Bảo Bọc Khiết An

Chương 12: Chương 12: C2: Gỡ bỏ hiểu lầm(2)




Mọi cử động của Gia Hưng vô tình lọt vào mắt của “Bá- Khôi- khát -nước”. Ước tính ở lần uống nước thứ 8 thì khung cảnh này đập thẳng vào tầm nhìn của cậu. Bá Khôi không lên trên phòng nữa, đặt ly nước ở bên ngoài trực tiếp tiền gần hơn đến phòng khách. Tự thấy mình cũng đang nóng dần lên theo cử động của Gia Hưng, còn người con gái ngu ngốc kia vẫn đang mải mê với cái trò ráp hình vớ vẩn. Cậu căng mắt ra theo dõi mọi động tĩnh. Đến lúc Bá Khôi nghe Gia Hưng khẽ gọi tên Khiết An, ánh mắt mờ mịt thì Bá Khôi đã hoàn toàn cam chắc là Gia Hưng không chịu nổi nữa. Đúng lúc đó, một bên vai áo khoác mỏng của Khiết An nhẹ nhàng rơi xuống. cô mặc chiếc đầm dây màu đen ở nhà quen thuộc, thấy có vẻ hớ hênh nên khoác thêm một chiếc áo khoác thun mỏng màu xám. Lúc này do Gia Hưng nắm lấy cổ tay mà cô thì cử động liên hồi, phần vai áo sớm đã rơi xuống, để lộ phần dây áo trong viền ren lấp ló và phần bầu ngực phập phồng đầy đặn của Khiết An. Phải nói là Khiết An có một thân hình rất đẹp, nhưng cô vì không có va chạm nên không hề ý thức và quan tâm đến điều đó. Mẹ của Khiết An không thể quản việc quần áo bên ngoài tùy tiện của cô, nhưng về đồ lót của phụ nữ, nhất định phải mua cho cô những loại đắt tiền có phom dáng tốt để giúp cô phát triển thể hình toàn diện. Gia Hưng không hề cố ý vì cậu chỉ mới động lòng trước mùi hương cơ thể và cử chỉ của Khiết An, không ngờ lại khiến cho áo cô xốc xếch để lộ ra phần da thịt quyến rũ. Gia Hưng xấu hổ nhưng không ngăn nổi mình nhìn ngắm Khiết An. Cậu đang mất dần lý trí, tay còn lại run run khẽ muốn kéo vai áo khoác của Khiết An lên trước khi làm ra chuyện gì điên rồ.

Bá Khôi giận lên tới đỉnh điểm.

Cái áo khoác tuột khỏi vai của cô, để lộ ra gần hết những gì cần phải lộ. Khiết An ngồi yên đó để cho đàn ông nhìn ngắm thân thể, là một thứ suy nghĩ làm nổ tung đầu óc của Bá Khôi.

Cậu tiến đến dứt khoát:- Gia Hưng!

Cả hai đều giật mình.

Gia Hưng thấy Bá Khôi nhìn về phía mình đùng đùng bước tơí, rồi lại nhìn qua Khiết An vẫn còn đang hớ hênh quần áo trước mặt mình, vội vàng kéo vai áo của Khiết An lên, che đi phần da thịt hở, nhanh chóng buông tay cô.

- Ừ, có chuyện gì??

- Lại đây! – Bá Khôi nói rành mạch từng từ.

- Tại sao?- Gia Hưng khó hiểu hỏi ngược lại. Không hiểu rõ ý của Bá Khôi.

- Tôi bảo là em lại đây. Khiết An.

Boong.

Đầu Khiết An như vừa có một tiếng chuông cảnh tỉnh. Vừa rồi nghe Bá Khôi gọi Gia Hưng, cô liền quay đầu đi không thèm nghe nữa vì không phải chuyện của mình. Liền sau đó anh lại gọi đích danh cô. Thật là không thể bỏ ngoài tai được nữa.

- Dạ..?- Khiết An đáp lời, nhưng vẫn cố vớt vát với hy vọng là cô nghe nhầm.

- Lại đây..anh bảo…

Boong.

Bá Khôi lại một lần nữa đánh chuông vào đầu Khiết An.

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng gằn xuống sau khi vừa mới cao giọng của anh, thay đổi từ “tôi” sang “anh” như thể xuống nước gọi cô. Cô như muốn sặc.

Từ ngày đầu tiên xích mích đến giờ, cô chưa từng nói chuyện lại với Bá Khôi lần nào. Vừa vặn cũng không có cơ hội hay việc gì dính đến anh để phải thưa gửi.

Cô đã quen với việc đó. Bây giờ Bá Khôi bảo muốn nói chuyện với cô, bỗng nhiên có chút ớn lạnh.

- Dạ..?!- Khiết An miễn cưỡng đứng lên, còn Gia Khôi thì mở to mắt quan sát. Đây là ý gì, Bá Khôi muốn làm gì lại gọi Khiết An đi. Khi nãy thì kêu tên anh, giọng đầy sát khí.

- Lên trên phòng em. Phòng cuối cùng, không phải phòng của Thanh Tâm. Ngồi đợi anh.- Bá Khôi gằn từng chữ cuối cùng. Ngồi-đợi-anh.

Lần này cậu nhất định phải nói chuyện với Khiết An.

Đồng thời xem lại về việc ăn mặc của cô, không được ăn mặc hớ hênh như thế ở trước mặt người khác. Cậu rất không vừa ý. (ơ hay)

Nhưng trước đó cậu phải cảnh cáo Gia Hưng. Nếu lúc nãy đến chậm một chút, không biết là Gia Hưng đã làm ra hành động gì rồi. Muốn gần gũi với Khiết An sao? Quên đi ( ơ hay quá hay:))) )))



Nghĩ vậy, xong rồi đến lúc ngồi một mình với Gia Hưng, Bá Khôi lại yên lặng.

Khi trấn tĩnh lại, không biết sẽ mở lời bắt đầu từ đâu.

Anh là dùng thân phận gì để nói về chuyện này?

Anh cũng đang băn khoăn tự hỏi. Nếu dùng lý do là không muốn Gia Hưng thân mật với Khiết An trong nhà, Gia Hưng liền đem Khiết An ra ngoài mà thân mật, khuất khỏi tầm mắt anh. Chẳng phải là tệ hơn sao?

Nhưng anh cũng không thể hẹp hòi mà ra lệnh cấm. Anh cơ bản không có quyền hạn cấm đoán Gia Hưng đối với Khiết An nảy sinh tình cảm.

Vì thế, rốt cuộc vẫn là yên lặng.

- Này, cậu muốn nói gì? Mau lên, đưa Khiết An trở lại đây, tớ không thể ngồi chơi trò chơi với cậu đâu, cục gạch. Cậu đi ôm máy tính làm việc của mình đi.- Gia Hưng sốt ruột đuổi Bá Khôi đi.

- Cái gì mà đưa Khiết An trở lại, em ấy lên phòng rồi, không chơi nữa.

- Cậu vô lý vừa thôi, là ai bảo Khiết An đi. Tự nhiên lại muốn nói chuyện gì lúc này. Tụi tớ đang chơi mà.

- Chơi gì cơ?- Bá Khôi cố ý hỏi lại

- Cậu không thấy sao còn hỏi.

- “Thấy”- chính vì thấy mới bực đó, tưởng anh không thấy gì sao-“ Khiết An không đủ thông minh chơi trò này, cho em ấy nghỉ”- nói đoạn Bá Khôi liền nhanh nhẹn cầm nốt các mảnh ráp xếp vào đúng vị trí từng mảnh, không sơ sót-“ trò này cần có IQ cao, quan sát tốt. Cậu đừng hành hạ em gái tớ.”

- Cậu gọi khiết An là gì?

- “Em gái”

- Nhanh như vậy đã thừa nhận rồi sao?

- Không nói nhiều. Cậu về đi Hưng.

- Gì, sao lại đuổi tớ.

- Ráp xong rồi.

- Khôi à, cậu vô vị thật.

- Quá khen.

Gia Hưng không muốn tiếp tục đôi co với ông bạn của mình. Cậu thu dọn đồ và ra về, không quên dặn Bá Khôi mang bức tranh lên cho Khiết An. Tự nhủ Bá Khôi thích ráp hình như vậy, lần sau sẽ mua riêng cho cậu ta một bộ, để cậu ta chơi một mình không phá đám anh và Khiết An nữa.

Gia Hưng đi rồi, Bá Khôi mới thở ra nhẹ nhàng, lấy lại vẻ ung dung. Lúc nãy là Khiết An ngồi ở vị trí này, bên canh với Gia Hưng. Hừ, thật là khó chịu. Loại ghế salon này không phải là chỉ cần dịch chuyển một chút là sơm đem hai người ngồi cùng sáp lại gần nhau sao? Nhất định phải đổi.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.