Bất Tử Bất Diệt

Chương 15: Q.7 - Chương 15: Cừu Tiêu Hận Tán




Lãnh Vũ hoang mang rời khỏi Lạc Thiên động, từ cửa động vang lên tiếng hú lảnh lói, tuyết đọng trên Lạc Thiên phong rung động.

Mười ngày trước, sát khí trong Lạc Thiên động xông lên mây, môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung kinh hãi một thì cha mẹ Lãnh Vũ kinh hãi mười. Giờ nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả hai vợ chồng kích động đến bật khóc.

“Vũ nhi ra rồi… Vũ nhi ra rồi… tốt quá.”

Môn nhân đệ tử Lạc Thiên cung tràn về phái động khẩu, cả những trưởng lão hiếm khi xuất hiện cũng đến.

Dung nhan Lãnh Vũ lạnh như băng sương, vô hình trung phát ra khí thế bức nhân, khiến người ta không thở nổi đó là uy thế của đé vương, thần thức ngưng luyện như biển lớn, buộc người ta kính phục, không dám nhìn vào.

Các trưởng lão và cha mẹ nàng vượt qua đám đông đến cửa động, Lãnh Vũ thấy cha mẹ liền nhảy tới.

“Cha..mẹ…”

Ba người ôm nhau, đế cảnh khí tức của nàng tan hết, gương mặt đầy lệ, đệ tử Lạc Thiên cung thở phào, áp lực ban nãy biến mất.

Hồi lâu sau cả nhà mới tách ra, lão đế cảnh cao thủ bước lên nói: “Vũ nhi đã tiến vào đế cấp cảnh giới, đáng mừng lắm, Lạc Thiên cung từ nay có thêm một tuyệt đỉnh cao thủ trẻ tuổi.”

Các trưởng lão đều khen ngợi.

“Ác mộng ngàn năm không ai sống sót rời Lạc Thiên động đã kết thúc.”

“Lạc Thiên cung chúng ta sau cũng cũng xuất hiện kì tài.”

“Cổ phái ngàn năm sẽ chấn chỉnh hùng phong.”

...

Lão đế cảnh cao thủ cắt lời: “Vũ nhi, Độc Cô công tử đâu, sao không thấy, lẽ nào công tử…”

Cha mẹ nàng cũng nóng lòng: “Vũ nhi, Độc Cô Bại Thiên công tử đâu, công tử đến cứu con, sao lại không thấy?”

“Y đến cứu con?” Lãnh Vũ kinh hãi, mắt lóe lên thần sắc phức tạp.

Lãnh Phong hỏi: “Không thấy công tử ư?”

Lãnh Vũ đáp: “Không… không thấy…”

Vợ chồng họ Lãnh tỏ vẻ nóng lòng, Lãnh Phong nói: “Sao lại nưh vậy, công tử sao lại biến mất trong đó, đã đạt đến đế cấp cảnh giới cơ mà.”

Mẫu thân nàng nói: “Vũ nhi không thấy công tử ư? Ôi, kì thật hài tử đó không tệ, tuy người giang hồ nói nó thành ma quỷ nhưng ta thấy nó là người biết báo ơn. Nó vì nợ ơn con mà không ngại xa xôi đến Lạc Thiên cung, biết con vào Lạc Thiên động liền không do dự vào ngay, lấy mang báo đáp. Người tốt sao lại không được trả ơn…ông trời phù hộ…”

Tâm tình Lãnh Vũ càng phức tạp: “Y đến báo ơn, có nói gì không?”

“Không, chỉ nói nhất định phải cứu con ra, dù mất mạng cũng được.”

Lãnh Vũ không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Con vào tìm y…”

Thấy cha mẹ tỏ vẻ lo lắng, nàng bảo: “Yên tâm, con đã thích ứng với khí cực hàn trong đó, không sợ Lạc Thiên động nữa.”

Chúng nhân nhìn theo nàng bước vào động.

Băng điện cổ kính trầm tĩnh, Lãnh Vũ nhẹ nhàng bước vào.

Toàn thân Độc Cô Bại Thiên bị một lớp băng dày bao phủ, Lãnh Vũ vận công đánh tan, làm lộ ra thân thể cao lớn trong đó. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, không còn hột máu nào, hô hấp cũng ngừng hẳn, tinh thần không mảy may dao động, sinh cơ đã tuyệt.

Lãnh Vũ lẩm bẩm: “Ngươi chết rồi… mối thù của ta đã báo…nhưng…nhưng ta không thấy vui, có lẽ vì ngươi cố đến cứu ta. Ngươi muốn bù đắp? Ngươi đã bù đáp rồi, nhưng bù đắp cái gì? Nếu ta biết ngươi đến cứu, có lẽ đã tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi không còn cơ hội nữa… hiện tại nhất thiết đến lúc kết thúc, ngươi không còn nợ ta, ta cũng không còn ăn năn, giữa chúng ta cừu-- tiêu-- hận-- tán...”

Lãnh Vũ tan biến vào bóng tối trong băng điện, bốn chữ “Cừu tiêu hận tán” vang vọng…

Giang hồ đại loạn, Bất tử ma đế uy nhiếp võ lâm, những người từng xung đột với Độc Cô Bại Thiên ngày nào cũng hoảng sợ. Bất tử ma đế đột nhiên như tan biến khỏi nhân gian, càng khiến người ta hoảng sợ, không hiểu lúc nào hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, lại gây ra huyết kiếp.

Các đế cảnh cao thủ ẩn mình ở trần thế đi tìm khắp biến người, cao thủ mới nổi ma đến khiến không ai dám coi thường. Nhưng họ không dám hành động rầm rộ, chỉ ngầm tìm kiếm, bằng không kinh động Nộ Đế của Độc Cô gia và Huyết Đế của Tư Đồ gia thì sẽ dấy lên giang hồ hạo kiếp, trừ hai người này còn cả lão võ đế-- Độc Cô Phi Vũ nữa. Lão nhân thành đế mấy chục năm này, không ai biết tu vi của ông đạt đến cảnh giới nào. Một khi khiến ông xuất thủ tất sẽ là tai nạn đáng sợ, nếu tứ đế liên thủ đại chiến giang hồ, tinh anh võ lâm sẽ gục ngã vô số, hậu quả không ai dám nghĩ tới…

Người giang hồ hoảng sợ, đế cảnh cao thủ tìm kiếm... võ lâm hỗn loạn...

Lạc Thiên phong, Lạc Thiên động, thân mình Độc Cô Bại Thiên lại kết một tầng băng dày, hắn bị băng phong đã ba chục ngày, lớp băng phát sáng yêu dị. Từng tia tinh thần dao động truyền ra, càng lúc càng mạnh.

Lãnh Vũ đứng trên đỉnh Lạc Thiên phong, nhìn về xa xăm, giữa làn mây khói cuồn cuộn, chợt có cảm giác siêu thoát, đời người trăm năm qua vội vàng, vinh nhục ân oán cá nhân chỉ là một thoáng ngắn ngủi…

“Ta sao vậy, thù báo rồi, hận tan rồi, sao lại có cảm khái xuất thế. Độc Cô Bại Thiên có cảm khái này mới đúng, nếu hắn bỏ hết ân oán giang hồ sẽ thế nào? Hắn có rũ bỏ không?”

Lãnh Vũ minh bạch rằng giang hồ đối với hắn cũng như quan hệ giữa hắn và nàng, hắn có thể đế thỉnh tội, lấy mạng ra trả, giang hồ có thể chăng? Bao nhiêu người như thế, bao nhiêu hận như thế, hắn sẽ bỏ qua ai, tha cho ai?

“Ân oán giữa ta và ngươi, cũng như giữa ngươi và giang hồ, ha ha, giang hồ…ta giúp các ngươi một việc lớn. Độc Cô Bại Thiên, ta giúp ngươi lựa chọn… cái chết với ngươi đúng là không công bằng, nhưng…ôi.” Tiếng thở dài nặng nề vang lên trong gió.

Trong lòng Lãnh Vũ không còn vướng bận, quyết định từ đây một lòng tu võ, sẽ có ngày nhìn thấu sinh tử, đạt đến thánh cấp cảnh giới trong truyền thuyết. Tuy nàng biết con đường đó rất dài nhưng nhất định sẽ đạt đến, thánh giả ẩn thân từng truyền một cỗ thánh nguyên vào thân thể nàng, được Độc Cô Bại Thiên trợ lực đã bước đầu có hiệu quả, nàng bước chân vào đế cảnh. Rồi sau này, cỗ chân nguyên đó mọc rễ, trở thành cổ thụ. Đương nhiên quá trình này luôn cần “nước tưới”, “nước” chính là Lạc Thiên quyết.

Trong gió lại vang lên tiếng thở dài, Lãnh Vũ biến mất vào Lạc Thiên cung nội.

Mười lăm ngày sau, trong băng điện Lạc Thiên động vang lên tiếng băng vỡ giòn tan, từng mảnh băng trên mình Độc Cô Bại Thiên lả tả rơi, thân thể cao lớn lại lộ ra.

Thần sắc hắn không còn nhợt nhạt, hơi thở miên man, tựa hồ đang ngủ say.

Một chưởng của Lãnh Vũ hàm chứa vô thượng uy lực của đế cảnh, chấn tan ngũ tạng hắn, người khác tất không thể sống sót. Nhưng thân thể biến dị đã giữ lại tính mạng cho hắn, Bất Tử ma công và pháp quyết Bất diệt kim thân tự vận chuyển, khiến sinh cơ của hắn không đứt.

Hàn băng phong tỏa hắn, nhưng Bất Tử ma công và pháp quyết Bất diệt kim thân vận hành nhanh hẳn, mười mấy ngày nay hắn sa vào trạng thái giả chết, hai công pháp Bất tử, Bất diệt tự chữa lành, thân thể thoi thóp sau cùng cũng triệt để phục nguyên.

Từ sinh đến tử, từ tử đến sinh, Bất Tử ma công của hắn từ chỗ sơ cấp đã triệt để đại thành, Bất diệt kim thân lên thêm một tầng, sau này không cần chú tâm cũng tự động tuần hoàn lưu chuyển, thể chất hắn tiếp tục biến dị, mạnh mẽ hơn nhiều.

Kì thật sinh tử tôi luyện mang lại cho hắn ảnh hưởng không chỉ có thế, không qua sinh tử thì sao lại nhìn thấu được sinh tử, chỉ người nào trải qua mới nắm chắc được ảo bí của sinh tử, tiến vào lĩnh vực thánh cấp, vĩnh sinh cùng trời đất.

Mười lăm ngày trải qua sinh tử, mười lăm ngày Bất tử ma biến, mười lăm ngày tụ lại kim thân, hắn tiến bộ một bước gian nan, đạt đến đỉnh cao đế cảnh.

Nhìn khắp giang hồ, nếu thánh cấp cao thủ ở thế ngoại không xuất hiện, chỉ có những lão đế cảnh cao thủ thành đế nhiều năm mới có thể so sánh với hắn.

Ma đế không thẹn là bậc võ đế.

Độc Cô Bại Thiên từ từ tỉnh lại, phát giác đang năm trong băng điện, thân thể không hề cảm thấy lạnh lẽo, biết rằng công lực lại tinh tiến.

Cương khí lan tràn như sắp nổ tung, hắn ngửa mắt hú vang, âm ba cuồn cuộn thoát khỏi Lạc Thiên động, vang đến Lạc Thiên phong.

Chừng nửa khắc sau, cả Lạc Thiên cung lại chấn kinh, Lạc Thiên động tiếp tục chao chát, sao lại không khiến họ kinh ngạc.

Mọi đệ tử đổ về phía đó.

“Là ai, lẽ nào là Độc Cô Bại Thiên?”

“Y còn sống?”

“Trời ơi.”

“Lạc Thiên động lại có thêm người sống sót, thần kì.”

...

Vợ chồng Lãnh Phong đến hiện trường đầu tiên, họ vốn lo lắng vì chuyện hắn không trở ra, giờ nghe tiếng hắn hú nên hoan hỉ vô cùng.

Các trưởng lão khác cũng đổ về động khẩu.

Tâm tình Lãnh Vũ phức tạp hơn hết, mười mấy ngày trước nàng thấy hắn chết đi, lòng chợt được giải thoát, rồi lại cảm ngộ trên Lạc Thiên phong, triệt để xóa đi cừu hận, nhưng giờ nghe giọng hắn… lòng nàng đại loạn, hồi lâu mới bình tĩnh được.

Lãnh Vũ do dự một chốc rồi cũng tới.

Độc Cô Bại Thiên đeo chiếc chìa khóa ở sau lưng, từ trong động nhảy vọt ra.

Trước mắt hắn đông đặc những người, nhưng hắn lập tức thấy ngay vợ chồng Lãnh Phong mặt đầy lo lắng và lão đế cảnh cao thủ.

Hắn định tới chào hỏi nhưng cảm giác được quang mang lạnh lẽo chiếu lên mình, là Lãnh Vũ vừa bước vào đế cảnh.

Giọng nói nhỏ nhẹ vọng vào tai hắn: “Ngươi liều chết vào Lạc Thiên động cứu ta, lấy mạng đổi mạng… ngươi chết rồi, ta tha thứ cho ngươi. Giờ ngươi sống lại, thấy ngươi là ta không thể quên được nỗi sỉ nhục, không thể ức chết xung động muốn giết ngươi, nhưng ta đã giết ngươi một lần… ngươi đi đi, giữa chúng ta cừu tiêu hận tán, ngươi đừng bao giờ đến Lạc Thiên phong, ta không muốn thấy ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.