Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 261: Chương 261: Đông Vương – Long lân




Nhạc Sở Nhân ôm chặt lấy Phong Duyên Thương, tầm mắt nàng tuy cố định ở trên đùi Phong Duyên Thương nhưng cũng nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Triệu An Dương.

“Tiểu biến thái chết tiệt kia, nếu như lão nương không ra được, ngươi cũng đừng mong tung ta tung tăng mà ra ngoài!” Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng, đúng là đồ biến thái ác độc.

“Ta nói các ngươi không ra được chính là không thể thoát thân ra được. Căn phong này là nơi táng thân của rất nhiều cao thủ, không bằng nhị vị xuống đó nhìn một chút?” Lời vừa dứt, tiểu hài đồng đứng yên một chỗ bống dưng biến thành tàn ảnh, cơ hồ mắt còn chưa kịp nháy, Triệu An Dương đã đến trước mặt hai người.

Hắn tựa như thằn lằn dính sát người lên tường, một tay còn rút một thanh chủy thủ lóe sáng hung hăng đâm thẳng vào người Phong Duyên Thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú không một chút đáng yêu kia đều là hưng phấn, tròng mắt tựa hồ biết phát sáng. (MTLTH.dđlqđ)

Phong Duyên Thương phản ứng rất mau, đưa tay ra đỡ, thế nhưng số mệnh của hai người còn phải trông chờ vào cái tay đang bám chắc thành cửa sổ kia của hắn. Nếu hắn buông lỏng, hai người tất phải rơi xuống.

Chớp thời cơ lúc Phong Duyên Thương cầm trụ cái chân của Triệu An Dương, nàng nhanh chóng ném một viên Kim Thạch cổ, chuẩn xác đập lên khuôn mặt Triệu An Dương.

Thân thủ của Phong Duyên Thương, Triệu An Dương hoàn toàn có thể né tránh, tốc độ của tiểu Thái tử mau đến quỷ dị. Thế nhưng trong thời khắc đó Nhạc Sở Nhân lại công kích Triệu An Dương, tuy có thể nhìn rõ vật bị ném đến là cái gì nhưng hắn vẫn bị sửng sốt một chút, vì thế để Phong Duyên Thương nhân cơ hội bắt được, ba người cùng nhau rơi xuống.

Bịch cạch cạch cạch.

“Ái ui!”

“Shrr….”

“Phốc!”

Tất cả đều tối đen, đầu tiên là tiếng vật nặng rơi xuống, sau đó là tiếng hô không nặng không nhẹ của ba người. Tiếng hô vừa hạ xuống liền xuất hiện tiếng đánh nhau.Nhạc Sở Nhân cái gì cũng nhìn không thấy, nàng quỳ rạp trên mặt đất, đầu óc ong ong choáng váng. Nàng biết hai người kia đang phân thắng bại thế nhưng nàng không có tâm đi xem cuộc chiến đó, lại càng không có khí lực để đánh nhau. Lần này rơi xuống không nhẹ, nàng nghi ngờ bản thân bị chấn động não nhẹ, tuy rằng Phong Duyên Thương đã cố gắng dùng thân mình giảm xóc cho nàng.

“Ai da! Xem chiêu!!!” Triệu An Dương bắt đầu hô to gọi nhỏ, kế tiếp không biết đã xảy ra cái gì, chỉ có thể nghe thấy có một tiếng vang nặng nề vang lên, sau đó toàn bộ đều yên tĩnh.

Nhạc Sở Nhân quỳ rạp trên mặt đất vẫn cố tĩnh tâm nghe ngóng, nàng trừng mắt nhìn thế nhưng chung quanh chỉ có một màu đen: “Tiểu Thương tử?”

“Ừ.” Cách khoảng ba bốn thước vang lên thanh âm của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân nghe được, tâm treo cao liền buông xuống.

“Cái tên tiểu biến thái kia đâu rồi?”Như thế nào lại không có thanh âm? Không phải bị Phong Duyên Thương xẻ thịt rồi chứ?

“Chạy rồi.” Ngắn gọn trả lời, hắn vẫn ở chỗ đó không hành động gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. (MTLTH.dđlqđ)

“Nàng không có việc gì phải không? Cẩn thận một chút, mặt đất đều là bạch cốt.” Phong Duyên Thương thấy được nàng, cũng thấy được những thứ la liệt trên mặt đất.

“A? Tên đó quả nhiên không nói dối, chỗ này đúng là rất nhiều người chết.” Nhạc Sở Nhân không quan tâm đến bản thân có dẫm phải xương người hay không, nàng vẫn đang cố mò mẫm đến gần Phong Duyên Thương.

“Đúng vậy, toàn bộ đều đã biến thành xương trắng, đại bộ phận đều là của hài đồng.” Phong Duyên Thương trả lời, thanh âm thực bình tĩnh.

Nhạc Sở Nhân đi được khoảng vài chục bước, sờ soạng đến bên người Phong Duyên Thương. Nàng đưa tay ra muốn sờ nắn thì bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, nàng thuận thế dựa lên người hắn.

“Chàng chảy máu.” Đến gần rồi, mùi máu tươi ẩm ướt liền thoáng hiện trong không khí, với người có mũi tinh hiếm có Nhạc Sở Nhân, nàng đã nhanh chóng phát hiện ra.

“Chút xây xát nhỏ mà thôi. Nàng không sao đúng chứ? Vừa mới ngã xuống, có phải là bị đập đầu hay không?” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu nàng, hương thơm phiêu phiêu của hắn thoang thoảng nơi đầu mũi.“Có chút choàng váng. Ta nhìn không thấy chàng, không có cách nào giúp chàng băng bó. Thế nhưng ta có dược, tự chàng xử lý qua một chút đi.” Nàng lấy từ trong quần áo bình lớn bình nhỏ đưa cho hắn.

Phong Duyên Thương nhận lấy, tại cái chỗ tăm tối còn không nhìn thấy bàn tay này, thị lực của hắn vẫn không chút bị ảnh hưởng.

“Rơi xuống nơi này, ta thấy nàng vẫn một chút kích động nào cả.” Hắn bôi thuốc cho bản thân vừa ôn thanh nói chuyện với nàng.

Nhạc Sở Nhân cười khẽ:”Nói cái gì ngốc vậy? Nơi này còn có chàng mà. Tiểu biến thái kia chạy hướng nào vậy?” Chỗ này tối như mực, nàng thật không biết có lối đi nào không?

“Năm mươi thước bên trái có ba con đường, Triệu An Dương đi con đường ở giữa.” Mặc dù hắn bị tập kích dẫn đến việc bị thương nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy con đường mà Triệu An Dương đã tẩu thoát.

“Nhiều đường vậy sao? Cũng không biết thông đến chỗ nào? Ôi chao, tiểu tử đó có chạy rồi kiếm người đến tính sổ với chúng ta hay không? Tiểu Thương tử, chúng ta mau đi thôi!” Trong lòng Nhạc Sở Nhân giật mình.

“Không vội.” Phong Duyên Thương đáp lại, ngay sau đó có tia lửa ánh lên trong bóng tối, sau đó có một ngọn lửa nho nhỏ xuất hiện.

Trên người Phong Duyên Thương có mồi đuốc, thế nhưng cũng chẳng sáng được bao nhiêu.

Dựa vào chút ánh sáng ít ỏi này, Nhạc Sở Nhân rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Phong Duyên Thương. Trên mặt hắn vẫn còn đồ hóa trang khiến nàng không thể nhìn được sắc mặt hắn, cúi đầu nhìn về phía tay hắn vẫn còn cầm một thanh chủy thủ, tay áo được cuộn lên, cổ tay chảy xuống mấy đường máu.

“Để ta xem xem.” Chuyển tới bên kia người hắn, Nhạc Sở Nhân cầm tay hắn nhìn nhìn, vết thương trên tay hắn vẫn còn đang rỉ máu.

“Đi ra bên ngoài rồi xử lý cho ta cũng không muộn, đi thôi.” Nhìn hắn vẫn thoải mái nắm lấy nàng, thoạt nhìn bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.

Nhưng cụ thể thương thế thế nào chỉ có chính hắn biết, cổ tay dường như bị chủy thủ kia xuyên qua. Chủy thủ kia rõ ràng nhằm về hướng Nhạc Sở Nhân đang không có khả năng kháng cự, hắn giơ tay ra chắn, bởi vậy Triệu An Dương mới có cơ hội chạy trốn.

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của hắn đi về hướng ba con đường kia, chung quanh vẫn cứ tối như mực, con đường dài rộng chỉ có nửa thước, tối om lại hẹp khiến cho người khác không khỏi khó chịu và bực mình. (MTLTH.dđlqđ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.