Báo Thù Tình Lang

Chương 2: Chương 2




Bảy giờ tối là thời gian “Hồng” mở cửa trở lại…… Phương Di Thiến vẫn như bình thường đi vào quán, nhưng mà bộ dáng của cô lại dọa mọi người nhảy dựng.

“Chủ…chủ quán, cô làm sao vậy?” Người phục vụ bàn cứng họng, lớn tiếng hỏi.

Chủ quán của bọn họ luôn luôn xinh đẹp hào phóng, hôm nay cư nhiên chống nạng đến “Chân bị thương.” Cô chỉ cái chân trái đang được băng bó bằng vải trắng của mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Chân cô bị thương không nhẹ, sau khi tỉnh dậy, phát hiện chân so với trước kia sưng lên gấp mấy lần, bất đắc dĩ, đành phải đến bệnh viện một chuyến.

Không nghĩ tới kết quả chụp X quang, phát hiện cô đã bị rạn xương, tuy rằng rất nhỏ, vị bác sĩ già lại bắt cô phải băng bó.

“Có nặng lắm không a?” Băng bó lớn như vậy, chắc hẳn là rất đâu đi.

“Không sao” Phương Di Thiến cúi đầu nhìn chân của mình,chưa nói bác sĩ dặn rằng cô mấy ngày nay trăm ngàn không được phép chạy loạn lung tung, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở nhà, chỗ nào cũng đừng đi.

Nhưng làm sao có khả năng không đến quán rượu? Công việc buôn bán cô không thể bỏ.

“Tôi thấy chủ quán, cô mấy ngày tới ngồi một chỗ là tốt rồi, công việc phục vụ bàn cho khách cứ giao cho chúng tôi đi!” Bình thường cô luôn thích làm rất nhiều công việc, nên bọn họ không có nhiều việc phải làm lắm, tất nhiên cũng nên có lương tâm một chút.

“Ân! Hôm nay phải làm phiền mọi người.” Nhìn bộ dạng của hắn chắc cũng không làm được gì nhiều, Phương Di Thiến gật gật đầu, chọn một góc ngồi xuống.

Bởi vì chân bị thương, cô hôm nay không đi chung quanh cùng mọi người nói chuyện phiếm, may mà khách cũng thông cảm cho cô, đến hỏi thăm cô vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình, để cô có thể nghỉ ngơi.

“Tiểu Tống,tôi đã xem qua thực đơn mới rồi, có một số chỗ cần anh sửa lại một chút.” Thừa dịp trong quán không có nhiều người lắm, cô gọi đầu bếp đến thảo luận về chuyện thực đơn mới.

“Chủ quán cảm thấy có chỗ nào cần phải sửa sao?” Tiểu Tống hỏi.

“Đại khái mà nói cũng không tệ lắm, hiện tại đã gần đến mùa hè , một ít đồ ăn nhiều mỡ có lẽ mọi người sẽ không thích,tôi thấy món tạc khởi tư nên đổi thành loại lạnh,thêm một vài món rau các loại cũng rất tốt……” Cô cũng chỉ ra một vài ưu điểm của thực đơn mới, mới lại nói tiếp: ” Tôi nhớ không nhầm thì trước đây, món tạc đậu hũ, tuy rằng du tạc gì đó, nhưng bình thường cũng có nhiều khách gọi món đó, vì vậy tôi nghĩ nên giữ lại.” (hic hic, mấy cái món ăn này nghe lạ hoắc, ta chẳng hiểu nên để yên thế a…)

“ok, không thành vấn đề.” Tiểu Tống gật đầu đồng ý.

“Còn có……” Cô chớp mi “Tôi có nói rằng món hương tiên nộn dương nhất định phải giữ lại cơ mà? Vì sao hiện giờ ở đây lại không có?”

Tiểu Tống khó xử nhìn cô “Chủ quán…… Món này cũng không bán được nhiều lắm! Bình thường khách tới nơi này, cũng không thực sự thích món này khi uống cùng rượu.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn có món đó trong thực đơn, hơn nữa tôi hy vọng là thi thoảng khách có thể dùng, mọi người có thể lập tức chế biến được.” Về điểm này, cô phi thường chấp nhất.

“Được rồi!” Dù sao cô là chủ quán cũng không để ý chút tiền ấy , hắn làm công ăn lương cũng không nên quản nhiều như vậy.

Tiểu Tống sau khi đã bàn bạc xong về thực đơn mới, liền trở lại phòng bếp.

Phương Di Thiến lẳng lặng ngồi, nhìn quán rượu mà mình đã hao tổn rất nhiều tâm huyết mở ra, chung quanh ở mấy bàn, khách hàng đang ngồi trên ghế sô pha thoải mái khoái trá trò chuyện, tiếng hát của nữ ca sĩ âm vang truyền khắp không gian đến tai mọi người, cô phát hiện mình như hòa vào không khí nơi đây.

Đây là lần đầu tiên cô yên lặng quan sát toàn bộ quán rượu của mình, nhàn nhã đánh giá hoạt động của mọi người trong quán.

Tuy rằng nguyên nhân ban đầu mở quán rượu của cô không phải là mình thực sự thích như vậy, nhưng hiện tại cô thực sự cảm thấy thích quán rượu này, cô có cảm giác tìm được một thứ thật sự thuộc về mình.

Đột nhiên trong không gian vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông kéo hồn cô trở lại..

“Di Thiến……”

Tất nhiên cô không kịp che dấu, cô biết Quân Á đã nhìn thấy cái nạng của cô, cô có chút chột dạ nhẹ giọng nói:“Quân Á, anh đến đây sao?”

Hắn trừng mắt nhìn chân của cô “Em bị thương như thế này còn nói không có việc gì?”

“Khi đó em không biết nó lại nghiêm trọng như vậy!” Cô vội vàng nói: “Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi mà đến đây? Phòng khám của anh không phải luôn mở cửa đến chín giờ tối sao?”

Hiện tại mới có tám giờ a… “Phòng khám cũng không phải chỉ có mình anh là bác sĩ…… Đừng nói sang chuyện khác, chân của em thế nào rồi?”

“Cũng không có gì! Bác sĩ chỉ nói mấy ngày này cần nghỉ ngơi nhiều một chút” Biết không thể lừa được hắn, cô đành nói thật.

“Vậy mà em còn chạy đến quán? Sợ chân bị thương chưa đủ nghiêm trọng sao?” Hắn chỉ cái chân đang băng bó của cô.

“Em lo lắng công việc trong quán!” Mở quán này đã một năm, cô chưa ngày nào không đến quán,“Ngồi đi! Hôm nay em mời anh”

“Hào phóng như vậy?” Hắn cầm lấy thực đơn, lật qua lật lại xem xét “Thật tốt,ở đây có món hương tiên nộn dương, vậy cho anh một suất nhé. Ân…… Còn có một phần khởi tư. Về phần rượu, thôi…… Em là chủ quán, anh tin tưởng sự lựa chọn của em.”

Phương Di Thiến mím môi cười, đưa cho bồi bàn thực đơn cô chọn giúp hắn “Anh cùng Ái Ân không phải mới yêu nhau sao, tại sao tan ca sớm không đi cùng cô ấy mà lại đến đây?”

“Có phải em lại muốn đuổi anh đi?” Hắn liếc mắt nhìn cô dò xét một cái,“Bởi vì anh thấy em mở quán này cũng được một thời gian rồi, anh lại mới chỉ đến vài lần, cho nên mới đến xem xem , ai biết em là chủ quán lại không chào đón anh.”

“Nào có không chào đón anh? Chỉ là em có chút ngoài ý muốn.” Nếu thật sự không chào đón hắn,cô cũng không cần kiên trì giữ lại món ăn đó trong thực đơn…… Quên đi, hắn sẽ không biết.

“Em thực sự kinh doanh rất tốt” Hắn nhìn chung quanh bốn phía,“Nhìn ra được em rất dụng tâm kinh doanh.”

“Em vẫn rất dụng tâm a!” Cô thì thào nói:“Chính là anh lúc trước rất ít đến, cho nên không thấy thôi.”

Dường như hắn thủy chung không nhìn thấu lòng cô.

“Về điểm ấy,anh thấy em bị thương nhưng vẫn tới đây là có thể thấy được.” Hắn bất đắc dĩ, lo lắng nói.

“Được rồi! Đừng nữa cằn nhằn em nữa, anh cũng biết em vẫn luôn như vậy mà.” Mặt cô đã có chút đỏ lên.

“Chính là biết rõ nên anh mới lo lắng a!”

Khi cô đang định trả lời hắn, thì có một âm thanh vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.

“Di Thiến, tôi nghe nói cô bị thương, cô có khỏe không?”

“Hi!Peter.” Cô mỉm cười chào người mới đến “Không có gì a! Chỉ bị thương nhẹ thôi.”

Cô cố ý thật thoải mái nói, không nghĩ lại làm cho mọi người cảm thấy kinh hoảng.

“Cái gì mà chỉ bị thương nhẹ thôi? Quả thực nên bắt em phải về nhà hảo hảo tĩnh dưỡng” Triệu Quân Á nhíu mày nói.

“Di Thiến, cô cũng thật là, nếu người cảm thấy không thoải mái, như vậy nghỉ ngơi một ngày đi!Còn cố gắng chống đỡ như vậy làm gì?” Peter lập tức nói.

“ok ok, tôi biết sai lầm rồi, hai người có thể đừng nói nữa được không?” Cô giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.

“Đúng rồi, Di Thiến, vị tiên sinh này là?” Peter âm thầm đánh giá người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô “Tôi hình như chưa hề gặp.”

Phương Di Thiến cười mắt nhìn Triệu Quân Á một cái,“Anh ấy a! Không giống với mọi người , đây là thanh mai trúc mã,là bạn tốt lâu năm của tôi! Cho nên tôi đối đãi anh ấy có chút khác với bình thường.”

Tuy rằng cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi cô nói như vậy, nhưng Peter vẫn là lễ phép cười cười, không đem kinh ngạc biểu hiện ra ngoài “Là thanh mai trúc mã của Di Thiến sao? Vị tiên sinh này thật đúng là may mắn, tôi cũng không quấy rầy hai vị nữa, tôi đi trước đến chỗ bạn của tôi đây.”

“Lúc khác lại nói chuyện.” Phương Di Thiến cười nhìn theo Peter rời đi.

“Em có lẽ rất được hoan nghênh a.” Sau khi Peter đi rồi, Triệu Quân Á nhìn chung quanh nói.“Từ lúc anh đến cho tới giờ, không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ.”

“Nếu có thể, em tình nguyện đem tình cảm của tất cả mọi người dành cho mình để đổi lấy trái tim của người em yêu.”

Cô cười khổ.

“Em có người trong lòng rồi sao?” Hắn nhìn cô “Tuy rằng anh không biết đó là ai, nhưng chắc hẳn cậu ấy rất hạnh phúc.”

“Hạnh phúc sao?” Cô thở dài,“Em cũng hy vọng như thế.”

Món hương tiên nộn dương đã rất nhanh được đưa đến, bởi vì khách đến đây đều không phải vì ăn bữa ăn chính, cũng không thích thức ăn quá phức tạp, bởi vậy thức ăn khi bày trên đĩa đều đã được cắt thành những khối nhỏ, vừa miếng ăn.

“Thử xem thế nào.” Cô đem thức ăn đặt trước mặt hắn.

“Hương vị không tồi.” Hắn uống một ngụm rồi nói “Xem ra anh nên thường xuyên đến đây hơn nữa.”

“Anh nói đấy nhé, không được nuốt lời.”

“Anh chỉ sợ đến lúc đó lại làm phiền em.” Hắn cười cười.

“Hay nói giỡn, có vị chủ quán nào lại ngại khách quý thường xuyên đến?” Nếu có thể, cô hi vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn.

“Nguyên lai anh ở trong lòng em chỉ là khách hàng thôi nha!” Hắn làm bộ dáng bị tổn thương, làm cho cô nhịn không được bật cười.

“Anh thật biết đùa a!” cô mỉm cười đồng thời cảm thấy trong lòng nhói đau.

Hắn như thế nào có thể chỉ là khách? Quán rượu này cô mở là vì hắn nha! Thực đơn, các loại rượu,thậm trí cả cách bày bố trang hoàng trong quán rượu, đều là những thứ hắn yêu thích nhất.

Quen biết hai mươi năm, cô biết rất rõ hắn thích những gì.

Cô cũng không kinh ngạc khi hắn thích nơi này.

Nhưng vào lúc này,di động của Triệu Quân Á vang lên, hắn nhìn tên người gọi trên màn hình, sau đó hạ thấp giọng trả lời di động “Uy! Làm sao vậy?”

Đối phương tựa hồ rất lo lắng nói gì đó,nói to đến mức Phương Di Thiến ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy được.

Hình như người gọi đến là đồng nghiệp của hắn.

Triệu Quân Á nghe xong suy nghĩ một hồi mới đáp lại “Vậy hiện tại mọi người định xử lý như thế nào? Muốn tôi trở về sao?”

Hắn phải về phòng khám? Phương Di Thiến có chút mất mát.

Thời gian bọn họ ở chung luôn ngắn ngủi như vậy.

“Hảo, tôi đã biết, bây giờ tôi trở lại ngay.” Hắn buông di động, quay đầu thật có lỗi nhìn cô “Di Thiến, anh……”

“Anh mau trở lại phòng khám đi!” Cô không đợi hắn nói xong, lập tức nói.

“Thực ngại quá, vừa đến không bao lâu đã phải đi .”

“Quân Á, chúng ta quen biết lâu như vậy,anh còn khách sáo cái gì a!” Cô không hề tỏ vẻ thât vọng “Phòng khám của anh đang có chuyện quan trọng mà”

“Hôm sau anh sẽ lại đến.” Hắn cam đoan với cô.

Hôm sau sao? Của cô mắt sáng rực lên.

Hắn là người nói chuyện luôn luôn giữ lời, hắn đã hứa hôm sau nhất định sẽ trở lại, nếu đã đáp ứng cô rồi, liền nhất định sẽ đến.

“Anh đi trước đây, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.” Cô theo trực giác đáp lại hắn.

Cho đến khi hắn đã rời khỏi tầm mắt của cô, cô mới đột nhiên nhớ tới ngày mai là ngày nghỉ hàng tháng của quán ”Hồng”.

Cô ảo não chớp mi, suy nghĩ tìm cơ hội nói cho hắn biết, để hắn hôm sau khỏi phải đến mất công.

“Di Thiến!”

Đột nhiên từ phía sau có người vỗ vai của cô.

Cô giật mình, có chút kinh ngạc quay đầu lại.

Đứng ở phía sau cô, là một cô gái đáng yêu như búp bê.

Cô gái mặc bộ âu phục màu phấn vàng, da thịt phấn nộn, mái tóc dài mềm mại óng mượt, vẻ ngoài thật giống nữ sinh, hoàn toàn bất đồng với Di Thiến.

“Ái Ân? Sao em lại tới đây?” Hai người này cũng thật khéo chọn thời gian, một trước một sau tìm tới cô, thời gian đến cũng thật vừa vặn.

“Nghe nói chân của chị bị thương?” Giang Ái Ân thân thiết hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô “Chị có khỏe không?”

“Ngoài việc không thể tự do đi ra ngoài thì cũng không có gì, là ai lớn như vậy miệng, đem chuyện này nói cho em?”

Phương Di Thiến cười khổ.

“Em đi vào quán không thấy chị, liền hỏi bồi bàn, hắn nói chân chị bị thương, đang ở trong này nghỉ ngơi.”

Giang Ái Ân ngọt ngào đáng yêu như trẻ nhỏ,cứ như vậy xuất hiện ở quán rượu, chỉ chốc lát sau liền hấp dẫn không ít đàn ông nhìn cô tò mò và ái mộ.

Phương Di Thiến nhìn đồng hồ báo thức “Em khuya như vậy còn ở bên ngoài, Quân Á sẽ lo lắng cho em đấy!” cho dù trước mắt là “Tình địch” của cô, cô vẫn không thể chán ghét Ái Ân,nói: “Nói đến Quân Á, anh ấy cũng vừa mới rời đi a! Em vào không gặp anh ấy sao?”

“Thật vậy sao?” Đối với hành tung của bạn trai mình, Giang Ái Ân tựa hồ cũng không để ý lắm “Em không gặp, chắc là anh ấy đi trước rồi!” Phương Di Thiến cảm thấy thái độ của Ái Ân thật kì quái, nhưng cũng không hỏi nhiều “Đúng rồi, anh trai em không về nhà sao ? Bằng không sao anh ấy lại để em đêm khuya thế này còn đi ra ngoài?”Anh trai của Giang Ái Ân quản em gái nổi tiếng nghiêm khắc, lẽ ra lúc này Giang Ái Ân không thể có cơ hội ở bên ngoài dạo chơi.

“Anh ấy sao?” Giống như nói đến từ cấm kỵ,sắc mặt Giang Ái Ân trở nên tái nhợt,“Cho dù em có cả đêm không về, cũng không liên quan đến anh ấy!” Giang Ái Ân luôn luôn là cô gái tốt bụng, Phương Di Thiến rất ít khi nhìn thấy cô có bộ dạng như vậy.

“Làm sao vậy? Em và anh ấy cãi nhau hả ?”

Giang Ái Ân mím môi nhất định không chịu nói.

Phương Di Thiến thở dài,“Được, chị không hỏi nữa, em có muốn chị giúp em gọi điện thoại kêu Quân Á tới không? Bất quá phòng khám của anh ấy hình như có việc,vì vậy đã đi về trước để xử lý , chị cũng không biết anh ấy có thể đến không?”

“Kêu Quân Á đến? Để làm gì?” Giang Ái Ân kỳ quái nhìn cô.

“Em đúng là tâm tình không được tốt lắm mà, chị gọi Quân Á đến cùng em nói chuyện không tốt sao?”

Phương Di Thiến mãnh liệt đè xuống cảm xúc trong lòng, miễn cưỡng nói.

“Không được, em muốn ở đây nói chuyện với chị!” Giang Ái Ân lắc đầu.“Em cùng học trưởng cũng không phải rất quen thuộc mức đấy.”

Phương Di Thiến ngẩn ngơ,“Hai người không phải đang yêu nhau sao?”

Hai người bọn họ rõ ràng đối xử với nhau rất tốt, cũng đã thừa nhận tình cảm của mình trước mặt mọi người, tại sao lúc này nữ nhân vật chính còn nói cùng nam nhân vật chính “Không phải rất quen thuộc”

Giang Ái Ân quay đầu đi, rất là hoang mang “Chị và học trưởng chẳng phải là bạn tốt của nhau sao? Vì sao anh ấy không nói cho chị biết?”

“Cáo, nói cho chị biết?” Phương Di Thiến cảm thấy máu như ngừng chảy “Anh ấy nên nói cho chị biết chuyện gì?”

Giang Ái Ân nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy hai người nói chuyện, sau đó mới thấp giọng nói:“Em và học trưởng cũng không phải thực sự yêu nhau! Chỉ là em muốn thoát khỏi sự quản giáo của anh trai, nên mới nhờ học trưởng đóng giả làm bạn trai của mình mà thôi.”

“Em…… nhờ Quân Á đóng giả làm bạn trai của mình?” Phương Di Thiến trợn mắt “Hai người không phải…… Không phải thật sự yêu nhau?”

Chuyện này tại sao không có ai nói cho cô biết “Chị không biết sao?” Giang Ái Ân cảm thấy thật có lỗi le lưỡi “Thực xin lỗi a! Em cứ nghĩ học trưởng đã nói với chị, dù sao hai người cũng là bạn tốt lâu năm!”

“Anh ấy chưa bao giờ nói cho chị biết.” Nghĩ đến buổi sáng khi cô ở trong xe vô tình hỏi về bạn gái Giang Ái Ân của hắn, hắn hoàn toàn không phản bác, Phương Di Thiến không khỏi cảm thấy mê hoặc.

Vì sao hắn không nói với cô, Giang Ái Ân không phải bạn gái của hắn “Thực xin lỗi a! Đã để chị hiểu lầm.” Giang Ái Ân xấu hổ cười cười “Học trưởng dù rất tốt, bất quá em nghĩ bọn em vĩnh viễn cũng không khả năng sẽ ở cùng nhau!”

“Em không yêu anh ấy?” Phương Di Thiến không thể tưởng tượng được lại có người phụ nữ không yêu hắn.

“Với em mà nói, anh ấy chính là anh trai nha! Em thích anh ấy, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh ấy.”

Giang Ái Ân thật tình nói.

“Em xác định…… Quân Á cũng chỉ là đang diễn trò thôi sao?” Đối với hắn mà nói, Giang Ái Ân nhờ hắn diễn vở kịch này, vì sao hắn không nói cho cô tình hình thực tế “Đương nhiên a! Điều này chính là anh ấy đề nghị nha! Anh ấy biết em không thích bị anh trai quản nhiều như vậy, cho nên muốn em lấy anh ấy làm lá chắn.” Tuy rằng học trưởng còn dặn riêng cô đừng nói cho người khác biết chuyện này, nhưng Di Thiến không phải là “người khác”, cho nên coi như vẫn là chưa nói gì.

Nhưng ở trong mắt Phương Di Thiến, xem ra cũng là như thế.

Nói vậy Quân Á là thực sự thích Ái Ân đi! Đưa ra đề nghị như vậy với cô, có lẽ là muốn mượn cớ này làm cho Ái Ân yêu hắn.

Quân Á là người đàn ông tốt, rất dễ dàng làm cho phụ nữ yêu thương hắn, cũng không cần vì một người phụ nữ làm nhiều việc như vậy.

“Vì cái gì em không yêu anh ấy? Quân Á không sai nha!” Phương Di Thiến thốt lên.

“Em biết anh ấy rất tốt.” Giang Ái Ân sâu kín thở dài “Nếu có thể…… Em cũng hy vọng người em thích là anh ấy.”

Nguyên lai, Ái Ân trong lòng có khác người nha! Phương Di Thiến bừng tỉnh đại ngộ.

Như vậy cô có thể lý giải ,giống như cô sau khi yêu thương Quân Á, liền không thể yêu thương thêm một người đàn ông nào khác.

“Em thích người khác sao? Vì sao không nhờ người đó làm bạn trai của em?” Kỳ thật cô chân chính muốn hỏi là, Ái Ân vì sao em lại lợi dụng Quân Á? Cô chẳng lẽ không hiểu được như vậy chỉ khiến hắn yêu cô càng sâu đậm sao?

“Bởi vì em không thể.” Giang Ái Ân cất giấu ưu thương thật sâu nơi đáy mắt, hạ mắt xuống “Người kia không phải người em có thể yêu .”

Phương Di Thiến tinh tế cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của cô, không nghĩ rằng một tiểu công chúa muốn gì được nấy như Ái Ân cũng có tình yêu phức tạp như vậy.

“Di Thiến, vì sao con người ta lại không thể khống chế tình cảm của chính mình? Vì cái gì…… em lại yêu người không nên yêu?” Giang Ái Ân nói nhỏ, lại không chờ mong Phương Di Thiến trả lời cô.

Nhìn Ái Ân nghi vấn, nói ra tình cảm phức tạp đã nhiều năm nay của mình, thấy Ái Ân đau thương không dứt, Di Thiến phát hiện cô hoàn toàn không có khả năng trả lời vấn đề này.

Nếu cô cũng có thể khống chế tình cảm của mình, không đi yêu thương người luôn coi mình là em gái – Quân Á, như vậy phải chăng cuộc sống của cô sẽ vui hơn. “Nếu có thể không yêu thương hắn, như vậy thật tốt biết bao?” Giang Ái Ân một hơi uống cạn ly rượu rồi đặt cái ly không xuống bàn.

Nếu có thể nói không yêu sẽ không yêu, các cô đều chịu dày vò khổ sở trong lòng, hai người là cùng chung tiếng lòng a.

————————-

Phương Di Thiến cầm cái bật lửa, thắp sáng một ngọn nến cuối cùng trên bàn.

Cô đứng thẳng thân mình nhìn ánh sáng hơi hơi lay động xung quanh, chỉnh vị trí cây nến cho thật hài lòng,sau đó mới đi đến phía cửa đang đóng hơi hé ra.

Mười ngọn nến nhỏ đang tỏa ánh sáng nhạt trong màn đêm, nguyên bản đã có chút mờ ảo hiện giờ thoạt nhìn càng mang thêm mông lung.

Cô cầm lấy chiếc gương nhỏ, ngắm nhìn mình ở trong gương, xác định không có tỳ vết gì.

Cuối cùng mang lên đĩa ăn, cô lẳng lặng ngồi xuống chờ đợi người nào đó sắp đến.

Không biết qua bao lâu,bên ngoài vang lên tiếng cửa bị người ta mở ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người cô đã đợi cả đêm nay.

“Ngủ ngon.” Cô mỉm cười với hắn “Anh cuối cùng đã đến.”

“Đây là……” Triệu Quân Á kinh ngạc nhìn sự bài trí khác thường trong phòng, rất là ngoài ý muốn.

“Hồng hôm nay không buôn bán sao?”

“Có a!” Cô cười nói.“Vì một mình anh mà mở cửa.”

Khách hàng đều biết “Hồng” luôn nghỉ kinh doanh vào ngày cuối tuần thứ nhất và thứ hai hàng tháng , đêm nay chỉ có mình hắn đến đây.

“Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?” Hắn tò mò hỏi, ngồi vào vị trí đối diện cô.

“Cũng không có gì đặc biệt .” Cô từ một bên băng dũng lấy ra hồng rượu, rót rượu vào ly của hắn và của mình “Chính là thấy…… Chúng ta đã lâu không hảo hảo tâm sự .”

Hắn ngẫm nghĩ,“ Xác thực, cũng khá lâu rồi không cùng em ăn cơm nói chuyện phiếm .”

Từ khi cô mở quán rượu, hắn cũng đến bệnh viện làm việc, ở bên ngoài còn mở một phòng khám của mình,từ đó hai người đều bận bịu vô cùng, thời gian gặp nhau cũng ít đi rất nhiều.

Cô nâng ly rượu lên “cheers.”

“cheers.” Hắn cũng nâng ly rượu, sau đó uống một ngụm.

Không biết là bởi vì không gian mờ ảo, hay do đã uống vài ngụm rượu, hắn cảm thấy có chút lâng lâng.

“Hôm nay đồ ăn là em tự làm sao?” Hắn nhớ rõ đồ ăn trên bàn này đều là những món sở trường của cô, đồng thời cũng là những món hắn thích nhất.

“Đương nhiên.” Bọn họ ước hội, cô không muốn người ngoài đến quấy rầy, cho giúp đỡ cũng không được.

“Chân của em sao có thể đứng lâu như vậy?” Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện chân trái của cô hiện tại chỉ được băng bó một tầng gạc mỏng mà thôi.

“Em mang một cái ghế cao ở quầy bar đến phòng bếp, ngồi nấu .” Cô cười cười.

Hắn nhìn quanh, phát hiện ở trước quầy bar quả nhiên thiếu một cái ghế,“Em cũng quá liều mạng đi?”

“Chỉ cần anh cảm thấy ngon miệng là được rồi.” Cô nhìn hắn, nhẹ giọng nói.

Hắn nhìn phía cô “Di Thiến, em hôm nay thật khác với mọi ngày.”

“Có sao?” Cô khóe môi khẽ nhếch, cúi đầu uống rượu.

“Ân! Giống như……” Hắn cẩn thận quan sát cô một hồi lâu nói “Trở nên đẹp hơn.”

Cô vốn được coi là mỹ nhân bại hoại,vẻ ngoài kiều diễm khiến những người theo đuổi cô chưa bao giờ quá thiếu, nhưng hôm nay cô…… Thoạt nhìn đẹp hơn .

Có lẽ bởi không gian hiện tại, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm mấy phần quyến rũ.

Màu da của cô cũng không thực sự trắng, nhưng ở dưới ánh nến, lại có màu ngà voi bóng loáng đẹp mắt.

“Em tha thứ cho anh trước kia dám nói em không đủ xinh đẹp.” Cô nháy mắt mấy cái, rót thêm rượu cho hắn.

“Cám ơn của em khoan hồng độ lượng.” Hắn cười nói.

Thực xin lỗi, Quân Á. Cô âm thầm ở trong lòng nói lời sám hối với hắn.

Nhìn hắn đem chén rượu chậm rãi uống cạn, cô biết chính mình vừa làm ra chuyện gì, dù có chút sợ hãi, nhưng tuyệt không hối hận.

Chuyện của Ái Ân làm cô phát hiện ra, cô không thể cứ chờ đợi mãi như vậy được.

Nếu Ái Ân cùng Quân Á là thật tâm yêu nhau, như vậy cô nhất định sẽ thành tâm chúc phúc cho bọn họ.

Vấn đề là, Ái Ân cũng không yêu hắn, một khi đã như vậy, cô hạ quyết tâm, hắn nhất định phải là của cô.

Quân Á tốt như vậy, chỉ cần làm cho hắn hiểu lầm rằng hai người đã qua đêm cùng nhau, hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho dù hắn không yêu cô cũng không sao, trong cuộc sống sau này, cô sẽ cố gắng dùng mọi cách, nghĩ biện pháp làm cho hắn yêu thương cô.

Thấy hắn đã uống cạn ly rượu đã bỏ thuốc ngủ, cô khẩn trương nắm chặt tay, thân thể hơi hơi phát run .

“Di Thiến……” Rốt cục, hắn cuối cùng chống đỡ không nổi, tuy rằng cố gắng duy trì thanh tỉnh, nhưng lại lực bất tòng tâm.

“Làm sao vậy? Quân Á, anh có khỏe không?” Cô đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, ôn nhu hỏi.

Hắn nhíu mày nhìn cô “Anh cảm thấy hơi váng đầu a……”

Cô đánh bạo đặt tay lên trán hắn: “Anh say rồi, Quân Á.”

“Uống…… Say?” Hắn có chút mê hoặc nhìn cô.

“Đúng vậy! Em dìu anh đến phòng nhỏ nghỉ ngơi nhé?” Cô dùng sức nâng hắn dậy.

Cô hiểu được, nếu hắn biết chân tướng, nhất định sẽ thầm oán cô, nhưng cô cũng không muốn dùng đến biện pháp này, cô muốn quang minh chính đại yêu thương hắn, cho hắn hạnh phúc.

“Ân!” Sức nặng của cả cơ thể hắn dồn lên người cô, nhất thời, chân trái đang bị thương của cô phải dùng sức quá lớn nên kịch liệt đau đớn .

Vì đạt được mục đích, Phương Di Thiến cắn răng chịu đựng, từng bước dìu hắn tới phòng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.