Bạo Vương Liệt Phi

Chương 147: Q.4 - Chương 147: Ngây thơ




“Ghen tị sao?” Long Hạo Thiên đi đến trước mặt nàng, khóe môi mang theo ý cười nồng đậm.

“Dạ, thần thiếp ghen tị, nên cố ý đến quấy rầy chuyện tốt của Vương.” Vân Yên nói tiếp theo câu nói của hắn, thật không biết hắn từ nơi nào nhìn ra chính mình là ghen tị. Tuy rằng lòng của nàng cũng có chút mất tự nhiên nhưng tuyệt đối không phải là ghen.

“Quấy rầy cũng không sao, không phải ngươi đã đến tận đây sao?” Long Hạo Thiên ngả ngớn nhìn nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên.

“Thần thiếp là có chuyện mới đến tìm Vương.” Vân Yên hơi né tránh hắn một chút, từ lúc nào thì hắn càng ngày càng trở nên lỗ mảng? Cùng với dáng vẻ lãnh khốc vô tình trước kia thật sự rất khác biệt, giống như hai người khác nhau.

“Nói đi.” Sắc mặt Long Hạo Thiên nháy mắt trở lại bình thường, đã biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này, không cần nghĩ cũng biết là vì ai.

Vân Yên hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Thần thiếp muốn xin Vương thả cho cha ta và mọi người ra khỏi thành.” Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn biết cha và mọi người còn ở trong thành.

“Thả bọn họ ra khỏi thành? Ngươi khẳng định chứ? Không hối hận?” Sắc mặt Long Hạo Thiên thật sự nghiêm túc nhìn nàng.

Hắn nói vậy là có ý gì? Vân Yên ngơ ngẩn một chút mới nói: “Ta đương nhiên khẳng định.” Nàng chỉ hy vọng cha cùng ca ca và mọi người trở lại Vân triều, tại sao lại hối hận ?

“Ngây thơ.” Long Hạo Thiên không cười nhìn nàng “Ngươi cho là ông ấy trở lại Vân triều sẽ sống yên ổn sao?’

“Vương không muốn thả cứ việc nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ? Vương không phải đang sợ cha thần thiếp sau khi trở về sẽ trở thành một đối thủ mạnh sao?” Vân Yên hỏi lại, cố ý muốn chọc giận hắn.

“Nếu bổn Vương sợ, bổn Vương đã sớm giết ông ấy, cần gì lưu giữ ông ấy cho tới hôm nay?” Long Hạo Thiên nói

“Đó là bởi vì Vương muốn cha thần thiếp đầu hàng, chỉ là do cha thần thiếp kiên quyết không chịu đầu hàng mà thôi.” Vân Yên nói, chỉ có thể nói hắn đã tính sai một nước cờ, không nghĩ tới cha thà chết chứ không chịu khuất phục.

“Vốn tưởng rằng ngươi rất thông minh, thì ra ngươi cũng là một người ngu dốt như thế.” Long Hạo Thiên châm chọc nhìn nàng.

“Thật ra Vương muốn nói gì? Thần thiếp ngu dốt như thế nào?” Vân Yên có chút giận dữ nhìn hắn, hắn không phải là không chịu thả sao?

“Ngươi còn không ngu dốt sao? Mọi người đều nghĩ là cha ngươi đã chết. Mấy tháng sau cha ngươi lại đột nhiên trở Vân Triều. Ngươi nói thử xem, người Vân Triều nghĩ như thế nào? Hoàng đế Vân Triều nghĩ như thế nào?” Long Hạo Thiên hỏi liên tục mấy câu?

“Còn có thể nghĩ như thế nào? Đương nhiên là vui mừng, cầu còn không được, cha ta rốt cục có thể thoát khỏi sự khống chế của Vương.” Vân Yên bình thản trả lời, mà cha lại là trụ cột của Vân triều, Hoàng Thượng tại sao lại không vui chứ?

“Thoát khỏi khống chế của bổn Vương? Ai sẽ tin? Không chừng sẽ có rất nhiều người hoài nghi cha ngươi đã sớm đầu nhập vào bổn Vương.” Long Hạo Thiên hừ lạnh.

“Không thể nào? Cha ta là được ca ca cứu ra, Vân La công chúa cũng có thể chứng minh.”

“Cứu? Ngươi nghĩ bổn Vương là ai mà lại có thể dễ dàng để cha ngươi được cứu đi?” Long Hạo Thiên nhìn nàng, nàng thật đúng là ngây thơ.

Chỉ là mọi chuyện vốn dĩ chính là như vậy, Vân Yên không tin người khác lại hoài nghi cha.

“Rất nhiều chuyện không cần sự thật. Từ đầu đến cuối cha ngươi đều không chịu quy thuận bổn Vương, bổn Vương có thể thả ông ta đi, nhưng sau khi ông ta trở về, đối diện với sự hoài nghi của mọi người, sẽ ngày càng thêm dày vò. Chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không tin.” Hắn tuyệt đối không phải đe dọa, bản tính của con người vốn chính là nghi ngờ vô căn cứ.

Chính là như vậy sao? Vân Yên không dám khẳng định, sau đó lập tức bình thường trở lại “Vương không cần làm cho thần thiếp sợ, cho dù ta không hiểu, nhưng mấy vấn đề này cha ta nhất định đã nghĩ tới, nếu thật sự giống như lời của Vương, cha ta đương nhiên có biện pháp ứng phó, chỉ cần Vương chịu thả ông ấy đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.