[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 32: Chương 32






Chuyển ngữ: Mộc Đầu



“Thương thế của Dương Tiễn đã không còn đáng ngại, Đế Quân không cần như vậy nữa, Dương Tiễn tự thấy hổ thẹn.” Dương Tiễn lời lẽ nghiêm chính.

“Tuy rằng bây giờ đã không còn gì đáng ngại, nhưng nếu ban đêm không cẩn thận đụng vào, lẽ nào ngươi còn muốn nằm thêm nửa tháng nữa để dưỡng lại nó sao?” Đế Quân không đồng ý.

“Dương Tiễn có thể tự chăm sóc tốt bản thân.” Dương Tiễn kiên trì.

“Ngươi bây giờ cả pháp lực cũng chưa khôi phục, làm sao chăm sóc tốt bản thân được?” Đế Quân cười nhạt.

“Ngươi!”

Trong phòng ngủ, hai vị đại thần đều khí thế hừng hực tranh phong với đối phương, không ai chịu nhường ai.

Ngoài cửa, Linh Hư lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, muốn cách nơi này càng xa càng tốt, trong lòng thầm lẩm bẩm, không phải chỉ là vấn đề đi ngủ thôi sao, hai vị này có cần phải làm như đang quyết đấu vậy không?

Vết thương nằm trên lưng Dương Tiễn, khiến hắn không thể an tâm nằm ngủ, chỉ có thể nằm sấp nghỉ ngơi, Đế Quân lo hắn ban đêm xoay người đè lên vết thương, mấy ngày nay đều cùng hắn chung chăn gối, ngày đêm canh giữ bên cạnh, mà Dương Tiễn mấy hôm trước vì thương thế nghiêm trọng, thân thể không có sức lực, cả ngày đều mê man, ít khi tỉnh táo, nên cũng không tính toán việc này, nhưng bây giờ hắn đã có thể xuống giường hoạt động, dù sức lực vẫn chưa dùng được bao nhiêu, nhưng cao ngạo như hắn đương nhiên không thể nào lại để cho Đế Quân tiếp tục chăm sóc, thêm cả nằm chung giường với Đế Quân thật sự rất xấu hổ, cho nên liền nói với Đế Quân muốn ở riêng một phòng.

Đế Quân đương nhiên không đồng ý, thế là hai người cứ vậy mà rùm beng lên.

Toàn bộ chân tướng sự việc chính là như vậy.

Bầu không khí bên trong càng lúc càng nghiêm trọng, mắt thấy giống như sắp không thể thu thập được rồi, Linh Hư cũng không để ý có bao nhiêu phiền toái, khẽ gõ lên cửa phòng khép hờ, khiến hai người trong phòng chú ý đến sau, hạ mi thu mắt nói: “Đế Quân, Chân Quân, lúc chọn tòa nhà này, vì không được phân phó trước, nên chưa thu dọn được nhiều, cố chủ chỉ nằm ở gian phòng này, bây giờ đã tối, nhiều thứ không tiện đi mua, nếu cần dọn dẹp thêm một gian, sợ là phải đợi đến ngày mai ạ.”

Linh Hư nói xong lời này, liền tự phát tự động khép cửa phòng lại, ngăn chặn lãnh quang Dương Tiễn phóng tới, hắn là người của Đế Quân, đương nhiên phải giúp chủ tử nhà mình rồi.

Hai vị trong phòng thấy cửa phòng khép lại, một vị vẻ mặt đắc ý, cong môi cười nhẹ, một vị tức giận khó kềm hận không thể tông cửa xông ra, nhất thời lại phá vỡ cục diện bế tắc trước đó.

“Ngươi cũng nghe rồi đấy, có chuyện gì mai hẵng nói, hôm nay du hồ cả ngày, lẽ nào ngươi không mệt à?”

Dương Tiễn quả thực rất mệt, hắn vốn đại thương chưa lành, tinh thần không ổn, vẻ mệt mỏi trên khóe mắt chân mày không cách nào giấu đi được, sắc mặt cũng hơi nhợt nhạt, thiếu huyết sắc, bây giờ còn có thể ngồi tranh cãi với Đế Quân là đang gắng gượng không cho mình yếu thế hơn mà thôi.

Điều này, sao Đế Quân lại không nhận ra cơ chứ, chỉ giơ tay nói: “Suy cho cùng thì trên người ngươi có thương tích, đừng bướng bỉnh quá, có gì đợi vết thường lành rồi hẵng nói.”

Dương Tiễn nhìn bàn tay giơ ra trước mặt, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đứa trẻ nghịch ngợm cố tình gây sự, bĩu bĩu môi, không chống lại được sự kiên trì của Đế Quân, cũng nắm lấy tay y, nương theo lực của y đứng lên.

Lúc đứng dậy động tới lưng, Dương Tiễn chỉ nhíu nhíu mày, thuận theo để Đế Quân dìu hắn lên giường nghỉ ngơi.

Nhẹ tay nhẹ chân cởi ngoại bào cho Dương Tiễn, tháo mão buộc, bản thân cũng chỉnh lý xong xuôi, hai người cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi.

Đế Quân để Dương Tiễn nằm sấp trong lòng mình, một tay cố định hông hắn một tay cẩn thận tránh đi vết thương ôm cổ hắn — đây cũng là chỗ khiến Dương Tiễn không thích nhất, giống như mình là trẻ sơ sinh vậy.

Tuy rằng, nằm thế này cảm giác cũng không tệ…

Hơi ấm trên thân thể kia truyền tới, thoải mái khiến người ta lưu luyến, trên trán phả đến xúc cảm ấm nóng, có chút nhột, khẽ khàng lướt qua mắt thần ở mi tâm, cuối cùng dừng lại tại búi tóc, hơi thở nóng bỏng từng chút một thổi qua tóc trên trán, thổi đến mức trán ngứa ngáy, lại không nhịn được cảm thấy an tâm.

Tay y thít chặt lấy hông hắn, không cho hắn nhúc nhích, nhưng lại không dùng lực quá lớn khiến hắn bị thương, tư thế này, giống như thiên kinh địa nghĩa, như hắn phải yên giấc trong lòng y vậy.

Chung quy là chơi cả ngày, Dương Tiễn nằm trong lòng Đế Quân một lúc, mí mắt cứ nhấp nháy mãi, không bao lâu sau liền theo tiếng tim đập mà ngủ vùi.

Mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng tiếng hít thở đều đều bên tai biểu thị người trong lòng đã say ngủ, Đế Quân tắt đèn dầu, buông màn, vẫn duy trì tư thế đó, chợp mắt nghỉ ngơi.

Lúc trời hửng sáng, Dương Tiễn từ trong mộng mị tỉnh dậy, đập vào mắt là lồng ngực phập phồng vững chãi, bàn tay sau cổ và bên hông vẫn như trước khi ngủ tối qua, không có biến hóa, nhìn ra được người bên dưới đã ôm hắn ngủ một đêm trong cái tư thế này.

Trong lòng Dương Tiễn cảm xúc lẫn lộn, trừ cha mẹ ra, chưa từng có người nào quan tâm hắn như vậy, nói không cảm động là không thể, nhưng thân là nam tử lại được đối xử cẩn thận như vậy, làm thế nào cũng không có khả năng yên tâm thoải mái tiếp nhận, hơn nữa Dương Tiễn hoàn toàn không nghĩ ra vì sao Đế Quân phải đối tốt với hắn, đặc biệt là khế ước của họ, Đế Quân chăm sóc hắn từng li từng tí sẽ khiến hắn có loại cảm giác mình là thê tử được trượng phu toàn tâm che chở, cho nên Đế Quân càng đối tốt với hắn, trong lòng hắn lại càng không được tự nhiên, đối với Đế Quân cũng càng không được hòa nhã.

Dương Tiễn hơi nhíu mày, để suy nghĩ bay xa, không hề chú ý đến biến hóa bên người, hắn vẫn chưa rõ, dưới sự thay đổi lặng lẽ của Đế Quân, hắn đã xếp Đế Quân vào phạm vi đáng tin cậy, không hề đề phòng với sự hiện hữu của y.

“Vết thương đau sao? Mới sáng sớm đã thấy ngươi cau mày.” Đầu ngón tay ấm áp chạm lên trán, vuốt phẳng nếp nhăn giữa đôi chân mày.

Dương Tiễn lấy lại tinh thần, khô khan đáp: “Không có.”

“Muốn dậy chưa?”

Dương Tiễn không nói, tự chống người từ từ bò dậy.

Nhiệt độ ban sáng có chút thấp, vừa nhổm người dậy, không khí thanh lãnh liền chui vào trong chăn ấm, vỗ về vạt áo lỏng lẻo, lưu luyến trên da thịt trắng noãn.

Đế Quân nhìn người đang nhổm dậy trên thân, vấn đề góc độ khiến y có thể dễ dàng đem hai điểm được băng vải quấn lại dưới vạt áo hơi mở rộng của nam nhân thu hết vào đáy mắt, đôi mắt vốn mang theo nét cười biếng nhác hơi tối đi, bàn tay dùng sức một cái, người kia lại quay về trong lòng y, y dùng lực rất khéo, không nặng không nhẹ, sẽ không khiến hắn bị thương.

Bị một lực bất thình lình xuất hiện kéo ngã về lòng Đế Quân, Dương Tiễn còn chưa kịp làm rõ chuyện gì xảy ra, đã bị người nọ phủ lên bờ môi tiếu bạc ôn nhuận, không phát ra được âm thanh gì.

Không giống với sự dịu dàng hay bá đạo của hai lần trước, nụ hôn lần này có mười phần xâm lược, mang theo dục vọng nồng đậm, trong lúc gặm cắn, hơi thở trộn lẫn vào nhau.

Môi lưỡi giao nhau thêu dệt ra sắc thái lộng lẫy, khiến đầu óc người ta mơ màng, không biết trời chăng gì nữa.

Sáng sớm, là khoảng thời gian nổi lên dục vọng, khi Dương Tiễn ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì thứ vùng dậy giữa đùi đã không dừng lại được.

“Ngươi!” Dương Tiễn căm tức nhìn Đế Quân, lại không biết dáng vẻ mình lúc này hấp dẫn cỡ nào.

Bàn tay dọc theo cơ ngực trượt vào vạt áo, vuốt ve quả thù du cứng rắn, dùng móng tay khiêu khích nắn bóp, rước lấy tiếng rên trầm của chủ nhân nó.

s_5d29a38f1f4deaf27ad8b751a7006b04395356

Cây thù du (đủ gợi hình chưa =]])

“Bỏ ra…”

“Ta chỉ muốn cho ngươi thoải mái chút thôi mà.” Đế Quân vô tội nói, bắp đùi vô tình hữu ý ma sát bụng dưới hắn.

Dục vọng của nam nhân luôn có biểu hiện chân thực hơn nữ nhân, bọn họ cũng yên lòng mà hưởng lạc, trước đó đã có một lần kinh nghiệm, Dương Tiễn cũng không kiêng kỵ hành vi của Đế Quân, nói cho cùng, hắn đã đáp ứng song tu cùng y, căn bản không có tư cách cự tuyệt, nhưng mà…

“Miệng vết thương hình như nứt ra rồi…” Thần quang trong mắt Dương Tiễn lóe lên, tiếp theo nhíu mày nói, vài giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống gò má, lưu lại vết tích thật dài.

Đế Quân cười khẽ một trận, “Ta vậy mà rất xác định lực đạo của mình không làm ngươi bị thương được đấy…” Nói xong, y nâng cằm lên, vươn lưỡi, thuận theo vệt mồ hôi liếm láp gò má hắn, cuối cùng dừng ở bên tai, nhẹ nhàng thổi khí vào lỗ tai hắn, trước là liếm vành trong, sau là cuộn đầu lưỡi, luồn vào sâu bên trong lỗ tai hắn.

Cái cảm giác vừa tê vừa ngứa này như lông vũ khẽ lướt qua da thịt, Dương Tiễn theo bản năng nghiêng đầu đi, muốn tránh ra, nhưng bị Đế Quân kéo lại.

“Không thoải mái sao?” Đế Quân dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Dương Tiễn, vẫn không quên tranh thủ hỏi han cảm thụ của hắn một chút.

“Không phải, hơi ngứa.” Biết mình không gạt được y, Dương Tiễn chỉ có thể thôi suy tư, an tâm hưởng thụ.

Đế Quân buông tha vành tai hắn, môi dời xuống, đến chỗ yết hầu, ngay trước mắt hắn ngậm lấy yết hầu, mút mát cắn nhẹ nhiều lần.

Chỗ yếu hại bị công kích, kinh nghiệm nhiều năm khiến Dương Tiễn theo bản năng giơ tay lên, muốn công kích y, nhưng cảm giác tê dại khiến toàn thân hắn như nhũn ra, chỉ có thể chống hai tay lên giường, không để mình ngã xuống.

Đế Quân hài lòng nhìn phản ứng của hắn, dùng sức một cái, ngồi dậy, chớp mắt đem tư thế ban đầu từ nằm sấp một trên một dưới biến thành y ngồi trên giường, mà Dương Tiễn giống như đang ngồi trong lòng y.

Vạt áo lỏng lẻo sau động tác tháo nút thắt, lý y tuyết trắng trống trải mắc trên người, bị Đế Quân tiện tay vứt xuống giường. Bỗng chốc hai người đều toàn thân trần trụi, vừa đôi hợp cạ.

Đế Quân cầm cánh tay Dương Tiễn lên, khoác lên vai mình, để hắn trong lúc vui vẻ tiếp sau đó có thứ để đỡ lấy, lần này cúi đầu không kiêng nể gì gieo mầm trên xương quai xanh trước ngực hắn, thu hoạch từng trái dâu đỏ kiều diễm ướt át.

Hô hấp của Dương Tiễn càng lúc càng gấp rút, sắc mặt tái nhợt vì động tình mà ửng đỏ, trong cặp mắt hoa đào càng mênh mông thủy quang, hết sức gợi cảm.

Tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ trong màn bố truyền ra, đứt quãng, trong buổi sớm ửng sáng này có vẻ càng rõ ràng hơn, nắng sớm ngoài cửa sổ xuyên qua song sa rọi vào phòng, soi sáng tầm nhìn, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng hình chồng chéo trong màn.

Tiếng rên rỉ cùng thở dốc càng lúc càng nặng nề, từ khắc chế lúc đầu đến quên mình lúc sau, không mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng, ngay cả chiếc giường cổ kính tinh xảo cũng bắt đầu khẽ lay động.

Sau một trận gầm thét hơi vang dội, tất cả quay trở về yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc như có như không trong màn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.