Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 232: Chương 232: Không thiếu một cái này của tớ




Lời này nghe sao có hơi không được tự nhiên? Uyển Tình lắc đầu, nói: "Tớ muốn lấy tiền lương làm thêm mua ít quà cho mẹ tớ, nhưng không biết mua cái gì, vừa vặn cậu đã trở lại, giúp tớ nghĩ đi!"

Thiên Tuyết sửng sốt: "Mua quà? Sinh nhật dì?"

"Không phải. trước kia mẹ mua quà cho tớ, lại như thế nào tiền đều là bà ấy kiếm! Hiện tại thật vất vả tự mình kiếm được tiền, đương nhiên muốn biểu đạt một chút tâm ý! Đây là lần đầu tiên tớ kiếm tiền, xài trên người bà mới có vẻ có ý nghĩa!"

Thiên Tuyết gật đầu: "Vậy cậu chuẩn bị mua với giá bao nhiêu?"

"Cầm một ngàn nhiều một chút, toàn bộ xài hết cũng không quan hệ! Bất quá, bị mẹ tôi đã biết, cô khẳng định sẽ mắng tôi. Tớ cân nhắc, ở trước mặt bà báo cỡ hai ba trăm được rồi, về phần thực tế. . . . . . Đương nhiên nhìn người ta bán đồ xem như thế nào!"

Thiên Tuyết cười: "Tốt lắm! Chúng ta lên lầu nhìn xem, cậu muốn mua cái gì?"

"Tớ cũng không biết nữa! Nghĩ tới nghĩ lui, hoặc là mua ít quần áo, hay là mua đồ trang điểm đi."

Hai người đi ra khỏi Mc Donalds, đến cửa hàng trên lầu. Bước lên thang máy, Uyển Tình theo bản năng đứng giữa, lại nhịn không được muốn cầm chắc tay vịn. Trải qua ngày đó, đã để lại cho cô bóng ma, cô không biết sao mới có thể đảm bảo mình đứng ổn được. . . . . .

Thiên Tuyết vừa thấy, gắt gao kéo cô: "Đừng sợ."

"Tớ không sao. . . . . ." Uyển Tình cảm kích nhìn cô một cái, cầm tay cô, hai mắt nhìn đất chằm chằm, không dám nhìn hai bên. Nhưng nhìn mặt đất hoạt động, lòng cô vẫn đang ớn lạnh từng trận.

Thiên Tuyết cảm giác tay cô đanh phát run, đầu óc xoay tròn nhanh chóng, muốn tìm biện pháp dời lực chú ý của cô đi.

"Uyển Tình! Hai chúng ta tốt như vậy, cậu cũng mua quà cho mình đi!" Thiên Tuyết nói.

Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu, cười nói: "Được nha! Bất quá tớ mua không tốt, cậu không nên ghét bỏ."

"Cậu có thể mua cho mình mình liền vui vẻ!" Thiên Tuyết vui vẻ nói, "Bất quá mình phải suy nghĩ cẩn thận, mua cái gì đây ~"

Thang máy đến cuối, hai người đồng thời bước ra. Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, giống như cũng không đáng sợ như vậy.

"A! Có!" Thiên Tuyết kêu lên, chỉ vào cửa hàng bạc tinh khiết đối diện, “Mua cho mình đôi bông tai đi!"

"Ừ." Uyển Tình đáp ứng.

Hai người cùng nhau bước qua, Thiên Tuyết kêu nhân viên bán hàng lấy bông tai ra, đặt biệt khéo léo chọn lựa lại thử không tốn kém. Uyển Tình nhìn, trong lòng thực cảm động. Lấy tài lực Mục gia, cô chưa bao giờ thiếu một bộ bông tai mấy chục đồng tiền này. Nhưng cô chính là thiện lương am hiểu ý người như vậy, chưa bao giờ làm người ta khó xử.

Lại nghĩ đến đến Mục Thiên Dương xấu xa, Uyển Tình hừ lạnh trong lòng một tiếng: rõ ràng là anh em, làm người chênh lệch sao lại lớn như vậy!

Đột nhiên nhìn thấy vòng tay bên cạnh, cô bước qua. Vừa ngắm một cái, lập tức có nhân viên bán hàng đi tới: "Tiểu thư, mua vòng tay sao?"

"Tôi nhìn xem trước. . . . . ." Uyển Tình nói.

Thiên Tuyết quay đầu: "Có thể mua vòng tay cho dì chứ! Nghe nói bạc nguyên chất có thể loại bỏ bệnh viêm khớp!"

Nhân viên bán hàng lập tức phụ họa.

Uyển Tình cảm thấy có đạo lý, đã kêu cô lấy ra nữa xem xem.

Thiên Tuyết đi tới, chỉ vào lỗ tai của mình: "Thế nào, đẹp mặt không?"

Uyển Tình vừa thấy, là đôi bông tai hình cá heo, đầy đáng yêu. Cô nói: "Tớ cảm thấy vậy đôi hình đóa hoa càng đẹp mắt, giữa còn có một viên kim cương giả."

"Tôi cũng hiểu được, bất quá mình sợ kim cương giả rơi mất, đến lúc đó sẽ không đẹp."

Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng, nghe nói nhẫn đính kim cương đã mất, huống chi là loại này?

"Vậy mình sẽ có cái này?" Thiên Tuyết nói.

"Được! Giúp tớ xem vòng tay!"

Hai người chọn lựa lấy, dùng tay của mình thử nửa ngày, cuối cùng chọn một cái có phong cách cổ xưa. Bất quá sức nặng hơn kia chút tạo hình xinh đẹp nặng thật nhiều, lúc này vừa mới thấy được đánh gãy đều phải hơn 500.

"Liền này !"

"Tôi cho ngươi mở valy phiếu!" Nhân viên bán hàng tươi cười ngọt ngào, lập tức bắt tay vào đóng gói.

"Còn có cái này!" Thiên Tuyết chỉ vào lỗ tai của mình.

Uyển Tình hỏi: "Có thể để giá cái vòng tay đó ít hơn 300 trăm đồng không?"

Nhân viên bán hàng sửng sốt, lắc đầu: "Không được. Hóa đơn của chúng tôi phải giao lên công ty, không thể làm loạn. Hơn nữa, tôi làm bao nhiêu, cô phải đưa cho bấy nhiêu đấy ~"

Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng, còn có chút khó xử, nói với Thiên Tuyết: "Bằng không tớ nói với mẹ tớ, tớ mua ở trên quán, không có hóa đơn?"

Thiên Tuyết bất mãn liếc cô: "Mẹ cậu ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, bà ấy khẳng định biết hàng hơn cậu!"

Mặt Uyển Tình thoáng cái suy sụp xuống. Vậy làm sao bây giờ đây? Mẹ nhận được lớn một đống bạc như vậy, khẳng định muốn nhìn hóa đơn. Nếu nhìn thấy hơn 500, còn không lăng trì cô?

Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, chỉ vào một vòng tay vừa mới thử qua, nói với nhân viên bán hàng: "Bao cái này lại cho tôi! Làm ba hóa đơn thanh toán riêng!" Vừa rồi khi thử, cô đeo cái này nhìn đẹp nhất! Cô quay đầu nói với Uyển Tình, "Cái này mình tự mua, chỉ có hơn hai trăm. Mình đổi hóa đơn với cậu, cậu lấy cái hơn hai trăm này cho dì nhìn, liền khai báo qua!"

Uyển Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm, hung hăng ôm cô một chút: "Cám ơn! Cậu thật tốt quá!"

"Mình vốn cũng thích!" Thiên Tuyết vội vàng kêu nhân viên bán hàng gói vòng tay cho mình, cô muốn mang đi. Sau khi đeo lên tay, cô đung đưa hai vòng, nhỏ giọng nói với Uyển Tình, "Về sau không thể mang cái khác, liền đeo cái này trên tay! Mình là người thường mà!"

Thanh toán xong, hai người dẫn theo gói to loạn dạo chung quanh. Đi ngang qua bên ngoài một cửa hàng nam trang, Thiên Tuyết đột nhiên nói: "Cậu đã mua quà cho mình, cũng cho anh mình mua một món đi! Không phải còn mấy trăm sao?"

Uyển Tình giật giật miệng, áp chế ý nghĩ không muốn mua cho hắn, tiện thể nói: "Tớ không biết mua cái gì."

"Caravat!"

"Caravat của hắn mấy ngàn một cái, tớ mua không nổi!" Có hai lần cửa hàng trang phục đưa quần áo đến cho hắn, là cô sửa sang lại. Cô nghĩ đến quần áo hắn mua cho cô đã đủ quý rồi, không nghĩ tới hắn xuống tay với mình càng quá hơn!

"Ai nha, cậu có bao nhiêu tiền liền mua bấy nhiêu thôi! Nếu như cậu luyến tiếc thì mấy chục đồng cũng được nha!" Chỉ cần cô chịu đưa, anh cô mới sẽ không để ý nó bao nhiêu tiền đấy! Cho dù là dồ vỉa hè một đồng, khẳng định cũng đeo mỗi ngày!

Uyển Tình vẫn lắc đầu: "Tớ mới không làm mất mặt người kia!"

"A. . . . . . Vậy cậu lấy thẻ của anh ấy quẹt!" Cô có tâm này cũng được, anh cô khẳng định không quan tâm sài tiền ai.

"Đã nói không mua !" Uyển Tình không được tự nhiên, "Hắn nhiều caravat như vậy, không thiếu một cái này của tớ!"

Chính là thiếu một cái này của cậu đấy! Thiên Tuyết tràn đầy buồn bực.

Buổi tối, Uyển Tình tặng quà cho Từ Khả Vi. Từ Khả Vi ngoài miệng nhắc tới vài câu, nói cô tiêu tiền loạn, bất quá tươi cười thật sự hạnh phúc.

Uyển Tình tự mình đội cho bà, bà hỏi: "Tìm bao nhiêu tiền?"

"Hơn 200. . . . . ." Uyển Tình cầm hóa đơn lấy ra vội tới cho bà xem.

Sau khi Từ Khả Vi nhìn, chỉ nói: "Về sau không được sử dụng tiền loạn!"

"Đã biết." Uyển Tình đáp ứng.

Ngày 28 đó, ăn qua cơm chiều, Uyển Tình liền cùng Từ Khả Vi, Quản Hạo Nhiên đến nhà ga. Đương nhiên xe lửa buổi tối, phải giữa trưa ngày mai mới đến thành phố C.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.