Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 19: Chương 19: Dương liễu xanh xanh nỗi sầu trôi theo nước -Khói tỏa mịt mùng mạo hiểm về kinh sư




Đàm Đài Kính Minh cứ đứng lặng lẽ trong đêm, đến khi ngẩng đầu lên thì chẳng thấy Trương Đan Phong đâu nữa. Nàng nhủ thầm: “Chắc là y không thấy mình nên đã trở về ngủ”.

Nàng bước qua hòn giả sơn, chẳng thấy một bóng người, xuất hiện trước mặt, chính là Vân Lối.

Đàm Đài Kính Minh hỏi: “Đêm tối thế này mà Vân cô nương vẫn chưa ngủ sao?”

Vân Lối nhìn thấy nàng thì khựng người lại đáp ấp úng: “Lúc nãy tôi chờ đại ca ngủ nên mới đi ra đây”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Thương thế của lệnh huynh thế nào rồi?”

Vân Lối nói: “Đa tạ tỷ tỷ, nhờ tỷ tỷ mà người đã đỡ được bảy tám phần, xem ra ngày mai có thể ngồi dậy”.

Thế rồi nàng mới nghĩ: “Lúc nãy nàng ta rất lạnh lùng, tại sao đột nhiên thân mật với mình đến thế?”

Đàm Đài Kính Minh mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay Vân Lối, ghé sát tai nàng nói: “Cô nương không cần phải đa tạ tôi, phải nên đa tạ Trương Đan Phong mới phải”.

Vân Lối ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”

Đàm Đài Kính Minh nói: “Chính y đã trao thuốc cho tôi, lại còn chỉ tôi cách chữa trị”.

Vân Lối kêu à một tiếng, nhất thời nghẹn lời. Chỉ nghe Đàm Đài Kính Minh tiếp tục nói: “Y thấy hôm qua Vân đại ca buộc cô nương lấy ra bức huyết thư bằng da dê, không muốn các người biết y đã tặng thuốc cho nên mới nhờ đến tôi”.

Vân Lối nghĩ thầm: “Té ra hôm qua hai người họ nói về chuyện này, thế mà mình đã hiểu nhầm”.

Nàng chợt nghĩ đến tấm lòng của Trương Đan Phong, buột miệng nói: “Ôi, y cần gì phải làm thế!”

Đàm Đài Kính Minh lại mỉm cười, nói: “Nếu tôi thật sự thích một người tôi cũng sẽ làm thế. Chỉ cần người đó hạnh phúc, bao nhiêu nỗi đắng cay nào có đáng là chi”.

Vân Lối lại ngẩn người ra, thầm nhủ: “Nàng ta vừa mới quen biết mình làm sao lại nói đùa như thế?” Nhưng Vân Lối lại cảm thấy lời nàng rất thành thật, cứ nhìn vào mắt thì chợt thấy trong nụ cười của nàng thoáng nét buồn, Vân Lối lại chột dạ.

Đàm Đài Kính Minh rất thông minh, nhìn Vân Lối như thế thì biết nàng ta đã không còn nghi ngờ mình nữa, thế rồi mới nghiến răng, cố nén cơn sóng lòng, cười rằng: “Ca ca của cô nương cũng là một hảo hán tử, nhưng đáng tiếc quá cứng cổi”.

Vân Lối nghe nàng ta khen anh trai của mình thì cảm thấy bất ngờ, thế rồi mỉm cười. Đàm Đài Kính Minh chợt hỏi: “Cô nương chỉ có một người anh này thôi hay sao?”

Vân Lối nói: “Đúng thế, tôi chỉ có một người anh này”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Trong nhà còn có ai nữa không?”

Vân Lối nói: “Còn có mẹ hiện giờ đang ở Mông Cổ, nhưng không rõ tung tích, sao này tôi còn phải tìm người”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Ngoài mẹ còn có người nào khác hay không?”

Vân Lối nói: “Không còn, anh trai của tôi vẫn chưa thành thân”.

Đàm Đài Kính Minh nói: “Ồ, y vẫn chưa thành thân”.

Vân Lối nghe nàng hỏi như thế thì đã biết ý nàng, trong lòng mừng rỡ, nghĩ anh trai của mình cũng có ý với nàng, còn mình thì tưởng rằng nàng thích Trương Đan Phong, nào ngờ nàng cũng có ý với Vân Trọng, suýt nữa buột miệng nói: “Nếu cô nương chịu làm đại tẩu của tôi thì tốt còn gì bằng?”

Chỉ là Vân Lối tính tình nghiêm nghị, không thích nói đùa với người mới quen biết. Nhưng chỉ tỏ vẻ mừng rỡ, gật đầu cười nói: “Đúng thế, tôi vẫn chưa có đại tẩu”.

Vân Lối nào ngờ Đàm Đài Kính Minh cố nén nỗi đau, có ý giải mối nghi ngờ của Vân Lối đối với nàng.

Hai thiếu nữ ngồi sát bên nhau, dưới ánh trăng, mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Đôi mắt nhìn qua phía bên kia hồ, trên cửa sổ vẫn còn hiện bóng người, Đàm Đài Kính Minh cười nói: “Trương Đan Phong vẫn chưa ngủ, y đang chờ cô nương đấy!”

Vân Lối kêu suỵt một tiếng, mặt lập tức nóng ran, khi nàng bước ra đây tản bộ, lòng đang ngổn ngang trăm mối, muốn né tránh Trương Đan Phong, nhưng lại vừa muốn gặp Trương Đan Phong, cho nên bất giác đi về phía phòng. Trương Đan Phong, thế là bí mật ấy đã bị Đàm Đài Kính Minh chỉ ra, thẹn thùng đến đỏ ửng cả mặt. Đàm Đài Kính Minh cười khanh khách, chạy vòng qua hòn giả sơn, ẩn mình trong đám cây cối, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Đan Phong mở cửa sổ thò đầu ra, thì thầm kêu: “Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ!”

Vân Lối không trả lời, tựa như rất hoang mang, nhưng cuối cùng cũng lầm lũi đi về phía phòng Trương Đan Phong. Đàm Đài Kính Minh vừa vui vừa buồn, lòng chợt đau nhói, nước mắt cứ tuôn trào.

VânTrọng suốt đêm không ngủ, đến khi tỉnh dậy thì mặt trời đã quá ba cây sào. Vân Trọng thử xoay trở cánh tay thì đã thấy khỏe hẳn, chỉ người là yếu ớt. Vân Trọng cố uống hớp nước rồi thay đồ bước ra khỏi phòng. Động Đình sơn trang được xây dựng rất thanh nhã, trong các nơi đều là hoa thơm cỏ lạ, hồ nước cá lội tung tăng tựa như trong bức tranh, Vân Lối chậm rãi bước ra, chợt nghe sau hòn giả sơn có người tranh cãi.

Một người nói: “Mấy đời nhà chúng tôi đã canh giữ bảo tàng này cho lão chúa công, nhưng hôm nay lại tặng cho kẻ thù của ông ta, chúa công nếu có linh thiêng cũng không nhắm mắt được!”

Một giọng già nua lại nói: “Thiếu chủ nói cũng phải, ngày xưa hai nhà tranh đoạt thiên hạ, nay dị tộc xâm lăng, chi bằng cứ đồng tâm hiệp lực cùng chống kẻ ngoại địch thì hơn”.

Một người lại nói: “Tôi không tin Thiên tử họ Chu thật lòng muốn chống ngoại địch”.

Giọng già nua lúc nãy lại nói: “Thời thế đã thế, y không chống cũng không được. Huống chi còn có những đại thần một lòng vì nước như bọn Vu Khiêm, ta đã quyết định tuân theo lời thiếu chủ, các người đừng nhiều lời!”

Vân Trọng nhận ra, những nói lúc nãy chính là Động Đình trang chủ. Tranh luận một hồi, những người kia cũng đồng ý.

Vân Trọng giật mình, nghĩ bụng: “Hoàng thượng tưởng rằng Trương Đan Phong lấy bảo tàng và địa đồ là có ý muốn tạo phản, té ra y thật lòng hiến cho Hoàng thượng!”

Rồi trong lòng xốn xang máu nóng dâng trào, chợt nghe có người cười rằng: “Ồ, Trạng nguyên đại nhân, đại nhân cũng đến rồi ư?”

Vân Trọng nhìn lên thấy hai người bước tới, đó chính là hai mẹ con đã gặp ở trà đình ngày hôm trước, Vân Trọng biết thân phận của họ, kêu một tiếng bá mẫu. Đàm Đài đại nương nói: “Sao, khỏe rồi ư, coi như ngài may mắn!”

Tiểu cô nương Đàm Đài Ngọc Minh thì cười hì hì nói: “Con nghe tỷ tỷ bảo, đêm qua y còn tỏ ra cứng rắn lắm”.

Vân Trọng đỏ mặt Đàm Đài Ngọc Minh chợt cười lạnh, lấy ra một tấm khăn lụa, trên có thêu mười đóa hoa hồng lớn. Vân Trọng giật mình, Đàm Đài đại nương cười: “Minh nhi không được hù dọa khách”.

Đàm Đài Ngọc Minh cười khanh khách, chỉ vào bảy đóa hoa hồng có vòng tròn đỏ ở bên ngoài nói: “Chúng tôi đã giết bảy tên khốn kiếp muốn hại Đan Phong đại ca, hì hì, còn ba đóa hoa này thì Đan Phong đại ca không cho chúng tôi động tới!”

Vân Trọng biết ba đóa hoa này chính là đại diện cho mình Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm, trong lòng hơi giận. Đàm Đài đại nương lại cười: “Trong trà đình tôi đã biết Vân công tử là người tốt, Minh nhi, đừng bày trò nữa!”

Té ra cả nhà Đàm Đài có trách nhiệm canh giữ bảo tàng, cho nên Động Đình trang chủ Đàm Đài Trọng Nguyên thì giữ ở núi Tây Động Đình, Đàm Đài đại nương cùng con gái út mở quán trà ở bên ngoài làm tai mắt. Trước khi đến Động Đình sơn trang, cả Trương Đan Phong cũng không biết họ là vợ con của Động Đình trang chủ.

Đàm Đài đại nương nói: “Vân công tử, tôi sẽ cho người xem một vật này”.

Vân Trọng theo nàng bước ra khỏi hành lang vòng qua hòn giả sơn, chỉ thấy trên bãi cỏ trước mặt có một đống kim ngân châu báu, Động Đình trang chủ và mấy nông phu đều ngồi ở đấy. Động Đình trang chủ nói: “Ồ, Vân đại nhân đến rất đúng lúc!”

Rồi sai trang đinh: “Mời Trương công tử đến đây!”

Động Đình trang chủ vốn gọi Trương Đan Phong là “Thiếu chủ”, Trương Đan Phong không chịu cho nên mới gọi là công tử.

Một lát sau chỉ thấy Trương Đan Phong và Vân Lối bước ra, Vân Lối vừa thấy ca ca thì lập tức đi chậm lại phía sau lưng Trương Đan Phong. Vân Trọng thầm thở dài, sắc mặt rất khó coi nhưng không tức giận như đêm hôm qua nữa.

Trương Đan Phong nói: “Thương thế của Vân huynh thế nào rồi?”

Vân Trọng vốn không muốn nói, nhưng vẫn lạnh lùng gật đầu, nói: “Không cần lo, ta vẫn còn sống được!”

Trương Đan Phong mỉm cười nói: “Tốt lắm!” Thật ra chàng đã biết Vân Trọng chắc chắn sẽ khỏe lại, Động Đình trang chủ nói: “Mấy đời nhà tôi đã canh bảo tàng này, giờ đây đã coi như trút được gánh nặng ngàn cân. Vân đại nhân hãy nghỉ ngơi thêm vài ngày, rồi hãy mang số châu báu này về kinh trao cho Hoàng đế của các ngài”.

Trương Đan Phong nói: “Hôm qua Hồng Phát Yêu Long đã nói thật, quân Ngõa Thích quả nhiên đã đánh vào Nhạn Môn quan, hai nước bắt đầu khai chiến!”

Vân Trọng nổi giận, vỗ một chưởng vào hòn giả sơn rồi nói: “Ta không quét sạch quân Ngõa Thích thề không làm người. Được, ta sẽ lập tức áp tải châu báu về kinh!” Rồi chàng lảo đảo phun ra một ngụm máu. Vân Lối cả kinh vội vàng chạy đến đỡ chàng, Trương Đan Phong bắt mạch cho chàng rồi nói: “Không nên xúc động, Vân huynh, hai ngày sau huynh có thể hoàn toàn hồi phục. Số châu báu này rất quan trọng, đến lúc đó nhờ Trang chủ sai người giúp đỡ, nếu không trên đường lại bị cướp?”

Động Đình trang chủ nói: “Còn công tử thì sao?”

Trương Đan Phong nói: “Tôi còn một thứ quý hơn số châu báu này!”

Động Đình trang chủ hỏi: “Ồ, có phải là bức địa đồ không?”

Trương Đan Phong nói: “Đúng thế, lúc này địch mạnh ta yếu, có bức địa đồ này chúng ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, còn hơn cả có thêm mười vạn hùng binh!”

Động Đình trang chủ lắc đầu, lộ vẻ lo lắng.

Trương Đan Phong nói: “Sao thế?”

Động Đình trang chủ nói: “Trương công tử, ngài tuy trí dũng song toàn, nhưng chỉ có một mình thì tôi cũng không yên tâm, bức địa đồ này liên quan đến số phận Trung Hoa, gian thần Vương Chấn cũng đã nghe tiếng, ngày trước đã sai bọn người Hồng Phát Yêu Long đến đây, tuy bọn chúng đã thất bại, nhưng sau này có kẻ khác đến. Đường xa vạn dặm một mình ngài đi đường nếu có xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không biết”.

Trương Đan Phong buồn bã không nói. Động Đình trang chủ lại bảo: “Tôi vốn sẽ sai người đi cùng ngài nhưng người ở đây đều kém hơn công tử, lỡ nếu như gặp phải cường địch, chỉ e không giúp được công tử”.

Trương Đan Phong nói: “Lần này tôi đi, tuy có mạo hiểm, nhưng có thể giấu bức địa đồ này. Giúp người để vận chuyển châu báu, không cần phải lo cho tôi”.

Vân Trọng nghe bọn họ tranh cãi mãi, chợt ngẩng đầu lớn giọng nói: “Vân muội, muội hãy đi cùng y!”

Chàng vừa nói ra thì mọi người đều ngạc nhiên, Vân Lối vừa lo, vừa mừng, tim cứ đập thình thịch. Vân Trọng nói: “Tôi biết hai người song kiếm hợp bích thì có thể ứng phó với mọi kẻ địch, muội đi cho sớm cứ yên tâm”.

Trương Đan Phong thở dài chàng nói: “Đa tạ Vân huynh”.

Vân Trọng hừ một tiếng: “Đa tạ cái gì! Ta chẳng phải lo cho ngươi”.

Trương Đan Phong nói: “Tôi biết huynh vì tấm địa đồ ấy, tôi chỉ kính trọng huynh vì tấm lòng của huynh đối với giang sơn Đại Minh!”

Vân Trọng nói: “Được, nếu ngươi chịu vì giang sơn Đại Mnh, vậy ta trả lại một lễ”. Thế rồi mới vái dài lại Trương Đan Phong, Vân Lối bất giác nở nụ cười. Vân Trọng nói: “Lối muội, muội đến đây”.

Rồi hai người dắt tay nhau đến chỗ khuất, Vân Trọng nhẹ nhàng vuốt mái tóc Vân Lối, trong mắt đầy vẻ thương yêu, chàng dịu dàng hỏi: “Muội muội, muội có trách ta không?”

Vân Lối nói: “Ca ca, muội vui lắm!”

Vân Trọng nói: “Từ khi chúng ta thất lạc nhau, lúc nào ta cũng nhớ đến muội, có lúc còn nằm mơ gặp muội, trong mơ muội chỉ là cô bé ba tuổi, cùng mẹ chăn cừu trên thảo nguyên”.

Vân Lối buồn vui lẫn lộn, ứa nước mắt mà nói: “Ca ca, muội biết huynh thương muội!”

Vân Lối chợt thở dài: “Sau đó, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau tại Thanh Long hiệp, lúc đó muội lại cải nam trang giúp cho kẻ thù, ta nghĩ trong bụng, không biết đã gặp gã này ở đâu rồi, thật giống người thân của mình, cho nên lúc đó ta không thể nào ra tay”.

Vân Lối nói: “Huynh muội chúng ta tâm ý tương thông, lúc đó muội cũng nghĩ như thế”.

Vân Trọng chợt nói: “Hôm qua ta biết muội quả nhiên là em gái của mình, ta vừa vui mừng ta vừa đau lòng. Còn muội thì lại thân mật với y”.

Vân Lối giật mình, nàng cuối đầu mà nước mắt rơi lã chã. Vân Trọng: “Muội muội, kiếm pháp của muội đủ đi lại trên giang hồ, nhưng đáng tiếc quá yếu mềm. Muội muội, muội là con gái nhà họ Vân, muội phải hứa với ta một chuyện”.

Vân Lối tái mặt, hạ giọng nói: “Ca ca cứ nói”.

Vân Trọng nói: “Ta có thể không trả thù Trương Đan Phong, nhưng dù thế nào, cha y cũng là kẻ thù đã hành hạ gia gia của chúng ta, suốt đời này muội cũng không được kết thành phu thê với y. Muội cùng y hộ tống địa đồ cũng là vì giang sơn Đại Minh, trên đường đi muội không được động lòng trước lời ngon tiếng ngọt của y. Nếu muội thật sự thích y, vậy thì tình huynh muội ta cứ chặt đứt làm đôi!Vân Lối, huynh không cho phép muội kết thành phu phụ, muội có chấp nhận hay không, chỉ cần muội nói một câu!”

Trong khoảnh khắc ấy, lòng Vân Lối đau đớn tột cùng, nếu ca ca cứ mắng nàng như hôm qua, có lẽ nàng sẽ im lặng chịu đựng. Thế nhưng lúc này, ca ca lại nhìn nàng với ánh mắt van xin, trong lúc kích động, Vân Lối cố nén nỗi đau đớn trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vân Trọng, thì thầm đáp: “Ca ca muội hứa với huynh!”

Ăn điểm tâm xong Trương Đan Phong cùng Vân Lối từ biệt mọi người, cha con nhà Đàm Đài đưa họ đến bờ hồ. Dưới bóng liễu ven hồ đã có sẵn một chiếc thuyền. Trong thuyền có bày thức ăn và rượu ngon, đó chính là tâm ý của Động Đình trang chủ. Đàm Đài Kính Minh đưa họ lên thuyền, lòng thầm nhủ: “Muôn ngàn tơ liễu mà không cột nổi chiếc thuyền”.

Vân Lối nói: “Kính Minh tỷ tỷ, làm phiền tỷ hãy chăm sóc cho ca ca của tôi, ngày sau chúng ta sẽ gặp lại ở Kinh Đô”.

Đàm Đài Kính Minh cũng cười rằng: “Làm phiền Vân Lối cô nương hãy chăm sóc cho Thiếu chủ chúng tôi”.

Động Đình trang chủ tiếp lời: “Chúc hai người lên đường bình an, mang bức địa đồ đến kinh thành, không phụ tâm ý mấy đời nhà chúng tôi”.

Vân Lối đỏ mặt, nhưng thấy Động Đình trang chủ nói trang trọng như thế, chỉ đành đáp tạ. Trương Đan Phong trải qua nhiều sóng gió, nay lại có thể đi cùng Vân Lối trong lòng sung sướng vô cùng.

Rồi chàng chèo thuyền ra xa, đến khi ngẩng đầu nhìn lên, thì chỉ thấy Đàm Đài Kính Minh vẫn còn đứng đấy nhìn theo mình.

Tuy Vân Lối cũng rất vui mừng, nhưng trong niềm vui của nàng vẫn vương vấn nỗi u sầu. Nỗi ám ảnh bức huyết thư đã nhạt phai, nhưng nỗi ám ảnh về lời hứa lúc nãy lại dấy lên trong lòng. Trương Đan Phong thấy Vân Lối âu sầu, cười rằng: “Tiểu huynh đệ, sao đệ chẳng cười!”

Vân Lối nhẹ vâng vê tà áo: “Có gì đáng cười?”

Trương Đan Phong nói: “Chúng ta có thể đi cùng nhau, chẳng phải vui hay sao?”

Vân Lối nói: “E rằng quãng đường này quá ngắn!”

Trương Đan Phong sửng người rồi hiểu ngay ý nàng, thế rồi nghĩ bụng: “Đúng thế, đường đời xa xôi đến thế, nhưng chúng ta chỉ đi cùng nhau một đoạn”. Thế rồi chàng mới nói: “Đệ không cần nói ta cũng đoán được ca ca của đệ nói gì, nhưng không cần lo lắng, ca ca của đệ đã hứa cho chúng ta đi cùng một đoạn, có lẽ sau này cũng sẽ cho chúng ta đi với nhau trên quãng đường dài hơn”.

Vân Lối nghe thế thì chợt nghĩ: “Chỉ mới một đêm mà ca ca quả nhiên đã đổi khác. Nếu trước đây, y nào chịu cho mình đi cùng Đan Phong? Y trước đây rất cố chấp, cứ đòi trả thù Trương Đan Phong, nhưng giờ đây hình như thù hận đã giảm đi không ít. Ôi, Đan Phong nói rất có lý, trên đời này thường có những điều mãi mãi không thể thay đổi được”. Thế rồi nàng chợt suy nghĩ: “Sáng hôm nay ca ca nói câu nào cũng là chân tình, chỉ e y không chịu nhượng bộ nữa”.

Lòng lại cứ rầu rĩ mãi không thôi, nhưng nàng cũng nghĩ lại, mình chưa bao giờ tính đến chuyện hôn nhân, chỉ cần hai người thường gặp mặt nhau, không coi nhau là kẻ thù thì nàng cảm thấy mãn nguyện.

Trương Đan Phong cứ mỉm cười nhìn nàng, chàng đã biết nàng đang nghĩ gì, cho nên không gọi nàng nữa, cứ để mặc cho nàng trầm tư.

Đến lúc trời chạng vạng, thì đã ra khỏi Thái Hồ, cả hai nghĩ lại ở Tô Châu một đêm. Trương Đan Phong khi lên núi Động Đình, đã gởi con Chiếu dạ sư tử mã cho một người chăm sóc. Lần này chàng trở về lấy ngựa, sáng hôm sao chàng cùng Vân Lối tiến lên phía Bắc, trên đường chỉ thấy xe ngựa chở lương đi không ngớt, rõ ràng việc quân đã rất nguy cấp. Hai người tiến vào Hà Bắc thì tình thế càng căng thẳng hơn, người lên phía Bắc rất ít, còn dân tránh nạn xuống phía Nam thì lại càng lúc càng nhiều, đi được hai ngày thì chỉ có hai người Trương,Vân tiếp tục đi lên phía Bắc, trên đường toàn gặp những người chạy nạn, già trẻ lớn bé gồng gánh nhau, tiếng kêu la í ới tạo nên cảnh tượng hỗn loạn của thời chiến tranh. Có người bảo quân Mông Cổ đã đánh vào Cư Dung quan, có người bảo, đã đánh vào huyện Hoài Nhu và Mật Vân (tức hai huyện phía Bắc của Bắc Kinh) có người bảo đã đánh đến Bát Đạt lĩnh, thậm chí có người còn bảo đã bao vây Bắc Kinh, dân chạy nạn nghe được Trương Đan Phong và Vân Lối đang chạy đến Bắc Kinh thì đều ngạc nhiên khuyên họ không nên nạp mạng. Trương Đan Phong lo lắng vô cùng, thế là bỏ đường lớn đi đường nhỏ, hai ngày sau thì chẳng thấy bóng người, nơi đây gần chiến trường nên dân đều bỏ chạy cả.

Hôm nay hai người Trương, Vân đến một ngôi làng nhỏ gần chân núi, tìm cả nửa ngày chỉ thấy một gia đình nông dân vẫn chưa bỏ chạy. Gia đình này chỉ có một bà lão với một thiếu niên, hai mẹ con sống dựa vào nhau, bà lão tuổi già sức yếu không thể đi được, người con lại không nỡ bỏ mẹ chạy một mình.

Trương Đan Phong gõ cửa xin ngủ nhờ, tuy thời loạn lạc nhưng bà lão cũng bảo con trai mình tiếp đãi, nhưng trong nhà chỉ còn vài hạt gạo, may mà Trương Đan Phong còn đem theo lương khô cho nên tặng lại một nữa cho họ, rồi lại xem bệnh cho bà lão, biết đó chỉ là bệnh bình thường, Trương Đan Phong lấy thuốc cho bà lão uống, quả nhiên thấy hiệu quả, đến khi hỏi tin tức chiến sự, họ cũng không rõ lắm, nhưng hai ngày trước nghe người chạy nạn đi qua đây nói thành Hoài Lai đã thất thu, mà thành Hoài Lai chỉ cách nơi này không qúa trăm dặm.

Lúc này Vân Lối đã cải dạng nam trang, bà lão nhường cho họ một căn phòng, nhưng cả hai người đang lo lắng việc nước nên chẳng thể nào ngủ được. Đến canh ba thì chợt nghe ầm một tiếng, cánh cửa gỗ bị đá bật ra, Trương Đan Phong vội vàng ngồi dậy chạy ra ngoài chỉ thấy một người ăn mặc theo kiểu võ quan, mặt đầy máu kẹp cổ thiếu niên, miệng gào thét: “Hãy mau thổi cơm, bằng không ta giết!”

Bà lão loạng choạng bước ra, kêu lên: “Ngài hãy thả con tôi ra trước”.

Viên võ quan ấy hừ một tiếng: “Được, ngươi hãy thổi cơm cho ta. Hay lắm, ở đây có hai thớt ngựa, ta sẽ lấy một con, còn con trai của bà hãy cõng đồ cho ta”.

Bà lão khóc lóc: “Thổi cơm thì được nhưng tôi có ba đứa con thì các ngài đã bắt mất hai đứa, giờ chỉ còn lại một đứa mong ngày giơ cao quý thủ tha cho nó”.

Võ quan ấy mắng: “Bà già này thật lẩm cẩm, quân Mông Cổ đã đánh vào, ai cũng phải ra trận” Thế rồi liếc mắt nhìn, chợt thấy Trương Đan Phong đứng ở góc nhà. Viên võ quan ấy cười lớn: “Mụ già đã nói dối, chẳng phải còn một tên đấy ư?”

Viên võ quan ấy vẫn nắm tay thiếu niên, nhảy bổ tới chụp Trương Đan Phong. Trương Đan Phong lạnh lùng liếc y nói: “Ngươi không ra trận mà trái lại bắt nạt bá tánh!” Thế rồi trở tay tung ra một cú đánh, Trương Đan Phong chỉ dùng ba phần công lực, chợt thấy viên võ quan ấy sử dựng công của phái Điểm Thương, nội công cũng rất hùng hậu, chàng rất kinh ngạc hạ người xuống tung một cước vào cổ tay của y.

Võ quan vội vàng thả thiến niên, quyền trái đẩy vào mũi chân của Trương Đan Phong, Trương Đan Phong đột nhiên nhả kình lực, chém nhẹ qua một bên, võ quan ấy kêu một tiếng ối chao ngã lăn xuống đất, chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Ồ, ngươi chẳng phải là Trương Đan Phong đấy ư? Ngươi... ngươi hãy tha cho ta, đừng bắt ta về Mông Cổ”.

Trương Đan Phong nói: “Nói bậy, ai bắt ngươi về Mông Cổ?” Thế rồi kéo tay áo của y lên, lau vết máu trên mặt cho y, đến khi nhìn lại thì chàng ngạc nhiên, võ quan ấy chính là Đại nội tổng quản Khang Siêu Hải.

Bà lão già thở phào, nói: “Quan gia này thật ngang ngược” Rồi chợt thở dài nói: “Ồ, y cũng rất đáng thương”.

Khang Siêu Hải đã trúng mấy mũi tên trên người, quần áo bê bếch máu, có hai mũi tên vẫn chưa rút ra, đôi mắt đã thất thần,rõ ràng rất mệt mỏi.

Trương Đan Phong nghĩ bụng: “Gã này cũng thật ghê gớm, đã bị thương sức cùng lực kiệt mà vẫn tiếp được hai chiêu của mình”.

Trương Đan Phong nhìn lại, chỉ thấy y bị thương ở bên ngoài, thế rồi nhẹ nhàng rút hai mũi tên ra, bôi thuốc kim sang cho y. Bà lão hỏi: “Quan gia này là bằng hữu của công tử ư?”

Trương Đan Phong hổ thẹn, thầm nhủ: “Nếu bọn họ biết người này là Đại nội tổng quản, Hoàng thượng cũng sẽ mất mặt”.

Bà lão bước vào thổi cơm, Trương Đan Phong nói: “Không cần. Các người hãy đi ngủ đi, để ta chăm sóc cho y”.

Thế rồi Khang Siêu Hải ngày trước đã từng hạ lệnh bắt Trương Đan Phong, lúc này thấy chàng chẳng nhớ thù, lại còn trị thương cho mình, nào dám nói nhiều. Đến khi cơm nước xong xuôi thì tinh thần cũng dần dần hồi phục. Trương Đan Phong hỏi: “Khang tổng quản, sao ông không chạy theo Hoàng thượng mà một mình về đây?”

Khang Siêu Hải nói: “Ôi, một lời khó nói hết. Tôi đi theo Hoàng thượng, năm mươi vạn đại quân của chúng ta đã tan vỡ, tôi không chạy cũng khó giữ mạng!”

Trương Đan Phong thất kinh, hỏi: “Cái gì? Ông đi theo Hoàng thượng kia mà? Chả lẽ quân Mông Cổ đã vào đến Bắc Kinh?”

Khang Siêu Hải nói: “Không, Hoàng thượng ngự giá thân chinh, giờ đây bị địch bao vây ngoài thành Hoài Lai”.

Trương Đan Phong càng ngạc nhiên hơn: “Cái gì? Hoàng thượng đã ngự giá thân chinh? Là ý của ai?”

Khang Siêu Hải nói: “Là ý của Vương công công”.

Trương Đan Phong cả giận vỗ bốp một chưởng, đánh gẫy mặt bàn, tức giận nói: “Tên thái giám Vương Chấn này thật độc ác!”

Khang Siêu Hải không dám lên tiếng, Vân Lối bước ra nói: “Huynh đừng tức giận, cứ hỏi y đã!”

Trương Đan Phong nói: “Tại sao không bảo Vu Khiêm lãnh binh?”

Khang Siêu Hải nói: “Tôi làm sao biết chuyện triều đình! Chỉ nghe bọn họ bảo Vu Khiêm là quan văn không thể cầm binh!”

Trương Đan Phong nói: “Hừ, bọn họ cầm binh thì thế nào?”

Khang Siêu Hải nói: “Hoàng thượng cùng Vương công công cầm binh ra khỏi Bắc Kinh vào ngày mười sáu tháng bảy, đến ngày nười chín thì vượt Cư Dung quan, đến ngày hai mươi ba thì đến Tuyên Phủ, ngày mùng một tháng tám vào đến thành Đại Đồng. Lúc đó mưa to gió lớn suốt mấy ngày, quân sĩ không có áo chống rét, đã chết mấy vạn người ở thành Đại Đồng, chưa gặp kẻ địch thì đã rối loạn. Binh bộ thượng thư Quảng Trần ngã ngựa trọng thương, hộ bộ thượng thư Vương Tả dâng tấu xin lui binh, Vương công công không chịu, trong lúc hành quân đã trừng phạt ông ta. Ngày mùng hai tháng tám tiên phong Thạch Thưởng giao chiến với quân Ngõa Thích, toàn quân bị đánh thua to, quan Tổng binh là Võ tiến bá Chu Miễn, Tổng đốc quân vụ của thành Đại Đồng là Tây Ninh hầu Tống Anh lần lượt chết trận. Tổng binh của Đại Đồng là Quách Đăng khuyên Hoàng thượng từ Tử kinh quang rút lui về, Vương công công không nghe. Vương công công là người Úy Châu, ông ta mời nhà vua đến phủ đệ của mình, chỉ huy đại quân tiến về Úy Châu, đi được bốn mươi dặm, lại đột nhiên ra lệnh cho đại quân chuyển sang phía Đông, bảo rằng sợ quân Ngõa phá hủy vườn tược của mình, vì thế theo đường cũ trở về Tuyên Phủ. Ngày mùng mười về đến Tuyên Phủ, quân địch cũng đã đuổi tới, trong cuộc chiến ở dãy Giao Lĩnh, toàn quân tan rã mấy ngày trước, Hoàng thượng chạy đến thành thành Thổ Mộc, quân tiên phong của địch đã từ đường nhỏ quay trở lại bao vây”.

Trương Đan Phong càng nghe càng bực, lần này ngự giá thân chinh, việc hành quân và rút lui đều do Vương Chấn sắp xếp, khiến cho quân Minh thua chẳng còn manh giáp. Chỉ nghe Khang Siêu Hải nói: “May mà tôi thấy thời cơ vẫn còn sớm, nhân lúc đêm tối đã thoát ra. Nếu không cũng bị bao vây ở thành Thổ Mộc, không chết vì tên bay đạn lạc cũng chết vì đói”.

Trương Đan Phong hừ một tiếng, chợt nói: “Ông đang mang theo thứ gì mà nặng đến thế?”

Khang Siêu Hải biến sắc, Trương Đan Phong chợt giật túi đồ trên lưng y ném xuống đất, toàn là vàng bạc châu báu. Trương Đan Phong cười lạnh: “Té ra ông bắt người để mang cho ông những thứ này”.

Khang Siêu Hải cười hềnh hệch, nói: “Những thứ này đều là Hoàng thượng ban tặng, chẳng phải đồ bất nghĩa. Nay được ngài ra tay tương cứu, chúng ta hãy chia đôi”.

Trương Đan Phong cười lạnh, mắng rằng: “Ông là Đại nội tổng quản, nhận ân điển của Hoàng thượng, Hoàng thượng đối với ông không tệ, sao trong lúc nguy nan lại bỏ chạy”.

Khang Siêu Hải ngạc nhiên, y biết Trương Đan Phong là kẻ thù của nhà vua, không ngờ chàng lại trách y như thế. Chỉ nghe Trương Đan Phong tiếp tục nói: “Đêm nay ông ở lại đây, ngày mai ta sẽ cùng ông đến thành Thổ Mộc”.

Khan Siêu Hải nói: “Đi nạp mạng à?”

Trương Đan Phong nói: “Ông ăn lộc của quốc gia, dù biết rõ sẽ chết cũng phải đành chịu! Huống chi chẳng phải một mình ông sẽ nạp mạng”.

KhangSiêu Hải tái mặt, đột nhiên cúi người xuống, nhặt châu báu lên Trương Đan Phong và Vân Lối thì cười lạnh, cũng mặt kệ y, có vài món châu báu lăng ra bên ngoài, gần chỗ hai con ngựa của Trương Đan Phong và Vân Lối. Khang Siêu Hải bò xuống bụng ngựa nhặt châu báu, y ngựa đột nhiên vọt dậy, vỗ vào cổ con ngựa trắng!.

Con Chiếu dạ sư tử mã hí dài, tung vó đá hậu, Trương Đan Phong quát lên: “Ngươi muốn gì?”

Trong lúc gấp gáp, Khang Siêu Hải không kìm chế nổi con ngựa trắng cho nên phóng lên lưng con ngựa của Vân Lối, cười lớn: “Khang Siêu Hải này còn muốn hưởng phước thêm vài năm nữa, xin thứ không thể chìu!” Thế rồi đâm đao vào lưng con ngựa, con ngựa đau đớn lồng lên, trong khoảnh khắc đã mất hút trong đêm tối.

Vân Lối nói: “Đại ca, hãy đuổi theo y!”

Trương Đan Phong lắc đầu: “Người như thế có đuổi theo cũng vô ích”. Thế rồi thở dài rầu rĩ ngồi xuống nói: “Năm xưa, Nhạc Vũ Mục nói rất hay, văn võ tham tiền, quan văn tham mạng làm sao có thể làm nên chuyện lớn? Nay quan văn quan võ đều tham tiền tiếc mạng như nhau, Vương Chấn chẳng kém gì Tần Cối, e rằng lịch sử của thời Tống sẽ lặp lại”.

Vân Lối: “Trong triều tuy có Tần Cối nhưng cũng có Nhạc Phi, lòng trung của Vu các lão chẳng kém gì Nhạc Võ Mục, đại ca đừng nản lòng”.

Trương Đan Phong nói: “Đáng tiếc ông ta không có binh quyền trong tay. Ta hận không mọc cánh bay về Bắc Kinh giúp cho ông ta một tay”.

Hai người nôn nóng lạ thường, nếu như trời sáng thì cáo biệt hai mẹ con bà lão, cùng nhau cưỡi ngựa mà đi. Đi không bao lâu thì chợt nghe ở phía trước có tiếng trống và tù và. Trương Đan Phong thúc ngựa lên đỉnh núi đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy ở phía trước cờ hiệu Mông Cổ phất phới, Vân Lối cười khổ: “Không thể qua được!”

Trương Đan Phong nói: “Còn có cách”. Thế rồi bảo Vân Lối nấp ở trên núi, còn chàng thúc ngựa xuống núi xông thẳng vào trong trận địch. Vân Lối cả kinh thất sắc, chợt thấy Trương Đan Phong cùng hai võ quan Ngõa Thích quay trở lại, Vân Lối rất ngạc nhiên. Té ra Trương Đan Phong tinh thông tiếng Mông Cổ, lại còn giấu được một cây lệnh tiễn của quân Ngõa Thích, chàng giả mạo thành thám tử do quân Ngõa Thích phái đến ẩn nấp ở Trung Quốc, quả nhiên khiến cho hai võ quan ấy tin ngay. Trương Đan Phong nói ở rừng đồi núi gần đấy có người đáng ngờ, bảo họ cùng ra truy tìm, giữa đườngTrương Đan Phong ra tay đánh chết cả hai tên.

Nơi này lại cách chiến trường bảy tám dặm, phía trước quân Ngõa Thích tuy nhiều nhưng không ai biết.

Trương Đan Phong nói: “Chúng ta hãy cải trang thành võ quan Ngõa Thích, muội có còn nhớ tiếng Mông Cổ không?”

Vân Lối cười rằng: “Vẫn chưa quên. Không ngờ hôm nay lại phải sử dụng”.

Trương Đan Phong nói: “Ta đã dò hỏi kỹ càng, bọn họ là đội thứ ba trong hữu vệ quân, toán quân của họ hôm qua đã đánh một trận, hình như là gặp phải Ngự lâm quân của Trương Phong Phủ, cho nên thương vong mất tám chín phần, bọn họ đang được ghép vào đội khác, chúng ta cải trang thành bọn họ là hợp nhất. Hãy nhớ, đệ tên là Ha Hỏa, còn ta là Đạt Lai. Thế rồi hai người lột quần áo của hai võ quan Ngõa Thích, tuy không vừa người lắm nhưng cũng có thể che đậy được. Hai người mai phục ở trên núi, để đến tối thì mới len lén trở ra, thúc ngựa tiến vào doanh trại của quân Ngõa Thích. Trương Đan Phong hiểu rõ tình hình của quân Ngõa Thích, sau khi thắng trận quân Ngõa Thích lại không phòng bị kỹ càng, thế là hai người lừa được bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, quân Ngõa Thích xuất phát đến thành Thổ Mộc tăng viện, sau buổi cơm trưa thì đến chiến trường chỉ thấy quân Minh đã bị cắt thành nhiều nhóm nhỏ, tháo chạy tán loạn Trương Phong Phủ vừa nhìn vừa không khỏi thất sắc!”

Đó chính là:

Cát bụi bay sơn hà nguy biến, nam nhi ra trận thề chẳng cúi đầu.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.