Bất Tử Bất Diệt

Chương 10: Q.6 - Chương 10: Đối Sách




“Thật hả? Ngươi nghe ngóng được tình hình về tên ôn dịch đó?” Tiểu ma nữ tỏ vẻ vui mừng, xem ra vô cùng hận ma giáo đế cảnh cao thủ đã đả thương mình.

Độc Cô Bại Thiên nói lại tin tức nghe được từ Hoa Vân Tiên: “Khụ…lão tặc đó quá thần bí, ta hỏi bao người mới biết đôi chút. Lão là nhân vật cùng thời với sư phụ của ma giáo giáo chủ Cái Thiên Phong, là Võ Cường trời sinh, cao thủ số một số hai ma giáo. Cô bại trong tay lão cũng không oan.”

“Ai bại trong tay lão?” Nghe đến từ “bại”, tiểu ma nữ lập tức giận dữ trừng mắt: “Hừ, nếu không phải lão đầu tử ti bỉ vô sỉ đó đánh lén sau lưng, ta sao lại thụ thương. Nghĩ đến là giận, đường đường là ma giáo đế cảnh cao thủ lại đánh lén sau lưng hậu bối, lão đầu đáng chết…hãy đợi đấy.”

“Không phải, lão dánh lén cô, khụ…ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần phải thế?”

Huyên Huyên hung hãn nhìn hắn: “Sao lại không, lão đánh lén ta, lão cũng như ngươi, nhìn là biết không phải người tốt.”

“Ta ngất mất, sao lão lại giống ta? Độc Cô Bại Thiên ta dù thế nào cũng là thanh niên tốt, lại bị cô hủy hết…đừng lấy lão ra so sánh với ta.”

“Được, coi như ngươi mạnh hơn lão tặc đáng chết đó, nói đi, ngươi có cách gì thu thập lão, hừ! Không lột da được lão đầu đó, uổng cho ta xưng là tiểu tiên tử.”

Độc Cô Bại Thiên định chỉnh lại thành tiểu ma tiên hoặc tiểu ma nữ, nhưng thấy nụ cười của nàng như tiểu ác ma, liền nuốt lại lời.

“Khí sắc của cô tốt hơn nhỉ, thương thế chắc không có vấn đề gì, hại ta lo uổng cho cô nửa ngày nay.”

“Chút thương thế này sao làm khó được ta, chỉ hai ba ngày là khỏi hẳn.”

“Vậy ư? Hóa ra vết thương xoàng, khụ…lẽ nào sáng nay ta hoa mắt, sao lại thấy có người nước mắt lưng tròng, còn nói toàn thân đau đớn.” Độc Cô Bại Thiên mỉm cười.

“A, ngươi…muốn chết.” Khó thấy tiểu ma nữ lộ vẻ ngượng ngập.

Trước khi tiểu ma nữ phát tác, Độc Cô Bại Thiên vội chuyển chủ đề: “Huyên Huyên, vì sao cô lại thụ thương, nói lại kĩ càng việc đêm qua đi, chúng ta sẽ tìm cách đối phó với đế cảnh cao thủ đó.”

Huyên Huyên nhíu mày: “Ngươi cùng biết, ngươi có đế cảnh thần thức có thể tùy ý thu liễm khí tức, đạt được hiệu quả che giấu hành tung, tối qua ta thu liễm khí tức, theo ám kí của ngươi để lại, đến trên vách đá bên ngoài Thiên Ma cốc, không còn đường nữa, không biết làm gì thì đột nhiên phái dưới có dao động mạnh mẽ, ta nhất thời hiếu kì nhìn xuống. Ai ngờ đột nhiên xuất hiện một người, ta bị đánh trúng một chưởng, thân thụ trọng thương rồi thì không phải đối thủ của lão, nên ta theo lối cũ chạy quay lại. Nhưng lão đầu tử xấu xa đó như âm hồn bất tán theo sát. Ta không còn cách nào, vòng vèo mấy lần trong rừng rồi quay lại vách đá, nhảy xuống từ đó.”

“Rồi cô nhảy xuống từ vách đá đó?” Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ kinh hãi, lúc hắn thấy ma giáo chúng nhân nhảy từ đó xuống, đã đại khái đoán ra mà lúc vương cấp cao thủ giục giã, hắn còn do dự nhưng tiểu ma nữ này không hề hiểu gì lại chủ động nhảy xuống, thật sự khiến người ta bội phục can đảm.

“Bội phục, bội phục, không ngờ cô có đảm sắc đó.” Độc Cô Bại Thiên nói.

Tiểu ma nữ ngượng ngập: “Lúc đó ta hết cách, lão đầu xấu xa đó đang đuổi tận giết tuyệt, quay lại là tử lộ, nên đành nhảy, không ngờ nhảy đúng, bên dưới lại là Thiên Ma cốc thần bí.”

Nói đoạn nàng hung hãn trừng mắt nhìn hắn: “Ta suýt nữa mất mạng, còn ngươi ở đây phong lưu khoái hoạt, đúng là đáng ghét.” Đoạn nắm chặt quyền đầu.

Độc Cô Bại Thiên biết nàng nhất định nghĩ đến việc hai nữ tử lõa thể đêm qua, đồng thời lấy làm may mắn là nàng vẫn còn hành động bất tiện, bằng không thế nào mình cũng ăn đòn.

“Ồ, hóa ra là thế, cô cứ an tâm dưỡng thương đi, còn về làm cách nào lão khốn đế cảnh đó, chúng ta cứ từ từ nghĩ đối sách.” Hắn nhìn y phục Huyên Huyên đầy vết máu: “Cô nhìn mình đi, y phục dính đầy huyết tích, sao không thay?”

Tiểu ma nữ tỏ vẻ lúng túng: “Ta…ta không mang theo y phục để thay.”

“Ha ha, con gái mà rời khỏi nhà lại không mang y phục để thay?” Độc Cô Bại Thiên cảm giác buồn cười.

“Con gái thì sao? Ta không thích mang theo mà chỉ thích mua, hừ.” Huyên Huyên giận dữ quay đi.

“Ha ha...”

Độc Cô Bại Thiên cười vang bước ra, một lúc sau mang y phục nữa vào: “Này, thay đi.”

“A, tên đại sắc lang.” Thấy hắn cầm y phục nữ tử mà hết sức thản nhiên, nàng giận giữ: “Ngươi…ăn cắp ở đâu?”

“Ăn cắp là thế nào, cô quên rằng có hai nữ tử thị hầu ở đây sao? Y phục của họ đó, mau thay đi.” Hắn đi ra ngoài, lầm bầm trong lòng: “Cái yếm đó là của ma giáo thánh nữ, hắc hắc...”

Qua ba ngày chữa trị, thương thế của Huyên Huyên hoàn toàn khôi phục, trong mấy hôm nay Độc Cô Bại Thiên cho nàng biết tình hình trong Ẩn Ma động, thương thảo đối sách cẩn thận.

Việc phong ấn khiến Huyên Huyên vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, nếu hắn không càn chắc nàng đã xông thẳng vào Ẩn Ma động.

Đương nhiên nàng nhớ ra cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành, đàm luận hồi lâu vẫn không khẳng định được cung điện dưới lòng đất đó có giống Ẩn Ma động không, là nơi bí mật phong ấn của một siêu cấp đại phái.

“Ngươi định thế nào, lẽ nào thật sự giải cứu các tuyệt thế cao thủ bị phong ấn?” Huyên Huyên hỏi, gương mặt đầy hưng phấn, nhưng không khỏi lo lắng, “được thấy các cao thủ vô địch trong truyền thuyết là cơ hội khó thấy nhưng người trong ma giáo mà trở mặt thì…”

“Hắc hắc…ta sao lại ngốc đến thế, nhờ cơ duyên xảo hợp, ta từng có được ba bản bí tịch, trang sau cùng có nhắc đến một loại công pháp không đầy đủ từ thời viễn cổ, hợp cả ba lại trở thành pháp quyết Bất diệt kim thân. Không ai biết rằng trong pháp quyết này trừ kỹ xảo giải phong ấn còn ghi cả phương pháp khống chế người bị phong ấn, lúc đó…hắc hắc...”

“Bất diệt kim thân?” Mắt Huyên Huyên sáng lên, phảng phất không ngeh thấy gì, kéo tay hắn, mè nheo: “Tiểu Bạch...”

Độc Cô Bại Thiên giật thót mình, đãi ngộ này xưa nay hắn chưa từng được hưởng, không hiểu sao lần này nàng đổi tính, nhưng câu tiếp theo khiến hắn hiểu ngay mục đích của tiểu ma nữ.

“Tiểu Bạch...có thể cho ta xem pháp quyết Bất diệt kim thân chăng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.