Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 14: Chương 14: Chương 14: Đưa em về




“Tại sao chứ? Chị vừa xinh vừa đáng yêu, cái gì chị cũng giỏi hết!”

Kỳ Tâm nhanh nhảu biện hộ.

“Kỳ Tâm, em đã làm bài tập chưa?”

Vũ Dĩ Phàm từ trong nhà bếp đi ra, cất giọng lạnh lùng hỏi.

“Hớ? Bài tập gì chứ?”

“Bài tập sách giáo khoa trang 23, sách bài tập trang 92, bài số 10 và 15 sách tham khảo trang 36, 10 tập đề luyện thi, 100 bài tập tôi tự soạn nữa...”

Rầm!

“Ối, chị xinh đẹp ngất xỉu rồi anh hai ơi!”

Anh cau mày nhìn cô nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha.

“Gọi cô ấy dậy!”

“Chị ơi, chị à, chị xinh đẹp ơi, tỉnh lại đi, chị đừng chết mà...huhu...”

“...”

“Lẽ nào chị sẽ giống như công chúa Bạch Tuyết, tỉnh lại sau nụ hôn của hoàng tử? Anh hai, mau lại đây hôn cho chị ấy tỉnh lại đi!”

Bốp!

Anh nổi giận, không thương tiếc táng cho thằng em quý hóa một cú vào đầu.

“Cấm em ăn nói linh tinh! Muốn thì em đi mà hôn!”

“Huhu...đau quá...đồ bạo hành trẻ nhỏ, đồ...đồ vũ phu! Hèn gì đến giờ vẫn ế!”

Dĩ Việt ôm đầu khóc tu tu, trông vô cùng đáng thương.

“Ế gì mà ế hả? Anh đây quá nhiều người theo đuổi nên chưa lựa được thôi!”

“Hừ! Bớt xạo đi anh hai! Trừ bà chị này ra, em thấy chẳng có ai thèm theo anh cả!”

“Em thì biết gì? Hoa Kỳ Tâm dở hơi này chính là một phần tử quá khích trong đám con gái theo đuổi anh đó!”

“Cũng chỉ có người dở hơi như bà chị này mới đi theo đuổi anh!”

Dĩ Việt lắc lắc đầu, ngả người vào ghế suy tư.

“Hai người vừa phải thôi! Thấy tôi đang xỉu, không lo cứu chữa thì thôi, lại còn ở đấy nói xấu tôi nữa!”

Kỳ Tâm nhảy dựng lên.

“May quá! Chị tỉnh rồi, nhà em có mỗi hai phòng, em không thể để chị ngủ phòng em được, mà em lại không nỡ để chị ngủ ngoài phòng khách...”

“Dĩ Việt! Ngậm mồm lại mau! Về phòng học bài!”

Anh tức giận gầm lên, rồi quay sang Kỳ Tâm:

“Còn em nữa, mau về nhà học bài đi! Em đến đây đã xin phép bố mẹ chưa? Có biết bây giờ muộn lắm rồi không hả?”

“Phải đó thầy Vũ, muộn quá rồi, một mình em về sợ lắm á...huhu...”

“Hừ! Đợi một chút, tôi gọi taxi đưa em về!”

Anh phát mệt với cô nhóc này mất!

“Huhu...không được đâu, nhỡ...nhỡ ông tài xế...giở trò với em thì sao? Tốt nhất là thầy đưa em về đi...”

Cô khóc ầm lên, làm như mình oan ức lắm.

Anh tức quá, hai tay nắm chặt quả đấm, nhếch miệng cười:

“Vậy em không sợ tôi sẽ giở trò gì với em sao?”

Cô lẩm bẩm:

“Được vậy thì tốt quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.