Bất Tiếu Phù Đô

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Sơ nhập Tiệm hề




Tiệm Hề*.

* Mới đến Tiệm Hề.

Ngày hôm sau, Mặc Phi giao Tâm kinh đã viết xong cho Vệ Tuyên, ở trong phòng phòng hắn vừa vặn gặp đội trưởng Hứa. Hai người bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Mặc Phi cũng không muốn xen ngang vào, chỉ để lại Tâm kinh rồi rời khỏi phòng, đi đến thạch đình* trong viện tử kiên nhẫn chờ đợi.

* Thạch đình: đình làm bằng đá.

Không phải đợi lâu, Nhàn Tử tiễn đội trưởng Hứa ra cửa, Mặc Phi lập tức đứng lên.

“Đội trưởng Hứa, có thể dừng bước nói chuyện không?”

Bỗng nhiên bị gọi lại, lúc đầu đội trưởng Hứa hơi sửng sốt một chút, khi quay lại thấy đó là Mặc Phi, vội vàng tươi cười nghênh đón.

“Không biết Phù Đồ công tử gọi tại hạ có chuyện gì?”

“Đội trưởng Hứa là đại ân nhân của tại hạ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tại hạ cũng sẽ không quấy rầy ngài.”

“Phù Đồ công tử quá khách khí rồi, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.” Đội trưởng Hứa có chút tò mò với thỉnh cầu của “Hắn”, trong quan sát của hắn, thiếu niên này trầm ổn mà ít lời, dường như không phải là một người dễ dàng cầu xin người khác.

Mặc Phi nói: “Tại hạ trôi dạt một thân một mình, liên tiếp vướng phải tai nạn rắc rối, để có thể tìm được một chốn yên ổn, không thể không xoay sở chút ngân lượng. Đội trưởng Hứa là một thương nhân lớn, kết giao rộng rãi, tại hạ muốn nhờ ngài giúp ta tìm người mua đồ.”

Đội trưởng Hứa sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên này muốn bán thân? Như vậy, lấy dung mạo và khí chất của “Hắn”, tuyệt đối sẽ được giá cao. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi rục rịch.

Không đợi đội trưởng Hứa đáp lời, Mặc Phi lấy mặt gương trang điểm trong lòng ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn đá, tiếp tục nói: “Xin đội trưởng Hứa nhìn vật này xem.”

Đội trưởng Hứa còn đang suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt thuận nhìn tới đồ vật trên bàn, chỉ liếc một cái đã bị hoa văn tinh mỹ trên hộp kia hấp hẫn. Hắn cầm lên, ngón tay vuốt ve bảo thạch ở chính giữa, vẻ mặt kinh ngạc. Đồ điêu khắc tinh mỹ không phải hắn chưa từng gặp, nhưng đồ vật tinh xảo như vậy thì rất hiếm thấy, hơn nữa viên bảo thạch được khảm lấp lánh lóa mắt này, thực làm cho người ta vừa thấy đã yêu thích.

Mặc Phi thấy hắn cầm gương, lật tới lật lui một lúc lâu vẫn chưa mở ra, đành phải mở miệng nói: “Đó là một mặt gương.”

“Gương?” Đội trưởng Hứa ngạc nhiên, cẩn thận nhìn, hoàn toàn không nghĩ tới đây là gương.

Mặc Phi lấy lại gương trang điểm, ấn xuống gờ nổi bên cạnh hộp gương, hộp gương lập tức mở ra, nàng lại đưa hộp gương đã mở tới trước mặt đội trưởng Hứa.

Đội trưởng Hứa nhìn mặt gương vô cùng rõ ràng này, nháy mắt bị chấn động. Bao nhiêu năm nay, hắn ra bắc vào nam, cho tới bây giờ, hắn chưa từng gặp được mặt gương nào như vậy cả. Sau đó hắn lại đưa tay lấy chiếc lược nhỏ bên trong ra, lung linh trong suốt, trước giờ chưa từng thấy.

Hắn thở dài trong lòng: Món đồ tinh xảo này, quả thực rất có giá trị!

“Phù Đồ công tử, công tử muốn bán vật này đi ư?”

Mặc Phi gật đầu: “Đúng vậy, xin đội trưởng Hứa hãy đưa ra một cái giá, sau đó giúp tại hạ tìm người mua.”

Đội trưởng Hứa trầm ngâm một hồi, lại hỏi: “Không biết vật này từ đâu mà có?”

“Thứ này là do gia sư làm ra lúc sinh tiền*, là bảo vật có một không hai trên thế gian. Nếu không phải lúc khốn cùng, tại hạ tuyệt đối sẽ không đem ra bán.”

* Lúc sinh tiền: lúc còn sống.

“Thì ra là thế.” Đội trưởng Hứa tiếp tục hỏi, “Chẳng hay công tử có biết công nghệ chế tác của vật ấy không?”

“Đội trưởng Hứa.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Nếu như tại hạ biết công nghệ chế tác, thì đã không ở chỗ này rồi.”

Đội trưởng Hứa sửng sốt, lập tức hiểu ra, cười nói: “Tại hạ lỗ mãng rồi. Phù Đồ công tử yên tâm, giá trị của vật này khó có thể đánh giá, nhưng chắc chắn không thấp hơn 300 lượng bạc.”

Mặc Phi suy nghĩ một chút, 1 lượng bạc khoảng 1200 đồng, 100 lượng bạc có thể mua một ngôi nhà nhỏ, người bình thường, một năm cũng không dùng hết 10 lượng bạc, 300 lượng bạc đã là rất nhiều rồi.

Mặc Phi cảm thán, kẻ có tiền thực là rộng rãi!

Đội trưởng Hứa do dự rồi nói: “Vật ấy quả là rất hiếm lạ! Tại hạ có yêu cầu quá đáng, công tử có thể nhượng bán lại mặt gương đó cho tại hạ không, công tử không cần phải đem bán ra cho người ngoài, đợi đến lúc tới Tiệm Hề, tại hạ nhất định sẽ cho công tử một cái giá vừa lòng.”

“Đội trưởng Hứa muốn mua vật ấy?”

“Đúng vậy.” Đội trưởng Hứa trả lời, “Sắp tới là sinh nhật chủ mẫu của Liên gia, tại hạ chưa biết nên tặng lễ vật gì, mặt gương kia lại rất thích hợp.”

Mặc Phi trầm mặc, ánh mắt dán vào mặt gương trang điểm.

Đội trưởng Hứa thấy sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi, lại nghĩ rằng “Hắn” ngại giá thấp, nói: “Xin công tử yên tâm, mặc dù tại hạ không phải người đại phú đại quý, nhưng cũng được coi là có chút của cải, tin tưởng vẫn có thể mua được vật này.”

Lúc này Mặc Phi mới gật đầu nói: “Tại hạ đương nhiên tin tưởng đội trưởng Hứa, mấy ngày nay đều nhờ ngài chiếu cố, tại hạ còn chưa biết nên cảm tạ thế nào đâu? Việc nhỏ như vậy, làm sao tại hạ có thể từ chối được?”

“Vậy thì đa tạ.” Đội trưởng Hứa lập tức chắp tay cười rạng rỡ, “Ngày mai tại hạ sẽ mang tới 50 lượng bạc tiền đặt cọc, đợi đến Tiệm Hề, tại hạ sẽ cùng công tử thương lượng giá cả thích hợp để mua mặt gương này.”

Mặc Phi đương nhiên không có ý kiến gì, kỳ thật, việc này càng ít người biết thì càng an toàn, giá cao cũng không phải điều quan trọng nhất.

Hai người bàn bạc xong, bái biệt nhau rời đi.

Sau đó còn lại mấy ngày, Mặc Phi đều ở trong khách quán không đi ra ngoài, không phải nàng không có hứng thú với phố xá thời đại này, mà là hiện nay nàng không có thân phận, không có địa vị gì, lại có chút dung mạo, cho dù có không mang ra so sánh nhiều, nàng cũng thấy dáng vẻ của mình ở thời đại này có phần đặc biệt, khi thấy nàng, mọi người đều sẽ ngoái nhìn lại vài lần, đương nhiên không phải do bộ dạng tuấn mỹ của nàng, mà là… ừm, một loại hơi thở khác biệt với thời đại này đi!

Mặc Phi nghĩ như vậy. Chính vì thế, nàng mới nhịn tò mò trong lòng, không tùy tiện ra ngoài dạo chơi. Người có chút dung mạo ở đây, nếu không có gia thế hùng hậu, hầu hết đều bị những người quyền quý nuôi dưỡng. Loại chuyện như thế quá bình thường, thậm chí một số bình dân còn chủ động đem con cái có chút tư sắc trong nhà mình ra hiến tặng cho đại gia tộc, để đổi lấy sự che chở và ngân lượng trợ cấp nhất định.

Ở thời đại này, kẻ quyền quý được hưởng mọi đặc quyền, ban thưởng vài mỹ nhân, giết chết vài bình dân là chuyện thường như cơm bữa. Tạm thời Mặc Phi còn chưa muốn khiêu chiến với phép tắc của thời đại này. Để có cuộc sống an ổn… không, là để có thể sinh tồn, ngoại trừ phải có chút tiền tài, quan trọng hơn cũng chỉ có quyền lực và địa vị.

Đột nhiên, nàng nhớ ra Vệ Tuyên đến Tiệm Hề là muốn tìm Đại vương tử làm nơi nương tựa, Mặc Phi cũng bắt đầu cân nhắc đến lựa chọn này…

Nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, việc bên đội trưởng Hứa đều đã làm xong, sau khi bổ sung thêm nhân số, một đoàn người ngựa lại lên đường.

Hành trình lần này trái lại rất thuận lợi, dọc theo đường đi đều không gặp phải khó khăn gì, thời tiết cũng rất tốt, có hơi nóng, nhưng còn xa mới bằng mấy ngày phơi nắng lúc trước, vì thế nên Mặc Phi thường xuyên ngồi bên ngoài xe ngựa thưởng thức phong cảnh ven đường. Ngoại trừ núi non ra, nàng chú ý nhất chính là đồng ruộng, hai ngày đầu còn gặp ruộng nương, càng tiến gần đến Tiệm Hề thì bắt đầu chậm rãi chuyển thành ruộng cạn, khắp nơi trồng trọt lúa mì và túc*. Xem tình huống cây nông nghiệp sinh trưởng, đương nhiên là Mặc Phi không thể đem ra so sánh với thế giới cũ của nàng, chỉ có thể lấy trình độ của thời đại này mà suy luận, xem ra cũng không tệ.

* Túc: thóc lúa.

Khi tá túc ở thôn trấn, Mặc Phi còn đặc biệt nghiên cứu nông cụ của thời đại này, ngoại trừ dao, cuốc, xẻng, liềm, cày, búa và đục, còn phát hiện một số công cụ tưới tiêu đơn giản, hiển nhiên nơi đây đã bắt đầu sử dụng cày bừa, mặc dù các phương diện còn rất nguyên thủy, nhưng đây chính là thời kỳ nông nghiệp bắt đầu phát triển. Cày bừa vụ xuân, làm cỏ vụ hè, thu hoạch vụ thu, mùa đông lưu trữ, làm cỏ, cày bừa, bồi thêm đất, tưới tiêu, thoát nước, có thể biết được kiểu làm việc nguyên thủy của người nông dân nơi này phải hao phí biết bao thời gian và tinh lực.

Mặc Phi vừa quan sát vừa âm thầm phân tích, sau đó chậm rãi sửa sang lại ít tư liệu hữu dụng.

Cái khác có thể nàng không biết, nhưng từ sau khi cha mẹ qua đời và được thầy thu dưỡng, nàng đã mưa dầm thấm đất với khảo cổ, các phương diện phát triển kinh tế, văn hóa, chính trị, quân sự, nông nghiệp, nghệ thuật của các thời đại đều hiểu biết sâu sắc, có lẽ nó sẽ là cơ sở quan trọng để nàng dựa vào trong tương lai ở nơi đây.

Đi liền một mạch, sáu ngày sau, rốt cuộc mọi người đã tới Tiệm Hề – quốc đô của Chiếu Quốc.

Là quốc đô, hiển nhiên không thể so sánh Tiệm Hề với các thành trấn bình thường khác, cho dù thành Viêm Trúc là nơi thương nhân tập hợp cũng không thể đánh đồng được. Bất kể từ quy mô kiến trúc, dân cư, kinh tế cùng với địa vị chính trị, v.v… đều là đệ nhất trong Chiếu Quốc.

Theo lời kể của Vệ Tuyên, Tiệm Hề là tòa thành đứng đầu trong năm quốc gia, hội tụ từ các văn nhân trí thức, võ giả, hiệp sĩ và thương nhân, hậu duệ quý tộc của các nước.

Đương nhiên, đối với Mặc Phi đã nhìn quen đô thị hiện đại mà nói, loại trình độ phồn hoa này còn chưa đủ để nàng kinh ngạc, thực sự làm cho nàng rung động là khí thế cổ xưa hùng hậu này cùng với “Thanh Minh Thượng Hà Đồ*” đều là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Từng viên gạch, mái ngói, viên đá, cột gỗ đều lộ ra vẻ cổ xưa, cầu đá, sông nhỏ, lâu đình san sát, cửa hàng ngay ngắn; dân chúng đi lại trên đường phố, tiểu thương, người bán rong hét to rao hàng; thỉnh thoảng có thể thấy những cỗ xe ngựa hoa lệ chạy qua, cũng có thể thấy được những người phú quý y phục sang trọng… Cho dù Mặc Phi đã được chiêm ngưỡng thành Viêm Trúc, lúc này cũng bị hấp dẫn.

* Thanh minh thượng hà đồ: xem chú thích thêm cuối chương.

Đi vào trong thành, Mặc Phi và đám người Vệ Tuyên cự tuyệt lời mời của Đội trưởng Hứa, ở tạm trong một khách quán. Đội trưởng Hứa cũng không ép buộc, sau khi biết nơi dừng chân của bọn họ thì rời đi phụng mệnh gia tộc. Mà đám người Cô Hạc thì sau khi nhiệm vụ hộ tống chấm dứt cũng không ở lại lâu, bọn họ còn bận việc khác, chào hỏi Mặc Phi xong đã rời đi.

Trước khi đi, Cô Hạc lưu lại nói: “Thiếu niên, về sau nhất định ta sẽ đến tìm ngươi, đừng có chấp nhận người ngoài sớm quá đấy.”

Đối với việc này, Mặc Phi chỉ có thể im lặng không thèm để ý.

“Phù Đồ, công tử thực sự không đến phủ Đại vương tử sao?” Sau mấy ngày nghỉ ngơi phục hồi, Vệ Tuyên cảm thấy trạng thái tốt hơn nên chuẩn bị đi đến phủ Đại vương tử.

Mặc Phi lắc đầu: “Không đi, nếu tiên sinh rảnh rỗi thì đến thăm ta nhé! Trên người ta còn chút bạc, cuộc sống sẽ không quá khó khăn.”

“Vậy được rồi.” Vệ Tuyên thở dài một tiếng nói, “Lần này, sau khi mọi việc thuận lợi, tại hạ nhất định sẽ nghĩ cách giúp công tử làm một phù bài tốt, để công tử có thể tự do hành động.”

“Đa tạ.” Mặc Phi hành lễ, thành khẩn nói lời cảm ơn. Vị tiên sinh này thực sự vô cùng chiếu cố nàng, nếu có cơ hội, nhất định tương lai nàng sẽ báo đáp.

“Được rồi, vậy tại hạ xin cáo từ.” Nói xong, Vệ Tuyên mang theo Nhàn Tử rời đi.

Nhìn bóng dáng bọn họ, Mặc Phi yên lặng chúc phúc.

Thời đại này còn chưa có chế độ khoa cử, bình thường, chọn lựa nhân tài chỉ có ba cách, thứ nhất là do người quyền quý hoặc đức cao vọng trọng tiến cử, thứ hai là tự tiến cử, còn lại thứ ba là do các nhà quyền quý công khai treo giải thưởng chọn lựa. Lần này Vệ Tuyên đến phủ Đại vương tử là muốn tham dự loại thứ ba, bởi vì hai vị vương tử của Chiếu Quốc sẽ thường xuyên chọn lựa nhân tài công khai, thông qua cuộc thi, chẳng những có thể tiến vào phủ trở thành thực khách* hoặc là khách khanh**, còn có thể được thưởng ngân lượng.

* Thực khách: khách được mời đến ở tại nhà.

** Khách khanh: những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.

Nơi này không có cái gì gọi là trở ngại vây cánh cả, nhân tài thực sự rất khan hiếm, ngay cả kỹ thuật làm giấy và in ấn cũng không có, thế mới biết tri thức truyền bá có biết bao khó khăn, hơn nữa người biết chữ cũng không nhiều, càng khỏi nói đến vấn đề khác. Ngoài ra, theo nàng biết, nơi này không có nổi một ngôi trường quy mô, hình thức giáo dục thường là mời văn nhân đến dạy riêng, hay là bái nhập tiến sĩ hoặc người có danh học vấn.

Ở đây, cái gọi là tiến sĩ, là chỉ những người có học thức uyên bác hoặc có võ nghệ cao cường, nhưng lại không phải nhân tài trên quan trường, bọn họ giảng dạy truyền đạo nhiều năm, thanh danh lan xa, được triều đình phong là “Tiến sĩ”, không có thực quyền, nhưng lại được hưởng bổng lộc nhất định. Mà người có danh xưng “Tiến sĩ” có yêu cầu chọn lựa đệ tử rất cao, bởi vì một khi đệ tử này học hành thành đạt sẽ được nhóm tiến sĩ tiến cử trực tiếp, tiến vào quan trường. Có thể biết được địa vị tiến sĩ cao bao nhiêu, người dân bình thường, đừng mong được tiến vào môn đình tiến sĩ.

Ở các quốc gia, số lượng tiến sĩ vô cùng thưa thớt, cho nên một vài lương sĩ có học vấn và thanh danh cũng rất được tôn trọng. Nếu bọn họ không thể trở thành khách khanh hoặc thực khách của quý tộc quan lại thì sẽ lựa chọn thu đồ đệ dạy dỗ, chỉ cần có học thức thực sự, đều có thể dễ dàng nổi danh.

Mặc Phi cẩn thận cân nhắc một số tình huống của thời đại này, trong lòng cũng có tính toán sơ lược.

___________

Chú thích thêm:

*Thanh minh thượng hà đồ: Nghĩa là “Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh”, hay có ý cho là “Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng”. Là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.