Bay Qua Năm Tháng

Chương 1: Chương 1




Lần đầu tiên Đào Kỳ nhìn thấy Chu Dư Đông là ở trong thang máy.

Buổi sáng rời khỏi giường trễ, cô ôm sách lao ra kí túc xá chạy thẳng đến lầu chính, trước khi thang máy khép lại cô kịp đi vào, vì đứng không vững nên nhào vào trong ngực của một người.

Một người đàn ông.

Những tình huống kiểu này vẫn hay chiếu trong phim, thỉnh thoảng cũng có xảy ra nhưng Đào Kỳ thề, cô thật sự không cố ý.

Người kia theo bản năng vươn tay ra đỡ, sau đó cúi người xuống, nhặt hộ cô quyển sách rơi trên mặt đất.

‘Phân tích thiết kế hiện đại phương Tây’- Đào Kỳ.

“Cảm ơn!”

Đào Kỳ đứng vững được rồi, cô cũng không ngẩng đầu lên, hướng về phía người kia cúi đầu một cái, nhấn nút đi lên tầng lầu, xoay người qua đứng ở một góc của thang máy.

Sau mấy tầng lầu thang máy dừng lại, những người lần lượt đi vào, cô bị đẩy đến trước mặt người kia.

Mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát trong lúc lơ đễnh bao phủ chóp mũi của cô, tầm mắt vừa đúng với dây thắt lưng, bao bọc áo sơ mi trắng, phía trên áo có logo, nhãn hiệu rất đắt tiền. Một người đàn ông xa xỉ.

Cô nhấp môi dưới, mắt nhìn mũi, không nhúc nhích.

Chu Dư Đông hơi cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trước ngực anh, đầu tóc xoăn có hơi lộn xộn xõa trên vai, mái tóc đen sáng bóng không giống như đã nhuộm thuốc, bởi vì cô cúi đầu nên lộ ra cái cổ trắng nõn, hai má hồng hồng có chút bụ bẫm như em bé, hai cánh tay ôm chặt chồng sách trước ngực, rõ ràng xem ra chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại đang học năm tư.

Thì ra là học sinh của anh. Khóe miệng của Chu Dư Đông hơi nhếch lên.

Đào Kỳ bước vào lớp học, phần lớn các bạn học đã ổn định chỗ ngồi, bởi vì hôm nay giáo sư dạy buổi đầu tiên nên sợ điểm danh.

Hai nữ sinh ở cùng kí túc xá đã giành thay chỗ ngồi tốt cho cô, thấy cô đi vào thì vừa vẫy tay về phía cô vừa tám chuyện: “Nghe nói người lần này là giáo sư trẻ tuổi nhất học viện, vừa du học trở về.”

“Cái mình quan tâm nhất là dáng dấp anh ta có phải giống như kim quy hay không?”

“Chà, dáng dấp tốt thì thế nào, Hách Thần nhà cậu không giết cậu à!”

Đào Kỳ giật mình cười.

Cửa phòng học bị đóng lại, Đào Kỳ ngẩng đầu lên nhìn người đứng trên bục giảng.

Quần bố màu sẫm, áo sơ mi trắng, con ngươi tĩnh mịch giống như một hồ nước sâu.

Thì ra là người mà mình đã đụng vào ở trong thang máy.

“Tôi tên là Chu Dư Đông, phụ trách giảng dạy cho các bạn học kì này.” Anh tiện tay cầm phấn viết tên của mình, tài khoản MSN và Email lên trên bảng đen.

Lớp học chưa bao giờ yên lặng như vậy, bên dưới không có người ngủ gật cũng không có ai gọi điện thoại. Chợt có những nữ sinh ghé đầu lại thảo luận nhãn hiệu áo sơ mi giáo sư đang mặc, nam sinh thì khen ngợi PPT của thầy rất tuyệt.

Chủ nhật một mình đi tới Phong Kinh, nhà của bác cả để thăm ông nội, Đào Kỳ dừng ở đầu phố mua một quả dưa hấu lớn ôm trong tay, sau khi nhấn chuông cửa xong, người mở cửa lại là Chu Dư Đông.

Đào Kỳ nhìn thấy gương mặt anh tuấn thì phản ứng đầu tiên là sững sờ, cho là mình đi nhầm nhà, nhưng bên trong là tiếng của ông nội gọi cô.

Đào Kỳ đáp lời, vừa bước vào trong phòng, Chu Dư Đông đưa tay nhận lấy dưa hấu trên tay cô.

Bàn tay khô ráo ấm áp xẹt qua da thịt trên cánh tay cô, giống như có một luồng điện chạy qua, sự tiếp xúc khiến trong lòng Đào Kỳ tê tê dại dại.

“Cám ơn thầy Chu.” Cô gái nhỏ lấy lại tinh thần, nâng khuôn mặt lên nở nụ cười sáng lạn.

Rõ ràng cô chỉ mặc quần sóc và T-shirt, thân ra mồi hôi, hai chân thon dài cân xứng xinh đẹp, đôi mắt to bởi vì đang cười mà hí lại, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ ngây thơ, trong nháy mắt Chu Dư Đông có chút hít thở không thông.

Chị họ Đào Vị từ trên lầu đi xuống, đứng ở bên cạnh Chu Dư Đông, cũng không có nói chuyện với Đào Kỳ, chỉ hướng khuôn mặt kiều diễm về phía bên cạnh người đàn ông: “Anh Dư Đông lại là thầy giáo của tiểu Kỳ, thật là khéo.” Ở nhà lại ăn mặc tinh xảo như vậy, Đào Kỳ cảm thấy nóng thay cho chị ấy.

Con ngươi Chu Dư Đông chợt lóe, quay đầu về phía Đào Vị cười, Đào Vị thản nhiên kéo tay của anh.

Lúc ăn cơm trưa, Chu Dư Đông ngồi cạnh ông nội và Đào Vị. Đào Kỳ ngồi ở giữa Bác cả gái và Bác cả, nghiêm túc gắp thức ăn trước mắt mình, mắt nhìn thẳng.

Đào Vị ân cần gắp thức ăn cho Chu Dư Đông, trong lời nói lộ vẻ thân thiện, Chu Dư Đông khách khí nói cảm ơn.

Sau khi ăn cơm xong, ông nội trở về phòng nghỉ ngơi, Đào Kỳ chào biệt, Chu Dư Đông cũng đứng lên nói muốn rời đi.

Chị họ có vẻ không vui, cô vốn định tìm cơ hội hẹn anh đi xem phim.

“Đào Kỳ tiện đường tiễn thầy Chu.” Bác cả gái nghiêm mặt nói.

Đào Kỳ lại thấy Đào Vị tức giận trợn mắt nhìn mẹ mình một cái, mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Chu Dư Đông đang đi phía sau Đào Kỳ ra cửa.

Đi ra cửa chính, trong lúc đợi thang máy thì nghe được tiếng quát của bác cả gái từ trong phòng vọng ra: “Một giáo sư nghèo, một tháng chỉ kiếm được vài đồng tiền! Đừng để mấy lời tốt lành của cậu ta làm cho mờ mắt!”

Sau đó là âm thanh chói tai của chị họ: “Không cần mẹ lo, con chính là thích anh ấy!”

Kì thực âm thanh quá lớn, cách cửa nhà bác cả một đoạn đều có thể nghe rõ, mặt của Đào Kỳ hơi đỏ lên.

Cũng may bác ấy không phải là mẹ của cô.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Chu Dư Đông, nhưng vẫn cảm giác được một trận hàn khí lạnh thấu xương đánh tới.

Đào Kỳ cảm thấy lúc này cô nên an ủi anh, nhưng thật sự không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Thầy.”

Chu Dư Đông ‘Ừ’ một tiếng, từ chóp mũi phát ra âm thanh, lạnh lẽo vô cùng.

Trong chốc lát, thang máy đã xuống đến tầng một, cô vội vã đi ra khỏi thang máy và nói với anh: “Hẹn gặp lại.”

Bác cả gái quả thật có chút khinh nghèo mê phú quý, kể từ khi việc buôn bán của bác cả khá lên, luôn cảm giác mình bước vào giai cấp Quý tộc, đến cả những người đàn ông liên quan đến con gái mình cũng phải là hoàng tử.

Đào Kỳ cảm thấy chị họ còn không có quen bạn trai cố định, chắc có liên quan đến thái độ của bác cả gái.

Đào Kỳ nghĩ nếu như mẹ của cô cũng như vậy thì cô không đưa người yêu về nhà thì tốt hơn.

Đi từ đường nhỏ hướng đến trạm xe, cô nghe sau lưng có tiếng xe hơi, quay đầu nhìn lại là một chiếc xe Buick.

“Lên xe, tôi đưa em về.”

Chu Dư Đông từ từ hạ cửa sổ xe xuống, nhô đầu ra nói. Trên mặt anh tuấn không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ là ra lệnh cho cô.

Chu Dư Đông đến gần khu nhà của Đào Kỳ, dừng xe ở dưới lầu thừa dịp giúp cô cởi dây an toàn, âm thanh của anh vang lên ở trên đỉnh đầu của cô: “Tôi là bạn của Đào Nhiên,lần này trở về nước, muốn tôi thay cậu ấy thăm người nhà của cậu ấy một chút.”

Đào Nhiên là anh trai của Đào Vị, du học ở Mĩ, bây giờ đang làm việc ở bên đó rồi.

Đào Kỳ chỉ cảm thấy từ từ thở phào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.