Biển Khóc

Chương 2: Chương 2: Cần một người hiểu




Con đường từ nhà Zin đến gian nhà bếp dài hun hút. Em phải đi qua hết dãy nhà này đến dãy nhà khác, hành lang này đến hành lang khác mới đến được nơi cần đến. Giờ này mọi người ai cũng đã ngủ hết rồi, cửa nẻo cũng đã được đóng kín nhưng Luck không ngần ngại mà đưa tay gõ cửa.

Cộc… cộc… cộc

Tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí im lặng bên trong, những tiếng xì xầm khó chịu vì bị phá giấc giữa chừng vang lên. Một cô gái trẻ có tên là Emi mở cửa bước ra, tóc tai không được gọn gàng cho lắm, với giọng ngái ngủ lẫn bực bội, cô hỏi:

- Có chuyện gì?

Luck kéo em lên trước mặt Emi, rồi thuật lại lời của Zin:

- Thiếu gia nói cô đi lấy đồ cho nó thay và sắp xếp chỗ ngủ cho nó. Từ nay nó sẽ ở chung với các cô.

Nói xong Luck bước đi không cho Emi có cơ hội hỏi hay nói thêm lời nào. Emi nhìn theo mà tức muốn hộc máu. Khi không đang ngủ ngon thì đem cái con ranh này tới, nói vài câu rồi bỏ đi. Đúng là tên kiệm lời khó ưa!

Emi nhìn em, cô bắt đầu giở chiêu “giận cá chém thớt” ra. Cô lôi cổ em vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Chát!

Một cái tát đau điếng giáng xuống gương mặt bầu bĩnh của em, làm cho em không đứng vững được nên té xuống đất. Tất cả mọi người trong phòng chứng kiến cảnh đó thì không còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa. Từ trên giường, họ cố chồm người lên để coi. Chà chà, lâu rồi mới có cảnh hay để xem.

- Con nhỏ đó tới số rồi, làm chị hai giận thì chỉ có nước chết. - Một người đang nằm trên giường quay sang nói với người bên cạnh. Trong phòng này không ai là không biết Emi là một người chanh chua, đanh đá như thế nào. Nay em đã làm cho cô giận thì dù là chuyện nhỏ đến đâu đi nữa thì trong phòng này sẽ không có ngày cho em yên thân.

- Ừ! Đúng đó! - Người kế bên gật gù.

Em ôm một bên má vừa bị Emi tát, cái tát quá mạnh khiến em không thể không khóc. Má em bắt đầu đỏ ửng lên, năm ngón tay của Emi in hằn trên đó. Em chống tay còn lại xuống đất, khó nhọc đứng lên. Nhưng em chưa kịp đứng thì Emi túm lấy tóc đã ướt đẫm nước mưa của em, cô chỉ vào mặt em rồi quát:

- Con ranh! Mày tới đây vào giờ này tính phá giấc ngủ của bọn tao à?

- Ưm…Ưm… - Em lắc đầu, hai tay cố tìm cách để gỡ tay Emi ra khỏi tóc, nhưng với sức lực của một đứa con nít như em liệu có thể làm được điều đó? Tất cả ánh mắt của hàng chục người trong phòng đều đổ dồn về phía em, nhưng không một ai có ý định giúp em cả. Ngược lại, họ cảm thấy thích thú khi em bị Emi hành hạ. Họ đều là người lớn sao lại có thể nhẫn tâm hành hạ một đứa con nít mới tám tuổi chưa hiều sự đời như em chứ?

Chát!

Lại thêm một cái tát nữa dành cho em, lại một lần nữa em quay vòng và té xuống đất. Cả phòng được dịp cười ồ lên. Emi phủi phủi tay, điều đó cho thấy cô đã hả giận nhưng ngày nào em còn ở đây thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Dù cho có giận như thế nào đi nữa thì Emi vẫn không quên lời dặn của Zin. Cô đi đến góc phòng, nơi có một cái giẻ rách mang hình dạng của một chiếc áo đang nằm đó. Cô lấy nó lên rồi đưa cho em, sau đó cô mở tủ lấy ra một cái quần thun cỡ rộng ném vào người em rồi nói:

- Đồ cho mày đó, mau đi thay đi!

Em cầm bộ đồ lên rồi bước vào nhà vệ sinh, hai cái tát của Emi lúc nãy vẫn còn làm cho em xây xẩm mặt mày. Em vào đây chưa tròn một ngày mà đã phải chịu những sự hành hạ quá mức như vậy thì trong vòng mười năm, em có thể chịu đựng được không? Liệu em sẽ bỏ cuộc hay cố gắng chịu đựng để lấy lại được sợi dây chuyền kỉ niệm? Những câu hỏi đó không một ai có thể có câu trả lời chính xác ngoài em.

Em thay bộ đồ rách rưới đã ướt đẫm nước mưa của mình ra, lau khô người rồi mặc vào bộ đồ mà Emi mới đưa. Cái áo cô đưa trông còn thảm hơn cái áo của em, nó không được lành lặn cho lắm. Nhưng không sao, dù cho cái áo nó có tàn tạ hơn đi nữa thì em cũng sẽ mặc vì em chỉ cần một bộ đồ khô để mặc cho khỏi nhiễm bệnh là được rồi. Nhưng còn cái quần, nó quá rộng so với em. Nếu em cử động mạnh là nó sẽ tuột xuống ngay. Em loay hoay tìm sợi thun rồi túm một bên quần rồi buộc chặt nó lại với nhau. Như vậy là xong, một bộ đồ “hoàn hảo” đã ngự trị trên người em.

Cạch!

- Ha ha ha! Cô bé nhọ nồi ra kìa tụi mày ơi!

Em vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì lập tức bị bọn họ trêu chọc. Nếu như là người khác thì hẳn là sẽ rất ngại khi ở trong tình cảnh hiện giờ của em. Nhưng còn em thì không, nếu như ngại thì hai năm qua em đã không đi xin ăn với bộ dạng chẳng ra hình người rồi.

Em cười trừ nhìn họ rồi đi tìm chỗ ngủ. Phải nói là bọn họ hơi bị “hố” khi không thấy em phản ứng gì khác ngoài việc cười. Họ thở dài chán nản rồi quay lại giường ngủ tiếp.

Em nhìn tới nhìn lui mà vẫn không tìm được chỗ ngủ thích hợp. Có một cái giường còn trống một chỗ, em định đến đó xin ngủ nhưng lại không dám. Em quay sang nhìn Emi vì theo như lời Zin nói thì cô sẽ là người sắp xếp chỗ ngủ cho em.

Emi hiểu điều đó, nhưng cô sẽ không cho em ngủ ở một chỗ sạch sẽ được vì nó không phù hợp với một đứa ăn mày như em.

Emi chỉ tay vào cái giường lúc nãy mà em nhìn thấy rồi nói:

- Chỗ ngủ của mày kia kìa, nhưng mà mày phải hỏi xem Lina có cho một - đứa - như - mày ngủ chung không đã. - Là cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ đó để lăng mạ em đây mà.

Cô đưa mắt nhìn Lina đang nằm trên giường, hiểu được ý trong đôi mắt của Emi thay vì cô từ chối một cách khôn khéo để không làm em đau thì cô lại dùng những lời lẽ miệt thị để nói với em:

- Khi nào trên người mày hết mùi hôi của một đứa ăn mày đi thì hãy mong ngủ chung với tao.

Em sững người, không hiểu vì sao họ lại ghét ăn mày đến thế. Làm ăn mày là sai sao?

Họ nghĩ họ ở trong một tòa nhà lớn như thế này thì có thể xem thường người khác hay sao?

Tuy em là ăn mày nhưng em chưa bao giờ làm hại ai hết, còn họ tuy sống trong cảnh giàu sang nhưng lại lấy cái giàu sang đó mà khinh thường, hành hạ người khác. Nếu như bây giờ em được một nửa giàu sang của họ thì chắc hẳn em sẽ lấy hết của cải của mình để chia cho những ai có hoàn cảnh khó khăn mà không thấy tiếc. Tấm lòng của em cũng giống như cái tên của em vậy, vừa bao la vừa rộng lớn, không gì có thể thay đổi được điều đó.

Emi mỉm cười hài lòng với cái cách trả lời của Lina. Sau đó cô quay sang em, giở giọng của một người cảm thấy nuối tiếc một điều gì đó:

- Ối trời ơi! Tiếc thật! Lina không cho cưng ngủ chung rồi, biết làm sao đây? Hay là cưng ngủ dưới đất đỡ đi ha. - Emi dừng lại, cô thấy như vậy vẫn còn nhẹ cho em quá nên cô nói thêm. - À mà không! Ngủ ở đây cũng không được, mùi hôi của cưng sẽ làm cho mọi người khó chịu mất. Hay là cưng chịu khó xuống dưới bếp ngủ đi nha!

Những lời lẽ đay nghiến của Emi thật khó nghe, cô đã dồn em vào chân tường rồi mà vẫn chưa chịu tha cho em sao?

Em nhìn Lina rồi lại nhìn Emi, hai tay nắm chặt vào vạt áo cố để không cho mình bật khóc. Nhưng tại sao lại không được? Em không thể làm chủ được nước mắt của mình, nó cứ lần lượt rơi xuống. Em cố bước thật nhanh để họ không thể nhìn thấy em khóc. Em không muốn cho họ thấy được sự yếu đuối trong em. Nhưng mà em chỉ là một đứa con nít, việc nước mắt rơi khi bị người khác hành hạ, khinh bỉ là một điều không thể tránh khỏi. Em làm sao có thể làm được điều đó trong khi hết lần này đến lần khác bọn họ đều làm tổn thương em?

Cố lau nhanh đi những giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má, em bước thật nhanh xuống nhà bếp.

Một khoảng tối bao trùm cả nhà bếp rộng lớn, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ của nhà trên rọi xuống thôi nhưng cũng đủ để cho em xác định được phương hướng và tìm chỗ ngủ.

Em đi đến chỗ mà em cho là tối nhất của nhà bếp, rồi từ từ ngồi xuống. Dựa người vào tường, hai tay em đặt chồng lên đầu gối và úp mặt vào đó.

- Hu hu hu!

Tiếng khóc nỉ non nghe thật thảm thiết. Em chẳng khác gì một con thú hoang bị nhốt trong lồng sắt mong chờ ngày được tự do vui chơi ở thế giới ngoài kia. Trông em thật tội nghiệp! Bây giờ em đang rất cần, rất cần một người bạn đồng tuổi để chia sẻ nỗi buồn cùng em. Nhưng trong phòng này toàn là người lớn, họ ghét em còn không hết thì lấy đâu ra người có thể hiểu và thông cảm cho em đây?

Em ngước gương mặt đẫm lệ của mình lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cánh cửa sổ đã bị nhòe đi bởi những giọt nước mưa bám trên mặt kính. Em cảm thấy mình cô đơn, lạc lõng, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Em lại úp mặt xuống, bóng dáng cô độc bị bao trùm bởi khoảng không gian đen tối. Em dần dần chìm sâu vào giấc ngủ và mong rằng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

Ngoài trời, mưa vẫn cứ rơi, tiếng mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn…

Liệu ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hay…?

Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Mọi vật lại trở về trạng thái ban đầu của nó.

Gió vẫn cứ thổi

Mây vẫn cứ bay

Và chim vẫn cứ hót

Mọi thứ… thật bình yên đến lạ.

Mặt trời cũng đã bắt đầu lên cao. Ánh nắng nhẹ dịu chiếu xuyên qua kẽ lá và rọi thẳng xuống nền đất ẩm thấp. Những giọt mưa đêm qua đâu đó vẫn còn đọng lại trên lá, chúng lần lượt rơi xuống rồi thấm nhanh vào đất như không muốn ở lại trần thế lâu hơn.

Một giọt

Hai giọt

Rồi ba giọt

Chúng cứ thế mà rơi xuống cho đến khi ánh nắng của mặt trời làm cho chúng bốc hơi đi hết. Những tiếng ngáp ngắn, ngáp dài của mọi người trong phòng ở gian nhà bếp vang lên. Họ vươn mình uể oải, buộc tóc lại gọn gàng rồi lần lượt thay phiên nhau đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi, họ bắt tay vào công việc làm bếp để chuẩn bị bữa sáng cho những người chủ ở cùng tầng.

Ở góc bếp, em vẫn còn ngủ say trong tư thế gục mặt xuống hai tay đang chồng lên gối. Chắc là vì đêm qua có nhiều chuyện đã xảy ra quá nên người em vẫn còn mệt. Những tiếng lục đục khó nghe của nồi, chảo, chén, dĩa trong bếp vẫn không thể làm em thức giấc cho đến khi Emi lấy chân đạp đạp vào người và kèm theo tiếng quát lớn:

- Con ranh kia! Giờ này mà còn chưa chịu dậy, bộ mày định ngủ tới tối à?

Tiếng quát lớn của Emi làm cho em giật mình. Em vội ngẩng đầu lên, lấy hai tay dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn. Hình ảnh đầu tiên mà mắt em nhận được là Emi đang đứng chống nạnh, gương mặt đằng đằng sát khí như muốn giết người tới nơi. Em lật đật ngồi dậy, mắt không dám nhìn thẳng vào gương mặt đang giận dữ ấy. Mà không chỉ có Emi, tất cả mọi người trong bếp đều đang nhìn em với cặp mắt nảy lửa. Em cúi mặt xuống rồi lách người qua Emi để đi vào nhà vệ sinh.

Em hứng từng đợt nước lạnh đưa lên mặt, vuốt lên vuốt xuống để cho cơn buồn ngủ qua đi. Cảm giác thật dễ chịu!

Tắt vòi nước, em kéo vạt áo của mình lên để lau mặt. Sau khi thấy mình đã tỉnh ngủ hẳn, em mới từng bước rời khỏi nhà vệ sinh.

Cạch!

Em vừa bước ra thì thấy Emi đã đứng trước cửa từ lúc nào. Trên tay cô đang cầm cây lau nhà và xô nước lạnh. Đặt xô nước xuống, cô đưa cây lau nhà cho em rồi ra lệnh:

- Lên nhà trên dọn dẹp phòng cho bọn tao! Mày nhớ là phải làm cho sạch đó, mày mà làm không xong thì đừng hòng mà ăn cơm. Nghe rõ chưa?

Em gật đầu rồi xách xô nước và cây lau nhà đi.

Nhưng vì xô nước quá nặng nên em cầm không nổi. Đi được vài bước thì em lại đặt xô nước xuống, thở hổn hển như chạy maratông mười nghìn mét. Phải chật vật lắm em mới “rinh” được xô nước lên nhà trên.

Em dựng cây lau nhà vào tường rồi trèo lên giường bắt đầu với công việc dọn dẹp. Đầu tiên là xếp mền gối lại cho ngay ngắn, sau đó phải quét nhà cho sạch sẽ rồi mới đến lau nhà.

Em nhúng cây lau nhà vào trong xô nước, vắt cho hơi khô rồi mới bắt đầu lau. Những công việc này đối với em không có gì là khó vì lúc trước em vẫn thường hay giúp mẹ làm việc nhà mà.

Em lau tới, lau lui, lau qua, lau lại, lau cho đến khi không còn một chỗ dơ nào nữa thì em mới dám ngưng.

Đứng chống cây lau nhà xuống đất, em nhìn lại thành quả mà mình vừa làm xong. Sàn nhà sạch bong, đồ đạc thì gọn gàng, ngăn nắp đâu vào đó. Nói chung là tất cả mọi thứ đều ổn.

Em mỉm cười hài lòng rồi xách xô nước đi đổ, nhưng em vừa quay đi thì đụng phải Emi làm cho xô nước dơ mém xíu nữa là đổ đầy sàn. Emi vội đẩy người em ra, lấy tay phủi phủi người mình. Cô nhăn mặt, hỏi:

- Mày lau dọn sạch chưa đấy?

Em cố định thần sau cú va chạm lúc nãy rồi nhẹ gật đầu. Emi không tin, cô vội bước lên trên để xem thử.

Nhìn một lượt khắp phòng, Emi cũng phải công nhận là em làm rất tốt nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều ấy ra miệng. Quay sang em, cô gắt:

- Lau như thế này mà mày bảo là sạch à? Đi lấy nước lau lại, mau!

Lời nói của cô vừa dứt thì em chồm người lên phía trước để xem. Em nhíu mày khó hiểu : Sạch lắm rồi mà! Sao còn phải lau lại?

- Mày không nghe tao nói gì hả con kia? Mày định cãi lời tao đấy à?

Em cứ ngây người ra đó cho đến khi Emi quát lên thì em mới gật gật xách xô đi.

Thế là em lại phải lau thêm một lần nữa mặc dù chẳng còn gì để lau. Em thật ngây thơ khi không biết rằng Emi đang cố tình hành hạ em. Em chỉ nghĩ là chắc mình chưa lau sạch theo như lời cô nói thôi chứ không nghĩ gì khác. Mà thôi kệ! Cứ coi như là em đang tập thể dục buổi sáng đi.

Khi em làm xong hết mọi chuyện cũng là lúc mọi người đang ăn cơm. Em e dè không biết nên ngồi đâu bây giờ thì Emi đưa tô cơm cho em, rồi bảo:

- Mày bưng ra góc kia ngồi ăn đi! Ở đây không có chỗ cho mày đâu.

Cách con người đối xử với con người là như thế sao?

Em nhìn bọn họ đang quay quần trước một bữa ăn thịnh soạn rồi lại nhìn vào tô cơm mình đang cầm - chỉ là một tô cơm trắng không có lấy một miếng rau, miếng thịt. Nhưng em lại không nói hay phàn nàn gì vì em biết biết thân phận của mình là gì mà.

Em cầm tô cơm rồi ra góc mà Emi chỉ từ từ ngồi xuống ăn. Múc từng muỗng cơm đưa lên miệng, cảm giác khô khan làm em nuốt không trôi nhưng em vẫn cứ ăn. Chẳng phải lúc trước khi còn là ăn mày em cũng thường ăn như vậy sao?

Sea à! Mày ăn là để sống chứ không phải sống để ăn. Dù có nuốt không trôi thì mày vẫn phải ăn. Từ đây cho đến ngày đó còn dài lắm, nếu mày không ăn thì sẽ không có sức đâu mà làm việc.

Em vừa ăn vừa tự nhủ với bản thân mình như thế. Không bao lâu thì tô cơm em ăn đã hết sạch, nhưng mà… mắc nghẹn quá!

Em vội đặt tô cơm xuống rồi chạy đi lấy nước uống.

Vừa lúc đó thì Luck bước vào. Y không thèm để ý đến bọn người đang ăn cơm mà dõi mắt như đang tìm kiếm một người nào đó. Hành động khinh người của y khiến Emi ghét vô cùng. Cô đặt chén cơm xuống, đứng dậy hỏi với thái độ khinh khỉnh:

- Tìm ai?

- Sand! - Y trả lời cộc lốc.

- Sand? - Emi nhíu mày lặp lại, trong phòng này làm gì có người nào có cái tên khác người như vậy. Suy nghĩ một lúc rồi đôi lông mày cô chợt giãn ra khi nhìn thấy em đang uống nước. Ngoài em ra thì còn ai “xứng đáng” với cái tên ấy chứ. Cô nhìn Luck rồi chỉ tay vào em - Nó kia kìa.

Luck nhìn theo hướng tay mà Emi chỉ. Y khá là ngạc nhiên với bộ đồ mà em đang mặc nhưng y lại không nói gì. Y nhếch môi nhìn Emi rồi đi đến chỗ em, buông câu ngắn gọn:

- Thiếu gia cần gặp ngươi.

Em như chôn chân tại chỗ khi nghe thấy hai chữ “thiếu gia” được phát ra từ miệng của Luck. Mới sáng sớm mà hắn đã muốn gặp em rồi ư? Tuy hắn muốn gặp em nhưng em lại không muốn gặp hắn vì lý do đơn giản chỉ có một: Em sợ hắn. Khi ở gần hắn, em cảm thấy mình như đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết vậy. Hôm qua hắn bắt em đứng ngoài mưa gần một tiếng đồng hồ mới chịu tha, còn hôm nay hắn định bắt em làm gì đây?

Em nhìn Luck, ánh nhìn cầu khẩn trông đến tội. Em thực sự không muốn đi chút nào, nhưng nếu em không đi thì đồng nghĩa với việc em cãi lời hắn và khi hắn nổi giận thì ai biết được mọi chuyện sẽ ra sao?

Em cất chai nước vào tủ rồi quyết định đi theo Luck. Đi ngang qua người Emi, y không cảm ơn cô lấy một tiếng mà còn nhếch môi cười đểu như muốn khiêu chiến. Emi tức lắm nhưng cô lại không làm gì được y, chỉ biết đứng đó mà luôn miệng rủa y là tên chết bầm, đáng ghét cho đến khi y và em rời khỏi gian nhà bếp thì mới thôi.



Từng bước từng bước theo sau Luck mà lòng em cứ thấp thỏm không yên. Em mong sao thời gian cứ kéo dài mãi để em không phải chạm mặt hắn ngay lúc này. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, không thể miễn cưỡng được đâu.

Đứng trước cửa nhà hắn, trong khi em vẫn còn chưa hết sợ thì Luck đã đưa tay gõ cửa.

Cộc… cộc… cộc

- Vào đi! - Bên trong là tiếng nói lạnh tanh của hắn vọng ra.

Được lệnh, Luck đẩy cửa bước vào.

Hắn đang ngồi trên ghế sofa, vắt chân chữ ngũ. Mắt hắn nhìn chăm chăm vào tờ giấy A4 đang cầm trên tay mà không thèm liếc nhìn em lấy một cái. Đến khi em và Luck lại gần thì hắn mới đưa mắt lên nhìn, nhưng không phải nhìn em mà là nhìn Luck. Vẫn giữ tờ giấy trên tay, hắn ra lệnh:

- Ngươi chuẩn bị đi!

Câu nói của hắn vừa được buông ra thì Luck gật đầu rồi đi ra ngoài. Một lúc sau, y trở vào với cây roi đang cầm trên tay. Trong khi em còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì hắn lên tiếng giải đáp thắc mắc cho em:

- Tao có một trò chơi đặc biệt muốn dành riêng cho mày. Trò này tuy nhẹ nhàng nhưng nếu mày không cẩn thận thì cũng rất là đau đấy.

Nói rồi hắn đưa tờ giấy A4 đang cầm trên tay và cây bút màu sáp ở trên bàn cho em, mắt hắn chạm ngay vào bộ đồ mà em đang mặc. Cũng như Luck hắn cũng im lặng không nói gì, đơn giản vì hắn nghĩ ăn mặc như vậy mới đúng nghĩa của một đứa ăn mày.

Em đưa tay nhận lấy tờ giấy và cây bút màu từ tay hắn, miệng run run không nói thành lời. Mắt em nhìn vào những vòng tròn méo mó được vẽ trên giấy mà vẫn không hiểu ý hắn muốn nói gì nhưng em lại e dè không dám hỏi. Hắn đoán biết được điều đó nên nhếch môi, giải thích:

- Luật chơi như thế này, mày hãy dùng cây bút màu đó tô vào những vòng tròn trên giấy. Nếu như mày sơ suất để nó lem ra ngoài thì Luck sẽ dùng cây roi đó quất vào người mày một cái. Cuộc chơi sẽ chấm dứt nếu như mày hoàn thành xong 25 vòng tròn trên đó. - Hắn ngưng lại, nhìn vẻ mặt đang thất thần của em rồi tiếp - Bây giờ thì mày đã hiểu luật chơi rồi chứ?

Em như muốn khuỵu xuống ngay khi hắn vừa dứt lời. Tại sao hắn lại có thể nghĩ ra một trò độc như thế để hành hạ em chứ? Hắn thật chẳng khác gì một con ác quỷ đội lốt người, một con cáo già đội lốt nai tơ, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để em hiểu hết con người hắn đâu. Chuyện… vẫn còn dài mà.

Em nắm chặt tời giấy trong tay rồi gật nhẹ đầu. Em biết mình không thể làm trái ý hắn nên cách tốt nhất là đành làm theo.

Nhưng điều đáng nói ở đây là hắn tàn nhẫn đến độ không cho em lấy một cái bàn để kê, hắn buộc em phải ngồi đất. Em cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc phải cắn răng chịu đựng và làm theo yêu cầu của hắn.

Đặt tờ giấy xuống đất, em từ từ ngồi xuống một cách khó nhọc. Trước mặt em là hắn đang ngồi với dáng điệu kênh kiệu hết sức, ánh nhìn chứa đầy sự thích thú nhìn em. Còn sau lưng em là Luck đang đứng phe phẩy cây roi trên tay như thể y có thể đánh em bất cứ lúc nào ngay khi em làm sai.

Em nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh lại tinh thần đang bị hai con người kia làm cho kinh sợ. Cây bút màu trên tay em từ từ hạ xuống và chạm ngay vào vòng tròn đầu tiên. Tay em hơi run khiến cây bút đang cầm cũng run theo. Em cố gắng tô thật chậm, thật chậm để màu không bị lem ra ngoài.

Không gian phút chốc bỗng trở nên yên lặng.

Tích tắc… Tích tắc…

Tiếng đồng hồ treo tường kêu lên từng hồi như muốn phá tan đi cái không khí ngột ngạt, sặc mùi nguy hiểm này.

Một phút, hai phút trôi qua một cách nặng nề.

Phù, cuối cùng thì em cũng đã hoàn thành xong vòng tròn đầu tiên trong sự lo lắng và sợ hãi tột cùng của em. Hắn ngồi xem nãy giờ nên cũng khá là ngạc nhiên vì vòng tròn đó không dễ gì mà tô được. Hắn đã cố tình vẽ thật xấu để em lệch tay nhưng có lẽ hắn đã lầm, bằng chứng là em đã làm được đó thôi.

Em thở phào nhẹ nhõm, thật là may mắn cho em khi đã qua được vòng tròn đầu tiên. Em nhẹ lau mồ hôi trên trán rồi bắt đầu tô tiếp vòng tròn thứ hai. Vòng tròn này còn khó hơn vòng tròn trước, vì nó nhỏ và ngoằn ngoèo hơn nhiều. Liệu lần này em có may mắn như lần trước không?

Em sẽ ra khỏi nhà hắn với thân thể lành lặn hay với những vết thương rát buốt do cây roi trên tay Luck gây ra?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.