Bất Ngộ

Chương 30: Chương 30: Chương 25




Editor: Ayukami.

(…tiếp)

Lâm Tư Trạch lúc chạng vạng mới tỉnh, sau khi y tỉnh lại ngồi dậy câu đầu tiên nói chính là “Cố Hồng Kiến đâu”.

Ngồi ở bên giường Hạ Phương Ngưng có chút lúng túng, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt bi thương, nói:“Hoàng thượng, Cố thị lang nàng……”

Nàng cũng chưa nói hết lời, song đã đủ làm cho Lâm Tư Trạch tỉnh táo lại.

Lâm Tư Trạch ngừng lại, nửa ngày mới nói:“Nàng ra ngoài trước.”

Hạ Phương Ngưng chần chờ nói:“Hoàng thượng……”

“Đi ra ngoài.” Lâm Tư Trạch mặt không biểu cảm nhắc lại.

Hạ Phương Ngưng đành phải thở dài, mang theo hạ nhân rời đi, cả thảy trong điện Chưởng Kiền chỉ còn lại một mình Lâm Tư Trạch, y ngồi ở trên giường, không nhúc nhích.

Cố Hồng Kiến chậm rì rì bay tới bên người y, kề bên nhìn y.

Chỉ thấy Lâm Tư Trạch nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt vẫn như cũ không biểu cảm, nửa ngày, y mới nhắm mắt lại.

Cố Hồng Kiến khiếp sợ nhìn hàng lệ trong suốt rơi xuống trong mắt y.

Lâm Tư Trạch…… Khóc?

Đây là Cố Hồng Kiến lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tư Trạch khóc.

Cho dù là ngày trước Tả Ninh Yên chết, Lâm Tư Trạch cũng không khóc…… Đương nhiên, có lẽ từng khóc, chỉ là không bị nàng bắt gặp.

Nhưng không đợi Cố Hồng Kiến hiểu ra đây là cái ý tứ gì, Lâm Tư Trạch đã lại mở mắt, quệt nước mắt, kêu Tương Hải Phúc tiến vào.

Tương Hải Phúc thật cẩn thận đi đến, không nén được muốn nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Tư Trạch giờ phút này, lại nhìn không ra nguyên cớ gì, Lâm Tư Trạch nói:“Sau khi Trẫm hôn mê, người báo tin kia còn nói cái gì?”

Tương Hải Phúc thật tâm không muốn nói ra chuyện Cố Hồng Kiến ngay cả thi thể cũng không thấy, nhưng vẫn cắn răng đem tình hình thực tế nói ra.

Quả nhiên, ngực Lâm Tư Trạch lại phập phồng mạnh hơn, như là dùng hết khí lực đè nén xuống tất cả cảm xúc, y nói:“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Dứt lời y đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề, trực tiếp ngồi xuống nhấc bút viết thư, Cố Hồng Kiến lại gần xem, thì thấy y sai Vương phó tướng trước tiên ở lại Hỗ Châu, cố gắng tìm kiếm Cố Hồng Kiến, mà chính y sẽ sắp đi Hỗ Châu một chuyến.

Y muốn đi Hỗ Châu?!

Cố Hồng Kiến mở to hai mắt nhìn, nhìn Lâm Tư Trạch đem thư giao cho Tương Hải Phúc, bảo hắn phái người ra roi thúc ngựa đưa đi Hỗ Châu.

Tương Hải Phúc đại khái cũng đoán được một chút, do dự nói:“Hoàng thượng……”

Lâm Tư Trạch thản nhiên nói:“Nhanh đi.”

Tương Hải Phúc vì thế không dám nói thêm gì nữa, cầm thư ra ngoài tìm người chuyển đi, mà Lâm Tư Trạch ngồi ở trước bàn trầm tư một lát, khẽ ho khụ khụ, bèn đứng lên, Tương Hải Phúc vội nói:“Hoàng thượng, ngài đây là muốn đi đâu?”

Lâm Tư Trạch nói:“Thư phòng.”

Tương Hải Phúc nói:“Nhưng Hoàng thượng, thân thể ngài còn chưa khỏe……”

Lâm Tư Trạch nói:“Không nghiêm trọng…… Khụ.”

Tương Hải Phúc đầu đầy mồ hôi, cũng may hai người mới đi đến ngoài điện, thì gặp được Hạ Phương Ngưng, nàng vạy mà vẫn không đi, thấy Lâm Tư Trạch đi ra, nàng mới thử dò hỏi:“Hoàng thượng……? Ngài sao lại xuống giường? Sắc mặt ngài vẫn rất không tốt……”

Lâm Tư Trạch nói:“Trẫm không có việc gì.”

Nhưng mà gần đây nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, đúng lúc một trận gió lạnh thổi qua, thân mình Lâm Tư Trạch hơi hơi run rẩy, sắc mặt lại trắng một phần.

Hạ Phương Ngưng lo lắng không thôi: “Hoàng thượng, có chuyện gì đều chờ thân thể ngài khỏe mạnh rồi giải quyết!”

Lâm Tư Trạch không kiên nhẫn nói:“Trẫm nói trẫm không có việc gì. Khụ……”

Tương Hải Phúc vội vã bảo Tiểu Minh Tử đi đỡ Lâm Tư Trạch, bản thân lại không lập tức đuổi theo, mà đứng ở một bên, cũng may Lâm Tư Trạch đại khái cũng là trong lòng cực kỳ hỗn loạn, cũng không có chú ý tới chuyện này.

Chờ Lâm Tư Trạch đi rồi, Tương Hải Phúc mới lại làm lễ với Hạ Phương Ngưng, nói:“Ngưng phi nương nương, ngài nhất định phải khuyên nhủ Hoàng thượng!”

Hạ Phương Ngưng nói:“Ngươi không thấy Hoàng thượng cũng không để ý ta sao…… Ta cũng muốn khuyên ngài nghĩ thoáng một chút, nhưng không biết làm sao mở miệng.”

Tương Hải Phúc nói:“Không phải việc này! Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài muốn đi Hỗ Châu……”

Hạ Phương Ngưng trút một ngụm khí lạnh, ánh mắt trừng thật lớn:“Cái gì?! Hỗ Châu?! Hoàng thượng đi Hỗ Châu làm gì?!”

Tương Hải Phúc nói:“Không thấy hài cốt Cố Thị lang, Hoàng thượng nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác……”

Hạ Phương Ngưng nói:“Vậy cho người tìm! Ngài ấy đích thân đi có tác dụng gì……”

Tương Hải Phúc vẻ mặt đau khổ nói:“Tiểu nhân nói đâu lay động được Hoàng thượng…… Cho nên đây không phải tìm đến nương nương ngài sao.”

Hạ Phương Ngưng có chút chần chờ nói:“Ta làm sao có thể nói lay chuyển được ngài ấy……”

“Nhưng trừ ngài thật sự không còn ai khác……” Tương Hải Phúc mặt ủ mày chau,“Bất kể thế nào ngài là nương nương duy nhất trong cung, Hoàng thượng cũng cực kì sủng ái ngài. Chắc hẳn ngài vẫn có thể nói lên vài lời.”

Trên mặt Hạ Phương Ngưng lộ ra một tia chua sót:“Ai…… Các ngươi cái gì cũng không biết.”

“…… hả?” Tương Hải Phúc vẻ mặt khó hiểu.

Hạ Phương Ngưng thở dài, nói:“Quên đi, không có gì. Ta biết rồi, ta lát nữa liền đi khuyên Hoàng thượng…… Ngươi trước tiên đi thư phòng hầu hạ đi.”

Tương Hải Phúc đáp một tiếng, rồi chạy chậm rời đi.

Mà Hạ Phương Ngưng đứng ở ngoài điện, nhìn phương hướng Lâm Tư Trạch rời đi, có chút suy sụp ngồi ở trên ghế đá, lấy tay chống trán, yên lặng nhắm hai mắt lại.

Cố Hồng Kiến có chút thương hại nhìn Hạ Phương Ngưng, lại một chút cũng vui vẻ không nổi.

Nàng vốn cảm thấy, bản thân nhìn thấy Lâm Tư Trạch biết được tin nàng chết vì mình bộc lộ cho dù một chút khổ sở, mình đều sẽ rất vui vẻ.

Nàng vốn nghĩ rằng, mình nhìn thấy Hạ Phương Ngưng bởi vì Lâm Tư Trạch đau khổ mà càng thêm đau khổ, nàng cũng sẽ rất đắc ý.

Mà vượt quá tưởng tượng của nàng, phản ứng của Lâm Tư Trạch gần như lớn đến khiến cho nàng cảm thấy không chân thật, y té xỉu vì nàng, khóc nỉ non vì nàng, thậm chí muốn đi Hỗ Châu vì nàng.

Mà như thế tương đương, Hạ Phương Ngưng chắn hẳn cũng sẽ càng thêm đau khổ.

Nhưng đây có lẽ ngược lại vượt quá phạm vi Cố Hồng Kiến có thể tiếp nhận.

Nàng hận Lâm Tư Trạch, từ cái đêm ở năm Vạn Thuận thứ ba mươi tám kia, nàng bắt đầu biết Lâm Tư Trạch thích Tả Ninh Yên, nàng liền hận Lâm Tư Trạch, đó đã qua ước chừng mười năm.

Song dẫu sao nàng yêu Lâm Tư Trạch hai mươi năm.

Yêu hận không cách gì thêm bớt, hai người tương phùng, chỉ có thể càng sâu đậm mãnh liệt.

Cho nên nếu Lâm Tư Trạch vì cái chết của nàng mà bi thương, nàng sẽ vui vẻ, rốt cuộc nó có thể chứng minh, Lâm Tư Trạch vẫn vô cùng để ý nàng…… Tuy rằng ý nghĩ này thật sự rất kì quặc. Nhưng đã biến thành ma rồi, không nghiệm chứng thử xem thì không thể nào nói nổi.

Nhưng phản ứng hiện tại của Lâm Tư Trạch lại làm cho Cố Hồng Kiến thực không vui.

Theo lý mà nói, nàng hẳn là cũng không có quan trọng như vậy, y khóc cho ai xem hả, vẻ mặt tuyệt vọng cho ai xem hả, chịu đựng ốm đau bất chấp tất cả muốn đi Hỗ Châu…… Cho ai xem hả.

Thằng cha này, sẽ không phải biết mình vẫn luôn dõi theo chứ.

Nàng khiến cho y đau khổ, y lại có thể lật ngược tiếp tục khiến cho nàng đau khổ.

Ngày trước Cố Hồng Kiến còn có thể cười nghĩ, bản thân thành quỷ cũng không buông tha Lâm Tư Trạch.

Kết quả ư, là bản thân thành quỷ cũng không thể thoát khỏi Lâm Tư Trạch.

Mà thần sắc Hạ Phương Ngưng nhìn Lâm Tư Trạch, càng làm cho Cố Hồng Kiến nhớ tới bản thân mình năm ấy.

Chỉ biết si mê ngắm nhìn Lâm Tư Trạch, trong mắt trong đầu đều là y, ngược lại bởi vậy xem nhẹ chính thân mình.

Nàng muốn xem xem Lâm Tư Trạch đi thư phòng là muốn làm cái gì, đi theo đến, mới biết được Lâm Tư Trạch vậy mà đi xem duyệt hết tấu chương hôm nay, còn gọi vài đại thần đắc lực, đại khái là chuẩn bị phải phân phó một chút việc mình muốn đi Hỗ Châu.

Cố Hồng Kiến nhìn Lâm Tư Trạch dưới ánh nến càng lộ ra sắc mặt tái nhợt, liền vô cùng lo lắng, lại thấy y trong lúc đợi đại thần tới, không ngừng cúi đầu ho khan, càng xoắn xuýt trong lòng.

Ai cũng được, lát nữa thử ngăn cản tên kia đi.

Để cho y bình tĩnh lại.

Nhất thiết, nhất thiết chớ nên đi Hỗ Châu.

Từ nhỏ thân thể y vốn đã không tốt, hiện tại lại sinh bệnh, chạy tới cái nơi Hỗ Châu trời băng đất tuyết còn đang bùng phát ôn dịch, thế nào cũng phải đi nửa cái mạng, nếu vận số không tốt, không chừng trăn trối ở chốn ấy.

Lâm Tư Trạch lại lục tung ở trong thư phòng, Cố Hồng Kiến còn nghĩ y đang tìm cái gì, đã thấy Lâm Tư Trạch bỗng nhiên dừng động tác, ánh mắt hướng chậu than trong góc.

Vẫn còn nơi ấy, tàn tro bức hoạ ngày đó Lâm Tư Trạch đốt.

Cố Hồng Kiến hiểu ra.

Lâm Tư Trạch có lẽ cũng nhớ lại, bước từng bước đi qua, khom lưng lật đám tro tàn ấy, nhưng mà đốt quá triệt để, không để lại một cái gì.

Y chỉ từng giúp Cố Hồng Kiến vẽ một bức chân dung, nhưng mà bức họa ấy, lại bị y tự tay thiêu hủy.

Châm chọc biết bao.

Lâm Tư Trạch có chút suy sụp nhắm mắt, ngồi trở lại trên ghế, bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.