Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 346: Chương 346: Giờ mày show ân ái cũng bất chấp cả thời gian địa điểm luôn hả




Thủy An Lạc bị Kiều Nhã Nguyễn kéo về, không kìm được tặc lưỡi nói: “Lão Phật Gia này, người đây là hại triều Thanh xong giờ cảm thấy nội tâm không yên ổn nên định thực hiện lý tưởng sống cao đẹp của mình vào cái thế kỉ 21 này đấy à?”

“Tất nhiên là phải thế rồi. Ai Gia là người có giác ngộ cao như vậy, nhà ngươi cũng nên học tập theo đi.” Kiều Nhã Nguyễn chép miệng nói.

“Tao nhổ vào, âm mưu lao đến chỗ đàn anh của mày có cách xa vạn dặm tao cũng nhìn ra.” Thủy An Lạc xì một tiếng khinh miệt nhưng cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bởi vì cô thấy có một câu Kiều Nhã Nguyễn nói đúng.

Nhỡ đâu việc lần này cô làm lại được Viện trưởng Kiều xem trọng thì sao?

“Ha ha, đương nhiên rồi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa thu dọn vừa nói: “Mà này, mày nói thử coi liệu lần này bọn mình có thể gặp được đàn anh không, nếu không chẳng phải tao đi thành công cốc à?”

“Chắc là được thôi, điểm cứu trợ ở thành phố A chẳng phải chỉ có một nơi đó thôi sao? Chắc các bác sĩ đều sẽ ở đấy hết đấy.” Thủy An Lạc vừa nghĩ vừa nói.

Một tiếng sau, Thủy An Lạc ngồi trên chiếc xe hướng về phía khu vực gặp nạn.

Lúc này ngoài họ ra còn có hai người khác nữa, bọn họ đều đang nói chuyện với nhau, còn Thủy An Lạc thì đang mải xin Kiều Nhã Nguyễn trả lại điện thoại cho mình.

“Sở Ninh Dực nói tan tầm sẽ đón tao, nhỡ đâu anh ấy tới không đón được tao lại bị người ta báo là tao đến khu cứu trợ thì tao chết chắc đấy.” Thủy An Lạc kéo tay Kiều Nhã Nguyễn, nghiêm túc nói.

“Tôi nói này cô gái ơi, giờ mày còn muốn show ân ái bất chấp cả thời gian với địa điểm luôn đấy à. Đi làm mà còn phải đón? Mày không để ý gì đến kẻ cô đơn như Ai Gia đây à?” Kiều Nhã Nguyễn lẩm bẩm, vẫn không chịu trả di động lại cho cô.

Thủy An Lạc trừng mắt với cô nàng, cô show ân ái bao giờ chứ.

Kiều Nhã Nguyễn đặt một tay lên vai cô, cười tít mắt nói: “Hay là, mày sợ Sở tổng nhà mày.”

“Ai, ai thèm sợ anh ta?” Thủy An Lạc gân cổ lên cãi.

“Nếu đã không sợ thì thôi chờ đến nơi rồi gọi sau đi.”

Lan Hinh đang ngồi ở phía trước nói chuyện với hai vị bác sĩ kia, quay lại nhìn hai người, sau đó cô ta nói gì đó với hai bác sĩ kia rồi đi ra phía sau.

“Đang nói chuyện gì thế?” Lan Hinh nói rồi ngồi xuống cạnh họ.

Thủy An Lạc nhún vai, “Không có gì, nó lấy di động của em mà không chịu trả lại.”

Lan Hinh khẽ cười, “Lát nữa xe còn phải đón bác sĩ từ các bệnh viện khác nữa, hai đứa vẫn muốn ngồi ở phía sau à?”

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng gật đầu, họ không thích ngồi đằng trước.

“Chị ơi, cả đội bác sĩ lần này đều đi cùng chúng ta luôn ạ?” Kiều Nhã Nguyễn háo hức hỏi, nếu vậy có phải có thể ngồi chung một xe với đàn anh không?

“Đương nhiên, sao em lại hỏi thế?”

“Không, không có gì đâu.” Kiều Nhã Nguyễn vui sướng, thế là lát nữa có thể gặp đàn anh rồi.

“Vậy các em tự chăm sóc tốt bản thân nhé.” Nói rồi Lan Hinh đứng dậy về lại chỗ của mình ở phía trên.

Thủy An Lạc tiếp tục khinh bỉ cái vẻ mê trai của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng thèm để ý đến.

Có điều Thủy An Lạc lại thấy có chút khó xử, vì cô không biết phải đối mặt với Mặc Lộ Túc thế nào cả, nhất là sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua.

Chiếc xe tiện đường đón bác sĩ từ mấy bệnh viện khác nhau, điểm cuối cùng chính là bệnh viện của Mặc Lộ Túc.

Lần này bệnh viện của Mặc Lộ Túc cử đi sáu người, Mặc Lộ Túc là trưởng đoàn, lại là người cuối cùng lên xe, mà chỗ cuối cùng chính là chỗ mà Kiều Nhã Nguyễn vẫn cứ giữ khư khư không chịu cho người khác ngồi.

Thủy An Lạc ngồi dựa sát vào cửa sổ ôm mặt, cô thực sự là quá mất mặt với con người này rồi.

“Đàn anh, đàn anh, bên này bên này.” Mặc Lộ Túc vừa lên xe, Kiều Nhã Nguyễn đã lớn tiếng gọi.

Thủy An Lạc đang ngồi gần sát bên cửa sổ, chiếc ghế trước mặt vừa hay che khuất thân thể của cô, thế nên thấy Mặc Lộ Túc đi qua, cô tự động co người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.