Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1912: Chương 1912: Ai có cơ hội.




Vương Tử Quân nhìn Đồ Phấn Đấu, tuy hắn tán thành biểu hiện của Đồ Phấn Đấu, thế nhưng khi nghĩ đến phương diện mình nhiều lần cho ra yêu cầu với tình hình phát triển của Linh Long nhưng không được thông qua, chính người này làm cho tình trạng của Linh Long rơi vào hoàn cảnh này, thế là càng thêm nổi giận.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cố gắng áp chế cơn giận của mình: - Bây giờ nói những lời này cũng vô dụng, ăn cơm thôi.

Ăn cơm căn bản là một chuyện cực kỳ đơn giản với nhiều người, thế nhưng bây giờ Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cảm thấy quá khó chịu, những người lãnh đạo đơn vị ăn cơm với Vương Tử Quân càng cảm thấy khó khăn không thôi.

Vương Tử Quân dẫn đầu mọi người ăn hai cái bánh bao, sau đó hắn buông đũa nói: - Tuy thế cục bây giờ đã được khống chế, thế nhưng nguy cơ chân chính vừa mới xuất hiện. Bây giờ điều chúng ta cần làm chính là không phải than thở, mà là tổng kết kinh nghiệm và bồi thường tổn thất thiệt hại.

- Bí thư Đồ, chủ tịch Miêu, hai anh là hai lãnh đạo đứng đầu thành phố Linh Long, dưới tình huống này các anh nên nhanh chóng cho ra phương án ứng phó, tôi hy vọng các anh nhanh chóng hành động.

Sau khi dùng cơm xong thì Vương Tử Quân chủ trì hội nghị cán bộ cấp cục của thành phố Linh Long. Sau khi phân tích tình thế của Linh Long lúc hiện tại, hắn nói vài lời khuyến khích cán bộ Linh Long. Hội nghị tổ chức đến một giờ sán mới xem như kết thúc.

- Chủ tịch, có điện thoại. Cổ Dương đi vào trong phòng nghỉ ngơi khẽ nói với Vương Tử Quân.

Cổ Dương trịnh trọng đi đến đưa điện thoại cho mình, rõ ràng không phải là người bình thường gọi đến. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nghe máy: - Alo, tôi là Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, tôi là anh Kim, bây giờ ngài có rảnh không? Giọng nói của Kim Chính Thiện từ bên kia truyền đến.

- Bí thư Kim, có chuyện gì anh cứ nói. Vương Tử Quân cười ha ảh rồi khẽ nói.

Giọng điệu trầm thấp của Kim Chính Thiện truyền đến: - Chủ tịch Vương, theo như những gì tôi tìm hiểu ở bệnh viện, bệnh tình của bí thư Sầm là không nhỏ. Anh ấy không phát bệnh thì không sao, nhưng một khi phát bệnh thì sau này phải liên tục điều trị, không thể tiếp tục cường độ công tác nặng nề.

Vương Tử Quân nghe rõ ý nghĩ của Kim Chính Thiện rồi thản nhiên nói: - Vậy thì quá đáng tiếc rồi.

Kim Chính Thiện bên kia có chút sững sốt, sau đó lại nói: - Đúng vậy, quá đáng tiếc.

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy thời gian của bí thư Sầm cũng không còn nhiều, ngài nên nhanh chóng có chuẩn bị. Kim Chính Thiện khẽ ho một tiếng rồi dùng giọng trầm thấp nói.

Vương Tử Quân hiểu rõ chuẩn bị cái gì, thế cục bây giờ cũng như dự đoán trước đó của hắn, nhưng Sầm Vật Cương ngã bệnh lại là điều khó tưởng.

Nhưng dù Sầm Vật Cương có ngã bệnh hay không, người này khó thể nào tiếp tục công tác ở Mật Đông. Một khi Sầm Vật Cương rời khỏi Mật Đông, sẽ có nhiều người nhìn vào vị trí bí thư còn trống.

Vương Tử Quân cảm thấy lý lịch của mình là hơi kém, hắn biết mình dài ngắn thế nào, dù sao mình mới làm chủ tịch tỉnh được hai năm, hơn nữa mình không có ưu thế về độ tuổi.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì điện thoại lại vang lên, hắn nhìn qua màn hình điện thoại rồi nghe máy: - Chào chủ tịch Hà, sao anh còn chưa đi nghỉ ngơi?

Hà Kiến Chương có thể nói là người tri kỷ nhất của Vương Tử Quân ở Mật Đông. Tuy sự việc Hà Kiến Chương lui xuống là quá hiển nhiên, thế nhưng lực ảnh hưởng của Hà Kiến Chương ở Mật Đông vẫn là rất lớn.

- Chủ tịch, tôi không ngủ được, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho Cổ Dương, biết rõ ngài còn chưa nghỉ ngơi, thế nên mới thừa dịp này gọi điện thoại cho anh.

Vương Tử Quân khẽ cười một tiếng nói: - Chủ tịch Hà, tôi phải phê bình anh, bác sĩ nói phải cho anh nghỉ ngơi thật tốt, anh thì đến bây giờ còn chưa đi ngủ, nếu anh còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ tố cáo với chị nhà anh.

- Chủ tịch, bây giờ tôi không ngủ được. Hà Kiến Chương nói đến đây thì tiếp tục: - Tôi vốn định gọi điện thoại cho ngài từ sớm, thế nhưng ngài mãi tham gia họp, bây giờ vừa đúng lúc đêm dài người tĩnh, hai người chúng ta thổ lộ tình cảm một chút không là vấn đề.

Vương Tử Quân hỏi vài câu liên quan đến bệnh tình của Hà Kiến Chương, sau đó khẽ nói ra tình huống của thành phố Linh Long. Hà Kiến Chương có vài phần hiểu rõ về thành phố Linh Long, dù sao hắn cũng là phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Sau khi nghe giới thiệu của Vương Tử Quân thì hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương, trước kia ngài luôn muốn áp chế hạng mục xây dựng ở thành phố Linh Long, khi đó tôi còn cảm thấy ngài hướng về phía bí thư Sầm, thế nhưng bây giờ xem ra khi đó tôi lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Vương Tử Quân chỉ cười cười mà không nói gì, hắn không ngờ Hà Kiến Chương lại có ý nghĩ như vậy với mình, nhưng điều này là quá bình thường. Linh Long là thành phố Sầm Vật Cương nắm công tác trọng điểm, khi đó chính mình có ý kiến không đồng tình với Sầm Vật Cương, cầm thành phố Linh Long để hả giận, trong mắt nhiều người thật sự có ý nghĩ như vậy.

- Ha ha, không chỉ mình anh nghĩ như vậy, chỉ sợ có không ít người nghĩ nghư vậy. Vương Tử Quân thở dài một hơi nói: - Khi đó tôi thật ra cũng rất băn khoăn, nếu không sẽ dùng áp lực để bí thư Sầm không thông qua hạng mục này, như vậy khó khăn sẽ giảm đi vài phần.

- Cũng là như vậy mà thôi, chủ tịch, anh cũng không phải không biết Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ là hai hạng người gì. Trong mắt những người này chỉ có chỉ thị của bí thư Sầm, dù ủy ban cải cách bên kia đã không thông qua thế nhưng bọn họ cũng đám khởi động hạng mục. Hà Kiến Chương nói đến đây thì thở dài một hơi: - Hai người bọn họ đẩy thành phố Linh Long phát triển kinh tế lên độ cao mới, cũng có thành tích lớn, nhưng phương hướng của hai người này đã sai, đây là điều khó thể thay đổi được.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, bầu không khí có chút trầm mặc.

- Chủ tịch Vương, bí thư Sầm là lãnh đạo tỉnh Mật Đông, tuy bây giờ tình huống ở thành phố Linh Long không tách khỏi anh ấy, thế nhưng công tích của bí thư Sầm ở Mật Đông là khó thể ma xát được. Hà Kiến Chương chậm rãi trầm giọng xuống, hắn mặc dù tán dương Sầm Vật Cương thế nhưng lời nói lại có ý hkhasc.

Vương Tử Quân có thể nghe hiểu được ý nghĩ của Hà Kiến Chương.

Sầm Vật Cương tuy sẽ là cánh chim gãy cánh ở sự kiện này, thế nhưng dù sao bí thư Sầm cũng công tác nhiều năm ở Mật Đông, có được sự quan tâm của thượng cấp, thế nên trong sự kiện này thượng cấp sẽ tôn trọng ý kiến của Sầm Vật Cương. Mình nếu muốn tiến lên thì khó thể vượt qua mấu chốt của Sầm Vật Cương.

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy khắp mật đông chỉ có mình anh thích hợp mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.