Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 158: Chương 158: Bảo mật án.




Lưu Ngọc San cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Thạch Lệ, quyết định tạm thời không đem bí mật của Thạch Thiên công khai, về phần có thể giấu diếm bao lâu, các nàng cũng không có cách nào đoán trước. Dù sao án của Cương Điền Thái Lang cùng Cương Điền Trí Tàng đều là án lớn mà cảnh sát rất quan tâm, không có khả năng vì vậy mà không tra. Hơn nữa hai án này là do Triệu Gia Minh làm chủ sự, hắn cũng đã đối với Thạch Thiên sinh ra hoài nghi. Hai người sau khi thương lượng, cảm giác thấy không bằng trực tiếp đem nguyên nhân nói cho Triệu Gia Minh, tranh thủ giải thích cùng trợ giúp cho hắn.

Sáng sớm hôm sau đến tổng bộ, Lưu Ngọc San cùng Thạch Lệ liền gọi Triệu Gia Minh đến, đóng cửa lại nói cho hắn biết sự thật. Triệu Gia Minh mặc dù đối với Thạch Thiên có hoài nghi, nhưng nghe nói Thạch Thiên chỉ dùng tay để tiếp đạn rồi phóng trở về giết chết Cương Điền Thái Lang, hiển nhiên cũng trợn mắt há hốc mồm. Bất quá đối với thỉnh cầu của Thạch Lệ thì rất nhanh chóng đáp ứng, ha hả vừa cười vừa nói: \"Cái này tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của các cô, nói thật bản thân tôi hiện tại còn bán tín bán nghi, nếu viết ra báo cáo điều tra như vậy, trừ Lưu cảnh ti, các trưởng quan khác nhất định sẽ cho rằng tôi tra án đến thần trí thác loạn, chắc chắn sẽ cho tôi nghỉ phép dài hạn\".

Thạch Lệ cảm kích nói: \"Cảm ơn, cảm ơn mọi người!\"

Triệu Gia Minh lắc đầu nói: \"Phải cảm ơn các cô tín nhiệm tôi mới đúng, nếu các cô không nói cho biết sự thật, tôi quả thật sẽ còn tiếp tục điều tra, đây là án ly kỳ nhất mà tôi từng gặp, nói thật từ khi tôi tiếp nhận án này, thì không một ngày nào có thể ngủ ngon, nằm mơ cũng suy nghĩ tại sao, nghĩ không ra lại quá đơn giản như vậy\" rồi lại thở dài nói tiếp: \"Đừng nói Thạch Thiên là phòng vệ, coi như là cố ý giết người, chỉ cần hắn không thừa nhận, tôi cũng không có chứng cớ khởi tố hắn, trừ khi hắn đồng ý ở tại pháp đình biểu diễn cho các pháp quan cùng bồi thẩm đoàn xem\".

Thạch Lệ vẫn rất cảm kích nói: \"Nhưng chuyện quan trọng như vậy lại dấu diếm không báo cáo, là thuộc về vi phạm kỷ luật rất nghiêm trọng, việc này nếu trong tương lai để cho người khác biết được, đối với tiền đồ của các người có ảnh hưởng rất lớn\".

Triệu Gia Minh mỉm cười nói: \"Đối với cô thì nghĩ nghiêm trọng như vậy, tương lai ai mà biết được, nếu thật bị thượng cấp biết, hoàn toàn cũng có thể đem việc này xử lý hợp tình hợp lý, bất quá cái này Lưu cảnh ti phải đồng ý hỗ trợ mới được\".

Lưu Ngọc San mờ mịt hỏi: \"Tôi? Giúp thế nào? Nói nghe một chút đi!\"

Triệu Gia Minh nói: \"Thạch Thiên từng cứu tiểu thư Hạng gia, tiểu thư Samantha, Lưu cảnh ti, còn có thể tính cả những người trong quán mỳ kia, đó đều là chuyện tốt, vốn cũng là chức trách của cảnh sát chúng ta, Thạch Thiên có thể nói là giúp cho chúng ta rất nhiều, có thể trở thành công dân tốt nhiều lần phối hợp cảnh sát phá án. Cho nên phải giữ bí mật tài liệu, không được sao!\"

Lưu Ngọc San ngẩn ra, vui vẻ nói: \"Đúng vậy! Biện pháp này tôi sao lại không nghĩ tới\".

Dựa theo điều lệ cảnh sát quy định, bọn họ có nghĩa vụ giữ bí mật thân phận công dân hoặc người tay trong phối hợp với cảnh sát phá án, đặc biệt là người có liên quan đến án như Thạch Thiên, đối phương đều là tổ chức hắc đạo, thậm chí còn có sát thủ nước ngoài, chỉ cần đem Thạch Thiên nhận định thành cong dân phối hợp cảnh sát phá án, chủ sự án Triệu Gia Minh viết một phần báo cáo xin giữ bí mật cho Thạch Thiên, thông qua thượng cấp cảnh ti là nàng đồng ý. Như vậy cho dù tương lai thượng cấp biết bí mật của Thạch Thiên. Mình cùng Triệu Gia Minh đến lúc đó có thể xuất ra tài liệu giữ bí mật, thừa nhận sớm đã biết, nhưng vì bảo vệ cong dân như Thạch Thiên đã tích cực trợ giúp cảnh sát bảo vệ người dân Hongkong không bị tội phạm trả thù, cho nên phải giữ bí mật, cũng có thể yêu cầu thượng cấp lãnh đạo cũng giữ bí mật. Chuyện như vậy chẳng phải là biến thành chuyện tốt sao, ít nhất về tính chất thì bọn họ không có vi phạm kỷ luật.

Triệu Gia Minh nói: \"Đều nói quan tâm sẽ bị loạn, các cô quá khẩn trương vì Thạch Thiên, mới nhất thời không nghĩ tới\" nhưng lại phát hiện Lưu Ngọc San nghe xong lời này của hắn sắc mặt trở nên đỏ bừng, giống như thẹn thùng, thầm nghĩ cái này thì có gì phải thẹn thùng? Chẳng lẽ cô cấp bậc cao hơn tôi, thì nhất định phải nghĩ chu đáo hơn tôi sao? Mang theo kinh ngạc cáo biệt Lưu Ngọc San, Thạch Lệ, trở về viết báo cáo yêu cầu…

Thạch Thiên còn không biết mình vô tình đã rở thành “công dân tốt” của Hongkong, được cho là cảnh sát phải có nghĩa vụ bảo vệ, nếu không phải sợ người khác biết hắn có siêu năng lực, thì đã hướng tới chính phủ Hongkong xin thưởng cho \"công dân tốt\" này rồi.

Giường lớn trong phòng Kim Hinh hiện tại đã có bốn người. Trừ Kim Hinh cùng Hạng Hồng ra, lại có thêm một người là Tiêu Vi. Nàng tối hôm qua bởi vì học kỳ trong trường sắp chấm dứt, trước lễ mừng xuân thì tổ chức họp phụ huynh, cho nên về nhà muộn. Mới vừa lên lầu đã nghe thấy trong phòng của Kim Hinh truyền ra tiếng rên rỉ hoan ái. Biết Thạch Thiên đã trở về, mừng rỡ mở cửa vọt vào, khi lên giường mới phát hiện đã ác liệt nhiều hơn một người, dưới sự xấu hổ vừa muốn chạy trốn, đã bị Kim Hinh cuốn lấy, có muốn chạy cũng không được.

Lúc này cánh tay trái của Thạch Thiên bị Tiêu Vi đặt ở dưới thân, cánh tay phải bị Hạng Hồng đặt ở dưới thân, chân trái bị hai chân Tiêu Vi kẹp lấy, đùi phải cũng bị Hạng Hồng quấn lấy, cả người thành một chữ \"đại - 大\" nằm ngửa ở trên giường, lại có thêm Kim Hinh nằm trên người hắn, vẫn kẹp lấy cái \"chân\" thứ ba của hắn. Ba nữ bởi vì mệt nhọc quá độ, vẫn đang trong mê man, bất quá dựa vào sự biến hóa trong hô hấp của các nàng, Thạch Thiên biết các nàng sắp tỉnh lại, vì vậy vẫn ngáy đều đều, nhắm chặt mắt giả bộ ngủ.

Qua một lúc sau, Kim Hinh cùng Tiêu Vi tỉnh lại đầu tiên, vẫn ở trên người Thạch Thiên triền miên một hồi, rồi mới hôn hắn một cái rời giường đi rửa mặt. Thạch Thiên biết Hạng Hồng thật ra cũng đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ giống như mình, không khỏi lo lắng, thầm nghĩ nàng giả bộ ngủ để làm gì? Chẳng lẽ muốn một mình lưu lại để mắng lão tử sao? Nàng khác với Kim Hinh, Tiêu Vi, là tiểu thư đại gia, nếu như trước kia, tiểu thư đại gia giống như nàng đừng nói là cùng nhau ngủ chúng, chỉ nhìn mặt, sờ qua tay cũng phải phụ trách. Nghĩ đến Hạng Hồng là chị của Hạng Kiều, nếu có một nửa khó chơi như em nàng, thì phiền toái rồi.

Quả nhiên, chờ Kim Hinh cùng Tiêu Vi đi ra ngoài rửa mặt thì Hạng Hồng mới mở mắt, Thạch Thiên sợ nàng lại nói cái câu như các xử nữ trước kia vẫn nói với hắn \"Em cái gì cũng đã cho anh rồi, anh sau này cần phải…\" Nên vội duy trì tiếng ngáy, tiếp tục giả bộ ngủ như chết. Nào biết Hạng Hồng cũng chỉ hôn lên trên mặt hắn một cái, rồi rời giường đi rửa mặt, sau đó cũng đi ra ngoài.

Thạch Thiên trong lòng vui mừng, thầm nghĩ đây quả là nữ trung hào kiệt, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng vẫn thoải mái hơn các cô gái tầm thường nhiều. Chỉ chốc lát mơ hồ nghe được tiếng cười nói trong phòng ăn truyền đến, vội lắng tai nghe các nàng đang nói cái gì, chỉ nghe thấy Hạng Hồng nói: \"Không gọi Thạch Thiên dậy ăn sao?\"

Kim Hinh cười nói: \"Đừng để ý đến hắn, hắn chỉ giả bộ ngủ thôi, trước kia cũng vậy đó\".

Hạng Hồng \"hả\" một tiếng.

Thạch Thiên mặt đỏ lên, làm sao còn không biết xấu hổ mà nghe nữa, vội vàng thu công che lỗ tai chui vào trong chăn mền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.