Bao Dưỡng Em Đi

Chương 10: Chương 10: Hà của chủ tư bản




Editor: Tiểu Hách

Lâm Hoa gọi taxi đi đến nhà Lam Tiếu Chính, không đi thang máy, Lâm Hoa là đi lên cầu thang.

Tuy rằng Lam Tiếu Chính nói muốn mình đi nhanh về nhanh, nhưng dù sao thời gian vẫn còn sớm, Lâm Hoa muốn có thể la cà ở nhà hắn bao lâu thì la cà bấy lâu. Lam Tiếu Chính ở công ty bận nhiều việc như vậy, chắc chắn không thể nhớ đến mình đâu.

Nhà Lam Tiếu Chính là nhà ở đúng chuẩn với ba phòng ngủ và hai phòng khách, nhà tư bản đúng là có khác biệt. Trong lòng Lâm Hoa rất cảm thán, cái phòng trọ ổ chuột của mình vẫn còn thiếu một cái phòng khách so với Lam Tiếu Chính.

Thong thả ngắm nghía một vòng, lần trước có lẽ thời gian ngủ nhiều hơn so với thời gian tỉnh táo, còn vì có Lam Tiếu Chính ở đây, mình căn bản cũng không dám dòm ngó xung quanh nơi này.

Ngang qua phòng khách, Lâm Hoa dừng lại trước cửa hai gian phòng, một gian phòng là mình đã ngủ qua lần trước, chắc đây là phòng dành cho khách ngủ. Cho nên, Lâm Hoa đẩy ra cánh cửa một gian phòng khác...

Thấy một cái giường và một cái tủ treo quần áo, nhưng mà... nhưng mà không còn gì khác... Nhà của Lâm Hoa tuy nhỏ nhưng đầy đủ, còn phòng ngủ của Lam Tiếu Chính chỉ có thể ngủ, nhưng ai bảo hắn đều đặt các vật dụng khác ở bên ngoài chứ? Nhà tư bản, nhà tư bản!!!

Lâm Hoa thấy trên tủ đầu giường có hai khung hình, đi tới, trực tiếp ngồi trên đất.

Một bức ảnh gia đình, bốn người. Chắc là ba của hắn, anh trai và chị dâu đây mà. Chắc chắn là chị dâu! Lâm Hoa nghĩ, người phụ nữ kia đứng cách xa Lam Tiếu Chính, lại thân mật dựa vào trên người người đàn ông khác. Nếu như người phụ nữ này dựa vào người Lam Tiếu Chính? Nếu như.. Nếu như.. Lâm Hoa nghĩ đến cảnh tượng này, đột nhiên đã cảm thấy buồn bực.

Còn có một bức ảnh là Lam Tiếu Chính chụp một mình, Lâm Hoa lại có chút vui vẻ. Đây không phải là nói rõ hắn không có bạn gái? Nhưng mà, Lam Tiếu Chính hẳn là đã ba mươi thì phải? Sao còn chưa kết hôn, hắn lại không giống với mình. (ý là Lam ca có nhà có xe có tiền khác với ẻm)

Nhìn tấm hình kia, là một tấm ảnh chụp ăn mặc đơn giản, không phải là như bây giờ mỗi ngày đi làm luôn là tây trang giày da. Nhìn hơn nửa ngày, Lâm Hoa lấy điện thoại ra, chụp cái ảnh này lại, cài đặt làm màn hình nền điện thoại.

Đến lúc ý thức được mình đang làm gì, hình nền ảnh chụp cô gái đẹp đã đổi thành Lam Tiếu Chính.

Lâm Hoa có chút không hiểu rõ việc làm của mình, trong đầu cứ chẳng biết tại sao xuất hiện hình dáng Lam Tiếu Chính, trông thấy hắn thì mình rất là vui vẻ. Tuy rằng ở trước mặt hắn, mình luôn luôn khúm núm.

Ngồi dưới đất, Lâm Hoa cầm điện thoại phát ngốc thật lâu.

Đợi đến khi Lâm Hoa ý thức được hẳn là còn có chuyện rất quan trọng, đã mười hai giờ.

“A!” Lâm Hoa hét to một tiếng, từ dưới đất bật dậy, hai giờ họp, cậu phải nhanh chóng chạy trở về.

Thư phòng, thư phòng. Lam Tiếu Chính nói, tư liệu trên bàn ở thư phòng.

Lâm Hoa bước nhanh đi tới thư phòng của hắn. Tư liệu trên bàn thật đúng là nhiều, tập hồ sơ màu xanh, tìm được rồi!

Lâm Hoa cầm lên văn kiện, liền hướng ra cửa chạy đi.

Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa đóng lại. Lâm Hoa chưa kịp đổi giày, cũng chưa kịp cầm lấy cái chìa khóa.

Đứng ở cửa, Lâm Hoa có chút choáng váng. Mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cái lỗi ấu trĩ đến buồn cười vậy mà cũng phạm vào? Cào vài cái trên cánh cửa chống trộm dày cộm, không còn cách nào, Lam Tiếu Chính chắc là còn chìa khóa sơ cua. Giày mình.. giày mình.. Lần sau có thể tới lấy lại được hay không? Nhưng mà, Lâm Hoa cúi đầu nhìn thoáng qua dưới chân mình, là dép của Lam Tiếu Chính.. Dép...

Đến lúc đợi được Lâm Hoa đến công ty, Lam Tiếu Chính đang ở trong phòng hội nghị, các lãnh đạo đã ngồi xung quanh.

“Sao giờ cậu mới đến?” Chị Trần ôm một đống lớn văn kiện trong tay “Văn kiện tổng giám đốc cần đâu?”

Lâm Hoa vội vàng đặt văn kiện trong tay mình lên trên xấp văn kiện chị Trần đang ôm.

“Được rồi, cậu trở về đi!” Chị Trần ôm tư liệu, đi vào phòng họp.

Mấy cái hội nghi cấp cao này, Lâm Hoa là không có tư cách tham gia. Thế nhưng, bây giờ không thấy được Lam Tiếu Chính, cái chuyện chìa khóa lúc nào có thể nói được với hắn?

Lâm Hoa có chút rầu rĩ ngồi ở chỗ của mình, trên chân còn là một đôi dép lê số lớn. May là ở nhà hàng mình làm việc còn có đôi giày, vừa khéo lát nữa có thể lấy ra mang vào.

Gần đến giờ tan ca, Lâm Hoa vẫn không nhìn thấy Lam Tiếu Chính, hắn mở cuộc họp xong liền đi ngay xuống nhà máy ở tầng dưới.

Lâm Hoa không biết kế tiếp nên làm sao.

Đến khi tới nhà hàng, Lâm Hoa vẫn là một dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Lúc hóng mát trên lối đi bộ, Lâm Hoa vẫn còn đang suy nghĩ, Lam Tiếu Chính có mang theo chìa khóa sơ cua hay không, có tới đón mình hay không?

Một tia sáng chói lóa đập vào trên mặt Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính dừng xe ở ven đường.

“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa ngạc nhiên kêu lên, rồi ngồi lên hàng ghế sau xe.

“Đã vào tháng mười, cậu vì sao không mặc nhiều (quần áo) thêm một chút?” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa vẫn ăn mặc phong phanh giống như mùa hè, trời tối lạnh thì co lại thành một nhúm.

“Đã biết, trở về tôi mặc thêm quần áo!” Lâm Hoa hì hì cười tủm tỉm, đây có thể xem như hắn quan tâm mình không? Bây giờ ban ngày cũng rất lạnh, buổi tối có thể có gió thổi đến còn lạnh hơn nhiều.

“Chìa khóa của tôi đâu?” Lâm Hoa đang ngẩn ngơ ngắm nhìn sườn mặt Lam Tiếu Chính, chợt nghe đến câu hỏi của hắn.

“Khóa.. Cái chìa khóa…” Lâm Hoa có hơi lắp bắp, đầu cúi thấp xuống “Tôi để quên cái chìa khóa ở nhà ngài rồi!”

Xe phanh một cái, Lam Tiếu Chính quay đầu lại nhìn Lâm Hoa đang cúi đầu “Sao, cậu vừa nói gì?”

“Tôi để quên cái chìa khóa ở nhà ngài!” Lâm Hoa lại cúi đầu một lần nữa.

Lam Tiếu Chính hiện tại thực sự không giữ hình tượng liếc mắt một cái.

Quay đầu xe, Lam Tiếu Chính lái đi ngược trở lại.

“Tổng giám đốc, chúng ta đi đâu?” Nhìn hướng đi là đi ngược trở lại.

“Công ty, lấy cái chìa khóa dự phòng!” May là ở công ty Lam Tiếu Chính có để cái chìa khóa dự phòng, thật sự là không nghĩ tới thần kinh của Lâm Hoa lại thô đến nước này.

“Bây giờ ở công ty có khóa cửa hay không?” Lâm Hoa nói một câu lại cúi đầu.

Cảm giác được nhiệt độ không khí chợt hạ xuống, Lâm Hoa ngẩng đầu lên, thấy Lam Tiếu Chính mặt lạnh tanh nhìn cậu.

Sợ quá giật nảy mình, Lâm Hoa nhanh chóng cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính tựa hồ có chút nguy hiểm.

“Đừng cúi thấp nữa, sắp đụng đến chân rồi!” Nghe được những lời này của Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa hận không thể vùi đầu chôn trong đất luôn đi.

Đến cửa công ty, cửa chính lại không có khóa.

“Chẳng lẽ còn có người sao? Sao lại không có khóa!” Lâm Hoa có chút khó hiểu, thông thường bảo vệ công ty sẽ khóa cửa vào khoảng mười một giờ.

Giờ làm việc, cho dù là trực đêm, cũng sẽ khóa cửa.

Lam Tiếu Chính và Lâm Hoa đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lâm Hoa ở bên cạnh chờ Lam Tiếu Chính dùng thẻ nhận diện mở cửa, tại sao cứ luôn cảm thấy phòng làm việc có người khác. Cậu khẩn trương nhìn bốn phía, ngoài bọn họ ra ở đây chỉ là một mảnh đen như mực.

“Đi thôi!” Ngay lúc Lâm Hoa đang hết nhìn đông nhìn tây, Lam Tiếu Chính đã lấy ra chìa khóa dự phòng.

Đến khi Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính mới vừa đi, đèn văn phòng của chị Trần liền sáng lên. Về đến nhà rồi, chị Trần đột nhiên nhớ tới đã quên mang về bảng báo cáo ngày mai Lam Tiếu Chính cần tới, còn có mấy chỗ chưa hoàn thiện lắm, cần phải sửa đổi.

Chị Trần cố ý van nài bảo vệ mở cửa, cô còn chưa kịp mở đèn phòng làm việc, thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân.

Lúc thấy rõ ràng là tổng giám đốc và Lâm Hoa, chị Trần ngạc nhiên há hốc miệng. Hai người kia rốt cuộc là quan hệ gì? Trong hai tháng Lam Tiếu Chính nhậm chức, cô luôn cảm thấy quan hệ giữa Lâm Hoa và Lam Tiếu Chính có điểm lạ, thế nhưng rốt cuộc là lạ chỗ nào, cô cũng không nói ra được.

Thân thích? Bạn bè? Không thể nào. Đừng nói bọn họ trước chưa từng gặp qua, cho dù là đã gặp qua, tổng giám đốc sẽ có quan hệ gì với cái đứa nhân viên tầm thường này?

Xem ra, cần phải tìm cho Lâm Hoa một chức vụ mới. Nếu như là thăng chức, tổng giám đốc có đồng ý hay không?

End chap 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.