Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 65: Chương 65




Tại thôn Sĩ Giáp, Hứa Thố lý, trong một đại viện nông gia, một phụ nhân tóc trắng cả người còng xuống, đang bề bộn đuổi gà vào ổ.

Bà không đến bốn mươi niên kỉ, bởi vì đã từng sống kiếp nô lệ, cuộc sống gian nan đã giày vò bà đến nỗi trông như một lão nhân.

Cả đời bà từng có rất nhiều hài tử, nhưng hoặc là chết non, hoặc là bị chủ nhân bán đi, đa số đều không có thể ở bên cạnh mình.

Đứa con trai duy nhất bên cạnh là Đăng Trụ, cách đây không lâu đã chết trận sa trường.

Vốn đả kích của cuộc sống đã khiến bà chết lặng. Sống qua ngày đoạn tháng, nửa đời sau bà đã xác định sẽ chìm trong bóng tối vô tận, không có cái gì đáng để chờ mong.

Phụ nhân ngước đôi mắt đục ngầu nhìn bông tuyết đang rơi.

Mùa đông năm nay, tuyết rơi lớn quá. Thế nhưng, giờ phút này bà đang mặc một chiếc áo bông dày trên người, ở trong căn nhà lớn có thể che gió che mưa, trong kho thóc đầy ắp lương thực do tá điền giao tới, thậm chí phía sau còn đang hầm cách thủy một bát canh gà.

“Can nương (nghĩa mẫu), các con đều đói bụng rồi, vẫn đang chờ can nương nấu ăn cho đấy ạ.”

“Can nương, chúng con đã về, Lục Hầu Nhi sắp chết đói rồi, có gì ngon cho con ăn trước không.”

“Can nương.”

“Can nương.”

Gần cuối năm, trong quân doanh được cho nghỉ. Vài hán tử trẻ tuổi không có nhà đều ở cùng Dương Thịnh trong tòa nhà lớn đó.

Bọn họ vào núi đốn củi, trên tay cầm vài con gà rừng, thỏ tuyết mình bắt được. Sau đó, họ nhao nhao trở về.

Còn chưa vào sân, họ đã cao giọng gọi người.

Nương của Đăng Trụ lau nước ở khóe mắt, bận rộn chào đón họ.

Khung cảnh tưng bừng, vì bận rộn nên đau đớn trong lòng được chậm rãi hòa tan, thời gian tựa như có thể cuốn trôi tất cả.

Vương đô Hạo Kinh, nơi đang bị Khuyển Nhung chiếm cứ.

Trương Phức ngồi trước chậu than, nương theo ánh nến đọc từng tờ thư trong tay.

Y vô cùng cẩn thận. Mặc dù những điều quan trọng đều được ghi bằng mật văn, sau khi y đọc qua rồi ghi nhớ thì lập tức đưa vào chậu than để thiêu hủy.

Chỉ có một tờ giấy rất nhỏ kẹp trong quyển trục được y kẹp giữa ngón tay rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng. Trên đó là những nét chữ thanh tú và quen thuộc: Mọi sự do công làm chủ, lấy sự bình an của công và Tú làm trọng, nhớ lấy! Nhớ lấy!

Trương Phức đọc những con chữ thưa thớt này thêm vài lần, rồi vươn tay bỏ nó vào chậu than. Ngọn lửa trong chậu than bùng sáng lên, đốt cháy những lời quan tâm được truyền đến từ Biện Châu này.

Tiêu Tú đang dựa vào án, vô thức chìm vào mộng đẹp.

Trương Phức đứng lên, phủ thêm một lớp y phục cho thiếu niên kia.

Y ngẩng đầu, nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Tuyết năm nay, thật lớn quá. Hoa tuyết trắng tinh khôi dường như muốn bao phủ hết mọi sự xấu xí trên thế gian này. Đợi đến đầu xuân năm sau, tuyết tan, lại lộ ra một thế giới hoàn toàn mới.

Tại biệt viện Tây Sơn ở Biện Châu.

Trình Thiên Diệp uống chút rượu, hơi gật gù. Nàng ngồi đợi Bích Vân mang đệm gấm tới cho nàng. Nàng dựa vào hiên, bưng lấy một chén trà đậm đặc nóng hổi.

Trên bầu trời, tuyết cứ lơ đãng bay bay.

Trong đình viện toàn là “dã thú’, đám nam nhân vây quanh đống lửa dưới trời tuyết, nướng thịt huơu, nâng ly cạn chén, uống say bí tỉ.

Trình Phượng đứng lên, đón một bình lớn rượu từ Tiểu Thu rồi ôm vào ngực, vừa thuận tay lấy thịt hươu đã nướng chín trước mặt mình đưa cho cô nàng.

Du Đôn Tố thỉnh thoảng cùng chạm chén với Trình Phượng, có đôi khi sẽ nghiêng người thấp giọng nói vài câu với Tiếu Cẩn.

Hạ Lan Trinh uống hơi quá chén, đang lôi kéo Mặc Kiều Sinh mà ba hoa khoác lác.

Mặc Kiều Sinh tuy ít nói, nhưng nét mặt của hắn rất buông lỏng, khóe môi khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng giương mắt thoáng nhìn Trình Thiên Diệp.

“Đang nhìn gì vậy, Thiên Vũ?” Diêu Thiên Hương đi đến cạnh Trình Thiên Diệp, ngồi xuống cạnh nàng.

“Ngắm tuyết rơi.” Từ trong hàng hiên, Trình Thiên Diệp vươn tay ra đón lấy bông tuyết dưới bầu trời.

“Ta nghĩ sang năm, sau khi tuyết tan, thế giới này có thể có điều gì khác biệt hay không?”

“Thiên Vũ, có lẽ chàng không phát hiện. Bởi vì có chàng, hiện tại đã thay đổi không ít.” Diêu Thiên Hương khoác tay lên cánh tay Trình Thiên Diệp, đầu tựa lên vai nàng: “Lúc ta vừa tới Biện Châu, tới Tây Sơn này, ven đường toàn là cảnh hoàng tàn. Hôm nay, trên đường, ta đã thấy được biết bao nhiêu gia đình. Nhà nhà ven đường bốc cao khói bếp, hài tử lão nhân cũng có y phục để che thân.”

“Những thứ khác không nói, chỉ cần nhìn Kiều Sinh là đủ thấy. Lần đầu tiên ta thấy hắn là ở trong chuồng, hắn là một tên nô lệ cả đầu cũng không dám ngẩng. Hôm nay, chàng lại nhìn hắn xem.”

Trình Thiên Diệp nhìn về phía sân.

Hạ Lan Trinh không biết đã nói gì đó, một tay bá cổ Mặc Kiều Sinh, một tay xoa tóc của hắn, đang cười ha ha.

Sắc mặt Mặc Kiều Sinh ửng đỏ. Trình Thiên Diệp đang suy nghĩ, đưa mắt quan sát.

“Không, đây hết thảy không chỉ vì ta, mà là kết quả của từng người trong số họ, phấn đấu toàn lực.”

“Vì sự thay đổi này, đã có vô số người hì hục cố gắng, đổ máu, thậm chí liều cả mạng. Đến giờ phút này, còn có người đang một mình mạo hiểm, xâm nhập vào trận địa của địch, chỉ vì thực hiện mục tiêu chung này của chúng ta.”

Trình Thiên Diệp quay đầu nhìn Diêu Thiên Hương xinh đẹp trước mặt: “Mà ngay cả Thiên Hương nàng, vốn có thể bình an hưởng thụ cuộc sống, gần đây không phải cũng xây dựng nữ học viện, vì những nữ tử không có cơ hội được học tập mà cung cấp văn tự học tập, nâng cao kỹ năng sống sao?”

Diêu Thiên Hương mỉm cười nói: “Đó là bởi vì chàng mang đến cho chúng ta hi vọng, một khi con người có hi vọng, làm gì cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”

“Cho đến tận bây giờ ta vẫn cảm thấy nữ tử không nên chỉ phụ thuộc vào nam nhân từ khi còn nhỏ. Nhưng trước kia ta không có cơ hội phản kháng. Hôm nay ta cảm thấy nên vì mình, vì nữ giới trong thiên hạ, góp một chút sức lực.”

“Vì vậy, ta nhất định phải cảm tạ chàng đấy.” Diêu Thiên Hương cắn răng, ánh mắt lóe sáng như sao.

Nàng ta bàn tay trắng như ngọc ghé vào tai Trình Thiên Diệp: “Lần trước có nói rồi đấy, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, hoàn toàn mới toanh, để trên xe ngựa của ngươi đó. Trên đường trở về, các ngươi có thể thử xem. Ta cam đoan hắn khóc đến nỗi không xuống nổi xe.”

Trình Thiên Diệp đẩy vai nàng ta, dở khóc dở cười: “Đừng quậy nữa Thiên Hương, ta và hắn còn chưa mức đó. Huống chi, chúng ta cũng không thể đi đến bước kia, một khi không cẩn thận, ngươi bảo ta làm sao lo liệu.”

Diêu Thiên Hương bĩu môi: “Hắn uống nhiều lộc huyết tửu như vậy, chàng không để ý hắn, chẳng phải hắn sẽ rất đáng thương à.”

“Lộc huyết tửu?” Trình Thiên Diệp khó hiểu: “Đây không phải là rượu bổ khí trừ hàn thôi sao?”

Diêu Thiên Hương làm ra vẻ “ngươi hiểu mà” nhìn Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp chợt nhận ra, oán hận duỗi tay kí lên trán nàng ta.

“Ái da.” Diêu Thiên Hương che trán: “Mặc dù các người không viên phòng, thì chàng không thể ‘bắt nạt’ hắn một chút à.”

Trên đường xuống núi,

Mặc Kiều Sinh ngồi trong xe, cảm thấy trong lòng hơi nôn nao.

Chúa công ngồi cách hắn không xa. Trên bàn, cạnh tay người có đặt một chiếc hộp khắc hoa khảm ngọc.

Chúa công dường như không yên lòng dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát chiếc hộp, thỉnh thoảng còn mỉm cười đầy khó hiểu.

Mặc Kiều Sinh nhìn người đang thỉnh thoảng lắc đầu cười khẽ trước mắt, bỗng cảm thấy trong thân thể dấy lên một ngọn lửa không tên. Không xong rồi, lửa kia bùng nổ, dần dần có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Trình Thiên Diệp mở khóa cài, nghĩ thầm chỉ nhấc lên trộm nhìn thôi. Nàng nhớ tới những lời Diêu Thiên Hương nói khẽ bên tai mình: “Tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là dùng ở phía trước, tầng thứ hai...”

Trình Thiên Diệp mạnh mẽ đóng kín nắp hộp lại.

Mặc Kiều Sinh dường như bị hành động của nàng làm càng thêm hoảng sợ. Hắn đỏ mặt đứng dậy: “Chúa công, ta, ta đi xuống trước một lát.”

Trình Thiên Diệp mới phản ứng lại, kéo Mặc Kiều Sinh sắc mặt đỏ bừng về.

Nàng đánh giá nam nhân chân tay luống cuống này, phát hiện bộ vị nào đó trên thân hắn đã có phản ứng khó bề che giấu.

“Ngươi như vậy thì xuống làm sao?”

Mặc Kiều Sinh đỏ mặt lên, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Trình Thiên Diệp sờ mũi, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ. Tuy nhiên, nhìn người kia còn bức bối hơn nàng gấp trăm lần, nàng đành phải chủ động thôi.

Nàng giữ chặt tay Mặc Kiều Sinh, chậm rãi bảo hắn ngồi xuống cạnh mình.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nóng bừng của hắn.

“Kiều Sinh, ngươi có thích ta không?”

Mặc Kiều Sinh nghiêng mặt, gật đầu.

“Có một số việc, bây giờ ta vẫn chưa thể nói cho ngươi biết.” Nàng ngồi thẳng người, khẽ mở môi của Mặc Kiều Sinh ra, hôn lên đôi môi hắn.

“Nhưng nếu ngươi không nhịn được, ta sẽ giúp ngươi tìm được hạnh phúc sớm hơn một chút.”

Nàng giữ chặt bàn tay đang muốn giãy dụa kia.

“Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm chuyện ngươi thấy không thoải mái. Ta chỉ muốn ngươi được vui vẻ thôi.”

Mặc Kiều Sinh để mặc người nọ đè hắn xuống sàn. Hắn thấy người nọ cúi người, đôi môi khẽ mấp máy, ghé vào tai hắn, nói: “Nếu ngươi không muốn, bây giờ còn có thể cự tuyệt.”

Hắn không biết vì sao mình to gan như vậy, lại ma xui quỷ khiến vươn tay ra, ôm cổ người đó. Run rẩy, lần đầu tiên hắn chủ động hôn lên đôi môi đỏ mọng mà mình luôn khao khát hàng đêm.

Người đó thoáng chốc đè hai tay của hắn, trong bóng đêm lộ ra thần sắc đầy mê hoặc, mỉm cười.

“Không thể, ta mới là Chúa công.”

Xe ngựa chậm rãi chạy trong đêm tuyết yên tĩnh, xuống Tây Sơn, vào Biện Châu thành.

Đứng ở bên ngoài cửa cung.

Bích Vân nhìn cửa xe vẫn không nhúc nhích, có chút khó xử, không thể không nhẹ giọng xin chỉ thị: “Chúa công, đến cửa cung rồi.”

Hồi lâu, trong xe vang lên giọng nói đè nén của Trình Thiên Diệp: “Chạy thêm một vòng nữa.”

Trong nháy mắt, Bích Vân đỏ bừng cả mặt. Nàng ấy ra hiệu ý bảo đội thị vệ đi theo phương hướng nàng thay đổi, đi vòng quanh thành cung.

Tiểu Thu khó hiểu, muốn mở miệng hỏi.

Bích Vân che miệng của cô bé, nói nhỏ: “Đừng hỏi, đi nhanh đi. Chúa công không lên tiếng thì không được dừng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.