Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 42: Chương 42: Cuộc Sống Hằng Ngày Của Nàng Và Hắn




7 năm sau.

Đại hội tiên kiếm năm nay đã tìm ra được chủ nhân của Thanh Hoa kiếm, chúng nhân xì xào bàn tán phỏng đoán xem thử ai có thể làm chủ được thần vật này. Tuy nói Thanh Hoa kiếm chính là phần thưởng cho người thắng cuộc nhưng thật ra cũng chưa chắc là đúng.

Thanh Hoa kiếm là thần vật mấy ngàn năm trước đã cùng với Minh Nguyệt Nhan thượng thần xuống trần thế, tuy nhiên không biết vì lẽ gì mà nó lại bị cắm sâu vào tảng đá, không ai có thể rút ra được. Mấy ngàn năm trôi qua nó vẫn cứ ở yên đó, Tà Thiên Ảnh - chủ nhân của tảng đá chỉ mong sao có người tới rút kiếm ra để khỏi phá hỏng vườn hoa xinh đẹp của hắn.

Nói về lý do tại sao hắn không giữ thần vật cho riêng mình thì thật ra cũng rất đơn giản, thứ nhất là cây kiếm kia là thần vật mà hắn lại là ma tu cho nên giữ lại bên mình cũng không có tác dụng, lý do thứ hai chính là vì nó quá xấu, phàm là người bên cạnh Ma tôn đều biết hắn cực kỳ yêu cái đẹp và cũng cực kỳ ghét cái xấu, đây cũng là nguyên nhân mà thủ hạ của hắn không sắc nước hương trời thì cũng là chim sa cá lặn. 

Lại nói về Thanh Hoa kiếm, nó tuy là kiếm nhưng cũng là thần vật khó có vậy mà số mệnh lại không may mắn để cho nó rơi vào tay hai người, một người thì ghét bỏ nó chê nó xấu xí, người kia thì lại xem nó như đồ chơi, chơi xong liền quẳng vào một góc chả ngó ngàng gì tới. Ai nói làm thần thì sướng, thần vật như nó cũng cực khổ biết bao.

Ở một nơi nào đó, bạch y nữ tử ngồi trên mỏm đá cao, tay cầm thanh kiếm hình thù quái dị lướt qua đám cỏ dại dưới chân, kiếm sắt bén làm cây cỏ vụn nát rơi đầy đất, bạch y nữ tử trầm trồ cảm thán:

“ Thần vật đúng là rất tốt a! “

Đằng sau lưng nàng bỗng xuất hiện thêm một tử y đỏ rực, nam nhân tuyệt sắc chậm rãi bước về phía nàng, một mảnh ôn nhu tràn ngập trong mắt hắn, môi mỏng khẽ mở, giọng trầm ấm vang lên bên cạnh truyền vào tai nàng:

“ Manh Manh, về ăn cơm thôi. “

Nghe thấy tiếng gọi, bạch y nữ tử quay đầu để lộ nửa bên mặt cân đối hoàn mĩ, môi nhỏ mấp máy trả lời:

“ Ừm.”

Thân hình nhỏ nhắn bật nhảy xuống khỏi mỏm đá, hắn nhanh tay đỡ lấy nàng, bế ngang nàng lên chân vững chắc bước về phía căn nhà nhỏ.

Trên bàn cơm trắng đã được dọn sẵn, bát canh nóng hổi còn bốc khói bay nghi ngút, đĩa rau xanh mơn mởn nằm gọn trong dĩa, một bát thịt kho tàu đem mùi hương thổi bay trong gió, mâm cơm đầy đủ ngũ vị không ăn quả thật rất lãng phí.

Điều kỳ lạ ở đây chính là có tận hai người nhưng chỉ có một cái bát và một đôi đũa, nếu là người ngoài chắc chắn sẽ không ai hiểu được sự kỳ quặc này nhưng nàng và hắn đã quá rõ ràng, suốt 7 năm nay ngày nào nàng cũng ngồi trong lòng hắn, cơm cũng là hắn đút, nếu đã như vậy cần gì phải bày thêm chén đũa cho lãng phí, hai người các nàng căn bản chỉ cần dùng một bộ là đủ.

Hắn ngồi xuống bàn ăn, tiện tay chỉnh lại tư thế để nàng ngồi thoải mái hơn, tay bới cơm trong bát ra chén, từng hạt cơm thơm đến nứt mũi, hắn múc một muỗng nhỏ, gắp một miếng thịt kho bỏ lên muỗng, trước khi đút cho nàng còn không quên thổi cho nguội bớt.

Vẫn như trình tự nàng một miếng hắn một miếng, bát cơm đã dần thấy đáy, Minh Nguyệt Nhan tuy rất muốn nàng ăn mau chóng lớn nhưng cũng không quá cưỡng ép, mỗi khi hắn thấy nàng đã no tuyệt đối sẽ không bắt nàng ăn thêm một muỗng nào nữa, có được người quan tâm chăm sóc như thế nàng cũng không biết đây là phúc hay là phận.

Hắn cẩn thận nâng tách trà lên để nàng uống vẫn không quên thổi nguội trước khi đưa. Tô Phá Nguyệt uống xong, thích thú phà một hơi nóng còn trong miệng vào tai hắn, khúc khích cười, hắn dường như đã quen thuộc với việc này nên cũng không nói gì, ánh mắt nhìn nàng lại thêm vài phần ôn nhu, chợt nghĩ đến gì đó, hắn chậm rãi hỏi nàng:

“ Manh Manh, nàng có thích đi chơi không? “

Tô Phá Nguyệt nghe đến đi chơi hai mắt liền sáng lên, lập tức gật đầu, giọng ngọt thanh reo rắt bên tai hắn:

“ Rất thích a! “

Hắn thấy nàng vui vẻ, lòng lập tức vui theo, chậm rãi hỏi thêm lần nữa:

“ Vậy ngày mai ta dẫn nàng đi ăn tiệc nhé? “

Tô Phá Nguyệt lại gật gù cái đầu nhỏ, tuy đáp ứng nhưng vẫn tò mò hỏi lại:

“ Tiệc? “

Hắn vươn tay vuốt ve mái đầu của nàng, giọng trầm ấm nhắc nhở:

“ Là tiệc của Tà Thiên Ảnh.”

Hắn vừa nhắc nàng lập tức nhớ ngay, đây không phải là tiệc do tên họ Tà kia mở ra để ăn mừng việc nàng lấy cây kiếm làm chướng mắt hắn đi sao, hôm qua hình như còn mời nàng tham dự.

Tô Phá Nguyệt còn chưa nghĩ xong Minh Nguyệt Nhan đã cắt đứt suy nghĩ của nàng bằng nụ hôn nồng ấm của hắn, nàng vừa hưởng thụ lại vừa cảm thán.

Ừm, nụ hôn này thật ngọt, thật thích a!

Mặc dù ngày nào cũng ăn nhưng mà không có ngán nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.