Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 247: Chương 247: Khổ chờ.




Thạch Thiên chỉ vào giữa đôi lông mày, cười khổ nói: \"Chính là nơi này, vừa rồi cô dùng chân khí gì?\"

Beila nói: \"Tôi thật không biết, tôi… không biết anh đang hỏi cái gì…\"

Thạch Thiên ngẩn ra, gật đầu nói: \"Đại khái là cách gọi khác nhau mà thôi, tôi hỏi cô vừa dùng cái gì tại trán để khống chế, phải… phải… có dị năng gì đó?\"

Beila môi giật giật, lại tựa đầu thành thật nói: \"Không biết.\"

Lần này, Thạch Thiên biết nàng nói dối, cười lạnh nói: \"Thật không biết ư, tôi gạt cô làm gì…?\" Ánh mắt nhìn về phía đôi chân trắng nõn của Beila.

Beila kinh ngạc, nàng rụt chân lại ghế sô pha, run giọng nói: \"Anh… Giết tôi đi!\"

Thạch Thiên lắc đầu nói: \"Tôi sẽ không giết cô, ít nhất hiện tại sẽ không giết, bởi vì cô còn chưa trả lời vấn đề.\" Thạch Thiên đặt tay lên chân Beila.

Thật ra nhìn thấy tình cảnh của Beila, Thạch Thiên không đành lòng tra tấn nàng nữa, chỉ là hù dọa nàng mà thôi. Hắn biết sử dụng phương pháp làm nhiều người sợ hãi, quả thực sống không bằng chết, Beila đều đã hưởng qua loại trạng thái, nếu còn không chịu nói, cho dù dùng tử vong uy hiếp cũng là vô dụng.

Beila vội la lên: \"Tôi thật không biết phải trả lời vấn đề của anh như thế nào?\"

Thạch Thiên ảo não nói: \"Lão tử nói được đơn giản như vậy, cô còn không biết trả lời? Năng lực của cô kém như vậy, làm sao có thể giảng dạy trên trường.\" Thạch Thiên nâng chân Beila lên, nàng vươn tay quơ quơ trước mặt, sau đó chỉ vào gan bàn chân hỏi: \"Cô biết chỗ này không?\"

Vẻ mặt Beila trở nên hoảng sợ vạn phần, nói: \"Anh đừng hỏi. Giết… Giết tôi đi… Tôi không thể nói. . . . . .\"

Thạch Thiên nhìn Beila thở dài, buông ra của chân nàng, Beila vội đem chân rụt trở về, hai tay ôm chặt chân.

Thạch Thiên đột nhiên hỏi: \"Là bởi vì cho cha cô sao?\"

Cả người Beila chấn động. Sau đó tiếp tục càng không ngừng lắc đầu.

Thạch Thiên lại hỏi: \"Hai loại lực lượng trong thân thể cô, có phải các cô nghiên cứu tiềm lực của người nào đó hay không?\"

Beila vẫn không ngừng lắc đầu.

Thạch Thiên thấy nàng tinh thần đã thất thường, tựa hồ sợ hãi điều gì, nghĩ thầm nàng có lẽ đau khổ, hơn nữa cũng không biết nhiều, hỏi thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ sợ khiến nàng lâm bệnh thần kinh. Chân khí trong cơ thể Beila cùng Alex, quá nửa đều có liên quan đến tổ chức của nàng, tốt hơn nhất lão tử tự mình đi thăm dò.

Nghĩ cần phải tìm hiểu sức mạnh tiềm ẩn này, Thạch Thiên liền điểm huyệt ngủ của Beila. Beila hét lên rồi ngã gục, mê man trong giấc ngủ.

Thạch Thiên đi đến một chiếc ghế sô pha khác. Lắc lắc tay Lý Hiểu Lệ đang ngủ say, cũng không làm cho nàng tỉnh giấc, hắn kiểm tra thân thể nàng nhưng không phát hiện có gì dị thường. Thạch Thiên ôm Lý Hiểu Lệ lấy đi ra khỏi phòng.

Thạch Thiên về đến Đại học V. Nghĩ muốn đem Lý Hiểu Lệ giao cho tên lái xe, tìm cả bãi đỗ xe mà cũng không phát hiện xe của Lý Hiểu Lệ, cũng không thấy tên lái xe đâu cả. Lúc này, dị năng kia tại chỗ huyền quan càng ngày càng không an phận, tựa hồ muốn né tránh sự bao vây của chân khí, làm cho Thạch Thiên phiền não, nghĩ muốn mau chóng tìm một chỗ thanh tĩnh.

Hắn kiểm tra thân thể Lý Hiểu Lệ vài lần, không có vấn đề gì, chờ sau khi nàng giã rượu, nàng sẽ tỉnh lại, nhưng hiện tại làm sao có thể giải thích việc nàng bất tỉnh, không thể cứ như vậy đem nàng giao cho lái xe, khẳng định sẽ khiến người nhà nàng lo sợ. Vốn định đặt nàng nằm trong giảng đường, để nàng trên bàn học nhưng thấy dung mạo nàng quá xinh đẹp lại có điểm lo lắng không yên. Dù sao Lý Hiểu Lệ cũng vì hắn mà đến nhà Beila, trên thực tế cũng vì hắn mà liên lụy, cho nên hắn không thể nào mặc kệ được.

Nghĩ nghĩ một hồi, Thạch Thiên quyết định đưa nàng về khác sạn Ritz, để nàng ngủ thoái mái cho đến khi tỉnh táo mới đưa nàng trở về nhà, mặc dù đưa nàng về chẳng khác nào đem sói về nhà gây thêm rắc rối, chờ nàng sau khi tỉnh lại nhất định đuổi đi. Nhưng dù sao nàng đã biết mình ở tại khách sạn Ritz, vừa rồi mình cũng hứa không đổi khách sạn, sớm hay muộn nàng cũng tìm đến. Thầm nghĩ như thê, Thạch Thiên liền chạy thẳng về khách sạn.

Trong phòng hoàng gia của khách sạn Ritz, Macy mặc một bộ áo ngủ trong suốt, gợi cảm ngồi trên ghế sopha, một bên nén giận Samantha âm nham hiểm, xảo quyệt lừa mình, một bên hai mắt nhìn chăm chăm về phía đại sảnh chờ Thạch Thiên trở về.

Đột nhiên, Maicy mới chợt để ý thời gian hiện tại đã là buổi chiều, vì thế nàng gọi điện thoại cho nhà bếp đưa tới một ít đồ ăn, cùng với rượu vang, nàng đi vào phòng ngủ của Thạch Thiên và Samantha ngồi ăn ở trên giường. Hoàn toàn nàng có ý chờ Thạch Thiên trở về, cho dù Samantha trở về, phỏng chừng cũng không trả lại giường cho nàng.

Vừa ăn được một nửa, Thạch Thiên khiêng Lý Hiểu Lệ nhảy qua cửa sổ mà vào, Maicy đang ngồi tưởng là kẻ trộm, nàng sợ quá hét lên một tiếng, thiếu chút nữa làm đổ cả ly rượu.

Thạch Thiên nhìn trên giường dường như không có gì khác ngoài Macy, ngỡ ngàng liền hỏi: \"Tại sao cô lại ăn uống ở trong này?\"

Lúc này, Macy mới nhìn rõ tên “phi tặc\" lao từ cửa sổ chính là Thạch Thiên, nàng vô cùng vui sướng, nhanh chóng đem bàn thức ăn đặt lên ngăn tủ, nhảy xuống giường, đỏ mặt ngượng ngùng nói: \"Tôi… Tôi… Tôi chỉ thử ngồi giường của phòng hoàng gia xem có cảm giác gì thôi…\"

Thạch Thiên nói: \"À… Vậy cô tiếp tục thử đi.\" Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài.

Maicy vội la lên: \"Anh đi đâu đấy? Đây là giường đôi mà…\"

Thạch Thiên quay đầu lại nhìn giường, gật đầu nói: \"Đúng vậy…\" Hắn đi đến bên giường và đặt Lý Hiểu Lệ lên giường. Lúc này, Macy mới chú ý tới trên vai Thạch Thiên là một người con gái, hơn nữa lại cà một cô gái cực xinh đẹp, nhớ lại cảnh Thạch Thiên lao vào từ cửa sổ, Macy ngạc nhiên nói: \"Anh đánh cắp ai về đây?\"

Thạch Thiên trách mắng: \"Lão tử có gì là không thể đánh cắp, nhưng đánh cắp một người về đây để làm gì?\"

Maicy tuy rằng si mê vẻ tuấn tú của Thạch Thiên, nhưng là người rất có tinh thần trọng nghĩa, nghĩ thầm một người đàn ông mà nhìn cô gái này thoạt nhìn đã mất đi tri giác, còn có thể làm được chuyện tốt gì cơ chứ, vẻ mặt nàng trầm giọng chất vấn: \"Vậy tại sao anh không đi cửa chính mà lại nhảy qua cửa sổ…\"

Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: \"Lão tử ra vào đều đi cửa sổ, cô quản được sao?\"

Maicy giật mình nói: \"Khó trách cũng không thấy anh đi ra khỏi cửa. Đây chính là tầng chót, anh không muốn sống nữa sao?\"

Thạch Thiên không thèm trả lời nàng, cởi áo ngoài của Lý Hiểu Lệ ra ném ở trên ghế.

Mặt Maicy biến sắc, vọt tới bên giường ngăn cản Thạch Thiên, trách mắng: \"Anh… anh muốn làm gì cô gái này, đây là việc phạm pháp, tôi không cho phép anh làm như vậy\" Hiển nhiên, Macy đã nhận định Thạch Thiên si mê Lý Hiểu Lệ, nàng nghĩ rằng Thạch Thiên muốn làm trò đồi bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.