Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ

Chương 24: Chương 24: Tình Yêu (5)




Sân bay cách tòa thành không xa, chỉ mất khoảng 30 phút ô tô. Con đường rộng trải dài dưới những bóng cây, tòa tháp nhọn màu trắng đặc trưng của tòa thành thoắt ẩn thoắt hiện.Khi chiếc xe xuống cái dốc cuối cùng thì mặt hồ rộng mênh mông hiện ra trước mắt, xanh biếc và phẳng lặng như gương, xung quanh hồ là những hàng cây, xen giữa là những thảm cỏ và ngôi nhà ôm sát lấy mặt hồ, tòa thành màu trắng giống như một thanh kiếm sắc sừng sững soi bóng xuống mặt hồ lung linh huyền ảo.Chiếc xe đi qua một con phố dài, hai bên đường phố là những bức tường, tòa thành hình cánh cung gắn liền với một chiếc cổng thành rất lớn, trong tòa thành là những ngôi nhà cổ kính trang nghiêm ẩn hiện dưới những hàng cây xanh xum xuê cành lá được cắt tỉa rất công phu. Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà được thiết kế theo lối kiến trúc cổ, hai người giúp việc mặc quần áo đồng phục đứng đón ở cổng, người quản gia là một phụ nữ trung niên với bộ mặt nghiêm nghị đứng đầu tiên, khi thấy Dịch Nhân bước xuống xe, cả ba người đều cúi chào chủ nhân của mình.“Chào mừng Khổng tiên sinh đã đến, tất cả đã được chuẩn bị chu đáo thưa ông.”“Mọi người vất vả quá.” Khổng Dịch Nhân gật đầu nói, sau đó ông quay người lại đưa tay đỡ Tịnh Ngôn xuống xe, tháng Năm ở Scotland không khí trong lành ấm áp, Tịnh Ngôn không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn Dịch Nhân.“Xin chào phu nhân đã đến với thành Tusman”, người quản gia cúi đầu chào trước, tiếp đó là những người giúp việc trong gia đình cũng đồng thời cúi chào Tịnh Ngôn.Còn hai ngày nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ, đã có một số người thân trong gia đình đến đây trước. Ngôi nhà được bài trí rất sang trọng, khi đến giờ ăn tối mọi người đều tập trung sự chú ý vào nữ chủ nhân mới của gia đình họ Khổng. Tịnh Ngôn xuất hiện với một nụ cười rất tươi trên môi, cô tự giới thiệu mình với mọi người, tất cả các ánh mắt, tò mò, hiếu kỳ, khâm phục, đố kị đều đổ dồn về phía Tịnh Ngôn. Tịnh Ngôn luôn im lặng, cô chỉ trả lời những câu hỏi bắt buộc. Sau bữa tối, nam giới tập trung ở phòng khách trao đổi về các chủ đề như việc cải tổ của một công ty nào đó hoặc sự biến động về tài chính của các nước hoặc cuộc khủng hoảng tiền tệ thế giới…Nữ quản gia tiến lại gần nói với Tịnh Ngôn, “Phu nhân, để tôi đưa phu nhân lên phòng nghỉ ngơi”.“Tôi không thấy mệt.” Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn Dịch Nhân ngồi bên cạnh và nói.Dịch Nhân mỉm cười, “Em có muốn nữ quản gia đưa đi tham quan tòa thành không? Anh cần phải nói chuyện với họ một lát, sẽ nhanh thôi”.“Được.” Tịnh Ngôn trả lời rất thoải máiNữ quản gia vui vẻ dẫn Tịnh Ngôn đi tham quan tòa thành, những chậu hoa tươi liên tiếp được chuyển đến, toàn bộ tòa thành dường như chìm ngập trong hoa tươi, hương thơm tỏa khắp mọi nơi. Để chuẩn bị cho đám cưới giữa Dịch Nhân và Tịnh Ngôn, hơn một tháng qua nơi đây có sự thay đổi hoàn toàn mới, các ngóc ngách của tòa thành đều sáng đèn, Tịnh Ngôn bước đi dưới ánh đèn không thê tưởng tượng ra nơi đây đã có mấy trăm năm lịch sử.Chiếc cầu thang dài hình xoắn ốc trở nên lộng lẫy dưới ánh đèn điện, Tịnh Ngôn chăm chú lắng nghe nữ quản gia giới thiệu sơ lược về lịch sử của tòa thành, cô bỗng hỏi, “Ở đây có thư viện không?”.“Có, ở phía trước kia.” Đi được vài bước, nữ quản gia dẫn Tịnh Ngôn đẩy cửa bước vào một căn phòng. Trước mặt Tịnh Ngôn là những giá sách cao xếp đầy sách, chỗ cao nhất chạm tới trần nhà, Tịnh Ngôn bước tới giá sách, cầm một cuốn lên đọc, đó là một cuốn sách cổ rất quý.“Đúng là một bảo tàng.” Tịnh Ngôn tự nhủ. “Rốt cuộc mình được gả cho một gia đình thế nào đây?”.“Đây là những cuốn sách do chủ cũ của tòa thành để lại”, nữ quản gia nhẹ nhàng giải thích.“Chủ cũ ư?”“Đúng vậy, giới quý tộc của Scotland chẳng phải là đã suy tàn rồi hay sao, ngay cả nhà của họ cũng đã bị bán.”Tịnh Ngôn rất vui, cô tiến sát lại phía bức tranh sơn dầu và tấm ảnh treo trên tường.Nữ quản gia giới thiệu, “Trong này cũng có hình của ông ấy, ngoài ra còn có tẩm ảnh của lão tiên sinh lưu lại”.Trên cùng là bức tranh sơn dầu được vẽ rất công phu, nhân vật trong tranh là những người đàn ông Scotland ngồi trên lưng ngựa và đeo gươm; những người phụ nữ Scotland trong những bộ lễ phục truyền thống, phía dưới là những bức tranh đen trắng đã quá cũ.Tịnh Ngôn nhìn theo hướng chỉ tay của nữ quản gia, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh của một thanh niên trẻ đẹp rất giống Khổng Dịch Nhân khi còn trẻ, khuôn mặt rất nghiêm khắc, đôi mắt như dao, Tịnh Ngôn đoán, “Đây là cha của Khổng Dịch Nhân?”.“Đúng vậy, đây là ảnh thời trẻ của lão tiên sinh.”Tịnh Ngôn nhìn xuống phía dưới, rất ít những tấm ảnh chụp tập thể, chủ yếu là ảnh cá nhân. Cuối cùng là tấm ảnh chụp ba người, một người phụ nữ trẻ bế cậu con trai khoảng ba bốn tuổi ngồi bên cạnh chồng, chiếc váy rộng xòe ra che lấp ống quần của người chồng.Tịnh Ngôn chưa kịp hỏi, nữ quản gia liền giới thiệu, “Đây là phu nhân của lão tiên sinh, cậu bé phu nhận đang bế trên tay chính là Khổng Dịch Nhân tiên sinh”.Cậu bé đó là Khổng Dịch Nhân ư? Tịnh Ngôn thấy rất thú vị, cô tiến lại gần nhìn kỹ tấm ảnh, Tịnh Ngôn không nghĩ rằng khi còn nhỏ Dịch Nhân có dáng người nhỏ bé và yếu ớt như vậy, cô mỉm cười và chạm tay vào tấm ảnh, dường như cô đã yêu Dịch Nhân từ khi còn nhỏ, một lát sau Tịnh Ngôn rút tay khỏi tấm ảnh và hỏi nữ quản gia, “Thế còn ảnh của Nhị tiểu thư?”“Nhị tiểu thư?”“Chính là tiểu thư Dịch Quần đó.” Tịnh Ngôn nhắc lại.“Phu nhân, ở đây không có hình của Nhị tiểu thư.” Nữ quản gia không nhìn vào tấm ảnh mà chỉ trả lời Tịnh Ngôn một cách lạnh lùng.*******‘Tôi mệt rồi, hôm nay chúng ta dừng lại tại đây.” Tịnh Ngôn xuống lầu và dừng lại ở cửa phòng khách, cánh cửa vẫn đóng, có tiếng người nói chuyện vọng ra từ bên trong phòng.“Phu nhân, có cần tôi vào nói với Khổng tiên sinh không?”, nữ quản gia lễ phép hỏi Tịnh Ngôn.Tịnh Ngôn thở dài quay lại nhìn nữ quản gia và nói, “Không cần đâu, tôi sẽ về phòng trước”.Trong khi Tịnh Ngôn đang nói thì có người từ phòng đi ra, cửa ở phía sau lưng ông ta vẫn mở, mọi người trong phòng đều nhìn thấy hai người.“Tịnh Ngôn”, giọng của Dịch Nhân vừa gần nhưng vừa xa.Không biết Dịch Nhân đã nói gì mà tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Tịnh Ngôn mọi người đều cung kính cúi đầu chào, tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp bỗng im bặt.Dịch Nhân đứng bên trong vẫy tay hiệu cho Tịnh Ngôn vào trong phòng, nữ quản gia nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.Trong phòng họp lúc này chỉ còn hai người, xung quanh yên tĩnh, Khổng Dịch Nhân ngồi xuống ghế mỉm cười hỏi, “Em đi tham quan về rồi ư?”.Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn xung quanh không thấy có người, cô vội vàng chạy đến bên Dịch Nhân, tiếng bước chân của Tịnh Ngôn rất gấp gáp.“Sao thế?” Dịch Nhân không mỉm cười mà nắm chặt hai vai của Tịnh Ngôn, sau đó ông xoa tay vào lưng và bụng của Tịnh Ngôn.Hai cơ thể chạm vào nhau, Tịnh Ngôn như lấy lại được sức lực, cô nắm chặt tay Dịch Nhân, nhắm mắt lại mỉm cười và nói, “Anh đừng xoa lưng nữa, em không chịu nổi đâu”.“Em sao rồi?” Dịch Nhân hỏi.“Tòa thành này to quá!” Tịnh Ngôn tựa đầu vào vai Dịch Nhân và nói.“Chẳng phải em khen tòa thành này rất đẹp hay sao.” Dịch Nhân không biết Tịnh Ngôn đã đi tham quan được những chỗ nào trong tòa thành, ông định chút nữa sẽ hỏi nữ quản gia.“Đúng vậy, tòa thành này rất đẹp.”Dịch Nhân mỉm cười an ủi Tịnh Ngôn, “Chỉ một hai ngày nữa thôi, sau khi tổ chức hôn lễ xong chúng ta sẽ quay về châu Á”.“Anh và em ư?”“Đúng, anh và em” Dịch Nhân khẳng định.Tịnh Ngôn nhắm mắt thưởng thức niềm hạnh phúc, cô mỉm cười và nói, “Em đang nhớ ngôi nhà ở Thượng Hải, em thấy ở đó là dễ chịu nhất”.“Căn nhà đó quá nhỏ.”Tịnh Ngôn mở mắt ra và nói, “Dịch Nhân, anh đừng so sánh với tòa thành này.”Dịch Nhân mỉm cười, “Anh nhớ rằng em đã từng nói nhà rộng quá rất lạnh lẽo, em không thích đúng không?”.Tịnh Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, em không thích”.“Công chúa không thích ở trong thành…”, giọng của Dịch Nhân dài ra, “Vậy anh phải thỏa mãn tâm nguyện của em thế nào đây?”.Chiếc đèn thủy tinh treo tường trong phòng khách tỏa ánh sáng mờ ảo khiến Tịch Ngôn nhớ lại những tấm ảnh treo trong thư viện, nhớ lại tấm ảnh của một gia đình có ba người, nhớ đến người phụ nữ trầm tĩnh trong tấm ảnh đang bế một cậu bé, nhớ đến Như phu nhân theo lời nói của nữ quản gia…Tịnh Ngôn tựa đầu vào vai Dịch Nhân và thủ thỉ, “Sau khi về Thượng Hải, hai người sẽ thay nhau làm bữa sáng, mỗi người một bữa và cả hai cùng ăn với nhau”.Dịch Nhân im lặng và ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng, một lúc sau ông mới nói, “Được, anh đồng ý với em”.Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô ngẩng đầu lên mỉm cười, khi nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ của Tịnh Ngôn, Dịch Nhân lại hỏi, “Tịnh Ngôn, bây giờ em có thể nói cho anh biết, vừa rồi em cảm thấy thế nào không?”.Tịnh Ngôn định che giấu cảm xúc của mình, nhưng cô không sao giấu nổi với Dịch Nhân.Tịnh Ngôn đành phải nói thật, “Vừa rồi em có đi tham quan thư viện, em đã nhìn thấy rất nhiều ảnh ở đó”.“Vậy ư?” Dịch Nhân chau mày hỏi Tịnh Ngôn.“Trong ảnh có cha, mẹ và anh khi còn nhỏ.”“Mẹ anh mất từ rất sớm”.Nữ chủ nhân đời trước của nhà họ Khổng mất rất sớm, chưa đến ba mươi tuổi bà đã qua đời, Tịnh Ngôn thở dài xót xa, “Bà rất đẹp, thật tiếc hồng nhan bạc mệnh mà”.Tịnh Ngôn phản ứng rất nhanh, cô trừng mắt nhìn Dịch Nhân và nói, “Anh đừng nói lung tung như thế”.“Anh xin lỗi.” Dịch Nhân vội xin lỗi Tịnh Ngôn, ông mỉm cười và nói, “Anh sẽ cố gắng vượt ra khỏi thông lệ đó”.Tịnh Ngôn không trả lời, cô vẫn trừng mắt nhìn Dịch Nhân.Dịch Nhân giơ tay lên thề, “Anh xin thề, anh sẽ nỗ lực đến giây phút cuối cùng, thôi được, em nói tiếp đi”.Tịnh Ngôn nói tiếp, “Trong thư viện nhiều ảnh như vậy nhưng em không nhìn thấy ảnh của Nhị tiểu thư, nữ quản gia đã nói nguyên nhân cho em biết”.Dịch Nhân im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng, “Bà ta nhắc tới Nhị phu nhân?”.Tịnh Ngôn biết không thể giấu được Dịch Nhân nên đành phải trả lời thật, “Vâng”.Dịch Nhân chau mày suy nghĩ rất lâu, sau đó dắt tay Tịnh Ngôn đi vào thư viện, Dịch Nhân lấy một cuốn album trên giá sách đặt xuống bàn mở ra.Hai người đứng trước bàn, Tịnh Ngôn cúi đầu xuống xem, trong tấm ảnh có một cô gái rất trẻ, dáng người thon thả, dịu dàng, bên cạnh là một bé gái rất xinh, tấm ảnh đen trắng, môi của cô gái đánh son hơi đậm, khuôn mặt trắng như tuyết.Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân, Khổng Dịch Nhân cúi đầu không nói câu nào, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng, “Nhị phu nhân, còn đây là Dịch Quần”.Tịnh Ngôn không biết nói gì, cô liền gật đầu.“Tịnh Ngôn, có việc này em cũng nên biết.” Dịch Nhâu quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói.“Chuyện gì thế?”Dịch Nhân suy nghĩ một lát, gấp cuốn album lại, kéo Tịnh Ngôn ngồi xuống và nói, “Gia đình mẹ anh rất danh giá, khi cha anh kết hôn với bà, gia đình họ Khổng chỉ sống dựa vào gia đình bà, sau này mới phát triển được như ngày nay, điều này em có biết không?”.“Em cũng đã nghe nói về điều này.” Tịnh Ngôn biết rằng tiếp theo sẽ phải nghe những bí mật của gia đình họ Khổng nên Tịnh Ngôn đã hít thở thật sâu để chuẩn bị tinh thần.“Thực ra Nhị phu nhân đã sống cùng cha anh từ rất sớm, nhưng khi đó ông không thể đưa bà về ở chung một nhà nên bà phải ở lại nơi đây.”“Nơi đây ư?”“Đúng vậy, mãi đến khi Dịch Quần lên bảy tuổi, mẹ anh qua đời bà mới được về làm chủ gia đình họ Khổng.”Một tòa thành rộng lớn như thế này, bà ở đây với một bé gái nhỏ tuổi làm gì chứ? Tịnh Ngôn đang chờ đợi câu trả lời từ Dịch Nhân, nhìn tấm album cũ kỹ trên bàn cô cảm thấy ớn lạnh.“Khi đó anh chưa đến mười tuổi, tính tình của Nhị phu nhân rất dịu dàng, đối xử với anh rất tốt, trong lòng anh luôn coi bà như mẹ mình.”Phức tạp… Tịnh Ngôn tiếp tục gật đầu, đây là một gia đình giàu có ư? Chưa bước chân vào Tịnh Ngôn đã cảm thấy lo sợ.Dịch Nhân đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn, ông biết trong đầu Tịnh Ngôn lúc này đang nghĩ gì liền an ủi, “Em yên tâm, đó đều là những chuyện trước đây thôi, từ đời anh trở đi sẽ không có chuyện đó nữa”.“Em biết, anh không cần phải an ủi em đâu, hãy nói tiếp đi.” Chỉ cần quan sát chuyện kết hôn tự do của Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn có thể thấy gia đình họ Khổng đã thoát ra khỏi sự ràng buộc bởi hủ tục phong kiến và thay vào đó là những suy nghĩ và hành động của thời hiện đại.“Anh đã nói xong rồi”, nói đến đây bỗng Dịch Nhân dừng lại không nói gì nữa.Dịch Nhân vẫn chưa nói hết các bí mật của gia đình họ Khổng, Tịnh Ngôn im lặng chờ đợi.“Sau một vài năm chung sống dưới mái nhà của gia đình họ Khổng, Nhị phu nhân lại có thai.” Dịch Nhân chau mày nói tiếp.“Là em trai hay em gái?” Tịnh Ngôn hỏi xong mới nhớ ra hiện tại nhà họ Khổng chỉ có Dịch Nhân và Dịch Quần.Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói, “ Không có em nào cả, lúc đó tình hình rất phức tạp, cha anh vẫn phải dựa vào gia đình mẹ anh làm hậu thuẫn kinh tế, ông ngoại sau khi biết chuyện này, lo lắng sẽ xảy ra sự tranh giành tài sản giữa ba thế hệ, nên đã gây sức ép với cha anh, mấy tháng sau cha anh không chịu được sức ép đành phải để cho Nhị phu nhân đẻ non, cái thai mới được sáu tháng không sống được. Sau khi đẻ non Nhị phu nhân mất quá nhiều máu nên cũng qua đời”.Từ đầu tới giờ, Tịnh Ngôn luôn đưa ra những phán đoán riêng trong đầu nhưng không nghĩ kết cục của sự việc lại như vậy, Tịnh Ngôn thở dài và im lặng.Thư viện được thiết kế rất độc đáo với những bức tranh dầu và những tấm ảnh đen trắng đã nhuốm màu thời gian, trong bức ảnh đó cha Dịch Nhân luôn trầm tư suy nghĩ, mẹ cúi đầu và luôn trẻ đẹp, tất cả đều hiện về trong tâm trí Dịch Nhân. Nhị phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Dịch Nhân và nói, “Dịch Nhân, em trai sẽ không tranh giành tài sản với anh, tại sao lại tước mất quyền sống của cậu ấy chứ? Tại sao?”.Không ai trả lời bà, ngay cả cha anh cũng biến mất tăm mất tích. Cuối cùng, do mất quá nhiều máu bà đã rời xa vĩnh viễn cõi đời này.Dịch Nhân vô cùng xúc động, “Xin lỗi, con không giúp được gì cho dì, nhưng con có thể hứa với dì, con sẽ chăm sóc cho Khổng Dịch Quần suốt đời, không bao giờ để cho cô ấy bị tổn thương”.Dịch Nhân đã nói như vậy và nhận lời với Nhị phu nhân trước mặt Dịch Quần. Bao nhiêu năm qua, kể từ sau khi Dịch Nhân trưởng thành, ông luôn cố gắng gắn kết hai gia đình với nhau, trên đời này không gì có thể làm ảnh hưởng đến quyết định của ông.“Dịch Nhân, chuyện đó đã qua lâu rồi mà!” Tịch Ngôn dang tay ôm chặt lấy Dịch Nhân.Đúng vậy, chuyện đó đã qua lâu rồi, Dịch Nhân nhắm mắt lại và ôm chặt lấy Tịnh Ngôn. Trong lòng ông vẫn rất buồn, không hiểu sao bao nhiêu năm qua rồi nhưng nỗi đau đó vẫn luôn xảy ra với người thân của mình và lặp lai nhiều lần, rốt cuộc thì đến bao giờ hiện tượng đó mới chấm dứt đây?*******Ngày hôm sau, buổi tối trước ngày diễn ra hôn lễ một ngày, Khổng Dịch Nhân tuyên bố tối hôm đó ông sẽ dùng cơm riêng với cô dâu. Tịnh Ngôn đi theo Dịch Nhân qua hành lang, ở cuối hành lang có một chiếc cửa nhỏ, Dịch Nhân mở cửa bước vào ban công hình bán nguyệt hướng ra phía hồ, chính giữa ban công là bộ bàn ghế sang trọng, tất cả đều được bài trí rất hợp lý, đám nhân viên phục vụ xếp thành hai hàng, thấy Dịch Nhân và Tịnh Ngôn bước vào họ đều cúi đầu chào.Chiếc bàn tròn được phủ khăn trắng, xung quanh bàn được trang trí rất cầu kỳ, chính giữa bàn là một lọ hoa tươi. Mặt hồ lay động, cảnh vật hoàng hôn trên mặt hồ trở nên lung linh huyền ảo, một làn gió nhẹ thổi qua khiến Tịnh Ngôn cảm thấy hơi lạnh. Ánh hoàng hôn phản chiếu xuống mặt hồ càng làm cho cảnh vật thơ mộng hơn.Ngay từ khi còn ngồi trên máy bay, Tịnh Ngôn đã tự hứa với mình rằng trong mấy ngày tới đây dù thế nào cô cũng phải giữ được vẻ đoan trang lịch sự của mình. Tuy nhiên, khi đặt chân đến nơi này, Tịnh Ngôn không sao kìm nổi lòng mình, cô bước nhanh tới tường bao quanh khu ban công, vịn tay vào lan can, hít thở thật sâu để tận hưởng hương thơm ngào ngạt của các loài hoa và cây cỏ trải dài xung quanh bờ hồ. Cảnh sắc ban đêm ở Turandot rất đẹp, tất cả đã tạo nên một không gian hoàng hôn yên tĩnh và lãng mạn.Khổng Dịch Nhân đứng ngay sau Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Em có thích không?”.Tịnh Ngôn không nói gì mà chỉ gật đầu.“Vậy chúng ta sẽ thường xuyên đến nơi này.”Tịnh Ngôn cầm tay Dịch Nhân áp sát vào má mình và nói, “Không nhất thiết phải như thế, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau thì ở đâu em cũng thấy đẹp”.Đám nhân viên lặng lẽ bê đồ ăn đặt lên bàn, bữa tối hôm đó mất rất nhiều thời gian, hai người ăn cơm từ khi trời sẩm tối tới tận đêm khuya. Dịch Nhân đứng dậy dìu Tịnh Ngôn đến cửa phòng ngủ, cánh cửa phòng hé mở, Tịnh Ngôn quay lại nhìn Dịch Nhân.Người vú già giúp việc đứng gần đó nhẹ nhàng nhắc Tịnh Ngôn, “Phu nhân, mai là ngày tổ chức hôn lễ”.“Tôi biết, đó là phong tục mà.” Ngay từ hôm qua người vú già đã dặn Tịnh Ngôn rất kỹ rằng theo phong tục truyền thống trước ngày tổ chức hôn lễ nếu cô dâu và chú rể ngủ chung một phòng sẽ bị xui xẻo. Khi đó Tịnh Ngôn không trả lời, ngay từ sáng sớm cô đã gọi điện cho mẹ để hỏi phong tục cô dâu chú rể không được ngủ cùng phòng trước ngày cưới là phong tục của người nước nào? Mẹ cô trả lời đây là phong tục truyển thống của tất cả các quốc gia trên thế giới. Ánh đèn trong phòng ngủ rọi vào khuôn mặt của Tịnh Ngôn, dưới ánh sáng lờ mờ đó, Dịch Nhân vẫn nhìn rất rõ Tịnh Ngôn đang thở dài lo lắng.Khổng Dịch Nhân mỉm cười, cúi đầu hôn vào trán cô và nói, “Em ngủ sớm đi, ngày mai sẽ rất mệt đấy”.Đã là phong tục truyền thống thì không thể không tuân theo, Tịnh Ngôn gật đầu đồng ý đưa mắt nhìn theo Dịch Nhân ra cửa. Cô quay lại thì thấy người vú già vẫn đang đứng nguyên ở vị trí cũ, bà hỏi, “Phu nhân, cô còn cần gì nữa không?” Tịnh Ngôn đáp, “Không cần gì nữa đâu”. Cô vẫy tay tạm biệt người vú già và đi vào phòng ngủ. Người vú già tự nhủ, “Thôi được rồi, không cần phải canh chừng nữa, đêm nay là đêm cuối cùng cô ấy sẽ biết tôn trọng phong tục truyển thống”.Thấy Tịnh Ngôn cúi đầu đi vào phòng ngủ, vẻ mặt của người vú già không còn nghiêm nghị như trước nữa, nhưng với trách nhiệm của một người giúp việc bà vẫn phải nhắc Tịnh Ngôn, “Phu nhân xin hãy yên tâm, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho người đến đón phu nhân”.“Được.” Tịnh Ngôn quay lại nhìn thấy người vú già đang mỉm cười, cô nhẹ nhàng đáp, “Vú hãy yên tâm, tôi sẽ không dậy muộn đâu”.Tịnh Ngôn thay chiếc áo ngủ bằng lụa ôm khít người rồi đặt mình nằm xuống chiếc giường đệm mềm mại. Cô ngẩng đầu nhìn những đường nét hoa văn trạm khắc tinh xảo trên trần nhà.Không có Dịch Nhân ở bên cạnh, Tịnh Ngôn cảm thấy nơi này rất trống vắng, cô nhắm mắt lại nhưng dường như vẫn nhìn thấy những họa tiết trên bức tường của căn phòng. Tịnh Ngôn không thấy buồn ngủ, hai mắt không sao nhắm lại được. Cô tắt đèn, căn phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Một lát sau chiếc đèn ngủ lại bật sáng, Tịnh Ngôn ngồi dậy ôm chiếc gối vào lòng, cô tự thừa nhận mình là một người nhút nhát, không dám ngủ một mình trong ngôi nhà lạ.Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Tịnh Ngôn nhắc điện thoại lên nghe, “Tịnh Ngôn, em vẫn chưa ngủ sao?”, bên kia đầu dây là giọng nói ấm áp của Dịch Nhân.“Dịch Nhân, anh cũng chưa ngủ à?”“Anh không sao chợp mắt được.”Tịnh Ngôn mỉm cười nói, “Chúng ta ngủ đi thôi, nếu không có chuyện gì thì em tắt máy đây”.“Tịnh Ngôn, em có muốn anh qua chỗ em không?”“Nhưng ngày mai hôn lễ được tổ chức rồi mà.”“Đúng vậy, ngày mai hôn lễ được tổ chức nên hôm nay anh cho mọi người nghỉ sớm hơn mọi khi.”Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Anh phải tôn trọng phong tục truyền thống chứ”.“Thôi được, vậy em cũng nghỉ sớm đi, chúc em ngủ ngon.”Tịnh Ngôn nhanh chóng đáp lại, “Chúc anh ngủ ngon”.Tịnh Ngôn tắt máy, căn phòng lại trở nên yên tĩnh, mấy phút sau cánh cửa phòng ngủ hé mở, tiếp đó là tiếng bước chân rất nhẹ, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ, Tịnh Ngôn thấy có bóng người mặc bộ quần áo ngủ đang tiến gần về phía mình.“Đừng sợ, là anh đây.” Dịch Nhân nói rất khẽ.Tịnh Ngôn vội chạy ra phía cửa phòng ngủ ôm lấy Dịch Nhân, cô đóng cửa lại và nói, “Em đã ngủ rồi mà”.“Anh biết, nhưng anh không thể ngủ được nếu thiếu em, sang phòng anh nhé?”Vòng tay của Dịch Nhân rất ấm áp, Tịnh Ngôn cảm thấy hài lòng, cô mỉm cười nói, “Sáng mai anh nhớ đánh thức em dậy sớm nhé bởi bà vú già sẽ đến tìm em từ rất sớm”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.