Bảo Bọc Khiết An

Chương 13: Chương 13: C2: Gỡ bỏ hiểu lầm(3)




Khiết An đi đi lại lại trong phòng, cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Bá Khôi muốn nói chuyện với cô? Từ lúc biết anh không ưa gì mình, Khiết An đã cố gắng tránh đụng chạm tới anh. Hiện giờ là anh không vừa ý chuyện gì? Phải chăng là vì cô đã thân thiết với bạn của anh quá, anh lo lắng cô sẽ cố gắng khiến cho bạn bè anh chú ý tới mình..giống như lời nói lúc đó..

Đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng bật mở, Bá Khôi ung dung bước vào và khép cửa lại.

-Ưm…- Khiết An nhất thời không biết nói gì.

-Ừm…- Bá Khôi cũng không khá hơn cô. Hai người như đang thi nhau xem ai sẽ là

người mở lời trước vậy. Anh tiến đến ngồi ở chiếc ghế cạnh giường, cạnh bên nơi cô đang ngồi, không nhìn vào cô mà ngồi song song, cất giọng nói:

-Xin lỗi em, chuyện lần trước. Anh không có ý như vậy.

Thẳng thắn. Một câu một liền đi vào vấn đề. Khiết An không ngờ chuyện anh muốn nói là chuyện này. Cô thấy ngại ngùng trước lời xin lỗi của anh. Nhất thời không biết nói gì chỉ cúi đầu vân vê tà váy, cuộn nó lên rồi lại thả ra. Cô cũng không dám nhìn vào mặt anh nên không rõ anh có đang nhìn thấy vẻ lúng túng của mình hay không.

Ừm…- Khiết An chỉ biết khẽ trả lời như vậy, cũng không tỏ ra thái độ gì rõ ràng.

Bá Khôi thấy cô chỉ đáp hững hờ liền nhìn qua, thấy cô không nhìn đến mình, cúi đầu mân mê áo váy như một thứ đồ chơi, khiến cho váy áo của cô cứ cuộn lên rớt xuống trên bắp đùi. Anh chợt nhớ lại chuyện ban nãy liền ngay lập tức nói thêm:

-Còn nữa, em là con gái, đừng ăn mặc..hở hang ở trong nhà. Khách đến nhà …không tiện.-Bá Khôi không biết dùng từ nào cho phải. Khiết An nghe đến đây, nghĩ rằng anh cho mình là ăn mặc hớ hênh để quyến rũ bạn anh nên mới bị nhắc nhở. Cô yếu ớt phản kháng :

-Em không có..hở.. e mặc váy dài tới gần đầu gối, lại mặc áo khoác thêm. Hơn nữa anh Hưng cũng không phải là khách, anh Hưng là bạn, anh Hưng..không có để bụng..- ý Khiết An muốn nói, người để bụng chỉ có Bá Khôi mà thôi vì Gia Hưng không có mắng cô câu nào cả.

-“Làm sao lại để bụng, em ăn mặc như vậy cho cậu ta ngắm. Cậu ta có thể để bụng sao?”- Bá Khôi thấy cô không những không vâng dạ nghe lời còn cố gắng đưa ra lý lẽ cho rằng do anh cả nghĩ, lại còn bảo cô thân thiết không cần ý tứ với Gia Hưng, anh đã hơi khó chịu. Nhưng cũng khó khăn lắm anh mới quyết định nói chuyện một lần với Khiết An, không muốn làm cô sợ, anh liền dịu giọng- hưm…nhưng khi em không để ý..rất hớ hênh..

Nói xong anh nhìn qua Khiết An, lúc này vẫn đang bướng bỉnh xị mặt xuống, cho rằng mình bị mắng oan. Không nhịn được nữa, Bá Khôi đứng lên nhanh chóng lên giường nửa quỳ nửa ngồi trên đó đối diện Khiết An, đưa hai tay thô bạo kéo một bên vai áo của cô xuống.

- Em nhìn đi, cái vày này em mặc là váy hai dây, chỉ cần phần áo khoác rớt xuống, là thấy hết. Dù thân hình em không đẹp thì vẫn lộ ra cả dây áo này..làm sao mà..

Khiết An bị anh bất ngờ kéo áo khoác xuống, nhất thời không kịp phản ứng. Cô chỉ theo đà nắm lấy tay anh đang níu áo khoác mình và mở to mắt nhìn anh. Lúc Bá Khôi nói đến câu thân hình không đẹp, ý anh muốn nói là dù con gái có là “màn hình phẳng” đi chăng nữa thì lộ ra quần áo trong cũng sẽ làm cho đàn ông ít nhiều bị hấp dẫn. Vẫn là nên cẩn thận thì hơn. Anh vốn tin rằng với một gương mặt búng ra sữa của Khiết An, thoạt nhìn như cô nữ sinh mới vào cấp 3 thì thân hình phía sau quần áo thùng thình kia chắc chắn cũng chỉ giống như của trẻ con. Nhưng câu nói cuối cùng của anh bị nuốt mất khi anh nhìn thẳng vào Khiết An và thấy một điều hoàn toàn ngược lại. Chiếc váy Khiết An đang mặc nếu như nhìn ngang sẽ không thấy được gì, còn nếu nhìn từ hướng trên cao xuống sẽ hoàn toàn để lộ phần bầu ngực tròn đầy và khe ngực sâu hút của cô..

Khiết An mặt trẻ con, lại có một thân hình đầy đặn và khiêu gợi như vậy. Thật là điều anh không ngờ tới. Có chăng thì Bá Khôi chỉ nghĩ hẳn là cô có phần bụng hơn người thôi.( Khiết An: !!!)

Cho nên lúc này, mặt Bá Khôi dần ửng đỏ, hai tai cũng vô thức đổi màu. Khi người ta không cố ý mà lại làm ra chuyện ám muội, bản thân họ như bị tấn công ngược vậy. Anh đơ người gần như ngừng thở trong phút chốc.

- Anh Khôi…- Khiết An khẽ gọi, lúc này định thần lại Khiết An mới kịp phản ứng lại hành động bất ngờ, anh là muốn chứng minh rằng quần áo cô mặc rất hớ hênh đây. Thấy mặt mày Bá Khôi đỏ tía tai, Khiết An nghĩ rằng Bá Khôi lại đang tức giận mình liền vội vã nói- “Em xin lỗi, em sẽ thay đồ nhé..do ở nhà em quen như thế, đến đây chưa có ý thức..em xin lỗi..”

Nếu có ba mẹ Khiết An ở đây chắc chắn cô cũng sẽ bị một trận giáo huấn tương tự. Nghĩ đến lúc để cho ba mẹ mắng vẫn đáng sợ hơn là đàn anh nhắc nhở. Khiết An thu lại bướng bỉnh của mình và nỉ non xin lỗi Bá Khôi như mèo con. Cô vốn ngọt nhạt phân minh, khi cần nịnh bợ sẽ không ai qua nổi.

Bị mình sỗ sàng kéo áo như thế mà cô còn sợ hãi luôn miệng xin lỗi, Bá Khôi bừng tỉnh, vội buông tay khỏi người cô. Anh không cố ý, nhất định không hề có chút cố ý. May mắn là Khiết An đã hiểu vấn đề này theo một hướng…trong sáng. Nếu không thì Bá Khôi thật là tình ngay lý gian mà. Anh khẽ nghiêm giọng:

-Ừ, em..đi thay đồ đi. Rồi quay lại đây..

-Dạ!!- Khiết An vui vẻ tự tay kéo áo khoác lên đi ra khỏi phòng hướng về phía phòng cô và Thanh Tâm đang ở. Cô thấy vui vì tự nhiên Bá Khôi lại tỏ vẻ anh cả quan tâm đến ăn mặc của mình. Rõ ràng chỉ có người thân mới mắng mỏ con em về chuyện này, anh hình như đã không còn ghét cô nữa. Dù sao thì ấn tượng ban đầu khi chưa biết rõ về nhau, anh đề phòng một người gia cảnh phức tạp, Khiết An cũng có phần hiểu được.



Còn lại một mình trong phòng, Bá Khôi lúc này mới lấy lại bình tĩnh. Anh thở ra một hơi dài, chuyện ngày hôm nay nếu không may đã lại gây ra một hiểu lầm lớn, nếu truyền đến tai lũ bạn tinh quái của anh, chắc chắn sẽ bị chọc đến chết. Khiết An cũng sẽ vì thế mà bị xem là em gái “nuôi để thịt” của anh. Những ý nghĩ xấu xí đó anh không hề muốn gán lên người của Khiết An, anh chỉ muốn đừng có ai châm chọc cô giống như mình đã từng làm. Nhưng một cô gái thản nhiên nói về đàn ông lúc đầu anh gặp, và cô gái ngây thơ hiện tại, khiến anh có chút khó hiểu. Dù ở chung với cô hai tuần thì anh hoàn toàn thấy rằng ngoài ăn ngủ học hành ra cô không có một điểm nào tỏ vẻ là cô gái chơi bời. Ngược lại còn rất kém cỏi và ngốc nghếch. Những lần đang ngồi ăn cơm mà có tiếng chuông điện thoại trong túi bất ngờ reo, Khiết An gần như muốn hất đổ cả chén cơm trên tay, rồi lại ngượng ngùng nhìn mọi người tỏ ra vẻ bình thường sau đó bấm nghe điện thoại. Có lẽ những hiểu lầm chồng chất nảy sinh cho nên anh mới ác cảm với Khiết An. Nhưng sống ở thời đại này mà như một con vịt ngơ ngác, nếu quăng cô ra đường quả thật làm cho người ta lo lắng. Đổi lại hôm nay không phải là Bá Khôi, thì người đàn ông khác sờ soạng đến cô mà cô vẫn không hiểu ra, làm sao có thể an tâm.

Bá Khôi chau mày nhớ lại tình cảnh vừa xong, thoáng trong đầu anh hiện lên hình dung của Khiết An. Cô ở trong tay anh nỉ non xin lỗi vì bị anh..kéo áo như vậy. Thật là làm lòng anh như muốn nổ tung. Thì ra hôm nay Gia Hưng trước anh một bước cũng đã nhìn thấy cảnh sắc này, cho nên mới trưng ra bộ mặt không thể kiềm chế mà anh đã thấy. Bá Khôi vốn chỉ phỏng đoán sự việc từ xa chứ không ngờ đến nội dung là như vậy. Nghĩ đến việc Gia Hưng đã nhìn thấy cơ thể Khiết An, bỗng cảm thấy người bạn của mình vô cùng xấu xa. Anh cả giận.

Đứng ngồi không yên, Bá Khôi mở cửa đi về phía phòng của Khiết An. Không biết cô đã thay đồ xong chưa. Khi đến cửa phòng Khiết An còn hé mở thì nghe giọng nói lanh lảnh của Thanh Tâm cất lên:

-Khiết An ơi là Khiết An, chị giặt hết cả đồ lót treo ở kia rồi mà không nhớ hả, giờ vô cớ thay đồ ra và quẳng vào nước. Giờ chị lấy gì mà mặc hả. Em không có áo ngực cúp C cho chị đại mượn đâu. Chị mặc đồ của em vô khác nào cố tình trêu tức em.

Thanh Tâm cao giọng mắng, từ lúc ở chung với Khiết An được hai tuần, cô phát hiện ra Khiết An không chỉ là một cô gái ngốc mà còn vô cùng… đãng trí. Thanh Tâm thường xuyên phải nhắc nhở cô đủ thứ chuyện như chính cô mới là người hơn tuổi vậy. Nhưng Khiêt An lại thực sự rất… đáng yêu, cho nên cô không thể ghét nổi mà còn suốt ngày quấn quýt lấy.

- Chết nhỉ, huhu..chị mang theo có vài bộ, không đủ dùng rồi. Để hôm nay quay về nhà lấy vậy..- Khiết An đau khổ gãi đầu.

- Ừ và đừng có phơi mấy cái áo mỏng dính đó của chị gần áo em, em ghen tỵ em..bóp chị cho nhỏ lại bây giờ. Hừ hừ..- Thanh Tâm tỏ vẻ giả bộ khó chịu gầm gừ.

- Hihi, mặc như vậy mới chịu được, không thì nóng lắm!!- Khiết An khổ sở giải trình về mấy cái áo ren mềm không đệm mút của mình. Khiết An không quen mặc loại áo có độn thêm chỉ có độc một lớp thun mềm phía trong lớp ren của áo. Sự đầy đặn của bản thân được Khiết An tự cho là..béo nên cơ thể mới thế. Căn bản cô không biết rõ sự xinh đẹp của bản thân.

Ở ngoài Bá Khôi vừa tính gõ cửa, nghe được cuộc hội thoại của hai cô gái về vấn đề ..rất con gái này, Bá Khôi lần nữa lại nóng người, mặt đỏ tía tai. Anh nghiến răng mắng thầm con bé Thanh Tâm bạo mồm bạo miệng, rảnh rỗi cũng phải giáo huấn lại con bé này mới được. Chỉ qua vài lời thôi là khiến cho người khác không biết giấu mặt đi đâu, lại một lần nữa đem anh vào tình huống như của một kẻ biến thái tưởng tượng theo miêu tả của Thanh Tâm. Về việc tưởng tượng này anh hoàn toàn vô can, con người sinh ra vốn đã có một bản năng đó là liên tưởng theo miêu tả, dù không muốn thì lời nói vào não bộ lập tức tự điều chỉnh để phát ra hình ảnh tương ứng. Chính thức đầu hàng, Bá Khôi quay trở lại phòng mình, đóng chặt cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.