Bình Tung Hiệp Ảnh Lục

Chương 14: Chương 14: La Hán miên quyền tướng quân tao hiểm trứ - Kim Cương Đại Lực quái khách sính kỳ năng




Cây san hô này là sính lễ Vân Lối tặng cho Thạch Thúy Phượng, Châu Sơn Dân nào dám nhận! Vân Lối cười khanh khách nói: “Đây vốn là vật của nhà huynh, muội chẳng qua chỉ mượn dùng mà thôi, giờ đây phải trả về cho chủ cũ sao lại không dám nhận?”

Châu Sơn Dân hơi bực bội nói: “Vân muội, chúng ta đã sắp chia tay, muội cần gì phải bỡn cợt ngu huynh như thế?”

Vân Lối nghiêm mặt, nói: “Châu đại ca, muội có một chuyện muốn nhờ, huynh có chịu giúp hay không?”

Châu Sơn Dân nói: “Chúng ta tình như huynh muội, nếu ngu huynh có thể làm được thì dù dầu sôi lửa bỏng cũng không từ”.

Vân Lối cười nói: “Chuyện này rất dễ dàng”.

Châu Sơn Dân không phải là kẻ ngốc, thấy vẻ mặt của nàng như thế thì vỡ lẽ ra, trong lòng lại nổi giận, nghĩ bụng: “Muội đã có ý trung nhân thì thôi, cần gì phải dùng kế dời hoa ghép cây?”

Chàng đang định lên tiếng, chỉ nghe Vân Lối lại nói: “Thạch cô nương si tình đến đáng thương. Muội làm sao có thể dấu diếm nàng, để cho nàng lỡ tuổi thanh xuân?”

Châu Sơn Dân tức giận nói: “Chuyện này có liên quan gì đến ta?”

Vân Lối rưng rưng nước mắt, nói: “Muội mồ côi cha mẹ, có chuyện khó khăn không nhờ huynh thì nhờ ai? Muội nghĩ chuyện này chỉ có huynh mới giúp được muội. Thúc tổ và Oanh Thiên Lôi Thạch Anh lại quen biết nhau, quả thật rất thích hợp!”

Châu Sơn Dân nói: “Cái gì, muội định ép người đấy ư?”

Vân Lối nói: “Huynh biết muội cần huynh làm chuyện gì không? Muội không phải muốn huynh lập tức thành thân, huynh lo cái gì? Muội chỉ mong huynh nhận lại cây san hô này, khi có thời cơ thích hợp thì hãy nói rõ sự thực cho Thạch cô nương biết, có được không?”

Châu Sơn Dân thấy nàng rất đáng thương, mà chuyện này cũng chẳng có gì trái lẽ, cho nên không thể nào từ chối, chỉ đành chấp nhận. Vân Lối mỉm cười đáp tạ, vỗ ngựa lên đường. Châu Sơn Dân đứng ngẩn ra nhìn hình bóng của nàng, trong lòng trăm mối tơ vò.

Vân Lối đi thẳng một mạch mấy ngày thì đến kinh sư. Từ giữa thời Nguyên, Bắc Kinh là trung đô của nhà Kim, đã có quy mô rộng lớn, đến thời Minh Thành Tổ đã từ Nam Kinh dời đến đây, sau khi cải tạo thì đã trở thành một đô thành sầm uất. Khi Vân Lối vào thành, chỉ thấy trong Tri Cơ Tử lầu điện liên tiếp nhau, đường phó rộng rãi, trông rất náo nhiệt. Vân Lối tìm đến một khách sạn thuê phòng, trong lòng nhủ rằng: “Ở kinh thành mình chẳng có người quen, Vu Khiêm là đại thần nhất phẩm, không biết ông ta có chịu gặp mình hay không? Mình cũng không biết nơi ông ta ở”. Rồi lại nghĩ: “Mình biết quân quan trẻ tuổi kia là đại ca của mình, mà lúc này y đang ở kinh đô, mình phải tìm đại ca mới phải”. Trong lòng nàng chợt hiện ra ánh mắt thù hận của đại ca đối với Trương Đan Phong, không khỏi thở dài nhủ thầm: “Ngày hôm đó cứ vội vội vàng vàng, không thể nào nói rõ cho đại ca biết. Trên đời này rốt cuộc chỉ có y là người thân của mình, dù mình có bị trách mắng cũng phải cho đại ca biết tâm sự của mình! Nhưng nếu đại ca buộc mình phải cùng trả thù thì phải làm thế nào đây? Trương Đan Phong đã nhiều lần cứu mạng mình, mình làm sao có thể hại y? Ôi, chỉ đành đi tới đâu hay tới đó!”

Lúc này nàng vui buồn lẫn lộn, vui vì tìm được đại ca, buồn vì phải báo thù. Nhưng nàng buộc phải đến gặp đại ca của mình! Còn đi đâu tìm đại ca thì đó không phải chuyện khó, nàng đương nhiên sẽ đến chỗ Trương Phong Phủ.

Trước đây Trương Phong Phủ đã từng nói, nếu nàng và Trương Đan Phong có cơ hội đến Bắc Kinh, chắc chắn phải đến thăm y, rồi đã để lại địa chỉ cho nàng. Vân Lối ở trong khách sạn ba ngày, dần dần quen thuộc đường sá Bắc Kinh, đến ngày thứ tư thì đến nhà họ Trương.

Nhà họ Trương cũng không phải là nhà phú quý, nhà cửa cũng rất rộng rãi, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một bức tường, bên trong tường cây cối thưa thớt, chỉ thấy có bốn năm gian nhà trệt, Vân Lối chỉ cảm thấy ngạc nhiên: “Tại sao có nhiều đất trống thế này?” Thế rồi mới nghĩ: “Đúng rời, Trương Phong Phủ là chỉ huy Cẩm y vệ, trong nhà đương nhiên phải có sân luyện võ”.

Vân Lối gõ cửa, tên gia nhân giữ cửa nhìn Vân lối dò xét một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tiểu ca, thật xin lỗi, Trương đại nhân hôm nay không tiếp khách”.

Vân Lối bực dọc hỏi: “Sao ngươi biết y không chịu gặp ta?”

Người giữ cửa nói: “Trương đại nhân đã dặn trước, ngoại trừ Ngự lâm quân và Cẩm y vệ, những người khác đều không muốn gặp”.

Vân Lối nói: “Trương đại nhân đã mời ta đến đây, sao lại không gặp?”

Tên giữ cửa ấy liếc nhìn Vân Lối rồi lắc đầu, mặt có vẻ không tin.

Vân Lối bực dọc nói: “Ngươi không báo cho ta, ta sẽ tự vào”. Thế rồi nàng bước thẳng tới. Tên giữ cửa ấy vội vàng nói: “Tiểu ca đừng vội, tôi sẽ thông báo cho tiểu ca một tiếng, còn gặp hay không thì phải xem Trương đại nhân”.

Một hồi sau, tên giữ cửa ấy bước ra, nói: “Vân công tử, Trương đại nhân mời ngài vào. Công tử cứ đi thẳng con đường đá bên phải, sau đó rẽ sang trái, có một cánh cửa đá khép hờ, công tử cứ đẩy cửa bước vào, Trương đại nhân đang ở trong đó. Tôi đang canh cửa nên xin thứ không thể dắt công tử vào”. Rồi nhường đường cho Vân Lối bước vào. Vân Lối vẫn chưa hết bực bội, nghĩ bụng: “Trương Phong Phủ thật phách lối, khi đến Thanh Long Hiệp tỏ vẻ rất thân thiết với mình, hôm nay mình đến gặp thì lại không chịu tiếp. Hừ, nhà quan nào cũng thế”.

Vân Lối bực bội bước vào, đang suy nghĩ nên nói thế nào với Trương Phong Phủ, chợt nghe có tiếng cười vang lên: “Ha ha, cẩn thận đấy!” Té ra đó là tiếng cười của Đàm Đài Diệt Minh. Vân Lối thất kinh, đẩy cửa đá vào, chì thấy trong sân có rất nhiều Ngự lâm quân và Cẩm y vệ, Trương Phong Phủ đứng ở hàng đầu tiên, thấy Vân Lối bước vào thì gật đầu chào, trong sân Đàm Đài Diệt Minh đang tỉ thí với một võ sĩ, y đột nhiên cười lớn chân trái móc vào tên võ sĩ ấy.

Đàm Đài Diệt Minh nói: “Đứng dậy, đứng dậy”. Lại một tên võ sĩ khác nhảy ra: “Tôi cũng muốn lãnh giáo tuyệt kỹ của Đàm Đài tướng quân!”

Đàm Đài Diệt Minh cười rằng: “Hay lắm, hay lắm!”

Võ sĩ ấy hạ người xuống rồi đấm thẳng ra một quyền, đó là loại công phu Thập bát lộ trường quyền, quyền thế của y nhanh như gió, trông rất mạnh mẽ, hai chân bám xuống đất như đóng đinh, Đàm Đài Diệt Minh đẩy ra hai quyền nhưng chỉ làm cho y lắc lư chứ không ngã.

Vân Lối cảm thấy rất ngạc nhiên, Đàm Đài Diệt Minh đi theo bảo vệ cho tên Phiên vương của Ngõa Thích, tại sao lại tỉ thí với võ sĩ Trung Quốc trong nhà của Trương Phong Phủ? Trương Phong Phủ chăm chú đứng nhìn, Vân Lối không tiện đến gặp y, chỉ đành chen vào đám người, nghe bọn võ sĩ bàn tán.

Nhờ đó Vân Lối mới biết, té ra Đàm Đài Diệt Minh đến Bắc Kinh lâu ngày, rất thân thiết với các võ sĩ, thường hay đàm luận võ nghệ. Đàm Đài Diệt Minh lâu nay là đệ nhất võ sĩ ở Ngõa Thích, cho nên có người muốn tỉ thí võ công với y, Đàm Đài Diệt Minh là người mau mắn, lại thêm y muốn biết võ công của võ sĩ Trung Nguyên cho nên nhờ Trương Phong Phủ mời những người giỏi ở Bắc Kinh đến tỉ thí. Những người học võ tỉ thí võ công là chuyện rất bình thường, nhưng vì Đàm Đài Diệt Minh là đệ nhất dũng sĩ ở nước Ngõa Thích, cho nên những ai có tấm lòng yêu nước đều muốn tỉ thí với y, coi việc đánh bại Đàm Đài Diệt Minh là vinh quang, vì thế không khí rất căng thẳng, chẳng giống như Đàm Đài Diệt Minh nghĩ lúc ban đầu.

Cuộc tỉ thí đã trải qua ba ngày, Đàm Đài Diệt Minh đánh bại tám cao thủ trong kinh thành, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu vẫn không ai có thể địch lại y, võ sĩ Trung Quốc sẽ mất mặt, cho nên mọi người đều có tâm trạng căng thẳng nặng nề.

Người đang tỉ thí với Đàm Đài Diệt Minh trong sân là Phó thống lĩnh của Ngự lâm quân, tên gọi Dương Oai, đã luyện công phu Thiết bố sam, y tin rằng có thể chịu nổi chưởng lực của Đàm Đài Diệt Minh, lúc này hai bên đã đánh nhau hơn hai mươi chiêu. Dương Oai dùng loại công phu Thật bát lộ trường quyền, đường quyền đánh ra rất cứng cáp, trong quyền nghe thấy tiếng gió, oai thế cũng rất kinh người, Đàm Đài Diệt Minh chỉ dùng một bộ chưởng pháp bình thường Thiết Tỳ Bà, nhẹ nhàng gạt từng quyền của Dương Oai ra, đấu được khoảng ba mươi chiêu thì Dương Oai đổ mồ hôi như mưa, quyền pháp dần dần rối loạn. Đàm Đài Diệt Minh mỉm cười nói: “Dương thống lĩnh, ông hãy nghỉ ngơi thôi!” rồi đột nhiên xoay người, liên tục vỗ ra ba chưởng, đẩy song quyền của Dương Oai ra, rồi lướt người bổ tới, đẩy Dương Oai ngã chỏng xuống đất. Đàm Đài Diệt Minh nói: “Đắc tội”. Rồi đỡ Dương Oai lên, cười rằng: “Đây là trận thứ mười, còn ai muốn chỉ giáo?”

Trương Phong Phủ không nén được nửa, nhảy vọt ra giữa sân, ôm quyền nói: “Tôi đến lãnh giáo cao chiêu của Đàm Đài tướng quân!”

Đàm Đài Diệt Minh cười ha hả nói: “Từ lâu đã nghe Trương đại nhân là đệ nhất cao thủ trong kinh thành, lần này may mắn được gặp đối thủ, quả thật là chuyện vui trong đời”. Lời lẽ tuy đưa Trương Phong Phủ lên cao, nhưng thật sự rất tự phụ, trận này là tranh hai chữ đệ nhất, nếu tay phải thua thì không ai tỉ thí với y nữa.

Trương Phong Phủ kêu một tiếng lãnh giáo rồi đứng đối diện với Đàm Đài Diệt Minh, cung tay về phía trước, đó là nghi lễ ra mắt khi các bậc danh gia tỉ võ, nhưng thật sự là âm thầm vận nội kình để lấy khỏe đợi mệt. Đàm Đài Diệt Minh đương nhiên là người có hiểu biết, thế là mỉm cười chắp hai tay lại, trả một lễ rồi sau đó tách ra, đánh ra một chiêu Bạch Viên Thám Lộ, vỗ xuống thiên cái của Trương Phong Phủ. Trương Phong Phủ lướt người lên, chưởng phải gạt ngang, chưởng trái phất ra, trong khoa học đã trả lại hai chiêu, Đàm Đài Diệt Minh hư hư thực thực, một chưởng chưa kịp chém tới thì đột nhiên biến chiêu, xỉa thẳng hai ngón tay vào be sườn của Trương Phong Phủ.

Nếu bị y điểm trúng, Trương Phong Phủ chắc chắn sẽ ngã xuống đất. Nhưng Trương Phong Phủ cũng là người có kinh nghiệm, vừa thấy thế thì lập tức thừa thế bổ về phía trước, nhưng lại không biến chiêu, vỗ thẳng chưởng vào ngực Đàm Đài Diệt Minh. Đó là lối đánh liều mạng lưỡng bại câu thương, Đàm Đài Diệt Minh nếu bị y đánh trúng thì chắc chắn sẽ phun máu ngay tại trận!

Đàm Đài Diệt Minh kêu lên: “Hay cho một chiêu Đảo Đả Kim Chung!” Nói chưa dứt thì người đã lay động, bước ngược vào trung cung, lướt thẳng tới, chưởng trái chặt vào cổ tay của Trương Phong Phủ, các võ sĩ đều buột miệng kêu hoảng.

Chỉ nghe bốp bốp hai tiếng, hai người chạm chưởng vào nhau, mỗi người nhảy xéo ra ba bước. Mọi người đang đợi họ phải tấn công như thế nào, nhưng không ngờ Đàm Đài Diệt Minh lại chồm người về phía trước, hai chưởng cùng đẩy ra, người trong võ lâm thật sự chưa bao giờ thấy thân pháp và lối đánh kỳ lạ như thế!

Chỉ thấy Trương Phong Phủ vạch nửa hình vòng cung, hai chưởng chậm rãi đẩy ra ngoài, chưởng thế của Đàm Đài Diệt Minh rất mạnh mẽ, nhưng Trương Phong Phủ thì rất chậm chạp, xem ra không thể chống đỡ nổi, cả Vân Lối cũng lo lắng. Chợt nghe Đàm Đài Diệt Minh kêu lên: “Hay cho công phu Miên chưởng!” Thế rồi người bật dậy như chiếc lò xo, cười ha hả, hai chưởng tách ra hóa giải chiêu số của Trương Phong Phủ, trong chớp mắt đã tấn công ra ba chiêu!

Té ra Trương Phong Phủ cũng biết công lực của mình không bằng Đàm Đài Diệt Minh, nhưng cũng may là y học loại công phu chính tông của nội gia, cho nên có thành tựu phi thường trong Miên chưởng, Miên chưởng chú trọng lấy nhu khắc cương, nếu luyện đến cảnh giới thần diệu thì có thể nhẹ nhàng đánh vỡ đá thành bột. Trương Phong Phủ tuy chưa đạt đến cảnh giới này, nhưng cũng có thể hóa giải thế đánh của Đàm Đài Diệt Minh.

Cao thủ trong trường đều không khỏi mừng rỡ, nhưng Vân Lối thì thầm lo lắng. Chỉ thấy sau ba chiêu thì Trương Phong Phủ tựa như rất căng thẳng, còn Đàm Đài Diệt Minh thì tỏ vẻ thong thả, cũng chẳng thấy y dùng lực như thế nào, nhưng trong mỗi chưởng đều có tiếng gió, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ. Vốn là nếu có thể luyện đến cảnh giới tối cao, đương nhiên có thể lấy nhu khắc cương, nhưng nếu công lực của hai bên có khoảng cách, dư kình sẽ bị cương mãnh đè bẹp!

Hai người tiến lùi công thủ một hồi, vẫn chưa phân thắng bại, nhưng Trương Phong Phủ dần dần toát mồ hôi trán, các võ sĩ trong trường vẫn chưa nhận ra, Vân Lối đã biết không xong. Nàng tuy đã thấy Trương Phong Phủ lúng thế, nhưng thầm nhủ: “Võ công của Trương Phong Phủ tương đương với Trương Đan Phong, trong cổ mộ, Đàm Đài Diệt Minh thử chiêu Trương Đan Phong, Trương Đan Phong chẳng qua chỉ có thể chống đỡ được hơn năm mươi chiêu, công lực của Trương Phong Phủ tuy hơi cao hơn Trương Đan Phong, nhưng cũng không thể đỡ được bảy mươi chiêu. Nay họ đã đánh gần năm mươi chiêu, chỉ e Trương Phong Phủ sẽ thua to”.

Trương Phong Phủ cũng biết không xong, đánh được bảy mươi chiêu thì đã thở hồng hộc, thầm nhủ: “Nếu bại thì chẳng sợ mất thanh danh, nhưng há chẳng phải mình đã làm mất mặt võ sĩ Trung Nguyên hay sao?” Trong lòng lo lắng, thế là mạo hiểm dốc hết toàn lực, dồn kình lực nội gia vào lòng bàn tay, Đàm Đài Diệt Minh quét vù ra một chưởng, lại là một đòn nặng như ngàn cân, Trương Phong Phủ đột nhiên thu bàn tay lại, quát lớn một tiếng, nhả hết chưởng lực ra. Cao thủ tỉ thí sợ nhất là đánh hụt một chưởng, chắc chắn sẽ bị người ta phản công. Có câu cứng quá thì dễ gãy, đối phương chưa phản công trở lại thì cổ tay đã trật khớp.

Nhưng Đàm Đài Diệt Minh là nhân vật rất ghê gớm, y tuy đánh hụt, nhưng chưởng lực đã dồn tới như dời núi lấp biển, chưởng lực của y đã bao trùm trong vòng một trượng. Trương Phong Phủ không ngờ công lực của y lại thâm hậu đến thế, cho nên lần này khéo quá hóa vụng, chiêu sát thủ này trở thành một đòn liều mạng, chỉ thấy ngực như bị giáng một nhát búa nặng ngàn cân, hơi thở tắt nghẽn, toàn thân phát nóng! May mà vừa rồi y phát nội kình ra cho nên đã ngăn được một nửa chưởng lực của Đàm Đài Diệt Minh, nếu không đã không thể chịu đựng nổi nữa.

Lúc này hai bên chạm nhau bằng chân lực, đã không thể nào thối lui nữa, Đàm Đài Diệt Minh cũng thầm thất kinh. Vốn là công lực của Trương Phong Phủ tương đối yếu hơn, nhưng công phu Miên chưởng của y lại là công phu thượng thừa của nội gia, cương nhu đều có, chưởng lực của Đàm Đài Diệt Minh vừa tiếp với y thì tựa như bị dính vào, không thể nào thoát ra được. Đàm Đài Diệt Minh thầm kêu khổ, bản thân tuy không có lòng làm tổn thương người ta, nhưng trong tình thế này, y không thể nào thu chưởng lực lại, vả lại công phu Miên chưởng của Trương Phong Phủ cũng rất ghê gớm, khi cao thủ tỉ thí với nhau, đến bước liều mạng, thì không thể nào nhường nhịn được nữa, buộc phải dốc hết toàn lực ra, không để cho chưởng lực của đối phương chạm vào người mình.

Hai người tỉ thí chưởng lực với nhau, cao thủ xung quanh đều kinh hoảng, chỉ thấy hai người trầm eo tọa mã, bốn chưởng giáng vào nhau, bốn mắt nhìn trừng trừng. Một lát sau, Trương Phong Phủ thở nhè nhẹ, trên trán toát mồ hôi, bàn tay không ngừng lắc lư, tựa như đang cố phá giải thế công hung mãnh của kẻ địch, nhìn bộ dạng y hình như rất hao sức. Đến lúc này, mọi người dù muốn lên kéo hai người ra nhưng không ai có nổi công lực này.

Vân Lối thấy thế thì ngẩn người ra, thầm nhủ: “Theo tình thế lúc này, nếu cứ để cho họ tiếp tục thì Trương Phong Phủ không chết cũng bị trọng thương, nhưng mình lại không thể nào giúp đỡ”.

Lại một lát sau trôi qua, tiếng thở của Trương Phong Phủ càng nặng nề hơn, những người hơi biết võ công cũng có thể nhìn thấy được y đang rơi vào nguy hiểm, chỉ lát nữa thôi thì sẽ biết được ai sống ai chết. Lúc này toàn trường đều lặng lẽ, có thể nghe được cả tiếng tim rơi.

Chợt có người ho nhẹ, trong sân lại có thêm một người, sắc mặt vàng ệt, râu ba chòm tuổi khoảng trên dưới năm mươi, người mặc một bộ đại quải, tay cầm chiếc quạt nan rách, tựa như một ông già nhà quê vừa mới cầy ruộng về. Mọi người đang tập trung chú ý, không biết ông ta đã vào từ lúc nào, ai nấy đều kinh ngạc. Chỉ thấy trong chớp mắt ông ta đã đến trước mặt hai người, khẽ cười nói: “Hai vị đại gia đã mệt, hãy nghỉ ngơi một lát!” Giọng nói tuy có khác nhau, nhưng lời lẽ thì giống như Đàm Đài Diệt Minh nói với tên võsĩ lúc nãy bị y đánh ngã. Đàm Đài Diệt Minh giật mình, chỉ thấy ông già ấy gạt cây quạt vào giữa hai người, chỉ nghe soạt soạt mấy tiếng vang lên, chiếc quạt nan lập tức rách bươm. Trương Phong Phủ quát lớn một tiếng, ngã ngửa ra cách đó một trượng, Đàm Đài Diệt Minh cũng lảo đảo rồi chợt thu hai chưởng về, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Té ra ông già này ra tay rất chính xác, ông ta đã mượn lực ngăn của cây quạt rách, kéo nội lực của hai người lên cây quạt, còn mình thì không hề bị thương. Những người không có võ công tinh thâm thì không thể nào sử dụng công phu Ngự lực hóa kình này, mà ông ta ra tay vừa đứng lúc hai người đang đổi khí, nếu không cả bản thân ông ta cũng gặp nguy hiểm!

Mọi người đang kinh hãi, chỉ nghe Đàm Đài Diệt Minh cười ha hả nói: “Hôm nay may mắn gặp cao nhân, Đàm Đài Diệt Minh này muốn thỉnh giáo!”

Người khách kỳ lạ tựa như ông già nhà quê này cầm cái quạt rách, nói với vẻ lo sợ: “Đàm Đài tướng quân đừng nói đùa, lão già nhà quê này có biết võ nghệ gì đâu!”

Đàm Đài Diệt Minh sầm mặt, nói: “Nói vậy lão tiên sinh không chịu chỉ giáo?” Lúc này cả hai người đứng cách nhau ba Trung Hoa, Đàm Đài Diệt Minh vung tay ra, chỉ thấy cái quạt đạ bị gãy cả nan, tựa như bị dao chém! Mọi người đều cả kinh thất sắc, trong lòng rất ngạc nhiên, cả kinh là vì công phu Thiết Chỉ Tỳ Bà của Đàm Đài Diệt Minh đã lên đến mức đăng phong tạo cực; ngạc nhiên là vì thấy người quái khách này lúc nãy đã nhẹ nhàng tách hai cao thủ ra, nhưng nay lại không chịu chống cự, để mặc cho Đàm Đài Diệt Minh ra tay.

Mọi người đều không biết, quái khách này lúc nãy gạt Đàm Đài Diệt Minh và Trương Phong Phủ ra thật sự một nửa nhờ vào xảo kình, một nửa nhờ vào công lực, dẫn nguồn chân lực nội gia của hai đối thủ lên cây quạt, để cho hai nguồn chân lực này chạm vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau người mới không hề bị thương, chỉ có chiếc quạt là bị rách bươm. Nay Đàm Đài Diệt Minh đột nhiên ra tay quả thật bất ngờ đối với y, trong khoảnh khắc chỉ có thể vận khí hộ thân. Chỉ có một mình Trương Phong Phủ biết sự ảo diệu của loại võ công thượng thừa này, cho nên trong lòng cảm khái muôn phần, thầm nhủ: “Quả thực ngoài trời có trời, ngoài người có người, xưa nay mình tự phụ võ công, nhưng nay nhìn lại không những Đàm Đài Diệt Minh hơn cả mình, mà cả ông già nhà quê này còn giỏi hơn mình nhiều. Xem ra hai người này võ công lại cao cường, không biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào”.

Trong lòng không khỏi lo lắng không yên. Đàm Đài Diệt Minh là sứ giả của nước Ngõa Thích, bọn Trương Phong Phủ chấp nhận tỉ thí với y chẳng qua là muốn hạ uy phong của y, để cho y biết rằng Trung Quốc có người tài, chứ không phải muốn dồn y vào chỗ chết. Nhưng lúc này không ai biết quái khách từ đâu tới, y lại là cao thủ ngang tài ngang sức với Đàm Đài Diệt Minh, võ công của hai bên thâm sâu đến khó lường, nếu giao thủ chắc chắn không chết cũng bị trọng thương, quái khách ấy không phải là người trong triều đình, khi ra tay chắc chắn sẽ không kiêng dè, mà đã không kiêng dè thì đến lúc quan trọng sẽ chẳng biết nhường nhịn nhau. Trương Phong Phủ nghĩ thầm: “Nếu Đàm Đài Diệt Minh mất mạng, họa này sẽ to bằng trời, giả sử ông già mất mạng, nhưng ông ta đã từng cứu mình, mình sao có thể ngồi yên mà nhìn? Vừa rồi mình và Đàm Đài Diệt Minh giao thủ, có ông ta can ra, nếu hai người họ giao thủ thì ai có thể can được?”

Các võ sĩ đều suy nghĩ như Trương Phong Phủ, họ đều hy vọng hai người giao thủ, nhưng đến khi nghĩ lại sự lợi hại thì lại mong muốn cuộc tỉ thí này không thành công, mấy mươi cặp mắt trong sân đều nhìn ông già quái lạ. Trương Phong Phủ cứ thầm kêu lên trong lòng: “Đừng tỉ thí, đừng tỉ thí”.

Ông già quái lạ ấy vung cây quạt, chợt nói: “Ngươi đã làm hỏng quạt của ta, ta không cần nữa, tặng cho ngươi!” Lúc này chiếc quạt chỉ còn lại cái cán, chỉ thấy hai ngón tay ông ta búng mạnh, cán quạt bay như điện xẹt bắn thẳng về phía huyệt Linh Đài trên trán của Đàm Đài Diệt Minh, lúc này Đàm Đài Diệt Minh cũng không kịp đề phòng, khoảng cách lại quá gần nên né tránh không kịp, chỉ nghe tiếng xé gió chẳng khác gì tên bay, Đàm Đài Diệt Minh kêu lên: “Hay cho công phu Đạn Chỉ thần công!”

Các võ sĩ đều kinh hoảng kêu lên, chỉ thấy Đàm Đài Diệt Minh chỉ trong khoảnh khắc, hai tay đã thu vào trong tay áo, tay áo phất mạnh đánh soạt một tiếng, đến khi hạ xuống thì tay áo bị lủng một lỗ to, té ra cái cán quạt ấy đã xuyên thủng vào ống tay áo của y rồi cắm phập lên gốc liễu gần đó. Đàm Đài Diệt Minh kêu: “Ta đã biết công phu Đạn Chỉ thần công của ngươi, nay ta lại muốn lãnh giáo quyền chưởng của ngươi”. Thế rồi phóng vút lên, người chưa hạ xuống thì liên tục đấm ra hai quyền. Ông già quái lạ ấy đẩy chưởng sang một bên, nói: “Ối chao, sao ngươi lại đánh lão già nhà quê này?”

Đàm Đài Diệt Minh xoay một vòng trên không trung, sau khi hạ người xuống đất thì lại đấm ra thêm một quyền nữa, ông già ấy vòng hai tay lại thành nửa vòng tròn tựa như bế con đẩy ra ngoài, nói: “Đánh gãy bộ xương già của ta rồi!”

Quyền chưởng của hai bên thật ra vẫn chưa chạm vào nhau, nhưng áo quần, râu tóc của hai người đều bị gió quyền chưởng thổi bay phất phơ!

Trương Phong Phủ kinh hãi thất sắc, không ngờ rằng hai người này không ra tay thì thôi, hễ ra tay thì lại tỉ thí bằng chân lực! Chỉ thấy Đàm Đài Diệt Minh tựa như con sư tử điên phóng nhanh tới, vỗ ra hết chưởng này đến chưởng nọ; còn ông già quái lạ ấy thì xoáy chuyến bốn phía tựa như con rắn nước, chỉ thấy ông ta đột nhiên lộn người, vỗ nhanh một chưởng ra nhanh như điện chớp. Đàm Đài Diệt Minh quát lớn, hai quyền đấm ra, quyền và chưởng giao nhau mạnh đến nỗi toàn thân bị chấn động bay lên. Ông già quái dị cũng hự một tiếng, nhảy lui ba bước, người lắc lư. Đàm Đài Diệt Minh mặt biến sắc, kêu lên: “Hay cho công phu Đại Lực Kim Cương thủ! Lão anh hùng, tôi kết bằng hữu với ông, ông có thể cho biết họ tên, lai lịch hay không?”

Ông già ấy lại hừ một tiếng, lạnh lùng bảo: “Người nhà quê nào dám trèo cao!” Thế rồi chưởng trái phất ra, chân phải tung một cú đá vào huyệt Bạch Hải trên đầu gối của y, Đàm Đài Diệt Minh cả giận quát: “Ngươi tưởng ta sợ ngươi đấy hử!” Rồi quyền trái đấm ra, chưởng phải chụp tới, ông già ấy đột nhiên biến chiêu, lạnh lùng nói: “Ngươi đã giở hai món tuyệt kỷ của Thiên Dã lão quái ra, hay cho công phu La Hán quyền và Thiết Tỳ Bà thủ!”

Sư phụ của Đàm Đài Diệt Minh là Thượng Quang Thiên Dã, rất giỏi năm món công phu là Thiết Tỳ Bà thủ, La Hán quyền, Ngô câu kiếm, Nhất chỉ thiền, Phi hoàn châm cho nên được võ lâm gọi là Ngũ Tuyệt, bốn mươi năm trước đã tề danh cùng với sư tổ của Vân Lối là Huyền Cơ Dật Sĩ, các bậc hậu bối trong võ lâm khi nhắc tới tên y thì đều kinh hoàng. Đàm Đài Diệt Minh thấy ông già này đã dám gọi tên của sư phụ mình ra thì không khỏi cả giận, quyền đấm ra như thiết chùy, chưởng chém ra như lợi đao, thế công càng lúc càng dữ dội!

Ông già ấy tuy cuồng ngạo, nhưng trong lòng thực sự không dám khinh địch, thế là giơ một chưởng hộ thận, một chưởng đón đòn của kẻ địch, dùng Đại Lực Kim Cương thủ chặn La Hán quyền và Thiết Tỳ Bà thủ lại, hai người càng đánh càng nhanh đến nỗi đá chạy cát bay, vòng chiến càng lúc càng mở rộng, những người xung quanh đều bất giác thối lui vì quyền phong của hai người phát ra, La Hán quyền vốn là một loại quyền pháp bình thường của chùa Thiếu Lâm, Thiết Tỳ Bà thủ cũng không khó học, nhưng vào tay Đàm Đài Diệt Minh thì uy thế tăng lên kinh người, y đã phối hợp hai loại võ công bình thường này lại, khiến cho hai môn võ công này trở thành hai môn công phu cực kỳ thâm diệu. Thế nhưng hễ y đánh ra đòn nào đều bị ông già quái dị kia đón lấy, tuy thế công của Đàm Đài Diệt Minh tựa như nước tràn đê, nhưng cũng không thể nào thắng nổi ông ta. Có điều Đại Lực Kim Cương thủ của ông ta cũng không thể nào phá được Thiết Tỳ Bà thủ và La Hán quyền của Đàm Đài Diệt Minh.

Lúc nãy Đàm Đài Diệt Minh đấu với Trương Phong Phủ, ai nấy đều đã trợn mắt lè lưỡi, nhưng so với trận chiến lúc này thì tựa như trò trẻ con. Lúc nãy Trương Phong Phủ chỉ muốn hạ nhuệ khí của đối phương, vả lại mạnh yếu rất rõ ràng, tuy nguy hiểm nhưng không kịch liệt; còn trong trận này hai bên như liều mạng với nhau, cho nên đều dùng loại võ công thượng thừa nhất, đánh cả trăm chiêu mà vẫn không thấy ai mạnh ai yếu. Có lúc rõ ràng Đàm Đài Diệt Minh đã đánh trúng vào người ông già quái dị, nhưng đều bị ông ta nhẹ nhàng đẩy ra; có lúc rõ ràng ông già ấy đã chiếm được thượng phong, Kim Cương thủ đã chặn hết đường rút bốn bên, nhưng không biết thế nào lại để Đàm Đài Diệt Minh thoát ra rồi đột nhiên phản công. Mọi người đều hoa cả mắt, tình thế trong sân căng thẳng đến nỗi không ai dám thở mạnh!

Vân Lối thầm ngạc nhiên, nhủ rằng: “Công phu Kim Cương thủ của ông già này quả nhiên thần diệu đến khó lường, mình đã từng nghe công phu Kim Cương thủ của đại sư bá vô địch thiên hạ, không biết ông ta có phải là đại sư bá của mình không?”

Huyền Cơ Dật Sĩ có năm học trò, ngoại trừ cha của Vân Lối đã chết sớm, bốn người còn lại đều học được một môn tuyệt nghệ, luận về võ công kiếm pháp thì đệ tử thứ ba Tạ Thiên Hoa giỏi nhất, nhưng luận về hỏa hầu công lực thì phải tính đến đại đệ tử Đổng Nhạc. Vân Lối lại nghĩ: “Mình từng nghe sư phụ nói, đại sư bá và tam sư bá đều là người văn võ toàn tài, dáng dấp nho nhã, nếu đây là người, tại sao lại trông giống một ông già nhà quê đến thế? Vả lại hơn mười năm nay người đã đi vân du Mông Tạng, sao lúc này lại xuất hiện ở kinh đô?”

Vân Lối đang suy nghĩ, chợt thấy tình thế ở trong trường đã thay đổi, Đàm Đài Diệt Minh và ông già nhảy bật ra, lúc nãy vận chưởng như gió xuất quyền như điện, vòng chiến càng lúc càng mở rộng, nhưng lúc này thì hai người ra tay rất chậm chạp, vòng chiến càng lúc càng thu hẹp, có lúc chỉ đứng nhìn thẳng vào nhau mà không động thủ, đột nhiên quát lớn một tiếng rồi cả hai nhảy vọt lên đổi nhau một chiêu rồi lại nhanh chóng tách ra.

Nhìn từ bề ngoài tình thế không có gì căng thẳng, thật sự là hai bên đã dùng tuyệt học bình sinh để hạ đối phương, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa sát cơ! Những cao thủ như Trương Phong Phủ đều nhìn không chớp mắt, có lúc thấy ông già ấy chém xuống một chưởng, Đàm Đài Diệt Minh tựa như không thể nào tránh nổi, chợt thấy y nhẹ nhàng hóa giải, trước khi y xuất chiêu, mọi người đều không nghĩ ra là phải chống đỡ như thế nào, đến khi y xuất chiêu thì đều đồng thời khen rằng: “Ồ chiêu số tầm thường như thế mà chúng ta đều không nghĩ ra!”

Thật ra tầm thường nhất lại là không tầm thường nhất, mọi người vì thấy hai bên xuất chiêu quá lợi hại, khi chiêu sau chưa đánh ra, họ đều nghĩ phải dùng những chiêu số phức tạp để hóa giải, nhưng không biết cả đôi bên đều là những nhân vật kiệt xuất, dù đánh chiêu số phức tạp nhất cũng không thể giấu được đối phương, chi bằng cứ bám theo quyền lý chính tống, tùy cơ ứng biến, cả hai đều muốn thủ cho kỹ trước sau đó mới phản công. Nhưng cứ như thế sẽ rất mất sức, đến một hồi lầu chỉ thấy trên trán hai người bốc khói nghi ngút tựa như lồng hấp. Trương Phong Phủ cả kinh thất sắc: “Cứ như thế chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng không thể nào tách hai người ấy ra được!”

Suốt đời Đàm Đài Diệt Minh chưa bao giờ gặp đối thủ mạnh như thế này, trong lòng thầm kinh hoảng. Y là kẻ tương đối nóng nảy, biết rõ nếu lúc này biến chiêu thì sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng không muốn cứ giằng co mãi như thế, mỗi bên đều sẽ bị nội thương, vì thế khi ông già ấy sử dụng Đại Lực Kim Cương thủ đánh tới, Đàm Đài Diệt Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, thay đổi chiêu số, quyền trái chưởng phải đánh tới như sấm sét, càng giữ dội hơn lúc nãy!

Ông già ấy kêu ối chao một tiếng, thối lui liền mấy bước, chỉ thấy ông ta bước vào phương vị cửu cung bát quái, tuy lui nhưng không rối loạn, một chưởng vẫn hộ ở trước ngực, một chưởng vẫn đón địch, xem bề ngoài chỉ thủ chứ không công nhưng thật ra đã hàm chứa lực phản công rất lớn. Đàm Đài Diệt Minh đánh mãi không xong, nhiều lần bị Đại Lực Kim Cương chỉ buộc thối lùi, không khỏi giật mình nhủ thầm: “Mình ngang dọc đã hơn hai mươi năm, ngoại trừ Tạ Thiên Hoa có thể xưng là địch thủ, nay còn có ông già này nữa, kiếm pháp của Tạ Thiên Hoa xưa nay thiên hạ vô song, nhưng công lực thì hơi kém hơn ông ta. Hỡi ôi, chả lẽ ông ta và Tạ Thiên Hoa đều là đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ?”

Hơn ba mươi năm trước, sư phụ của Đàm Đài Diệt Minh là Thượng Quang Thiên Dã đã từng tranh nhau ngôi Minh chủ võ lâm trên đỉnh núi Nga Mi, cả hai người đấu ba ngày ba đêm mà vẫn không phân thắng thua.

Thượng Quang Thiên Dã lúc này mới đến Mông Cổ, thu nhận học trò lập ra môn phái của mình.

Đàm Đài Diệt Minh thắc mắc trong lòng, nhưng đây là lúc căng thẳng cho nên không thể nào lên tiếng hỏi. Ông già quái dị tuy lớn hơn Đàm Đài Diệt Minh khoảng mười tuổi, nhưng nội kình rất thâm hậu, khí lực rất dồi dào. Chỉ thấy ông ta trong thủ có công, chỉ dùng một chưởng nhưng có thể phát huy uy lực của Đại Lực Kim Cương thủ đến mức lư hỏa thuần thanh. Khi Đàm Đài Diệt Minh tiếp chiêu đầu tiên chỉ cảm thấy một nguồn đại lực dồn tới, khi tỉ thí nội lực với đối phương, đột nhiên cảm thấy kình lực của mình biến mất dạng rồi ông già ấy lại vỗ ra thêm một chiêu như dời núi phá đá!

Ông già quái dị đánh liên tục ba chưởng, phá vỡ lối đánh công thủ đều có, phòng bị nghiêm ngặt của Đàm Đài Diệt Minh. Vân Lối thấy thế thì ngẩn người ra, nhủ thầm: “Ngoại trừ đại sư bá thì còn ai có được công lực như thế này?” Rồi nàng bất giác kêu lớn: “Hay lắm!”

Chợt thấy Đàm Đài Diệt Minh trầm vai xuống, bốp một tiếng, té ra đã trúng một chưởng của ông già. Trương Phong Phủ kêu lớn: “Không xong!”

Rồi nhiều cao thủ cũng nhảy ra, nhưng Đàm Đài Diệt Minh đã trầm vai xuống, chưởng thế của ông già bị y dẫn xuống không kịp rút lên, Đàm Đài Diệt Minh đã đột nhiên táng ngang eo tới!

Ông già ấy kêu hự lên một tiếng rồi đột nhiên bay vọt người lên, lướt qua khỏi đỉnh đầu của mọi người, trong chớp mắt đã phóng ra khỏi vách tường. Vân Lối chỉ cảm thấy ánh mắt của ông ta tựa nhiên nhìn về phía mình, tim không khỏi đập mạnh.

Lúc nãy Trương Phong Phủ đã liều mạng chống cự với Đàm Đài Diệt Minh, khí lực vẫn chưa hồi phục, nhảy ra hơi chậm hơn người khác, hai võ sĩ chạy tới phía trước đang định đỡ Đàm Đài Diệt Minh đứng dậy, Đàm Đài Diệt Minh đã ngồi xếp bằng dưới đất chẳng hề nhúc nhích, thấy hai người chạy đến thì đẩy hai chưởng ra. Chỉ nghe một tiếng ối chao vang lên, cả hai võ sĩ đều đã loạng chọang thối lui, không khỏi đồng thanh kêu lên: “Cái gì?”

Trương Phong Phủ chợt hiểu ra, y chạy đến phía trước chặn hai võ sĩ lại, nói: “Đàm Đài tướng quân đang dùng nội công thượng thừa hộ thân, mọi người đừng quấy nhiễu ông ta!”

Đàm Đài Diệt Minh mỉm cười, gật đầu với Trương Phong Phủ tựa như khen ngợi y.

Té ra ông già ấy dồn toàn lực chém xuống chưởng cúi cùng, Đàm Đài Diệt Minh vốn không chết cũng tàn phế. Nhưng may y cũng là người có nhiều kinh nghiệm, trong lúc nguy hiểm đã trầm vai tiếp lấy chưởng ấy, nhờ đó mà sức mạnh của đòn đó giảm xuống một nửa, trên người y có mặc kim giáp hộ thân, kim giáp cũng bị rách, nhưng lục phủ ngũ tạng thì không bị chấn thương. Ông già quái lạ ấy không ngờ rằng y lại đối phó bằng cách này, cho nên người bị lôi theo thế trầm vai của y, không kịp rút chưởng về hộ thân, cũng bị y đánh một đàn Thiết Tỳ Bà thủ vào ngang hông. May mà Đàm Đài Diệt Minh vận kình hộ thân, lực đánh ra chỉ bằng khoảng hai ba phần chưởng lực bình thường, nếu không ông già không chết cũng bị trọng thương. Dù như thế, sau khi ông ta bị đánh bật ra khỏi vách tường cũng ói máu, đến khi vào trở lại cũng ngồi tịnh tọa nửa ngày mới hồi phục công lực.

Đàm Đài Diệt Minh biết rõ không bị nội thương, nhưng nguyên khí đã hao tổn rất nhiều, ngoại thương càng không nhẹ hơn, cho nên không dám lên tiếng chỉ ngồi xếp bằng tịnh tọa hành huyết vận khí. Trương Phong Phủ liếc nhìn y, nói với các võ sĩ rằng: “Tỉ võ đã xong, mời các vị hãy trở về nhà”.

Các vọ sĩ đều lo lắng Đàm Đài Diệt Minh có điều gì bất trắc sẽ liên lụy đến mình, đang mong để cho một mình Trương Phong Phủ lo lắng, thế là kéo nhau ra về. Chỉ còn lại ba võ sĩ mặt lộ vẻ khác lạ, vẫn không chịu đi. Vân Lối chờ đợi rất lâu, đang định lên nói chuyện với Trương Phong Phủ, chợt thấy hai võ sĩ còn lại đều đồng thanh nói với Trương Phong Phủ: “Thời gian vẫn còn sớm, Đàm Đài Diệt Minh cũng chưa hồi phục, huynh đệ chúng tôi định ở lại nơi này...”.

Trương Phong Phủ ngắt lời: “Không dám làm phiền hai vị”.

Hai người ấy lại tiếp tục nói: “Huynh đệ chúng tôi ở lại đây một là muốn bầu bạn của Đàm Đài tướng quân, hai là nhân lúc còn sớm, muốn lãnh giáo đao pháp của Trương đại nhân, mong Trương đại nhân chỉ giáo choo”.

Trương Phong Phủ liếc nhìn, trong lòng lo lắng. Té ra hai kẻ này là võ sĩ tâm phúc của Tư Lễ thái giám Vương Chấn, là đôi anh em sinh đôi, tên gọi Lộ Minh và Lộ Lượng, có môn võ gia truyền sáu mươi ba đường Hỗn Nguyên bài pháp, loại bài pháp này vốn là một tay cầm thuẫn, một tay cầm kiếm, có thể xung phong ở trận tiền, cũng có thể chống đỡ binh khí ngắn. Nhưng hai anh em nhà này, một người thì luyện kiếm, một người luyện thuẫn, cả hai người sử dụng Hỗn Nguyên bài pháp lợi hại hơn một người Trương Phong Phủ lần này cũng không muốn mời họ nhưng họ lại tự động lẩn vào.

Trương Phong Phủ vừa nghe thì biết hai anh em nhà này chẳng có ý tốt lành gì. Trương Phong Phủ lúc nãy đã hỗn chiến với Đàm Đài Diệt Minh, khí lực đã giảm xuống nhiều. Nhưng trước mặt Đàm Đài Diệt Minh y không muốn nói ra nguyên nhân từ chối lời khiêu chiến, thế rồi mới hiên ngang nói: “Nếu hai vị đã có nhã hứng này, Trương mỗ chỉ đành chìu theo, chúng ta chỉ tỉ thí võ công, nên dùng lại đúng lúc, không luận thắng bại”.

Anh em nhà họ Lộ cười rằng: “Điều đó đương nhiên, thắng bại không quan trọng, chỉ vui là được”.

Thế rồi hai người rút ra thuẫn và kiếm.

Vân Lối bồn chồn trong lòng, nhủ thầm: “Đã êm xuôi lại tỉ võ gì nữa?”

Nhưng nàng là người ngoài không thể nào ngăn cản, chỉ đành đứng một bên xem. Chỉ thấy Trương Phong Phủ rút thanh miến đao ra nói: “Mời xuất chiêu!”

Lộ Minh nói: “Mời Trương đại nhân xuất chiêu trước!”

Trương Phong Phủ vung đao chém ngang vào cổ tay của Lộ Minh. Chỉ nghe keng một tiếng, thuẫn bài của Lộ Lượng đột nhiên vung ra, chặn lấy nhát đao, Trương Phong Phủ đã biết y sẽ có chiêu này, cho nên đao vừa chạm vào thiết bài thì lập tức bật ngược ra trở lại, đánh ra một chiêu Hồng Hà Đoạn Mục, đâm thẳng vào yết hầu của Lộ Lượng. Lộ Minh vung kiếm gạt qua, tạt vào cánh tay của Trương Phong Phủ, Trương Phong Phủ rút đao về gạt ra, hóa giải thế công của y.

Lộ Minh nhìn lại, trên thuẫn bài đã bị lõm một vệt dài, không khỏi kinh hãi nhủ thầm: “Mình cứ tưởng y không còn sức lực”. Thế rồi không dám chậm trễ, múa tít cái thuẫn bài yểm hộ cho người anh em của mình. Chỗ lợi hại của sáu mươi ba đường Hỗn Nguyên bài pháp toàn là ở cái thuẫn bài này, người sử dụng có thể vừa công vừa thủ khiến cho đối phương không trở tay kịp. Người sử dụng kiếm nhờ có thuẫn bài che chở cho nên có thể tấn công. Chính vì vậy, uy lực của thuẫn và kiếm tăng lên gấp hai lần. Nếu lúc bình thường, cả hai tên này không phải là đối thủ của Trương Phong Phủ, nhưng vừa rồi Trương Phong Phủ vừa mới mất sức, y lại muốn đánh nhanh thắng nhanh, cho nên không đầy một tuần trà đã đánh ra đến mấy mươi chiêu, nào ngờ anh em nhà họ Lộ phối hợp rất kín kẽ, trong công có thủ khiến cho Trương Phong Phủ không thể nào phá vỡ được thế liên thủ của hai người. mấy mươi chiêu đã đánh xong, Trương Phong Phủ cảm thấy đuối sức, Lộ Lượng giơ cây thuẫn bài đánh ra một chiêu Tấn Lôi Quán Đỉnh, chụp xuống đầu Trương Phong Phủ. Trương Phong Phủ biết y ra đòn rất mạnh, ít nhất cũng phải đến bảy tám trăm cân, nếu mình còn đủ sức thì bảy tám trăm cân ấy là chuyện nhỏ, nhưng lúc này đã suy kiệt cho nên không dám tiếp đòn. Nào ngờ Trương Phong Phủ vừa mới lách qua, Lộ Lượng đã đuổi theo giáng thuẫn bài xuống thanh miến đao, lúc này Trương Phong Phủ đã đuối thế, Lộ Minh vung kiếm tấn công mạnh mẽ, chiêu kiếm nào cũng đâm vào những chỗ yếu hại của Trương Phong Phủ như con độc xà.

Vân Lối không biết nội tình, thấy thế thì ngạc nhiên nhủ thầm: “Chuyện gì thế này? Xem ra không giống như ấn chứng võ công!”

Chợt thấy Lộ Lượng lộn người xuống đất, giở thuẫn bài lên quét ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân vào ngang eo của Trương Phong Phủ, Trương Phong Phủ lập tức thi triển Long Hình Phi Bộ lướt ra khỏi thuẫn bài, vung đao trả lại một chiêu Đường Lang Triển Tý, mũi đao chém vào hai chân của kẻ địch, nào ngờ đó quả thật là “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau”, vừa mới đánh ra chiêu ấy, Lộ Minh đột nhiên từ bên cạnh đâm tới một kiếm!

Vân Lối kêu hoảng, ngón tay búng mạnh một mảnh Mai Hoa Hồ Điệp tiêu, Lộ Minh vừa mới đâm kiếm ra, tưởng rằng sẽ đâm thủng người Trương Phong Phủ, nào ngờ keng một tiếng, mũi kiếm đã bị Mai Hoa Hồ Điệp tiêu bắn trúng lệch qua một bên, chưa thấy rõ ám khí thì vội vàng rút kiếm lại, đang định quát hỏi thì Vân Lối cũng toan nhảy vọt phải, chợt thấy Đàm Đài Diệt Minh phóng dậy, kêu lên: “Ta muốn đánh một trận nữa, nếu hai vị đã ở đây bầu bạn với ta, để đáp tạ tấm thịnh tình, ta chỉ đành xá mạng chìu quân tử! Trương đại nhân, mời ông hãy lui xuống!” Nói chưa xong thì người đã phóng lên, y đã vận khí đi khắp người, lúc này khí lực đã xung mãn như thường. Chỉ thấy y tay trái chụp ra, chưởng phải chém tới vù một chưởng, đánh rơi cái thiết bài lên không trung, thanh kiếm của Lộ Minh cũng bị y đoạt lấy bẻ làm hai đoạn, anh em nhà họ Lộ đứng ngẩn người ra. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Đàm Đài Diệt Minh hai tay nhấc bổng Lộ Minh và Lộ Lượng lên cao rồi quát rằng: “Đi!” rồi ném hai người ra xa đến mấy trượng, cả hai đau đến nỗi kêu ầm lên, rồi ngất ngay tại chỗ.

Đàm Đài Diệt Minh ngửa mặt cười lớn, nói: “Từ xưa đến nay, ta chưa bao giờ sảng khoái như lúc này!” Thế rồi gật đầu chào Trương Phong Phủ, rồi quay sang Vân Lối nói: “Ta còn phải đánh lão già kia, không thể chìu ngươi!” rồi sải bước ra bên ngoài.

Trương Phong Phủ vội vàng chạy tới xem thương thế của anh em nhà họ Lộ, chỉ thấy Lộ Minh đã bị gãy hai chiếc xương sườn, còn Lộ Lượng thì hãy hai răng cửa, Đàm Đài Diệt Minh đã dùng xảo kình để ném bọn chúng, chỉ làm cho bọn chúng bị nội thương, không ảnh hưởng đến tính mạng. Trương Phong Phủ thoa thuốc kim sang, cả hai tên đều rên ư ử rồi dìu nhau bỏ đi.

Trương Phong Phủ thở dài: “Ồ, thật không ngờ!”

Vân Lối hỏi: “Không ngờ gì?”

Trương Phong Phủ nói: “Ta xưa nay không chịu đi theo Vương Chấn, hai kẻ này là võ sĩ tâm phúc của Vương Chấn, xem ra chuyện lúc nãy là do Vương Chấn sai khiến, y đã có ý hại ta”.

Vân Lối không ngờ mọi chuyện lại rắc rồi đến thế, nhưng nàng có chuyện khác nên không hỏi nhiều. Chỉ nghe Trương Phong Phủ nói: “Ồ, người bạn hữu Trương Đan Phong của công tử đâu?”

Vân Lối đỏ mặt, nói: “Chúng tôi đã chia tay ở Thanh Long Hiệp”.

Trương Phong Phủ nói: “Đáng tiếc đáng tiếc! Nếu không có hai người ở đây song kiếm hợp bích, chắc chắn có thể đánh bại Đàm Đài Diệt Minh, ba ngày hôm nay y đã thắng liên tiép mười trận, may mà có ông già quái lạ kia hạ nhuệ khí của y, nhưng cũng chỉ ngang tài ngang sức. Lần này thật mất mặt võ sĩ ở kinh đô chúng tôi”.

Vân Lối thấy y rầu rĩ, cười rằng: “Nhưng ngài vẫn chưa thua Đàm Đài Diệt Minh kia mà!”

Trương Phong Phủ nói: “May mà ông già ấy đến kịp thời, nếu không đừng nói thất bại, cả mạng cũng khó giữ! Không biết ông già ấy vào đây bằng cách nào?” Ông ta hơi ngừng rồi lại nói tiếp: “Đàm Đài Diệt Minh cũng thật kỳ lạ, lúc nãy nếu y không ra tay, e rằng cả ta cũng bị ám toán. Ồ, ta cũng phải đa tạ mảnh Mai Hoa Hồ Điệp tiêu của công tử!”

Nàng lập tức nói: “Trương đại nhân, lần này tôi vào kinh thật sự đã có chuyện nhờ ông giúp đỡ”.

Trương Phong Phủ nói: “Cứ nói”.

Vân Lối nói: “Ngài có một thuộc hạ họ Vân, mong ngài hãy gọi y đến gặp mặt tôi được không?”

Trương Phong Phủ chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Công tử vào kinh chỉ là chuyện này thôi sao?”

Vân Lối nói: “Đúng thế, chỉ vì chuyện này”.

Trương Phong Phủ nói: “Công tử có quan hệ gì với Vân thống lĩnh, sao tôi không nghe y nhắc”.

Vân Lối nói: “Đôi bên cùng họ cho nên muốn làm quen mà thôi”.

Trương Phong Phủ nhủ thầm: “Trong thiên hạ người cùng họ rất nhiều, lý do này không thể không được”.

Vân Lối lại nói: “Nếu Trương đại nhân có việc, vậy cứ cho tôi biết nơi ở của Vân thống lĩnh, tôi sẽ tự đi tìm y”.

Trương Phong Phủ chợt mỉm cười, nói: “Chuyện này sẽ bàn sau, xin mời vào trong nói tiếp”.

Vân Lối nghĩ thầm: “Chuyện này có gì mà bàn, cứ cho ta biết là xong”. Nhưng nghĩ lại mình là khách cho nên không hỏi nhiều.

Trương Phong Phủ dắt Vân Lối ra khỏi sân luyện võ, mời vào trong khách sản, sai người nhà rót trà thơm rồi nói: “Đắc tội, ta phải thay y phục”.

Lúc nãy Trương Phong Phủ đã bị Đàm Đài Diệt Minh dùng công phu Thiết Chỉ Tỳ Bà xé rách mấy chỗ trên người, vả lại trên người cũng dính rất nhiều đất bụi, cả đầu cũng lấm lem. Lúc nãy Vân Lối đang có chuyện gấp nên không để ý, đến giờ nhìn lại thì thấy Trương Phong Phủ tựa như người vừa mới đi xa về, quần áo rách bươm, mặt mũi dơ bẩn, trông rất khó coi, không khỏi cười rằng: “Đàm Đài Diệt Minh ấy thật lợi hại, ngay cả đại nhân mà vẫn không địch lại”.

Trương Phong Phủ trở vào thay quần áo, Vân Lối đợi một lúc sau thì mới thấy y bước ra ngoài nên vội vàng nói: “Trương đại nhân, Vân thống lĩnh đang ở đâu?”

Trương Phong Phủ từ tốn sửa sang áo quần, ngồi xuống hớp một ngụm trà rồi mới mỉm cười rằng: “Có thể rất khó gặp Vân thống lĩnh!”

Vân Lối giật mình hỏi: “Sao? Y gặp chuyện gì bất trắc?”

Nàng hỏi mà mặt lộ vẻ lo lắng tựa như người thân mình gặp nạn, Trương Phong Phủ đã nhận thấy điều đó, y mỉm cười nói: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, song đó là chuyện tốt, Hoàng thượng đã coi trọng y cho nên điều đến nội đình làm thị vệ, không thể dễ dàng ra khỏi cung được cho nên mới bảo khó gặp”.

Vân Lối lo lắng nói: “Ngài có cách nào gọi y ra không?”

Trương Phong Phủ nói: “Giờ đây y đã không còn là thuộc hạ của ta nữa, đương nhiên không thể”.

Vân Lối nói: “Vậy phải làm thế nào đây?”

Trương Phong Phủ nói: “Nếu công tử muốn gặp y, nửa tháng sau có lẽ sẽ có cơ hội”.

Vân Lối nói: “Tại sao thế?”

Trương Phong Phủ nói: “Nửa tháng sau sẽ mở màn khoa thi võ năm nay, Thiên Lý huynh đã báo tên, y võ nghệ siêu quần, thông thuộc binh thư, chắc có thể đậu Võ trạng nguyên. Nếu y đậu Võ trạng nguyên, Hoàng thượng đương nhiên sẽ phong chức, ban cho nơi ở, lúc đó không cần vào cung làm thị vệ nữa”.

Vân Lối rất thất vọng, thế rồi toan cáo từ. Trương Phong Phủ lại giữ nàng lại nói chuyện, y cứ luôn mồm nhắc đến Trương Đan Phong. Vân Lối nghe y nhắc tới Trương Đan Phong thì tim đập thình thình, Trương Phong Phủ đã thấy thì trong lòng rất ngạc nhiên, chợt hỏi: “Trương Đan Phong có phải là con của Trương Tôn Châu không?”

Vân Lối nói: “Đúng thế”.

Trương Phong Phủ nói: “Vậy thì đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Y đúng là một người yêu nước, thật buồn cười Thiên Lý huynh chuyện gì cũng tốt, nhưng cứ giữ mãi thành kiến đối với Trương Đan Phong, thật buồn cười y”.

Vân Lối đau lòng, nàng không nói được gì. Trương Phong Phủ chợt hỏi: “Có phải công tử cũng từ Mông Cổ trở về không?”

Vân Lối nói: “Lúc còn bé tôi đã ở Mông Cổ”.

Trương Phong Phủ nói: “Vậy thì cũng giống thân thế của Thiên Lý huynh, công tử có biết tên Phiên vương và Đàm Đài Diệt Minh là người như thế nào không?”

Vân Lối nói: “Tôi chưa tròn bảy tuổi thì đã rời Mông Cổ, cho nên biết rất ít chuyện ở Mông Cổ, tại sao đại nhân lại hỏi hai người này?”

Trương Phong Phủ nói: “Gần đây trong triều có một chuyện vẫn bàn chưa ra, thật khiến cho người ta ngạc nhiên”.

Vân Lối chợt nghĩ mình là người dân thường không tiện hỏi chuyện trong triều, cho nên không hỏi tới, Trương Phong Phủ lại coi nàng như tri kỷ, không hề lo lắng gì cho nên mới tiếp tục nói: “Phiên vương ấy tên là A Thích, được vua Ngõa Thích phong là Tri viện, có nghĩa là chấp chính, quyền hành lớn hơn cả các Phiên vương khác, chỉ thua có mỗi Thái sư. Lần này đến đây bàn bạc chuyện hòa bình với chúng ta, đã đưa ra ba điều kiện, một là cắt mảnh đất một trăm dặm bên ngoài Nhạn Môn quan, hai nước lấy Nhạn Môn quan làm giới tuyến. Hai là lấy binh khí của Trung Quốc trao đổi ngựa tốt của Mông Cổ. Ba là phải gả Công chúa cho con trai của vua Ngõa Thích là Thoát Bất Hoa. Các lão Vu Khiêm không chấp nhận ba điều kiện này, ông ta bảo rằng không thể cắt một tấc đất nào của Trung Quốc, nếu đổi binh khí cho Ngõa Thích, binh vị của họ mạnh hơn, càng làm mối hậu họan sau này, cho nên vạn lần không thể. Còn gả Công chúa sang Ngõa Thích thì sẽ để lộ bí mật trong hoàng tộc, sẽ ảnh hưởng đến thể diện của thiên triều cho nên cũng không thể được”.

Vân Lối nói: “Vu Khiêm là một đại thần ngay thẳng, có lòng trung với nước, có điều gì kỳ lạ?”

Trương Phong Phủ nói: “Vu Khiêm làm thế không có gì là lạ. điều kỳ lạ là họan quan Vương Chấn cũng không chủ hòa. Vương Chấn âm thầm cấu kết với Ngõa Thích, bọn chúng ta đều đã nghe. Mảnh đất một trăm dặm bên ngoài Nhạn Môn quan là địa bàn của Châu Kiện, triều đình không quản được, Vương Chấn rất căm hận Châu Kiện, mười năm nay đã nhiều lần bí mật ra lệnh cho tướng giữ Nhạn Môn quan chuẩn bị chuẩn bị liên kết với Ngõa Thích tiêu diệt Châu Kiện. Chúng tôi tưởng rằng y vui vẻ nhường mảnh đất bên ngoài Nhạn Môn quan cho Ngõa Thích, nào ngờ y cũng không chịu. Hơn nữa mười năm nay Vương Chấn âm thầm dùng vũ khí của Trung Quốc đổi ngựa tốt của Mông Cổ”.

Vân Lối nói: “Có lẽ y cảm thấy áy náy vì đã công nhiên giúp cho kẻ địch”.

Trương Phong Phủ cười rằng: “Vương Chấn uy hiếp Thiên tử để ra lệnh cho trăm quan, lại cấu kết vây cánh ở trong triều, y có chuyện gì mà không dám làm, cả Hoàng đế cũng phải nể mặt y mấy phần. Lại thêm đương kim Hoàng thượng là kẻ nhát gan, nếu Vương Chấn cũng chủ hòa thì đã ký hòa ước từ lâu”.

Vân Lối nói: “Chuyện trong triều đình tôi không biết, tôi cũng không hiểu lý do gì”.

Trương Phong Phủ nói: “Còn có một điều kỳ lạ nữa. Vương Chấn không những không chủ hòa mà còn chủ trương bắt sứ của Mông Cổ, nhưng Vu Khiêm không chấp nhận. Vương Chấn âm thầm giúp Ngõa Thích, nhưng lần này lại có chủ trương đó khiến cho trăm quan trong triều đều ngạc nhiên”.

Vân Lối nghĩ gia gia mình đi sứ ở Ngõa Thích cũng bị bắt lại, phải chăn ngựa hai mươi năm ở vùng tuyết phủ, không khỏi phẫn nộ nói: “Hai nước đánh nhau không chém sứ, không nên bắt giữ”.

Trương Phong Phủ nói: “Chuyện này ta cũng biết, song chính Vương Chấn đã đòi bắt giữ sứ giả, quả thật khiến cho mọi người đều thắc mắc”.

Đang nói chuyện thì trời đã về chiều, Trương Phong Phủ sai người nhà chuẩn bị cơm nước, nói với Vân Lối rằng: “Vân công tử sống ở nơi nào, nếu không chê thì hãy dọn tới đây ở!”

Vân Lối nghĩ mình là một thiếu nữ cho nên cảm thấy không tiện, vội vàng từ chối.

Trương Phong Phủ nghĩ bụng: “Sao người này chẳng mau mắn tý nào, cứ tựa như một thiếu nữ chốn khuê các, chẳng hào sản như Trương Đan Phong”.

Trong buổi cơm tối, Vân Lối hỏi địa chỉ của Vu Khiêm, Trương Phong Phủ cười rằng: “Công tử muốn gặp Vu đại nhân? Mấy ngày hôm nay ông ta bận rộn việc nước, dù ông ta có chịu gặp, gia nhân cũng chẳng cho vào”.

Thế rồi cúi cùng vẫn cho biết nơi ở của Vu Khiêm.

Đến khi cơm nước xong, Vân Lối kiên quyết cáo từ, Trương Phong Phủ muốn giữ lại cũng không được thế là đưa nàng ra cửa, lại nhắc đến Trương Đan Phong, cười rằng: “Nếu bằng hữu ấy của công tử cũng đến kinh đô, đến khi Thiên Lý huynh đã đậu Võ trạng nguyên, ta nhất định sẽ làm người mai mối, dàn hòa cho hai người họ. Đương nhiên công tử cũng sẽ đi cùng”.

Vân Lối lúng túng mỉm cười, nói: “Trương đại nhân thật nhiệt tình, tôi xin đa tạ bữa tiệc rượu này trước”. Thế rồi cáo từ Trương Phong Phủ, một mình trở về khách sạn.

Đêm hôm ấy Vân Lối cứ trằn trọc, chẳng ngon giấc, một lát thì nhớ đến đại ca, một lát thì nhớ đến Trương Đan Phong. Nghĩ lại mình chỉ có một người thân này, mà nay từ xa đến Bắc Kinh, y lại vào trong cung làm thị vệ, tuy bảo y có thể đậu Võ trạng nguyên mới gặp được, nhưng chuyện này rco rất mong manh, nếu y không đậu trạng nguyên thì thế nào? Sau khi đậu Trạng nguyên không biết lại có chuyện gì xảy ra nữa? Không khỏi thầm than rằng: “Sao mình khổ đến thế, cả người thân duy nhất ở trên đời mà cũng không được gặp”.

Khi nghĩ đến người thân duy nhất trên đời, không biết thế nào nàng lại nhớ đến Trương Đan Phong. Trương Đan Phong tuy không phải là người thân của nàng, nhưng mỗi lần Vân Lối nghĩ đến tên chàng thì bất giác có cảm giác thân thiết kỳ lạ, bên tai nhớ lại câu nói của Trương Phong Phủ, nàng bất giác cười khổ rằng: “Ông đâu có biết nhà tôi và y có thù sâu như biển, muốn khuyên huynh trượng của tôi giải hòa với y, ông đã uổng phí tấm lòng ấy rồi”.

Nhớ lại đp, lại liên tưởng đến Vu Khiêm, Vân Lối lấy ra bức thư của Trương Đan Phong nhờ nàng trao cho Vu Khiêm, trên bức thư có dòng chữ như rồng bay phượng múa, nàng chợt cảm thấy như thấy con người chàng. Vân Lối nghĩ bụng: “Trương Đan Phong mới vài Trung thổ, sao lại quen biết Vu Khiêm? Lại còn viết thư giới thiệu mình đến gặp ông ta?”

Nhưng chợt nghĩ Trương Đan Phong tuy cuồng phóng nhưng làm việc rất chu đáo, chưa bao giờ sai sót, cũng chưa bao giờ nói dối, y có thể viết bức thư này, chắc chắn sẽ có lý. Lại nghĩ rằng: “Dù sao mình cũng không có cách gặp Vu Khiêm, chi bằng cứ cầm bức thư này đi thử. Ồ nếu bọn giữ cửa không cho mình vào thì như thế nào? Chả lẽ cũng xông bừa vào? Vu Khiêm là đại thần nhất phẩm, được muôn người kính ngưỡng, không thể nào làm càn như thế được. Ồ, có rồi, dù sao mình cũng biết khinh công, đến đêm tối thì cứ lẳng lặng đến gặp ông ta”.

Đến ngày hơm sau Vân Lối nghỉ ngơi cho khỏe, đến canh ba thì thay đổi đồ dạ hành, len lén rời khỏi khách sạn, theo địa chỉ tìm đến Vu gia.

Trong tưởng tượng của Vân Lối, Vu Khiêm là quan đại thần nhất phẩm, nhà cửa chắc chắn phải to lớn nguy nga, nào ngờ chỉ là một canh tứ hợp viện rất bình thường, phía sau là một vườn hoa nhỏ, chẳng khác gì nhà dân bình thường.

Vân Lối thầm chép miệng: “Đúng là một bậc danh thần, chỉ nhìn nơi ở cũng đã biết con người của ông ta”. Thế rồi nhẹ nhàng nhảy lên mái ngói, đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy căn phòng ở gần vườn hoa ba mặt đều có cửa sổ, đèn bên trong vẫn còn sáng, Vân Lối thầm nhủ: “Trông chẳng giống nhà phú quý, đây chắc là thư phòng của Vu Khiêm. Vu Khiêm hãy còn châm đèn, chắc là ông ta chưa ngủ”.

Thế rồi bước nhẹ đến thư phòng, chợt nghe trong phòng có tiếng nói chuyện. Vân Lối lắng nghe thì tim đập thình thình, đó chính là giọng nói của Trương Đan Phong. Nàng có phải đang nằm mơ không? Sao chàng lại đến đây? Đêm qua Vân Lối còn mong được thấy chàng, nay nghe giọng nói của chàng, thì lại không muốn gặp. Nhưng thật là không muốn gặp chàng không? Không, nàng đã khao khát được gặp chàng một lần, chỉ len lén nhìn chàng cũng được. Vân Lối chậm rãi bước gần tới, ghé mắt nhìn, thấy trong cửa sổ có hai bóng người, một người trong đó đúng là Trương Đan Phong!

Đó chính là:

Trương lang đang ở trong nhà, mà sao chẳng muốn người là Trương lang.

Muốn biết chuyện sau thế nào, mời xem hồi sau phân giải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.