Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 118: Chương 118: Tỷ Tỷ, Không Tính Toán Cho Ta Giới Thiệu Giới Thiệu Sao?




Hôm nay ra cửa, Mộ Lăng Khiêm không có mang theo tài xế, anh tự mình lái xe, Ôn Hướng Dương an vị ở ghế điều khiển phụ. Ôn Hướng Dương còn nhớ rõ, lần trước Mộ Lăng Khiêm tự mình lái xe, vẫn là tại thời điểm tâm tình anh thật không tốt, khi đó là ngày giỗ đại ca của Mộ Lăng Khiêm, hai ngày đó Mộ Lăng Khiêm rõ ràng không bình thường, hay là lại là……

Ôn Hướng Dương đột nhiên trong đầu có rất nhiều ý tưởng lung tung rối loạn, nhưng khi cô còn đang suy nghĩ thì xe đã dừng lại, một khắc kia khi cô nhìn đến Hoa Úc, tất cả ý nghĩ đều lập tức trống rỗng.

Đây là một bệnh viện, quy mô toàn bộ bệnh viện cực lớn, trước mắt cô là tòa kiến trúc bệnh viện màu trắng, nếu là Ôn Hướng Dương không đoán sai, nơi này chính là nơi lần trước Mộ Lăng Khiêm ở trong điện thoại nhắc tới, bệnh viện Hoa Úc gia thành lập ở nước Mỹ.

“Mộ đại thiếu gia, ngài sao lại tới đây.” Hoa Úc vẻ mặt đưa đám chạy tới, nhìn thấy Ôn Hướng Dương cũng không kịp chào hỏi, “Lão nhân gia nếu lại không tới, tiểu tử kia muốn đem tôi lăn lộn đến chết.”

Ôn Hướng Dương khó hiểu nhìn hai người, Hoa Úc đối với Mộ Lăng Khiêm xưng hô có điểm đặc biệt, thời điểm hắn nói giỡn hoặc là thật sự sốt ruột, mới có thể kêu Mộ Lăng Khiêm là Mộ đại thiếu gia, ngày thường kêu đều là lão đại.

“Vào đi thôi.” Mộ Lăng Khiêm lời này là đối Ôn Hướng Dương nói.

Ôn Hướng Dương trong lòng có điểm suy đoán, chỉ là ở không có xác định trước, cô không dám có kết luận, cô đi theo Mộ Lăng Khiêm cùng Hoa Úc vào bệnh viện, chỉ là còn chưa đi vào, Hoa Úc đột nhiên vỗ đầu một cái, ảo não nói, “Lão đại, tiểu tẩu tử, các ngươi chờ tôi chút, tôi đi ra ngoài, lập tức quay lại.”

Hoa Úc chạy nhanh như bay, như là lái xe chạy, Ôn Hướng Dương nhìn Mộ Lăng Khiêm liếc mắt một cái, thấy Mộ Lăng Khiêm không có bất kì biểu tình gì, cô cũng thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đứng ở một bên. Hoa Úc rời đi đại khái nửa giờ, mới vô cùng lo lắng gấp rút trở về, trong tay cầm mấy hộp cơm hộp.

Hắn nhìn Mộ Lăng Khiêm cùng Ôn Hướng Dương, thở hổn hển nói, “Hảo, chúng ta có thể lên rồi.”

Ba người một đường đi vào bên trong bệnh viện, lên lầu, đi thang máy lên lầu tám. Hoa Úc dẫn theo người trong tay còn cầm cơm hộp, tốc độ muốn nhanh hơn, cố tình Mộ Lăng Khiêm lại không nhanh không chậm. Nếu Hoa Úc có lá gan thúc giục Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương cảm thấy, hắn khẳng định sẽ mở miệng thúc giục. Ba người đi vào một phòng bệnh ngoại, Hoa Úc dừng bước chân, duỗi tay gõ gõ cửa.

Bên trong cánh cửa truyền đến một đạo thanh âm ôn nhuận như mặt nước thanh triệt, hắn nói: “Vào đi.”

Nghe thanh âm đó, Ôn Hướng Dương tâm lộp bộp một chút, cô quay đầu nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm, tuy rằng trong lòng có suy đoán, thậm chí là đã chuẩn bị tốt, nhưng khi đối mặt với sự thật trước mắt, cô vẫn là có chút giật mình. Mộ Lăng Khiêm tầm mắt cũng chuyển dời đến trên người Ôn Hướng Dương. Ôn Hướng Dương còn hơi mang theo khiếp sợ nhìn chăm chú, anh đi đến trước mặt cô, duỗi tay ôm bả vai cô, không có cho Ôn Hướng Dương cơ hội cự tuyệt cùng thời gian điều chỉnh tâm lý, ôm Ôn Hướng Dương, liền đi theo Hoa Úc vào phòng.

Trong phòng, Hoa Úc đem cơm hộp vừa mua đặt trên trên bàn, chuẩn bị nói chuyện. Lúc Mộ Lăng Khiêm cùng Ôn Hướng Dương đến, nguyên bản đãi ở trong phòng bệnh, thanh nhã gầy ốm, lại một chút không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn thật giống như một bức họa nam nhân, nâng lên con ngươi, đem tầm mắt từ trên người Hoa Úc chuyển dời đến trên người Mộ Lăng Khiêm tốn Ôn Hướng Dương.

Ôn Hướng Dương nhìn người nằm ở trên giường, tầm mắt hắn dừng ở trên người Mộ Lăng Khiêm, cô há miệng thở dốc, liền nghe người nằm ở trên giường, mỉm cười nói, “Chị, không tính toán giới thiệu cho em đây là ai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.