không lành mà nâng một góc nệm lên.

Ào ào ào ——

Tiền vàng rải đầy giường từ bên trong giường rớt xuống.

Chu Vũ:... Tốt lắm, hiện tại cậu có thể xác định được nguyên chủ chính là rồng.

Mang một đôi giày vàng nạm đá quý đặt cạnh giường, Chu Vũ giẫm lên đống tiền vàng bước ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, Chu Vũ liền nhìn thấy một tòa cung điện càng thêm chói mắt, ánh sáng kia quá mức sáng ngời khiến cậu phải cúi đầu để giảm bớt khó chịu trong mắt.

“Đây hẳn là nơi ở của thần minh!” Một giọng nói hưng phấn vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần.

Chu Vũ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mà bên này, những lữ khách lạc vào một cung điện nguy nga dưới lòng đất coi đó là nơi ở của thần minh. thận trọng bước vào.

Trên đường đi có rất nhiều bảo vật quý hiếm và kỳ lạ, bọn họ đã lấy đi rất nhiều thứ, bọn họ muốn tìm xem chủ nhân của cung điện này là ai, có lẽ sẽ còn nhiều bảo vật hơn nữa ở sâu trong cung điện này!

Mà khi bước chân vào cung điện, họ cũng thực sự được nhìn thấy được thần minh!

Thần minh tóc vàng có đôi mắt xanh, với vẻ đẹp không có ở nhân gian, nhìn họ một cách thờ ơ, kiêu ngạo.

Họ lập tức quỳ xuống, lớn tiếng ca ngợi thần minh, khẩn cầu thần minh khoan dung.

“Xin hãy tha thứ cho chúng con! Thưa thần minh!”

Chu Vũ nhíu mày, cảm nhận được ma lực dồi dào trong cơ thể đang khôi phục, cảm giác này rất quen thuộc.

Cậu nhặt một chiếc gương trên mặt đất lên, nhìn hình ảnh bản thân trong gương.

Quả nhiên, cậu vẫn là Khalil, cậu cũng không có xuyên qua.

Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?

Chu Vũ nhìn đám người quỳ trên mặt đất, hỏi: “Hiện tại là năm nào?”

“Thưa thần minh, đã là năm thứ 3 tân lịch rồi ạ!” Người lữ khách đứng đầu nói với giọng run rẩy, bị khí thế áp bức đến đáng sợ đến từ sự khôi phục ma lực từ cơ thể Chu Vũ mà không ngừng kinh hoảng.

Chu Vũ không biết niên đại này thuộc năm nào, cũng không có thời gian để hỏi về kỷ niên xa lạ này.

Ký ức của cậu bắt đầu quay trở lại, từng cơn sóng nổi lên trong đôi mắt xanh lục bảo xinh đẹp của cậu.

Cậu nhớ ra rồi, người yêu cậu đã chết vì sự ngu ngốc của cậu.

Tâm trạng Chu Vũ bắt đầu dao động, cả tòa cung điện cũng bắt đầu chấn động.

Những lữ khách quỳ trên mặt đất nghĩ rằng họ đã xúc phạm đến thần minh mà sợ hãi rúc mình lại, nước mắt nước mũi giàn giụa mà khẩn cầu Chu Vũ khoan dung.

Nhưng Chu Vũ đã đắm chìm trong cảm xúc không kìm được bản thân, không thể nghe vào lời nào.

“Anh trai?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Chu Vũ ngẩng đầu, một dòng nước mắt trượt trên gương mặt trắng nõn tuấn mỹ.

Phong Hạnh?

Là em ấy! Người yêu của cậu!

Giây tiếp theo, Chu Vũ bị thần minh ôm vào trong ngực, cậu sửng sốt một chút, sau đó liền ôm lại người yêu trước mặt.

Lần này, cậu sẽ không bỏ lỡ nữa!

“Ta đã đợi rất lâu rồi, anh trai.”

“Xin lỗi vì đã để em đợi lâu, thần minh của anh.” Chu Vũ không khỏi mỉm cười khi nghe lời nói ngượng ngùng của người yêu.

Bọn họ cuối cùng cũng lại gặp được nhau! Họ sẽ ở mãi mãi bên nhau, mãi mãi.

Mà bên kia, một số lữ khách đang quỳ đã hôn mê bất tỉnh vì không thể chịu được uy áp của thần minh.

Trong số lữ khách có một người với năng lực thừa nhận mạnh mẽ hơn một chút đã kịp nhìn thấy cảnh tượng hai vị thần minh ôm nhau trước khi lâm vào hôn mê, và anh ta đã không thể nào quên kể từ đó, cũng đã vẽ lại cảnh tượng này.

Điều này đã cho ra tác phẩm vĩ đại nhất kể từ sau thảm họa ——《Điều do Thần ban tặng》, và bản thân anh ta cũng trở thành một họa sĩ vĩ đại trong lịch sử.

Về sau mọi người nhất trí cho rằng bức tranh này là biểu tượng cho sự khởi đầu của toàn bộ thời đại thần thoại và nó cũng là minh chứng vĩ đại nhất về sự trở lại thời kỳ đỉnh cao của nhân loại!

*

Năm 3 tân lịch

Thần của ma pháp Khalil lần đầu tiên xuất hiện trước mặt loài người và dẫn dắt nhân loại thoát khỏi bức tường thành khuất nhục. Trong hàng trăm năm kể từ đó, nhân loại đã chiếm lại gần một nửa lãnh thổ và trở lại đỉnh cao trên đại lục

......

Năm 505 tân lịch, thần của ma pháp Khalil cùng người yêu Cthulhu, chúa tể của biển sâu, rời khỏi đại lục và không còn để ý đến chuyện của nhân gian nữa.

Vào năm 506 tân lịch, nhân loại đã xây dựng một cung điện nguy nga và đẹp nhất trong lịch sử kiến ​​trúc, cung phụng hai vị thần minh, cũng chờ đợi ngày thần minh trở về.

......

Năm 1006 tân lịch, nhân loại khám phá ra một thế giới mới, bắt đầu khai chiến đối với thế giới Chủ Thần.

......

*

【 Mục tiêu lần này đã được xác định.

Nhân số đội luân hồi: 15 người

Cấp bậc thế giới: Cấp A

Nhiệm vụ: Sống sót đến khi cốt truyện kết thúc

Tiến vào thế giới: 《 Cảm nhiễm trí mạng 》

Hashtag: Tương lai kinh hoàng

Cốt truyện cơ bản: Trong thế giới tương lai, con người đã mở ra kỷ nguyên về tinh tế, vũ trụ. Vô số phi thuyền tư nhân đã đi khám phá các hành tinh mới ngoài trái đất. Một trong những phi thuyền đã phát hiện ra một hành tinh lạ trong quá trình thám hiểm và cũng từ trên hành tinh này mang về một quả trứng có dấu hiệu của sự sống. Chính phủ liên bang đã mở một cuộc nghiên cứu về quả trứng kỳ quái này, khám phá những bí mật về sức sống của nó. Thông qua nghiên cứu, đã thu được một phương pháp chỉnh sửa, cải tạo gen hoàn hảo. Một siêu virus ẩn nấp trong hàng mẫu sau đó ký sinh trên người gián điệp của phiến quân, thao túng hắn giải phóng virus. Kết quả là, một loại cảm nhiễm trí mạng quét qua toàn bộ thế giới loài người đã bắt đầu......】

- ---------

Xin chào tất cả mọi người, tôi đã trở lại rồi đây! Không biết còn bao nhiêu thiên sứ nhỏ còn ở lại nữa. (khóc thút thít)

Tôi rất xin lỗi, có lẽ khoảng thời gian gần đây tôi đã viết có hơi sai sai, đều do tôi quá thích đọc bình luận, sợ sẽ làm các thiên sứ thất vọng cho nên càng viết càng đặt quá nhiều tình cảm riêng vào, ngược lại mất đi sơ tâm ban đầu, càng viết càng hỏng. Gần đây cuối cùng tôi cũng điều chỉnh lại tâm lý, mong tiếp theo mình viết được nhiều hơn và hay hơn, có thể sẽ ít đọc bình luận lại, vì tôi quá dễ bị ảnh hưởng orz

Và, tôi muốn nói với các thiên sứ nhỏ một điều, nếu các bạn muốn bỏ truyện, thì không cần nhắn lại cho tôi biết đâu, tôi, tôi, tôi sẽ suy sụp mất, cảm thấy khó chịu cả ngày, cứ nghi ngờ bản thân mình, haiz, tôi thật sự vô dụng, trái tim thủy tinh.

Cứ để số điểm đánh giá giảm dần này dạy cho tác giả ngốc tôi một bài học làm người đi, nhưng nếu các bạn bình luận, xin vui lòng tha cho tôi QAQ cảm ơn mọi người!

Cùng với, tôi đã giảm tỷ lệ chống trộm, các bạn có thể bỏ qua những chương mình không thích QAQ

Cảm ơn quả địa lôi của...

Cảm ơn lựu đạn...

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã ủng hộ! Tôi rất cảm động!

Mẩu chuyện nhỏ:

Ý thức thế giới thần quái: (ôm) ba có hơi luyến tiếc ngươi, lão Cthu!

Ý thức thế giới Cthulhu: (ôm) mặc dù lão tử rất muốn nói rằng lão tử rất cảm động, nhưng ngươi có thể nhịn cười trước được không?

Ý thức thế giới thần quái: (che mặt) cái gì? Ba cười hồi nào? Ngươi không được phép phỉ báng phẩm cách cao quý của ba! (thu hồi nụ cười tươi rói khi người gặp họa)

Ý thức thế giới Cthulhu: (hờ hững nắm bím tóc thần quái)

Ý thức thế giới tương lai: (lạnh nhạt.jpg) có thể ngừng thể hiện tình cảm nơi công cộng không? (rút súng lục ra) Nếu không, ta liền chết cho các ngươi xem! (Đoàng! mosaic mosaic)

Ý thức thế giới thần quái: (vẻ mặt sững sờ) không phải, ba còn chưa show tình cảm mà, sao ngươi tự sát rồi? Tự sát một cách tùy tiện vậy mà được hả?

Ý thức thế giới Cthulhu: (che đôi mắt thần quái lại) ngươi sợ máu, đừng nhìn. Quên nói cho ngươi biết, tiểu tử đi đến thế giới mới kia hơi có bug, thích chơi trò tự sát.

Editor: 2 chương = 8k chữ... Quẩy lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.