Bao Dưỡng Em Đi

Chương 21: Chương 21: Kích động nhất thời?




Editor: Tiểu Hách

Tâm tình của người sinh bệnh cũng rất yếu đuối, cũng rất dễ dàng thể hiện cảm xúc chân thật nhất của mình, cũng rất dễ dàng dựa dẫm vào một người khác.

Thấy Lâm Hoa lớn người như thế, nhưng lại giống như một đứa con nít vì một câu nói của mình mà rơi nước mắt, Lam Tiếu Chính ngoại trừ cười khổ cũng không biết làm sao, thực sự không biết nên làm thế nào để diễn tả cảm xúc của mình.

“Cậu khóc cái gì?” Lam Tiếu Chính bấc đắc dĩ nhìn Lâm Hoa ở đó không lên tiếng, cũng không động đậy, chỉ là rơi nước mắt.

Lâm Hoa không ngẩng đầu, không trả lời, cứ im lìm như thế.

“Haizzz” Lam Tiếu Chính khẽ thở dài một cái “Tôi giúp cậu dời đi đến phòng khách” Lam Tiếu Chính nói giúp Lâm Hoa mang bàn ăn trên giường rời khỏi giường.

Ba người bọn họ là ở một gian phòng lớn, có ba phòng. Lam Tiếu Chính không đợi Lâm Hoa tỏ thái độ, liền bưng bàn nhỏ đến phòng khách, đúng lúc, trưởng phòng Vương bước ra cửa.

“Lâm Hoa, bệnh khá hơn chút nào chưa?” Lâm Hoa không kịp ngăn cản Lam Tiếu Chính, liền theo hắn đi ra, hắn mới mở cửa phòng, thì thấy trưởng phòng Vương.

“Vâng, tốt hơn nhiều!” Lâm Hoa gật đầu, tỏ ý mình đã khỏe.

“Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt đó, cậu bị bệnh, làm cho tổng giám đốc lo lắng” Trưởng phòng Vương bật cười ha ha.

Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính một chút, lại cúi đầu “Tôi biết rồi”

“Tốt lắm, tôi trước đã ăn xế, cậu từ từ ăn!” Trưởng phòng Vương bắt chuyện xong với hai người, liền đi ra ngoài.

“Bây giờ đã ở phòng khách, cậu ăn đi!” Đồ ăn đều đặt lên trên bàn, Lam Tiếu Chính liền an vị ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh.

Lâm Hoa đứng ở cửa phòng của mình, nghe được Lam Tiếu Chính nói, mới ngước lên nhìn hắn:

“Anh biết tôi không phải ý đó!”

“Vậy ý của cậu là muốn trở về phòng để ăn sao?”

“Anh!” Lâm Hoa hô hấp có chút dồn dập, đối với Lam Tiếu Chính, cậu hoàn toàn không có cách nào để cư xử như thường.

“Được rồi!” Lam Tiếu Chính khẽ thở dài một cái “Cậu ăn cháo trước đi!”

Cháo là cháo thịt nạc và trứng bắc thảo nấu rất đặc, Lâm Hoa rất thích ăn món cháo này. Vì giá mỗi món cháo đều giống nhau, mà món cháo này bên trong vừa có thịt lại có trứng, ăn thật ngon, cũng rất có lời.

Hình như cháo hôm nay đặc biệt ăn ngon, cả một ngày không có món nào bỏ bụng, một ngụm cháo lót dạ, cảm thấy đặc biệt thoải mái. Thịt rất nhiều, trứng cũng rất nhiều.

Thấy Lâm Hoa ăn cháo, hai người cũng không nói gì. Lam Tiếu Chính lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi mồi lửa hút.

“Khụ” Một ngụm cháo trong miệng sặc ra, luồng khói thuốc tiến vào trong lỗ mũi, khiến cho cậu cảm thấy có chút khó chịu.

Nghe thấy Lâm Hoa ho khan, Lam Tiếu Chính chỉ hút hai hơi rồi dập tắt trong cái gạt tàn thuốc.

“Tổng giám đốc.” Thấy động tác của Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa vội vàng gọi hắn, hắn không cần thiết phải làm như vậy.

“Cậu cứ ăn cháo của cậu!” Lam Tiếu Chính có chút không nhịn được phất phất tay.

◇◆◇

“Tại sao sáng nay không lên tiếng chào hỏi đã đi?” Thấy một chén cháo của Lâm Hoa đã gần thấy đáy, Lam Tiếu Chính mới hỏi đến.

“Tôi vẫn nên quay về khách sạn tốt hơn!” Lót bụng một chén cháo, Lâm Hoa cảm thấy mình cũng có chút sức lực, đầu cũng không choáng váng như lúc trước.

“Tôi hỏi cậu tại sao không chào hỏi với tôi?” Gia tăng trọng điểm câu hỏi.

“Tôi...” Lâm Hoa lại càng cúi thấp đầu xuống, tại sao không chào hỏi Lam Tiếu Chính? Mà tại sao phải chào hỏi hắn?

Nghĩ như vậy, Lâm Hoa cảm thấy mình ba lần bốn lượt khóc nhè trước mặt hắn, thực sự rất mất mặt, hắn cũng đã từ chối mình, còn quản nhiều như vậy để làm gì?

“Tại sao phải chào hỏi với anh?” Suy nghĩ một chút, Lâm Hoa cuối cùng có lại dũng khí, ngẩng đầu lên nhìn Lam Tiếu Chính.

“Cậu!” Lam Tiếu Chính thoáng cái bị Lâm Hoa làm nghẹn họng.

“Tôi đưa cậu về nhà của tôi, cậu muốn đi chẳng lẽ không lên tiếng chào hỏi tôi sao?” Lam Tiếu Chính cảm thấy đây chính là trách nhiệm của Lâm Hoa, sáng sớm mình đi ra ngoài mua thuốc cho cậu ta, sau khi trở về, vị chính chủ này lại bỏ đi như thế.

Thanh âm những lời này của Lam Tiếu Chính gần như rống Lâm Hoa, hắn tuy rằng luôn luôn không lộ vẻ gì, hắn cũng chưa từng tức giận, thế nhưng không biết lúc này thế nào lại nói chuyện lớn tiếng với Lâm Hoa.

Thấy vẻ mặt Lam Tiếu Chính có chút tức giận, Lâm Hoa cũng thẳng tắp quay sang nhìn, vẻ mặt cũng không hề chịu thua:

“Vậy tôi bây giờ lên tiếng nói với anh được chưa? Tôi trở về khách sạn, không ở nhà của anh!”

Lam Tiếu Chính sững sờ tại chỗ, từ lúc nào Lâm Hoa dám rống với mình như thế này, là bị dồn ép?

“Anh cũng đã từ chối tôi, còn quản tôi làm chi chứ? Tôi còn nán lại ở nhà anh để bị anh chê cười à?” Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính không đáp lại lời của mình, lại càng tủi thân lên án, bộ dạng nóng nảy, hãy cùng giống như có người mượn gạo nhà cậu, còn nhà cậu cũng rỗng tuếch như nhau.

“Ai nói tôi từ chối cậu?” Bị Lâm Hoa nói có chút hồ đồ, Lam Tiếu Chính buột miệng nói ra.

Lâm Hoa còn muốn nói thêm gì nữa, lại ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Lam Tiếu Chính không có phản ứng trở lại.

Lam Tiếu Chính bị lời nói của mình cũng khiến cho sửng sốt, sao lại thốt ra lời lẽ như thế chứ?

Cái này chẳng lẽ chính là tiềm thức?

“Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước!” Lam Tiếu Chính phản ứng trước, thấy Lâm Hoa còn đang ngẩn người, có hơi bối rối đứng lên, muốn chạy trốn.

Còn chưa đi ra được hai bước, Lâm Hoa liền từ phía sau ôm Lam Tiếu Chính “Anh muốn đi đâu?” Giọng có hơi run, giống như tối qua mình hỏi hắn cái vấn đề kia, cả người đều có chút run rẩy.

Lam Tiếu Chính cứ như vậy mặc cho Lâm Hoa ôm, không nói gì, cũng không có di chuyển.

Dường như qua rất lâu, Lâm Hoa chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.

“Tôi về nhà” Lam Tiếu Chính từ từ nói ra những lời này, trái tim Lâm Hoa bỗng chốc liền chùng xuống.

“Em đi cùng luôn!” Cảm giác được tay Lâm Hoa rõ ràng thả lỏng, lập tức sẽ trượt xuống hông mình, Lam Tiếu Chính lại tăng thêm bốn chữ này nữa.

Cơ thể Lâm Hoa chấn động, trợn to hai mắt nhìn phía sau ót Lam Tiếu Chính. Hắn quay người lại, nhìn chằm chằm đôi mắt mở to của Lâm Hoa.

“Tôi muốn về nhà ở, em cùng nhau trở về đi!” Lam Tiếu Chính lại mở miệng.

Trong nháy mắt, nước mắt cậu lại rơi xuống, từng giọt từng giọt lăn dài trên mặt.

“Sao em lại khóc nữa?” Lam Tiếu Chính đưa tay lau nước mắt trên mặt Lâm Hoa.

Lâm Hoa nhìn chằm chằm vào Lam Tiếu Chính, không nháy mắt một cái, giống như chờ mong Lam Tiếu Chính có thể nói cái gì đó.

“Được rồi, cùng nhau quay về!” Lam Tiếu Chính lấy tay từ trên mặt Lâm Hoa xuống, ngược lại nắm lấy tay của cậu.

Lâm Hoa mỉm cười, từng chút từng chút, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn. Thả tay Lam Tiếu Chính ra, dùng sức ôm lấy hắn.

Do dự một chút, Lam Tiếu Chính từ từ nâng hai tay lên, cũng ôm lại Lâm Hoa.

“Đi!” Chờ Lam Tiếu Chính lại mở miệng, Lâm Hoa mới buông hắn ra.

Theo sát Lam Tiếu Chính phía sau, một bước cũng không rời, dường như chỉ sợ hắn đột nhiên biến mất.

“Đây là đang trong thang máy!” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa nắm góc áo mình thật chặt, có chút bất đắc dĩ.

“Em biết!” Lâm Hoa lại không tình nguyện buông tay.

Thang máy lẳng lặng chuyển xuống dưới, ước chừng cũng hơn mười giây.

Lam Tiếu Chính dẫn đầu bước ra thang máy, Lâm Hoa lại không có bám theo.

Lam Tiếu Chính quay đầu nhìn cậu “Sao không đi?”

“Lam Tiếu Chính” Lâm Hoa lần đầu tiên gọi tên Lam Tiếu Chính, hạ thấp giọng xuống “Vừa rồi anh không phải nhất thời kích động mới nói ra chứ? Anh là nghiêm túc đúng không?”

Lúc nãy Lam Tiếu Chính nói ra lời nói kia, Lâm Hoa cũng bối rối, cũng không biết nên làm thế nào. Thời gian lắng xuống, cái suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Hoa. Lam Tiếu Chính lúc đó giống như là cao hứng nhất thời, nếu quả thật là muốn đồng ý, vì sao lúc trước phải từ chối chứ?

Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.

Thấy Lam Tiếu Chính im lặng, Lâm Hoa thất vọng nhắm mắt lại, có chút đau khổ và bối rối.

Cửa thang máy từ từ khép lại, Lâm Hoa ở bên trong, Lam Tiếu Chính ở bên ngoài.

Lâm Hoa mở mắt, trơ mắt nhìn khe hở cửa thang máy càng ngày càng hẹp, gương mặt của Lam Tiếu Chính cũng càng ngày càng nhỏ, trái tim cậu cũng càng ngày càng tuyệt vọng.

Đợi đến khi khe hở chỉ còn độ rộng một ngón tay, tay Lam Tiếu Chính đưa đến trong khe cửa. Cửa thang máy được cảm ứng, lại từ từ mở ra.

Vào lúc đó bàn tay tiến vào thang máy, Lam Tiếu Chính kéo Lâm Hoa ở bên trong đi ra.

Đến khi ngồi vào trong xe Lam Tiếu Chính, đầu Lâm Hoa còn ở trong tình trạng mơ hồ.

Lam Tiếu Chính là trực tiếp nhét Lâm Hoa vào ghế phó lái, quay đầu một cái, là có thể thấy sườn mặt Lam Tiếu Chính.

Giống như cảm giác được Lâm Hoa đang nhìn hắn, Lam Tiếu Chính cũng quay mặt lại.

“Tôi đã nói thì đều chắc chắn!”

Im lặng trong chốc lát, Lam Tiếu Chính đợi không được Lâm Hoa trả lời, lại đánh tay lái xoay vòng, tự quay đầu lại khởi động xe, chuẩn bị xuất phát.

Lâm Hoa câu dẫn ra một nụ cười hờ hững. Nếu hắn đã kéo mình ra ngoài, cho dù là không chắc chắn, Lâm Hoa cũng nhất định không từ bỏ Lam Tiếu Chính đâu.

Lâm Hoa kiên định Lam Tiếu Chính đã đồng ý ý nghĩ này của mình.

“Em chưa ăn no!” Đến khi xe Lam Tiếu Chính sắp đi đến nhà hắn, Lâm Hoa đột nhiên nói ra.

Lam Tiếu Chính thả chậm tốc độ, nhíu mày nhìn Lâm Hoa.

“Em còn muốn ăn món gì đó, cả ngày em chỉ ăn một chén cháo!” Lâm Hoa thật sự ăn chưa no, một chén cháo phân lượng quả thực là không có nhiều.

“Em còn muốn ăn gì nữa?” Lam Tiếu Chính dự định quay đầu xe lại, lúc này đã sắp đến cửa nhà rồi, mới nói ra. Là bởi vì mình đáp ứng cậu ấy, lá gan liền bắt đầu càng lúc càng lớn sao?

“Em muốn ăn mì!” Lâm Hoa còn nhớ rõ đêm qua không ăn được súp mì, mình nhất định phải ăn mì của quán đó.

“Em mới hạ sốt, đừng ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ gì đó. Trở về tôi nấu cho em chút cháo!”

Lâm Hoa cúi đầu do dự một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tiếu Chính “Em muốn ăn mì sợi!”

Ánh mắt Lâm Hoa sáng loáng lấp lánh nhìn Lam Tiếu Chính, gương mặt đó, khiến cho Lam Tiếu Chính nghĩ, nếu như mình không đáp ứng cậu ấy, giống như là ngược đãi.

Bất đắc dĩ thay đổi phương hướng, may là nhà Lam Tiếu Chính ở rất gần chợ đêm. Nhưng mà, cho dù là xa, hắn nghĩ cũng sẽ không từ chối Lâm Hoa.

Dừng xe ở đầu phố chợ đêm, Lâm Hoa mở cửa xe liền nhảy xuống. Không đợi Lam Tiếu Chính xuống xe, Lâm Hoa liền đã chạy xa thật là xa.

Muốn ăn món mì kia liền như thế à? Còn quan trọng hơn mình, cũng không chờ mình luôn.

Chờ đến khi Lam Tiếu Chính đi từ từ đến cửa quán mì, Lâm Hoa đã đứng chờ bên cạnh.

“Sao không ngồi xuống?” Lam Tiếu Chính thấy vài chỗ trống bên trong.

“Chúng ta bỏ bao, một lát là xong rồi, không cần ngồi đâu!”

“Không ăn ở nơi này hả?”

Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính nói nghiêm túc “Em muốn về húp cháo của anh nấu!”

End chap 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.