Bất Khả Kháng Lực

Chương 14: Chương 14




“Quản lý Thư, có người tìm anh.”

“Là ai?”

“Cậu ta nói mang đồ đến cho anh.”

“Được, cho người ta vào đi.”

Sáng nay mới gọi vào số của Kha Lạc, nói cho y biết địa chỉ công ty, chiều đến lập tức có người mang quần áo tới, tác phong làm việc thật nhanh nhẹn.

“Chào Thư Niệm”

Thư Niệm liền ngẩng đầu nhìn, cái người vừa bước vào văn phòng, đánh tiếng chào

hỏi không phải là người giao đồ của cửa hiệu giặt là như cậu vẫn tưởng, mà chính là Kha Lạc đang đội mũ chơi bóng che khuất mặt như lần trước.

“Sao cậu lại tới đây?” Thư Niệm mỉm cười ngạc nhiên, vội đứng dậy kéo chiếc ghế đối

diện cho y ngồi, “Nhờ ai đó mang đến là được mà?”

“À mới tan học, tiện đường đưa luôn” Kha Lạc bỏ mũ xuống, cười ngại ngùng.

“Ra là vậy” Tuy rằng thấy y vừa tan học lại không mặc đồng phục có phần kỳ quái,

nhưng Thư Niệm cũng chẳng gạn hỏi thêm, “Cảm ơn cậu. Tí nữa tôi tan ca rồi, hay để tôi lái

xe đưa cậu về?”

“Được.” Kha Lạc lập tức gật lấy gật để, nhìn cậu mỉm cười ra chiều thích thú.

Lần trước gặp Kha Lạc là lúc y vừa đánh bóng về, khó tránh mồ hôi đầm đìa, người

ngợm bẩn thỉu, còn mặt mày thì rũ rượi. Hôm nay, y mang một dáng vẻ khoan khoái cởi mở, khuôn mặt đầy phấn chấn, mặc áo khoác thể thao kết hợp quần jeans gọn gàng vừa vặn, lại tạo cho người khác một cảm giác sáng sủa hẳn ra.

Tuy còn đường nét trẻ con, nhưng vẫn có thể đoán ra tầm đôi năm nữa khi y trưởng

thành sẽ là một anh chàng điển trai chết người. Tuổi trẻ thật hay, Thư Niệm có đôi chút ghen tị.

Vừa nghĩ ngợi vừa mở tập văn kiện, chợt chú ý tới khi Kha Lạc cúi đầu, bên cổ áo lấp

ló vật gì đó, nhìn kỹ, cậu không khỏi bật cười: ” Kha Lạc cả nhãn áo cậu cũng mặc ra đường

luôn sao?”

Kha Lạc nhanh chóng với tay ra sau nắm cái nhãn mác quên chưa giật ra, ngắc ngứ cả

buổi không nói nên lời, nhất thời bối rối đỏ bừng cả hai tai. Thư Niệm nhanh tay tìm dao rọc giấy giúp y cắt ra, cảm thấy bộ dạng đó của y rất thú vị.

“Cố ý mặc đồ mới tới gặp tôi sao?” Nhìn vẻ mặt lúng túng ửng hồng như sắp ngất của

y, thật khiến người khác khó nhịn được, muốn chọc ghẹo, “Đáng yêu ghê, cậu muốn hẹn hò

với thúc thúc sao?”

Kha Lạc mím môi, sắc đỏ lan xuống tận cổ, chỉ gắn chặt mắt vào những vật trang trí

bé xíu trên bàn.

Tự nhiên Thư Niệm lại có cảm giác mình cứ như ông chú trung niên gian ác bất lương.

“Đúng vậy.”

“Á?”

“Tối nay anh có rảnh không?” Màu đỏ trên mặt còn chưa tan biến, Kha Lạc thình

lình ngẩng đầu, quyết chí hỏi tới cùng.

“Hả?”

“Tôi muốn mời anh đi ăn tối.” Ánh mắt rõ là nghiêm túc.

“A?”

“Được không?”

“A?”

“Có thể cùng nhau đi ăn tối không?”

“Ăn”

“Có thể chứ?”

Bị hỏi dồn mãi, chẳng có thời gian đắn đo suy nghĩ, Thư Niệm cứ thuận tình gật đầu:

“Được, cùng đi ăn tối vậy.”

Kha Lạc lập tức nở nụ cười, cứ như đã hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ trọng đại.

Bữa ăn tối đó, Kha Lạc kéo cậu đến một nhà hàng chuyên làm hải sản, không kể là xa

hoa, nhưng lối bày trí và cách phối màu bên trong đều rất thú vị, nhìn khắp nơi đều có thể thấy những chế phẩm từ vỏ sò thô nhưng lại không kém phần tinh tế, tạo nên một loại cảm giác rất mới mẻ, tựa như đang ngồi ở bờ biển thưởng thức món hải sản vừa được ngư dân đánh bắt. Thư Niệm thích nhất chính là những con se sẻ làm bằng sợi ớt đỏ đặt trong vỏ sò biển, món canh nóng hôi hổi lại cay nồng, chẳng biết ăn đến lúc nào đầu cậu đã nhễ nhại mồ hôi, chóp mũi ửng hồng, mũi không ngừng sụt sịt, chật vật khó tả.

Trước đây làm việc ở nhà họ Tạ, bất kể trong ngoài thế nào đều phải nghiêm cẩn tuân

thủ lễ nghi, tránh gây tổn hại thể diện Tạ gia, cậu luôn thấy tự ti, đã hiểu rõ địa vị của mình, lại càng phải hết sức giữ gìn quy củ để không chọc giận tới ai.

Đã lâu rồi cậu mới lại như hôm nay, được trải nghiệm cảm giác không cần phải kiêng

nể gì, cứ mặc nước mắt nước mũi thi nhau túa ra, còn lấy cả tay bốc thức ăn. Trong không khí tự do cởi mở như thế này, khắp người đều thư thái dễ chịu, tuy rằng ngồi đối diện Kha gia tiểu thiếu gia, cậu lại không cảm thấy gò bó chút nào. Hiển nhiên là Kha Lạc cũng có cùng suy nghĩ, ăn cay đến phải hít hà mãi mà vẫn luôn mồm kể cho cậu nghe những mẫu chuyện hài hước ở lớp học.

Hai người đều thấy điệu bộ đối phương vừa lau nước mũi vừa phì cười thật đáng buồn

cười, bèn trêu chọc nhau không chút lưu tình, còn hứng chí lên gọi thêm mấy cốc bia lớn uống cho thỏa sức, hoàn toàn bất chấp việc một người hãy còn vị thành niên, một người tửu lượng tồi kinh khủng.

Kết thúc bữa ăn, gặp một cơn gió lạnh thổi qua khiến người ít nhiều tỉnh táo lại, Thư

Niệm mới cảm thấy hơi thẹn vì bộ dạng mất hình tượng lúc nãy, nói sao thì cũng đã tầm ba mươi mà còn ngả ngớn thế này. Đối diện khuôn mặt rạng ngời của Kha Lạc, cậu có chút ngượng ngùng.

“Mặt anh đỏ au rồi.” Kha Lạc quan sát cậu thật lâu rồi nghiêm trang nói.

“Đúng ha” Thư Niệm ngường ngượng xoa vành lông mày chớm đỏ, chắc hẳn nét

mặt ửng hồng vậy nhìn rất ngốc.

“Thật đáng yêu.”

“Cái gì?” Thư Niệm nhất thời không nghe rõ, vừa định hỏi lại, khóe mắt lại lướt sang

người đang lén lút nhìn trộm từ bàn bên cạnh. Kẻ vừa bị bắt gặp liền ngoảnh mặt đi, cũng không quên giả vờ khoác lên một bộ dạng điềm nhiên.

Kha Lạc cũng ngó qua bàn bên cạnh, mặt y lộ vẻ chán ghét quen thuộc, lí nhí một câu

“Mất cả hứng”, rồi kéo tay Thư Niệm, “Chúng ta đi thôi.”

“Cũng phải, muộn thế này rồi, người nhà cậu sẽ lo lắng? Tôi chở cậu về.”

“Người nhà?” Kha Lạc cười rộ lên, “Nếu anh muốn nói tới những người nhà họ Kha

thì tôi không sống cùng bọn họ.”

“Bọn họ đời nào để tôi ở lại nhà lớn của Kha gia. Tôi có nhà riêng bên ngoài, nhân tiện

anh ghé chơi một lúc đi, được không?”

Lúc vừa khởi động xe, mày Kha Lạc càng nhíu chặt hơn, bỗng nhiên y giành lấy tay lái:

“Để tôi lái cho.”

“Cái” Thư Niệm không kịp trở tay, đành phải cố luồn người qua đổi vị trí cho y. Ngay

sau đó, Kha Lạc liền phóng xe quá tốc độ một cách điên cuồng khiến cậu không kìm được phải la toáng lên.

“Đừng thếNày, chạy chậm lại đi, vầy không được đâu, này”

Đùa kiểu gì thế này, bọn họ vốn là say rượu lái xe, không an phận thủ thường thì sẽ

dễ bề lãnh giấy phạt, y chơi trội như vầy khác nào mời cảnh sát đến tóm cả bọn.

Kha Lạc bỏ ngoài tai tất cả, khuôn mặt âm trầm vừa rủa thầm câu gì đó, vừa thử thách

mạnh mẽ sức chịu đựng trong trái tim đáng thương của cậu, lao bạt mạng trên đường lớn. Thư Niệm sợ tới mức mặt trắng bệch ra, nói không ra lời, chỉ có thể ngoác mồm ngồi yên nhìn phía trước mà phó thác cho số trời.

Không biết đã lạng lách như điên mất bao lâu, cuối cùng Kha Lạc mới chịu dừng lại.

Khi xe thắng kịt lại, y hung hăng tung nắm đấm lên tay lái. Đoạn y ngồi im một buổi trời, rồi cắn chặt môi, ném cho Thư Niệm một câu nói không đầu không đuôi: “Cứ thế này đi Sau

này tôi không đến làm phiền anh nữa.”

“ Cái gì?” Thư Niệm ngây ra như phỗng.

“Hôm nay tôi rất vui” Mặc dù nói thế nhưng Kha Lạc nhìn rất uể oải, “Có thể đi ăn

với anh thật là vui Tối nay thật cảm ơn anh”

Thư Niệm nhìn vẻ căng thẳng khốn khổ trên mặt y, tóc y ướt đầm dính bệt trên trán,

cậu vươn tay vén tóc cho y, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có gì cậu cứ nói đi.”

Kha Lạc giận dữ bặm môi, lẳng lặng nhìn tay mình đến đờ người, thật lâu sau mới trả

lời bằng giọng thiếu tự nhiên: “Xin lỗi, trước đây đã không nói rõ với anh Qua lại với tôi, anh

sẽ gặp nhiều phiền toái đó.”

Cont.

“Hở?” Giống như đang dỗ dành, Thư Niệm xoa xoa đầu y, “Sao lại thế?”

“Đều tại đám người đó Hồi nãy anh cũng nhìn thấy đó, đó là người được cử đi theo

dõi tôi. Thật nhảm nhí. Nhưng đúng là như vậy đấy Bất kể người nào ở bên cạnh tôi đều bị bọn họ làm phiền Đám bạn trước đây của tôi cũng bị dọa cho chạy mất tăm Lũ người nhà họ Kha, ngay từ đầu ai cũng khinh khi tôi Xem tôi không hơn con chó Sau khi ông ngoại lập di chúc thì rối rít chạy theo tôi, vừa đấm vừa xoa Kệ xác họ! Tôi có đem tiền đốt sạch cũng không có cửa cho họ!” Kha Lạc bắt đầu nói năng lộn xộn, “Tôi vừa kết bạn với ai, bọn họ đã nghĩ người ta chạy theo giành của Lo đống tiền này rơi vào tay người dưng Giống như chó

điên cắn người không buông Đúng là bệnh hoạn mà”

“Cả anh cũng vậy Chúng ta cũng mới gặp nhau được hai lần, không hiểu bọn họ

khẩn trương gì chứ Anh xem, lúc nào cũng bám đuôi chúng ta, có đuổi cũng không đi! Mà thôi Coi như xong, sau này anh cũng không cần để ý đến tôi nữa.” Kha Lạc cam chịu nói, “Tôi chỉ mang rắc rối đến cho anh, chứ chẳng có lợi lộc gì đâu Được rồi, tôi phải vào nhà, tạm

biệt, chúc ngủ ngon.”

“Cái gì thế Đợi đã,” Thư Niệm cười khổ, giữa chặt cổ tay y, “Rõ ràng cậu đã mời tôi

đến nhà chơi mà.”

Kha Lạc dường như còn đang tức tối, y cứ đứng bất động, quay lưng về phía cậu.

“Lật lọng nha.”

“Nhưng mà”

“Không sao, tôi có một thân một mình, chẳng dính dáng tới ai, lại còn làm việc cho Tạ

thị, bọn họ có thể làm gì được tôi? Cậu đừng quá lo.”

“ Một ngày nào đó anh sẽ chán ghét tôi.” Kha Lạc do dự một lúc, rồi nói yếu ớt.

“Sao thế được,” Thư Niệm vừa cười vừa cốc nhẹ đầu y, “Đi nào, phiền cậu đưa tôi

đến nhà cậu ngồi chơi một lúc đi, Kha thiếu gia.”

Cậu vốn định đưa Kha Lạc về rồi sẽ gấp rút chạy về nhà. Dù sao trời cũng không còn

sớm, e rằng Tạ Viêm lại nổi cáu. Nhưng bây giờ thấy Kha Lạc tội nghiệp thế này, cứ thế mà bỏ đi thì thật quá vô tình.

Cảnh quan và kiến trúc nội thất nơi Kha Lạc sống nhìn rất đẹp mắt, đồ dùng cũng

được trang bị tương đối đầy đủ, dù có hơi bề bộn nhưng lại rất sạch sẽ, trên mặt bàn và giá sách là tầng tầng lớp lớp những món đồ được xếp chồng lên nhau. Đúng là phòng của học sinh trung học điển hình.

Nhưng có lẽ do gian phòng quá rộng, cậu cứ cảm thấy nó quá ư trống trải, lại mang

theo sắc thái ảm đạm khiến Thư Niệm nghĩ tới cảm giác sống ở đây không biết có phải rất lạn”Thiếu hơi người, phải không?” Kha Lạc rót hai cốc nước nóng, đặt hai tấm nệm lên

thảm trải sàn, bật TV. Cuối cùng căn phòng mới tồn tại chút sinh khí. Hai người ngồi xếp bằng xuống, nhìn vô định khắp bốn phía.

“Cậu cứ năng mời bạn gái về nhà, giúp cậu dọn dẹp thì sẽ khá hơn nhiều.”

“Bạn gái?” Kha Lạc mỉm cười.

“Thế nào?”

“À, không” Kha Lạc nghiêng nghiêng mái đầu, bĩu môi nói, “Tôi là người tự do. Đàn

ông độc thân là viên kim cương mà~” (em ơi, em còn chưa thành niên nha)

“Gạt người,” Thư Niệm cũng bắt chước điệu bộ đáng yêu của y, “Sao có thể chứ, cậu

đẹp trai thế kia lại không có người thích ư?”

Kha Lạc lập tức đỏ mặt, dường như rất phấn khởi, lại có chút lung túng: “Thật hử”

“Thật mà,” Thư Niệm tiếp tục trêu ghẹo y, “Cậu rất bảnh trai mà Chẳng lẽ chưa có

ai khen cậu sao? Tôi thấy cậu rất được, phải có nhiều người thích mới đúng chứ.” Tuy rằng không phải nói khoác, nhưng nếu là bình thường, với tính cách của mình chẳng khi nào cậu lại nói thế. Đấy là vì tên nhóc con này đúng là sắp thành quả cà chua chín rồi.

“À” Kha Lạc mím môi, mặt mày đỏ bừng, “Ờ sau này mời anh đi chơi nữa có được

không?”

“Đương nhiên là được.” Thư Niệm ưng thuận ngay tắp lự.

“Ngày mai có được không?”

“Ồ?” Đối diện ánh mắt mong đợi của Kha Lạc, lại cảm thấy cậu bé bị cô lập, trơ trọi

một mình thật đáng thương, cậu gật đầu, “Được chứ. Mai muốn đi đâu?”

“Tối mai đi xem phim có được không? Bộ phim mới công chiếu rất hay, nhưng chẳng

có ai đi coi với tôi”

“Được.” Thư Niệm mới nghe hết nửa câu lại mềm lòng.

“Thế ngày mốt thì sao?”

“Hả?” Thư Niệm hơi sựng lại.

“Mốt là cuối tuần Tôi muốn ra bờ biển, nhưng không có bằng lái, nên tự mình chạy

đi xa vậy không ổn lắm, nếu lỡ bị tóm được”

“Cũng được Tôi chở cậu đi.”

“Chắc là hai ngày cuối tuần anh luôn rảnh?”

“ Đúng vậy.”

“Đến chơi với tôi nha?”

“Ở nhà một mình buồn lắm”

“Ừm, không sao, tôi sẽ đến.”

“Thật chứ?”

“Ừ, thật.” Thư Niệm trìu mến vuốt nhẹ làn tóc mềm mại của y. Y đáp lại bằng ánh mắt

ngời sáng và khóe môi lấp lánh nụ cười.

Đối với Kha Lạc, cậu chỉ cảm thấy y vừa đáng yêu lại đáng thương. Tuy rằng may mắn

không có nhiều cách biệt bởi mười hai năm chênh lệch tuổi tác, nhưng cũng đủ để khơi gợi tình thương vô bờ của người cha không ngớt dâng lên trong cậu. Nói thế nào thì cậu cũng đã bước sang cái ngưỡng ba mươi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.