Bỉ Thì Bỉ Thì Phần 1

Chương 154: Chương 154




Yến Phi trở về quê, Nhạc Thiệu cũng không quay về Đông Hồ, mà trở lại nhà của cha mẹ trong đại viện. Công ty gần nhất đang cùng Kim Quang Xã cùng đám người Park Tae Seok hợp tác, Nhạc Thiệu về đến nhà cũng không đi nghỉ ngơi, còn rất nhiều việc cần xử lý. Trước đó, bọn họ chỉ đặt nhiều nhất một nửa tinh lực lên công ty; một nửa tinh lực còn lại đã bị cái chết của Chung Phong mang đi. Hiện tại thì khác. Bọn họ là nam nhân có gia đình, càng phải cố gắng dốc sức trên phương diện sự nghiệp, tạo cho bà xã một cuộc sống càng thêm tôn quý cùng thoải mái. Hơn nữa, trên người bọn họ còn phải gánh vác vinh quang tương lai của mấy gia tộc, muốn lơi lỏng cũng không được.

Đã hơn 1 giờ sáng, Nhạc Thiệu còn chưa ngủ, đang xem văn kiện. Có người gõ cửa, Nhạc Thiệu buông văn kiện xuống: “Vào đi.”

Cửa mở, Nhạc phu nhân cầm một cốc sữa đi vào, Nhạc Thiệu kinh ngạc: “Mẹ, sao người còn chưa đi ngủ?”

Nhạc phu nhân đóng cửa, đi tới bên cạnh con trai, buông cốc sữa xuống, quan tâm nói: “Ta đi vệ sinh buổi đêm, nhìn thấy trong phòng con còn sáng đèn. Chưa ngủ sao?”

“Xem xong văn kiện này liền đi ngủ.” Nhạc Thiệu dập tắt điếu thuốc đã hút một nửa, trong phòng sương khói lượn lờ, anh không muốn để cho mẹ mình hít phải khói thuốc. Ở nhà, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc Thiệu đều rất chú ý điểm này.

“Uống cốc sữa đi. Công tác quan trọng, thân thể càng quan trọng hơn.” Nhạc phu nhân đem cốc sữa đưa cho con trai. Nhạc Thiệu có chút ghét bỏ nói: “Mẹ, người cũng biết con không thích uống sữa.”

Nhạc phu nhân khẽ cười nói: “Ta biết con không thích uống sữa, nhưng con hiện tại còn chưa đi ngủ, uống sữa mới có lợi. Uống đi, cũng không phải độc dược.”

Đối mặt với ý tốt của Nhạc phu nhân, Nhạc Thiệu tại sau khi ‘Chung Phong’ trở về tính tình ổn định hơn không ít cho dù không thích, nhưng vẫn không cự tuyệt sự quan tâm của mẹ mình, cầm lấy cốc sữa, nhíu mày một hơi đem toàn bộ sữa ấm uống xuống. Bất quá sau khi uống xong, anh lập tức dùng trà để tẩy trừ vị ngọt.

“Được rồi, con uống rồi, mẹ, người đi ngủ đi.” Đem cốc sữa đã uống hết đưa cho mẹ mình, Nhạc Thiệu mở miệng đuổi người.

Bất quá Nhạc phu nhân không rời đi, lại ở bên cạnh Nhạc Thiệu ngồi xuống, bộ dạng thoạt nhìn muốn nói chuyện. Nhạc Thiệu đem văn kiện bỏ qua một bên, trực tiếp hỏi: “Mẹ, người có chuyện gì muốn nói với con sao?”

Nhạc phu nhân cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Ta nghe cha con nói, con, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở trên du thuyền cầu hôn Yến Phi?”

Nhạc Thiệu không chút giấu diếm gật đầu: “Vâng, cầu hôn. Chờ tháng 7 lão tứ xong việc bên Tây Hàng rồi, bọn con sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn ở đế đô. Đợi sau khi Phi tốt nghiệp đại học liền kết hôn.” Không hề lo lắng Nhạc phu nhân sẽ phản đối.

Nhạc phu nhân mở miệng, nói: “Ta cho đến bây giờ vẫn chưa thể tin được, cậu ta chính là ‘Chung Phong’.” Nhạc tư lệnh đã nói cho Nhạc phu nhân biết thân phận chân thực của Yến Phi. Nhạc phu nhân chưa từng cùng con trai đề cập qua chuyện này, Nhạc Thiệu còn cho rằng bà vĩnh viễn sẽ không nhắc đến. Có thể nói, hết thảy phản ứng của Nhạc phu nhân đều nằm trong dự kiến của anh.

Nhạc Thiệu cười nói: “Mẹ, có phải hay không chỉ cần con tin anh ấy là được rồi, hơn nữa anh ấy vốn là Chung ca. Chẳng lẽ hiện tại người muốn phản đối?”

Nhạc phu nhân nửa thật nửa giả hỏi: “Nếu ta phản đối, con sẽ nghe theo lời của ta sao?”

Nhạc Thiệu nhún vai: “Đương nhiên là không.”

Nhạc phu nhân không hề không vui, nói: “Vậy con hỏi thế chẳng phải là thừa hay sao?”

Nhạc Thiệu nhếch miệng cười, nói: “Mẹ, người có việc gì cứ nói thẳng ra đi. Không còn sớm nữa, nói xong, người nên đi nghỉ.” Nhạc Thiệu ở trong nhà tuyệt đối là một bá vương. Mặc dù Nhạc phu nhân tại trong mắt người ngoài là một băng sơn mỹ nhân, nhưng đối với đứa con trai duy nhất này, bà vô cùng dung túng cùng cưng chiều, nhất là sau khi chuyện kia xảy ra thiếu chút nữa huỷ diệt con trai của bà.

Nhạc phu nhân thở dài một tiếng, nói: “Chuyện của Nhạc Lăng cùng Tiêu Bách Chu, ông nội con biết rồi, người vô cùng mất hứng.”

Nhạc Thiệu thu lại nụ cười, nói: “Chuyện của Nhạc Lăng để em ấy tự làm chủ, con không phản đối, mọi người cũng đừng xen vào. Ông nội bên kia ngày mai con sẽ qua nói chuyện.”

Nhạc phu nhân nói: “Ông nội con thật lòng đem Nhạc Lăng trở thành cháu ruột, ta cùng cha con cũng coi thằng bé như con ruột. Chuyện của thằng bé cùng Tiêu Bách Chu, ta cùng cha con ở phương diện lý trí có thể lý giải, nhưng ở phương diện tình cảm, cũng giống ông nội con. Con cùng Yến Phi… chúng ta không quản được, cho nên hy vọng Nhạc Lăng có thể có được một gia đình bình thường.”

“Bọn con cùng Phi chỗ nào không bình thường?” Nhạc Thiệu không vui, “Nhạc Lăng cùng Bách Chu ở chung một chỗ không có nghĩa Nhạc Lăng về sau sẽ tuyệt hậu. Bọn con cùng Phi ở chung một chỗ không nghĩa nhà chúng ta sau này sẽ tuyệt hậu. Con vốn không tính đến chuyện đứa nhỏ, nhưng Phi muốn, cho nên con liền nghe theo anh ấy. Chờ sau khi Phi tốt nghiệp, bọn con sẽ tìm người mang thai hộ. Chuyện đứa nhỏ không phải là lý do để mọi người lấy ra phản đối. Vấn đề này về sau không cần nhắc lại, con không thích nghe.”

Nhạc phu nhân giả vờ tức giận: “Nhìn con kìa, ta mới nói một câu như vậy, con liền cãi lại ta mấy câu. Ta là người làm mẹ, ta lý giải con đồng thời cũng hy vọng con hiểu cho ta. Các con cùng Yến Phi cho dù có ân ái hơn nữa, nhưng cũng đâu thể như người bình thường, quang minh chính đại cử hành hôn lễ, đúng không? Đứa nhỏ của các con sau này không giống đứa nhỏ sinh ra trong những gia đình bình thường, vậy làm sao có thể nhập ngũ theo chính? Nếu không vì nguyên nhân này, Cốc Xuyên cũng không cần phải giả kết hôn. Tương lai của Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia vẫn nên ký thác trên đứa nhỏ nhà mình mới là an toàn nhất. Mẹ còn có ông nội và cha con không thể không lo lắng đến vấn đề này.”

Nhạc Thiệu nhíu mày: “Mẹ, người vẫn cho rằng con là đứa nhỏ ba tuổi sao, làm việc không quan tâm đến trước sau. Việc này bọn con đã sớm nghĩ tới. Phải, đứa nhỏ của con sau này nếu muốn nhập ngũ theo chính, có thể sẽ phát sinh không ít phiền toái, nhưng vậy thì sao? Đường này không thông, con tự nhiên sẽ nghĩ ra đường khác. Mẹ, các người cũng đừng buồn lo vô cớ, con có kế hoạch cùng an bài của chính mình.”

Nhạc phu nhân không khỏi tò mò: “Con có kế hoạch gì? Nói ta nghe chút coi?”

Nhạc Thiệu chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường, nói: “Người nên đi ngủ. Mẹ, người chỉ cần biết rằng bọn con sẽ không lấy vận mệnh của ba nhà chúng ta mang ra nói giỡn là được rồi.”

“Con đứa nhỏ này.” Nhạc phu nhân vô cùng bất đắc dĩ.

“Mau đi ngủ đi.” Nhạc Thiệu thúc giục. Thấy con trai quả thực không muốn nói, hơn nữa thời gian cũng đã muộn, vì không ảnh hưởng đến công tác cùng giờ giấc nghỉ ngơi con trai, Nhạc phu nhân cầm theo cốc sữa trống không, vô cùng không cam lòng rời đi. Trước khi đi, bà quay đầu nói: “Con tìm cơ hội nào đó mang Yến Phi đi gặp ông nội cùng ông ngoại của con đi.”

“Đã biết, đã biết.”

Nhạc phu nhân bị con trai vô tình phất tay đuổi đi. Sau khi thấy mẹ mình rời đi rồi, Nhạc Thiệu cầm lên nửa điếu thuốc vừa bị dập ban nãy, châm lửa. Mới hút một ngụm, tiếng chuông di động vang lên. Anh nghi hoặc cầm di động qua, vừa thấy là Tôn Kính Trì gọi tới, anh lập tức tiếp nhận. Muộn thế này mà Tôn Kính Trì lại gọi điện thoại cho anh, khẳng định bên kia xảy ra chuyện.

“Lão tam, muộn vậy rồi sao còn gọi điện thoại cho tớ, có phải hay không bên cậu xảy ra chuyện gì?” Phản ứng đầu tiên của Nhạc Thiệu chính là chuyện của Yến Tường so với bọn họ tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Trong điện thoại, thanh tuyến của Tôn Kính Trì có chút run rẩy: “Nhị ca, cậu lập tức qua đây, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Xảy ra chuyện gì!” Sắc mặt của Nhạc Thiệu lập tức thay đổi.

Tôn Kính Trì hô hấp dồn dập: “Anh trai, anh trai anh ấy, mang thai.”

“…” Nhạc Thiệu một hơi nghẹn trong cổ họng, anh hoài nghi vừa rồi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.

“Tớ không nói đùa đâu! Anh trai thật sự mang thai! Chờ cậu qua đây, tớ sẽ nói tỉ mỉ cho cậu biết! Cậu tới hiệu thuốc mua một ít que thử thai, sau đó lập tức qua đây! Tớ phải gọi điện thoại cho lão tứ, đừng trì hoãn, lập tức qua đây!”

Tôn Kính Trì cúp điện thoại, Nhạc Thiệu cả người vẫn còn ngây ngẩn. Lão tam, nói cái gì…? Anh trai, mang thai? Mang thai? Cái kia, mang thai? Anh nghe nhầm đi! Mang thai?! Loại hiện tượng sinh lý chỉ nữ nhân mới có?!

Tây Hàng, Tiêu Tiếu công tác đến đêm khuya vừa mới trèo lên giường, điện thoại tư nhân vang lên. Nhắm mắt vươn tay sờ soạng tìm điện thoại, Tiêu Tiếu mở mắt ra nhìn, là tam ca. Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, tam ca muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại tới đây, chẳng lẽ anh trai xảy ra chuyện gì.

“Alo, tam ca?”

“Tứ, lập tức qua đây, anh trai xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Anh trai xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tiếu từ trên giường bật ngồi dậy.

“Anh trai mang thai, cậu mau mau qua đây! Qua đây rồi nói tỉ mỉ!”

“… Cái gì?!”

Tiêu Tiếu choáng váng.

“Đừng có mà cái gì nữa! Mau qua đây!”

Không có tâm tư cùng Tiêu Tiếu nhiều lời, Tôn Kính Trì cắt đứt điện thoại. Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn di động, cảm thấy bản thân nhất định là quá mệt mỏi, cho nên xuất hiện ảo giác. Anh trai làm sao có thể mang thai?!

Chính là đang ngây ngốc, di động lại rung lên, Tôn Kính Trì gửi qua một bức ảnh chụp. Tiêu Tiếu ấn vào, thời điểm cậu nhìn thấy rõ ràng bức ảnh, cậu càng thêm ngây người, đây là cái gì? Trong ảnh chụp có vài cái que, trên mỗi que đều có hai vạch màu đỏ?

Không đợi Tiêu Tiếu gửi tin nhắn qua hỏi, Tôn Kính Trì lại nhắn đến một câu: [Đây là kết quả tớ dùng que thử thai kiểm tra dịch nước tiểu của anh trai!]

Que thử thai?! Nhịp tim của Tiêu Tiếu không tự giác tăng tốc. Nuốt xuống vài ngụm nước bọt, đầu óc vẫn như lọt trong sương mù, Tiêu Tiếu âm thầm mắng tam ca thần kinh, trừng mắt nhìn bức ảnh kia cả nửa ngày, thiếu chút nữa cười to thành tiếng. Tam ca quả thực bị thần kinh, muốn đứa nhỏ đến phát điên rồi đi? Anh trai làm sao có thể mang thai? Hôm nay không phải mùng 1 tháng 4 a.

Tiêu Tiếu thật cẩn thận nhìn bức ảnh kia, trong ảnh chụp là một đống que thử thai kích cỡ bất đồng, nhưng bên trên đều có hai vạch màu đỏ. Đối với Tiêu Tiếu chưa từng thấy qua thứ đồ này mà nói, cậu rất khó lý giải được hai vạch màu đỏ này rốt cuộc mang ý nghĩa gì. Nhìn thời gian, đã hơn 1 giờ sáng, xuất phát từ cẩn thận, cũng vì để xác định tam ca quả thực phát điên, Tiêu Tiếu bất đắc dĩ xuống giường, đi tìm người chứng thực.

Ra khỏi phòng ngủ, xuống dưới tầng. Một vị bảo tiêu đang gác đêm nhìn thấy ông chủ nhà mình đi xuống, lập tức bước qua: “Ông chủ, ngài có gì phân phó?”

Tiêu Tiếu trực tiếp hỏi: “Cậu dùng qua que thử thai bao giờ chưa?”

Bảo tiêu ngây ngẩn cả người, tưởng rằng bản thân nghe nhầm. Tiêu Tiếu lại hỏi: “Cậu dùng qua que thử thai bao giờ chưa?”

Cùng Tiêu Tiếu giống nhau, bảo tiêu thường ngày mặt than rất hiếm khi lộ ra khuôn mặt màu đỏ, bất quá vẫn thành thực gật đầu, đáp: “Bạn gái tôi từng dùng qua.”

“Giải thích một chút xem.”

Bảo tiêu ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ trả lời: “Que thử thai có hai vạch, nếu cả hai vạch đều đổi thành màu đỏ, chính là có thai; nếu chỉ có một vạch đổi màu, chính là không có thai.”

Nghe được một câu phía trước, hàng lông mày của Tiêu Tiếu nhíu chặt lại. Cậu mở ra di động, nhấn vào bức ảnh chụp mà tam ca vừa gửi qua, đưa cho bảo tiêu xem, hỏi: “Những thứ này là cái gì?”

Bảo tiêu vừa nhìn thấy một đống que thử thai bên trong bức ảnh, hoàn mỹ áp chế nghi hoặc, vô cùng tận trách đáp: “Đây đều là que thử thai, dùng để kiểm tra xem có mang thai hay không. Ông chủ, người xem, mỗi một que thử thai đều có hai vạch đỏ ở trên, hơn nữa còn rất rõ ràng, hiển nhiên là mang thai.”

“…”

Tiêu Tiếu bảo trì động tác cầm di động, một dây thần kinh nào đó trên sống lưng trong thoáng chốc tê rần. Cậu híp lại con ngươi: “Cậu, lặp lại một lần nữa?”

Nghĩ đến ông chủ làm cho nữ nhân nào đó lớn bụng, bảo tiêu có chút sợ hãi, nói: “Ách, ông chủ, những que thử thai trong bức ảnh kia đều chứng tỏ người sử dụng mang thai.”

—– Anh trai mang thai, cậu mau mau qua đây! Qua đây rồi nói tỉ mỉ!

—– Đây là kết quả tớ dùng que thử thai kiểm tra dịch nước tiểu của anh trai!

Chứng tỏ mang thai… Dịch nước tiểu của anh trai… Kết quả… Anh trai mang thai…

“A!”

Thân thể của Tiêu Tiếu kịch liệt chấn động một chút, hít một ngụm lãnh khí. Bảo tiêu sợ đến mức không ngừng lùi bước về phía sau, chỉ lo ông chủ sau khi ‘thở hổn hển’ xong liền tặng cho mình một súng.

“Chuẩn bị máy bay trực thăng cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!”

Tiêu Tiếu cơ hồ thất thanh kinh hãi rống lên, sắc mặt kịch liệt biến đổi. Bảo tiêu không dám chần chờ, xoay người bỏ chạy, dùng bộ đàm liên lạc với người phụ trách canh giữ căn cứ đêm nay, lập tức chuẩn bị máy bay trực thăng.

Tiêu Tiếu chỉ mặc một thân quần áo ngủ cũng xoay người bỏ chạy, hoả tốc lao lên tầng, thu dọn hành lý. Cái đệch! Tam ca nói giỡn cái gì vậy! Anh trai làm sao có thể mang thai! Tiêu Tiếu một bên chạy, một bên gọi điện thoại cho tam ca, nào biết đối phương thế nhưng tắt máy! Cái đệch!

Bên này, Nhạc Thiệu cũng nhận được ảnh chụp cùng câu giải thích kia của Tôn Kính Trì. Anh vừa cùng mẹ nói đến chuyện đứa nhỏ, lão tam lại nói anh trai mang thai. Lão tam đang mộng du đi? Đồng dạng, Nhạc Thiệu cũng cho rằng Tôn Kính Trì điên rồi.

“Tên chết tiệt này, rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”

Nhạc Thiệu gọi lại, kết quả trong điện thoại truyền tới thanh âm thông báo đối phương đã tắt máy, hàng lông mày của anh nhíu chặt lại thành chữ ‘xuyên’.

* chữ xuyên: 川

Di động vang lên, vừa thấy là lão tứ, Nhạc Thiệu tiếp nhận. Còn chưa đợi anh hỏi xem lão tứ có phải hay không cũng nhận được điện thoại của Tôn Kính Trì, đối phương đã từ bên kia điện thoại hô to: “Nhị ca! Tam ca nói anh trai mang thai! Bảo tớ mau mau qua đó! Cậu ấy có nói với cậu hay không?”

Nhạc Thiệu mi tâm càng thêm nhíu chặt lại: “Lão tam có nói, không hiểu ra sao. Anh trai làm sao có thể mang thai, cậu ta khẳng định uống nhầm thuốc rồi.”

Một bên thu dọn hành lý, một bên nghe điện thoại, Tiêu Tiếu lo lắng nói: “Tớ cũng nghĩ tam ca điên rồi, nhưng tam ca gửi cho tớ một bức ảnh chụp, bên trong có rất nhiều que thử thai. Tớ hỏi bảo tiêu, cậu ta bảo rằng kết quả biểu hiện trên que thử thai đều là mang thai. Hiện tại tớ chạy qua đó, hỏi một chút xem tam ca rốt cuộc đang làm cái gì. Vừa rồi tớ gọi điện thoại nhưng cậu ta tắt máy.”

“Cái đệch, lão tam rốt cuộc muốn làm gì! Anh trai làm sao có thể mang thai?” Nhạc Thiệu phiền não cào cào mái tóc, nói: “Tam ca của cậu còn bảo tớ chạy tới hiệu thuốc mua một ít que thử thai rồi mang qua Ứng thị bên kia, tớ thấy cậu ta khẳng định uống nhầm thuốc rồi.”

Tiêu Tiếu hoài nghi nói: “Nếu là giả, tam ca vì sao phải nói như vậy? Cậu ta cũng không đến mức đem loại sự tình này ra để đùa giỡn đi? Hiện tại đã hơn nửa đêm, cậu ta không sợ chúng ta giết cậu ta hay sao a.”

Nhạc Thiệu bị Tiêu Tiếu nói cho có chút hoảng hốt: “Sẽ không phải là thật đi?”

Tiêu Tiếu khẩn trương nuốt xuống nước bọt: “Tớ cũng không biết, tớ đã bảo người chuẩn bị máy bay trực thăng, lập tức chạy qua đó. Nhị ca, cậu cũng tới Ứng thị đi, xem xem tam ca có phải hay không phát bệnh thần kinh đem loại sự tình ra để đùa giỡn.”

“Cái đệch! Nếu cậu ta dám cùng tớ nói giỡn, tớ nhất định đập chết cậu ta!” Nhạc Thiệu đứng lên, buồn bực bước hai bước, lại nói: “Cậu đi trước đi. Dựa theo lời dặn dò của tam ca cậu, trước hết tớ phải đi mua que thử thai đã, rồi mới qua đó được. Cậu tới trước, hỏi rõ ràng tình huống, nếu tam ca của cậu thiếu đánh, cậu nói với cậu ta, bảo cậu ta rửa sạch cổ chờ tớ qua chém.”

“Ừ, không nói nữa, tớ phải đi rồi.”

“Cậu đi đi.”

Cúp điện thoại của Tiêu Tiếu, Nhạc Thiệu lại châm một điếu thuốc. Mạnh mẽ hút vào vài ngụm, anh nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ. Đến trước cửa phòng ngủ của cha mẹ, Nhạc Thiệu tạm thời không thể suy nghĩ được nhiều, vươn tay gõ cửa.

“Mẹ, người ngủ chưa?”

Nhạc phu nhân đang lim dim mở mắt ra, xốc chăn xuống giường, cũng khẽ hô: “Tới đây.” Nhạc tư lệnh nằm bên cạnh bà cũng tỉnh dậy. Bọn họ người tuổi này rồi, ngủ rất nông.

Mặc áo ngủ, Nhạc phu nhân mở ra cửa phòng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhạc Thiệu trực tiếp giơ lên di động, đưa tới trước mặt mẹ mình, hỏi: “Mẹ, người nhìn giúp con xem đây là cái gì?”

Nhạc phu nhân nghi hoặc cầm lấy di động của con trai, ánh mắt có chút hoa lên, nhìn không rõ ràng lắm. Bà nói: “Để ta đeo kính vào đã, con vào đi.”

Nhạc Thiệu theo mẹ mình đi vào trong phòng. Nhạc tư lệnh ngồi dậy, mở lên đèn bàn, thanh âm có chút khàn khàn vì vừa tỉnh dậy: “Cái chuyện gì? Muộn như vậy rồi.”

Nhạc Thiệu không có giấu diếm, giải thích: “Lão tam điên rồi, nói những lời không hiểu ra sao, còn gửi tới ảnh chụp kỳ quái.”

“Ảnh chụp gì a?” Thấy bà xã đeo vào kính viễn thị, Nhạc tư lệnh cũng từ trên tủ đầu giường cầm lấy kính viễn thị của bản thân, nghiêng người qua nhìn.

Ngồi ở đầu giường, Nhạc phu nhân cầm di động soi dưới ánh đèn bàn, vừa nhìn thấy rõ ràng bên trong ảnh chụp là cái gì, bà ngẩng đầu, giật mình nhìn Nhạc Thiệu: “Ảnh chụp này là Kính Trì gửi cho con?”

“Vâng. Mẹ, người giải thích cho con.” Nhạc Thiệu đi đến bên cạnh mẹ mình.

Nào biết, còn chưa đợi Nhạc phu nhân mở miệng giải thích, Nhạc tư lệnh rất có kinh nghiệm nói: “Sao nhiều que thử thai vậy? Đang yên đang lành, Kính Trì gửi cho con ảnh chụp này làm cái gì?”

Vừa thấy cha mình cũng nói đây là que thử thai, thái dương của Nhạc Thiệu co rút. Anh liếm liếm đôi môi đột nhiên trở nên khô khốc, hỏi: “Mẹ, người trước hết giải thích cho con, biểu hiện trên những que thử thai này là gì?”

Nhạc phu nhân nhìn bức ảnh, nghiêm túc nói: “Không có gì, chính là mang thai.” Sau đó bà ngẩng đầu, “Thiệu Thiệu, con cùng ta nói thật, Kính Trì vì sao đang êm đang đẹp lại gửi cho con ảnh chụp này? Các con có phải hay không làm lớn bụng nữ nhân nào đó?”

Nhạc Thiệu ở sau khi nghe được lời giải thích của Nhạc phu nhân, sắc mặt liền biến đổi. Anh so với mẹ mình còn nghiêm túc hơn, hỏi lại: “Mẹ, người xác định biểu hiện của thứ này chính là mang thai?”

“Vô nghĩa!” Nhạc phu nhân nóng này, “Con chính là được ta dùng thứ này kiểm tra ra!”

“Đệch!” Nhạc Thiệu thở dốc vì kinh ngạc, vươn tay đoạt lấy di động, phóng to ảnh chụp.

Nhạc phu nhân cùng Nhạc tư lệnh đồng thời chất vấn: “Bức ảnh này chẳng lẽ không nên có!”

Nhạc Thiệu nhìn qua, há hốc mồm: “Lão tam nói đây là kết quả kiểm tra ra từ dịch nước tiểu của anh trai.”

“… Cái gì?!” Tiếng kinh hô của Nhạc phu nhân cùng Nhạc tư lệnh vang vọng tận chân trời.

Thần kinh của Nhạc Thiệu run lên, thân thể cũng run lên, di động đánh rơi trên mặt đất.

“Cái đệch!” 0.5 giây sau, Nhạc Thiệu cúi người nhặt lên di động, lao ra ngoài, “Con hiện tại lập tức chạy qua đó! Cái đệch! Lão tam nếu dám cùng con nói giỡn, con nhất định làm thịt cậu ta!”

Thanh âm của Nhạc Thiệu truyền ra từ trong phòng ngủ của anh.

“Bà xã, anh đang nằm mơ đi?” Nhạc tư lệnh ngây ngốc nhìn phu nhân, hoài nghi bản thân vừa nghe nhầm. Đáng thương cho Nhạc tư lệnh, bởi vì chuyện tình của Yến Phi mà đã thất thố hai lần.

So ra Nhạc phu nhân bình tĩnh hơn rất nhiều, bà nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài: “Để em đi hỏi Thiệu Thiệu một chút. Anh mau chóng gọi điện thoại cho Kính Trì, hỏi xem tình huống thế nào!”

“A!”

Nhạc tư lệnh hoàn toàn không có biện pháp, mau chóng cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tôn Kính Trì. Kết quả, đối phương tắt máy. Ông tức giận ném điện thoại, không chút để ý hình tượng chửi tục một câu, nhanh chóng xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.