Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 36: Chương 36




Đường về yên tĩnh đến đáng sợ.

Trịnh Diễn Tự yên lặng như trước giờ vẫn vậy. Còn Viên Mãn luôn luôn ồn ào thì...

Một giọng nói vang lên trong lòng: Thời gian tới có lẽ mình phải dùng đến bản lĩnh thật sự.

Một giọng nói khác lại vang lên: Viên Mãn, mày sẽ hối hận, mày nhất định sẽ hối hận...

Hai âm thanh cứ thế cãi nhau trong đầu, Viên Mãn đâu còn có tâm tư chọc cười?

Có lẽ bởi vì quá yên tĩnh, khi điện thoại di động đổ chuông, Viên Mãn giật mình thoát khỏi cuộc cãi lộn của hai âm thanh trong đầu, tập trung tinh thần nghe điện thoại.

“Bên chỗ Trịnh Diễn Tự tiến triển thế nào?” Đối tác yêu nghề gọi đến giám sát công việc.

“Tạm được. Còn bên chỗ cậu?”

“Cô ta cùng một đám bạn tụ tập trong một quán rượu sang chảnh”.

Viên Mãn liếc nhìn Trịnh Diễn Tự ngồi ở ghế sau. Một người phụ nữ như Hướng Mông không khác gì một đóa hướng dương, ở đâu cũng rực rỡ sắc màu. Trong mắt Trịnh Diễn Tự, một kẻ lạnh lùng như hồ sâu suối lạnh, hai chữ Hướng Mông này có lẽ cũng có ý nghĩa như ánh mặt trời trên bờ biển, nhiệt tình mà ấm áp khiến anh ta không thể từ chối.

Cao Đăng bên kia vẫn đang tiếp tục cung cấp tin tình báo.

“Em nói với chị này, cô nàng Hướng Mông đó quả thực chính là con cưng của trời. Em bám theo cô ta mấy ngày, tất cả những người xung quanh cô ta đều có ngoại hình đẹp đẽ khí chất cao sang, em không hiểu, chẳng lẽ cô ta không có người bạn nào ngoại hình hơi xấu một chút à?”

Trong quán rượu vốn là một tòa tứ hợp viện, khung cảnh thanh nhã, ngay cả những thứ đồ nhỏ trên bàn cũng là đồ cổ được chủ nhân sưu tầm, giá cả đương nhiên không thấp, một chai bia cũng rất đắt tiền. Lúc này Cao Đăng uống bia mà trong lòng lại đang rỉ máu.

Hướng Mông và đám bạn ngồi quanh một chiếc bàn dài cách gã một tấm bình phong, người nào cũng xinh đẹp rực rỡ, chuyện trò vui vẻ. Cao Đăng ngồi rất gần, không cần bất cứ thiết bị nghe trộm nào cũng có thể nghe được toàn bộ nội dung trò chuyện của họ.

“Hướng Mông, bạn trai bạn đâu? Tại sao không cùng về với bạn?”

“Bạn trai? Chết rồi! Bây giờ tớ độc thân”. Hướng Mông vừa nói vừa giơ tay lên cho mọi người thấy chiếc nhẫn độc thân đang đeo trên ngón trỏ.

“Ha ha, chia tay cũng được. Tớ vẫn không rõ gã Daniel đó có gì tốt, chẳng qua biết chơi lãng mạn, biết...”

Cuối cùng cũng đến trọng điểm! Nghe đến đó, Cao Đăng không còn tâm tư xót tiền bia mấy trăm một chai nữa, bắt đầu dỏng tai lên nhập thiền.

Đúng lúc này chùm chuông giá trên cửa ra vào khẽ vang lên, có khách vén rèm đi vào. Cao Đăng chỉ vô tình thoáng nhìn ra ngoài nhưng lập tức chết sững, không còn để ý bên kia bình phong đang nói gì nữa.

Người vén rèm đi vào quán rượu không phải ai khác mà chính là Trần Trình.

Mà Trần Trình vừa bước vào cửa, chuông gió lại vang lên lần nữa. Lại có một người khác vén rèm đi vào quán sau lưng Trần Trình.

Gordon lập tức không ngồi nổi nữa.

Là đàn ông! Là một người đàn ông trẻ! Là một người đàn ông trẻ tướng mạo khôi ngô!!!

Trong lúc Cao Đăng gào thét câu này trong lòng, người đàn ông đó và Trần Trình đã tình tứ đi đến chỗ ngồi đặt trước...

***

Trịnh Diễn Tự về nhà, đi thẳng vào phòng quần áo chuẩn bị thay áo ngủ. Lúc đi qua trước gương lại không khỏi dừng bước.

Anh ta quay người nhìn chính mình với bộ áo quần lố lăng trong gương.

Nhìn rất lâu mới cởi bộ quần áo này ra, với tay lấy áo ngủ, vừa thay vừa không nhịn được nghĩ đến một bóng dáng.

Trong cửa hàng trang phục, một đứa dở hơi cười lăn lộn trên sofa vì nhìn thấy anh ta mặc bộ quần áo này...

Màn đêm âm trầm, thoáng ấm thoáng lạnh, lúc này Trịnh tiên sinh lại mỉm cười mà không tự biết.

***

“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”

Chưa đến 7 giờ, cửa sổ vẫn mênh mang hơi nước, đất trời hỗn độn, chuông cửa nhà Trịnh Diễn Tự đã vang lên như bị bắn phá điên cuồng.

Ngay cả Trịnh Diễn Tự luôn luôn sinh hoạt điều độ, tỉnh sớm dậy sớm cũng vừa mới từ trong mơ tỉnh lại, mang một đôi mắt lim dim buồn ngủ đi ra cửa.

Nhưng khi bật màn hình giám sát lại chỉ thấy Viên Mãn vừa thở hồng hộc vừa gọi: “Mau mở cửa!”

Trịnh Diễn Tự ngây người, theo bản năng quay lại nhìn đồng hồ treo tường. Kim phút vừa chạy qua 6 giờ 55, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây chắc?

Đương nhiên, chuyện làm cho Trịnh Diễn Tự ngạc nhiên hơn còn ở phía sau. Cô nàng này đến thì đến, không ngờ lại còn kéo theo một chiếc va li hỏng bánh.

Va li ít nhất 30 inch, kiểu này... Chẳng lẽ là phải đến ở nhờ nhà anh ta?

Viên Mãn thở hổn hển xách va li vào cửa, không nói một lời, chỉ cằm đầu làm việc. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự không nhịn được nhướng mày: “Cô bỏ nhà đi bụi à?”

Viên Mãn đâu có thời gian trả lời? Va li hỏng bánh rồi, cô phải hì hục xách vào bằng sức một mình, cuối cùng thở hồng hộc đặt va li xuống trước tủ ti vi, mở khóa kéo đánh roẹt.

Trịnh Diễn Tự cúi xuống nhìn.

Trong va li lại toàn là đĩa lậu.

Có đĩa rất cũ, in ấn nhòe nhoẹt, cũng có đĩa bao bì tinh xảo có thể so với đĩa xịn.

Trịnh Diễn Tự tự hỏi lòng mình, anh ta còn chưa tỉnh ngủ hay sao? Tại sao hoàn toàn không hiểu nổi những gì xảy ra trước mắt?

Bên này, Viên Mãn đã cầm một xấp đĩa lậu lên, tự hào ném lên trên bàn uống nước. Đây chính là “thành quả” của cô sau khi rời khỏi quán bar tối hôm qua.

Nhưng hiển nhiên Trịnh tiên sinh vẫn không hiểu. Anh ta thoáng nhìn những đĩa phim bị cô ném lên trên bàn uống nước. My love from the star? It's ok, this is love? Reply 1997? The Master's sun? Sorry, I love you? Đây là những thứ quái quỷ gì?

“Đây là cái gì?”

“Anh mù à? Phim Hàn đấy!”

Viên Mãn dùng mũi chân đá đá bánh va li hôm qua ngã gãy khi chạy quản lý thị trường: “Anh biết tôi mất bao nhiêu thời gian để kiếm được đống này không? Tôi vơ vét cả đêm ở một con phố đĩa lậu, suýt nữa bị quản lí thị trường bắt vì tưởng là bán hàng rong...”

Cô giáo Viên dường như sắp bị chính mình làm cảm động phát khóc, Trịnh Diễn Tự vội làm cho cô dừng lại: “Cô mang lắm phim Hàn đến nhà tôi như vậy làm gì?”

“Thế mà cũng hỏi! Đương nhiên là để xem!”

Viên Mãn nhanh chóng lấy một chiếc đĩa ra cho vào đầu DVD. Bắt đầu!

“Phim Hàn là bí kíp thỏa mãn hư vinh của tất cả phụ nữ châu Á, anh khiếm khuyết EQ mà. Những phim này...” Viên Mãn dang tay dựa vào sofa, cầm lấy điều khiển từ xa, bấm nút play: “Có thể nâng cao EQ giúp anh”.

Thấy màn hình ti vi đã bắt đầu chạy một loạt chữ Hàn, trước mắt Trịnh Diễn Tự tối sầm...

“Tôi phải đi làm”.

“Hôm nay cuối tuần”.

“Cuối tuần làm thêm”.

“Tôi là trợ lý đời sống của anh, chẳng lẽ lại không biết hôm nay anh không có bất cứ lịch trình gì?”

“Tôi đã hẹn Hướng Mông”.

“Ôi dào, thôi đi! Cao Đăng bám theo Hướng Mông cả ngày, chẳng lẽ lại không biết hôm nay rõ ràng cô ta đã hẹn bạn thân đi dạo phố?”

Cô giáo Viên đúng là cao tay ấn, thấy chiêu đỡ chiêu, khiến Trịnh Diễn Tự không thể lấy cớ gì được.

Viên Mãn thành khẩn: “Nghe tôi không sai đâu. Phụ nữ Trung Quốc, trên đến 80 tuổi, dưới đến 18 tuổi, từ người trái đất đến người ngoài hành tinh đều thích các ộp pa chân dài”.

Viên Mãn và Trịnh Diễn Tự xem từ phim xưa nhất như “Autumn fairy tale” đến phim những năm gần đây như “My love from the star”. Viên Mãn lúc thì khóc nước mắt nước mũi tèm lem, lúc thì cười ngặt nghẽo, nhưng Trịnh Diễn Tự từ đầu đến cuối lại không có biểu hiện gì.

Thậm chí còn có vẻ chán ghét.

Viên Mãn hỏi cùng nước mắt nước mũi: “Anh không cảm thấy rất cảm động à?”

“...”

Trịnh Diễn Tự chỉ thở ra thật dài.

***

Chiếc đồng hồ đứng đặt trong góc phòng vẫn kêu tích tắc.

Trong phòng kéo rèm cửa sổ không biết là ngày hay đêm.

Trên bàn uống nước đã xếp một đống lộn xôn những đĩa phim xem xong.

Cô giáo Viên vẫn ngồi ngay ngắn trên sofa, tập trung tinh thần, mê mẩn nhìn màn hình trước mặt.

Ộp pa chân dài dừng hình một thời gian khi ôm hôn nữ chính, Viên Mãn: “Đến đoạn đặc sắc rồi, mau xem, mau xem!”

Đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.

Quay đầu sang nhìn, không ngờ Trịnh Diễn Tự đã ngủ. Họp cả ngày cũng có thể không ngủ gật, không ngờ mới xem phim Hàn một hồi mà Trịnh Diễn Tự đã ngủ mất.

Viên Mãn nhìn anh ta, dần dần không chuyển được ánh mắt đi nữa.

Tình huống trên ti vi vẫn còn tiếp diễn, Viên Mãn lại quên cả xem phim. Đến khi Viên Mãn phản ứng lại, tay cô đã chạm vào khóe môi Trịnh Diễn Tự...

Viên Mãn giật mình bừng tỉnh, nhìn vị trí ngón tay mình bây giờ, lập tức sợ hãi rút tay về.

Vội vàng nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, trong lòng lặp đi lặp lại mặc niệm như tụng kinh: Phía trên chữ sắc là lưỡi dao, tỉnh táo! Viên Mãn! Mày phải tỉnh táo cho tao!

Nhưng khi cô tự cho là đã vượt được tâm ma, lúc hai bàn tay tách nhau ra, ánh mắt cô lại liếc sang bên cạnh không khống chế được.

Tại sao lại đẹp như vậy? Còn đẹp hơn cả Doo Min Joon...

Anh ta... chắc... không phát hiện đâu.

Viên Mãn hết sức thận trọng dịch đến gần.

Nhưng lại không dám tới quá gần, chỉ dừng lại ở khoảng cách không gần không xa, chu môi, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai bên. Sắp hôn được rồi... Sắp rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.