[Bảo Liên Đăng Đồng Nhân] Cục Ngoại Hí Quân Não

Chương 34: Chương 34




Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Nhìn những đóa sen màu trắng sau khi dùng pháp thuật thu nhỏ, đem nuôi trong bình chứa được đổ đầy nước của Bất Tử Tuyền mà sinh trưởng dày đặc trước mắt, dù có cứng rắn như Dương Tiễn, cũng không nhịn được sung sướng như điên, lúc nhận lấy bình chứa, ai cũng đều nhìn thấy đầu ngón tay hắn đang khẽ run.

Linh Hư đem hoa trong tay giao cho hắn, cười nói, “Lần này hoa sen trong Bất Tử Tuyền nở tốt vô cùng, y theo lời dặn của Đế Quân, được chọn đều là thượng phẩm tốt nhất, bởi vì sợ dùng thiếu, còn lấy nhiều hơn đấy ạ.”

Đế Quân nhìn hoa sen xinh xắn tinh xảo trong tay Dương Tiễn một cái, đếm sơ, có hơn mười bông, linh khí tứ phía, mỗi một bông đều còn dính liền với rễ và lá, hoàn hảo không hề tổn hại chút nào, tán dương gật đầu, “Đúng là không tệ.”

“Lúc nào có thể làm người nhà ta sống lại?” Dương Tiễn vội hỏi. Hắn đợi lâu như vậy rốt cục cũng đợi được đến ngày này, nào có thể không vội?

“Đừng gấp.” Đế Quân trấn an, “Ngươi đem họ ra trước, ta xem tình trạng cái đã.”

Dương Tiễn nghe vậy, cẩn thận đặt hoa sen xuống, nhắm mắt thúc giục pháp lực, đem ba thần hồn cất trong Tử Phủ(*) ra.

(*) Tử Phủ là một khái niệm của Đạo giáo, có 2 cách nói: 1 là một loại cung điện hay cảnh giới bên ngoài của tiên nhân, 2 là một tiểu vũ trụ mấu chốt trong thân thể con người dùng để tu tiên.

“Chăm sóc không tồi.” Ba thần hồn vừa xuất hiện, Đế Quân liền phát hiện bọn chúng so với lần trước thì nhìn chói mắt hơn không ít, có thể thấy Dương Tiễn đã chăm sóc chúng rất tốt, phất tay thu về ba thần hồn, rồi phân phó Linh Hư: “Chuẩn bị một chút, chúng ta bắt đầu làm phép.”

“Vâng ạ!” Linh Hư nhận lệnh đi sắp xếp, hắn theo Đế Quân nhiều năm như vậy, việc hồi sinh làm không ít lần.

Dương Tiễn cũng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh hồi sinh, năm đó lúc Thái Ất sư thúc dùng một cánh hoa sen của Bảo Liên Đăng làm lại kim thân cho Na Tra, hắn dù cũng có mặt thủ quan cho bọn họ, nhưng vì liên quan đến Thốn Tâm nên không quan sát được toàn bộ quá trình.

Rất nhanh sau, Linh Hư đã chuẩn bị xong mọi thứ, hắn thu dọn một khoảng đất trống trong sân, dùng tiên thạch xếp thành một tụ linh trận, còn để thêm vài viên ngoài trận, phía trên đặt vài bộ quần áo. Chuẩn bị xong những thứ này, hắn hành lễ với Đế Quân, ra ngoài đại môn, bày kết giới toàn bộ Dương phủ, yên lặng thủ quan cho người ở bên trong.

Đế Quân để hoa sen xuống đất, triệt tiêu pháp thuật phía trên, khiến chúng khôi phục lại kích thước ban đầu, đồng thời thôi động tụ linh trận.

Trong tụ linh trận, linh khí ngày càng nhiều, ứ đọng nồng nặc trong không khí, lại không hề ảnh hưởng đến bên ngoài trện chút nào.

“Dương Tiễn.” Đế Quân vừa quan sát từng đóa hoa sen trắng, vừa không ngẩng đầu nói với Dương Tiễn, “Hình dáng mẫu thân ngươi Dao Cơ, nhưng hình dáng của phụ thân và huynh trưởng ngươi ta lại chưa từng nhìn thấy, cho nên chuyện làm lại kim thân, ngươi vẫn phải tự mình động thủ.”

Dương Tiễn gật đầu, “Ta phải làm thế nào?”

“Thế này, ta sẽ hái những đóa sen này xuống, dùng phương pháp luyện khí đem chúng tạo thành hình người, đợi khi ta gọi, ngươi liền nhỏ máu mình lên, đồng thời nghĩ đến hành dáng của họ, trước khi họ hình thành, máu tươi không thể ngừng, hiểu chưa?”

“Ừm.”

“Nhân tiện nhắc ngươi một chút, hình dáng của huynh trưởng ngươi đừng nghĩ đến hình đang trẻ con, hóa thân của hoa sen sẽ không trưởng thành.”

Dương Tiễn vô thức nhớ tới khuôn mặt búp bê đáng yêu của Na Tra, buồn cười gật đầu, “Ta rõ rồi.”

Đế Quân lấy một bình ngọc nhỏ ném cho hắn, “Trong đó là dược hoàn bổ máu, nếu thấy chóng mặt thì ăn một viên.”

Dương Tiễn càm bình ngọc trong tay, mở nắp bình đổ ra một viên ngậm dưới lưỡi, vị đắng chát khiến hắn nhịn không được nhíu mày.

“Chuẩn bị xong chưa? Vậy ta có thể bắt đầu rồi, đầu tiên là mẫu thân ngươi.” Đế Quân thấy Dương Tiễn chuẩn bị ổn thỏa, nhắc nhở, ống tay áo vung lên, một lực đạo êm dịu cuốn lên một phần ba cánh sen, tạo thành một hình cầu nhỏ, trôi tới trước mặt Đế Quân, Đế Quân vừa lấy các loại tài liệu ném vào trong quả cầu nhỏ bằng cánh hoa, vừa dùng pháp lực thôi động quả cầu, khiến chúng dần dung hợp vào nhau.

Sau khi Đế Quân mở pháp ấn ra, thứ trong quá cầu bắt đầu phồng lên, khiến quả cầu vốn chỉ lớn bằng nắm tay trở nên ngày càng lớn, hình dạng cũng bắt đầu biến ảo bất định, cuối cùng dần dần biến thành một hình nộm như là dùng nước nặn thành.

Đế Quân thấy đã đến lúc, lấy thần hồn của Dao Cơ ra ném vào trong hình nộm, rồi mở miệng nói: “Chính là lúc này.”

Nghe thấy Đế Quân nói, Dương Tiễn sớm có chuẩn bị không hề do dự lấy chủy thủ cắt xuống cổ tay một nhát, thôi động pháp lực làm cho máu tươi tiến vào trong hình nộm. Đồng thời, vừa nhìn nó chằm chằm vừa nghĩ đến hình dáng của mẫu thân.

Huyết dịch đỏ tươi tiến vào trong hình nộm, như có ý thức chảy về phía thần hồn nơi trái tim, quanh quẩn bao bọc thần hồn hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng biến mất phía ngoài thần hồn.

Thêm huyết dịch, thần hồn vốn phát ra ánh sáng trắng biến thành đỏ máu, thần hồn cũng bắt đầu thay đổi hình dạng, từng chút một mở rộng, tản ra, cùng hình nộm hợp hai thành một.

Khi thần hồn cùng hình nộm hoàn toàn dung hợp với nhau, bề ngoài của hình nộm bắt đầu biến hóa thành hình dáng con người thực thụ, đầu tiên là xuất hiện xương cốt nội tạng, rồi dần dần sinh trưởng cơ thịt huyết quản gân mạch, cuối cùng mới là da.

Phần mặt của hình nộm cũng phát sinh biến hóa kịch liệt, ngũ quan dần tươi sáng hẳn lên, ngay lúc làn da trắng nõn như ngọc xuất hiện, đã hoàn toàn biến thành một nữ tử tuyệt mỹ “tai ngưng tân lệ, tị nị nga chi”(*).

(*) Đây là một câu miêu tả Giả Nghênh Xuân trong Hồng Lâu Mộng, trong sách dịch là “má đỏ hồng hào như quả vải tươi, mũi loáng như xoa mỡ”.

“Có thể dừng rồi.”

Dương Tiễn đình chỉ pháp lực, chịu đựng choáng váng nuốt dược hoàn vào.

Tay Đế Quân vẫn kết pháp ấn như cũ, làm công việc kết thúc sau cùng.

Khi nét ấn quyết cuối cùng in lên người nữ tử, một ánh kim quang lóe lên rồi biến mất, nữ tữ vốn đang trôi lơ lửng giữa không trung chậm rãi hạ xuống mặt đất, cùng lúc đó, đôi mắt nhắm chặt của nàng cũng từ từ mở ra, đối mắt với Dương Tiễn đứng cách trước mặt nàng không xa.

Từ lúc thân thể nữ tử xuất hiện hệ thống cơ thịt, Đế Quân đã mặc y phục cho nàng, lúc này mới không xuất hiện tình cảnh xấu hổ gì.

Dương Tiễn lăng lăng nhìn dung mạo quen thuộc, ngay cả cầm máu cho mình cũng quên mất.

Hắn quên nhưng người khác lại không quên, Đế Quân bước một bước dài đến trước mặt hắn cầm tay hắn lên cầm máu.

Dương Tiễn lại không để ý những chuyện này, chỉ nhìn nữ tử trước mặt, hồn lạc cõi thần tiên.

Nữ tử, cũng chính là Dao Cơ đương nhiên chú ý tới hắn, lại nhìn động tác của Đế Quân, mang theo lo lắng cùng nhớ nhung gọi: “Tiễn Nhi…”

Một tiếng “Tiễn Nhi” gọi ý thức của Dương Tiễn về, vành mắt hắn nóng lên, bước nhanh đến, ôm lấy Dao Cơ, “Mẹ!”

Dao Cơ cũng là khóc không thành tiếng, ôm Dương Tiễn không buông tay, hận không thể siết hắn vào trong thân thể, vĩnh viễn không tách ra.

Đế Quân nhìn hai mẹ con cửu biệt trùng phùng, săn sóc không tiến lên quấy rầy, chỉ lùi qua một bên, an tĩnh nhìn họ giải tỏa những đắng cay ngọt bùi.

Đôi mẹ con nhìn như huynh muội ôm nhau hồi lâu, mới kiềm lại tâm tình, Dao Cơ buông Dương Tiễn ra, nhìn nhi tử phong thần tuấn tú trước mắt, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, đến bên môi lại thế nào cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ hóa thành một câu vui mừng cùng tiếc nuối, “Con trưởng thành rồi, đã là một nam tử hán đội trời đạp đất…” Vui mừng là hắn có thể khỏe mạnh lớn lên, tiếc nuối là không thể cùng hắn tham gia quá trình này.

“Vâng, con trưởng thành rồi. Bây giờ con có năng lực bảo vệ cái nhà này, tuyệt đối sẽ không để mọi người phải chịu bất cứ tổn thương gì nữa.”

“Ừ, mẹ tin tưởng Tiễn Nhi nhà chúng ta mà.” Dao Cơ nở một nụ cười, mang theo khẳng định cùng cổ vũ.

Dương Tiễn ngượng ngùng cười, vừa rồi tâm tình quá mức kích động, không cảm thấy cái gì, bây giờ tỉnh táo lại, nghe cách mẫu thân xưng hô với hắn, có chút không được tự nhiên.

Người kia còn đang nhìn kìa. Dương Tiễn dùng khóe mắt nhìn về phía Đế Quân, quả nhiên thấy y đang nhìn mình chằm chằm cười đến vân đạm phong tình.

Giả vờ không chú ý đến nụ cười của y, Dương Tiễn hắng giọng một cái, đỡ Dao Cơ ngồi bên cạnh, “Mẹ ngồi nghỉ ngơi trước một chút, thân thể của cha và đại ca vẫn chưa tạo xong, đợi tạo xong rồi chúng ta lại trò chuyện tiếp.”

“Bây giờ mẹ ổn rồi, cũng có thể giúp một tay.” Dao Cơ nhớ tới cảnh tượng cổ tay Dương Tiễn máu chảy không ngừng ban nãy, rất là đau lòng, vì bọn họ, Tiễn Nhi không biết đã ăn bao nhiêu trái đắng.

“Mẹ mới khỏe lên, không thể mệt nhọc, những việc này để con làm là được rồi.” Dương Tiễn khăng khăng.

Đế Quân nghe bọn họ tranh chấp, liền lên tiếng, “Dao Cơ, đây là chuyện chỉ có Tiễn Nhi mới có thể làm, thân thể của ngươi vẫn chưa ổn định, không thể lấy máu.” Y bắt chước Dao Cơ gọi Dương Tiễn, cười nhạo nhìn gò má tái nhợt do mất máu quá nhiều của hắn ửng lên một vệt hồng.

Dao Cơ lúc này mới nhớ tới Đế Quân đã cứu nàng, áy náy gật đầu, “Vừa rồi nhất thời cấp bách, quên mất cảm tạ Đế Quân, thực sự là có lỗi.”

” Vô phương.” Đế Quân lắc đầu, nhìn về phía Dương Tiễn, “Ngươi bây giờ có còn khó chịu không? Nếu không ổn, thì nghỉ ngơi một chút, việc này cũng không gấp.”

“Dương Tiễn không sao, tiếp tục đi.”

Đế Quân thấy hắn kiên trì, chỉ đành gật đầu, tiếp tục làm phép.

Dùng phương pháp giống nhau, làm lại kim thân cho Dương Thiên Hữu, Dương Chiêu xong, mặt Dương Tiễn vốn chỉ là có chút tái nhợt đã không còn huyết sắc, cánh môi đỏ mọng vốn khỏe mạnh cũng trắng xanh bệnh trạng.

“Tiễn Nhi.” Dao Cơ không quan tâm đến trượng phu và đứa con cả vừa sống lại, chỉ lo đỡ lấy Dương Tiễn lung lay sắp đổ, vẻ mặt lo lắng.

“Mẹ yên tâm, con không sao.” Dương Tiễn khua khua tay, muốn thể hiện mình không có gì đáng ngại, đáng tiếc thân thể hắn lại bán đứng hắn.

Đế Quân liếc nhìn hai người còn đang lơ lửng trên không trung trước mặt, xác định không có vấn đề gì sau, đi tới bên cạnh Dương Tiễn, đỡ lấy bên tay kia của hắn, cẩn thận tránh đi vết thương trên vai, nói với Dao Cơ: “Bọn họ vốn là con người, hiện tại tuy rằng có thân thể thần tiên, nhất thời lại không thể khống chế, còn cần chờ thêm vài ngày mới có thể thức tỉnh, ngươi chăm học bọn họ đi, ta đưa hắn đi nghỉ ngơi.”

“Được, làm phiền ngươi.” Dao Cơ gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi, lúc này mới quay lại đi chăm sóc trượng phu và đứa con cả.

“Haiz, thoáng chốc con cái đứa nào cũng đều trưởng thành cảm, ta có phải đã già rồi khôn?” Dao Cơ nhìn Dương Thiên Hữu và đứa con cả Dương Chiêu có bảy phần tương tự Dương Tiễn, không khỏi sờ sờ mặt mình, “Cũng không biết Thiền Nhi thế nào…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.