Boss Là Nữ Phụ

Chương 196: Chương 196: A từ, hẹn gặp lại! (12)




Bộ Kinh Vân cũng đã có một chút ít sức đề kháng với độ mặt dầy của Thời Sênh, khuôn mặt đó của cô cũng được coi là khuynh quốc khuynh thành.

Nhưng nếu nói Cửu U Điện nhượng bộ vì nhan sắc mĩ miều của cô thì hắn cực kỳ không đồng tình.

Cửu U Điện của hắn là một nơi chỉ nhìn bề ngoài như vậy sao? Ha ha!

Tiếng hô của đám đông dưới sàn đấu đã liền thành một khối, Thời Sênh còn làm bộ như một minh tinh vẫy vẫy tay với mọi người, có không ít người thấy vậy chỉ muốn xông lên ấn cô xuống đập cho một trận.

Bộ Kinh Vân vê vê ngón tay, ánh mắt u ám.

Nếu không phải do hắn đang bị thương thì hắn sẽ là người đầu tiên xông lên đánh chết nữ nhân này!

Chỉ nhìn đã thấy giận sôi người!

“Thẩm Dao Quang, ngươi chớ có làm càn, chuyện này ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng!” Chung Thập Nhất quyết làm căng với Thời Sênh.

“Cái tên già không nên nết nhà ngươi, ngứa đòn rồi sao?” Ông chú phóng khoáng nãy giờ vẫn không hề lên tiếng đột nhiên nhảy ra, “Dao Quang nhà chúng ta đã nói rồi, người của Cửu U Điện nhượng bộ thì liên quan gì đến Dao Quang? Có bản lĩnh thì ngươi đối chất với người của Cửu U Điện, ở đây chất vấn Dao Quang có tác dụng gì chứ!”

Sắc mặt Chung Thập Nhất càng trở nên khó coi hơn, “Nếu cô ta trong sạch thì tại sao không nói rõ ràng mọi chuyện?”

“Dao Quang đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn muốn tìm Dao Quang gây chuyện đúng không?” Ông chú phóng khoáng xắn tay áo, vẻ mặt kích động, “Ta biết ngay ngươi không phải là kẻ tốt đẹp gì mà, ân oán giữa chúng ta, ngươi cứ việc tìm ta tính sổ.”

Hai người nhìn nhau như sắp đánh nhau tới nơi, viện trưởng vẫn đứng sau nãy giờ cuối cùng cũng chịu đứng ra.

Viện trưởng người tròn xoe, nếu ở thời hiện đại thì có lẽ quần áo cũng không có size cho ông ta mặc, mặt vô cùng vô cùng tròn, cũng may rất trơn láng, cũng không khiến người ta quá mức phản cảm. Ông ta cười một cái đã không thấy mắt đâu nữa.

“Trước mặt bao nhiêu học sinh, gây nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa!” Viện trưởng trách mắng.

Chung Thập Nhất khóe miệng khẽ động, nhưng vẫn không nói gì.

Còn ông chú phóng khoáng vẫn khoa chân múa tay muốn ra tay với Chung Thập Nhất, viện trưởng chen vào giữa hai người, cặp mắt nhỏ xíu trừng lên, “Diệp Thiên Nam, còn dám làm xằng?”

Lúc này ông chú mới chịu yên lặng trở lại.

Giải quyết xong một cái gai, viện trưởng buồn bã quay sang nhìn cái gai còn lại.

Khi xưa tại sao ông lại giao một tài năng nhỏ đáng yêu như vậy vào tay Diệp Thiên Nam chứ? Não úng nước rồi sao?

Một cô nương vốn dĩ ngoan ngoãn, sao lại giáo dục thành như thế này?

“Thẩm Dao Quang, ngươi nói cho rõ ràng, chuyện hôm nay là sao?” Ngữ khí của viện trưởng ôn hòa hơn rất nhiều, khẩu khí như đang thương lượng, dù sao cô ta vẫn còn đang mang cái danh là đại tiểu thư Thẩm gia, lại thêm vầng hào quang của một thiên tài.

“Thì chuyện là vậy đó.” Thời Sênh vẫn dùng ngữ khí ngứa đòn đó, “Có người bám riết không rời, không lẽ lại từ chối?”

Đầu ngón tay Bộ Kinh Vân đã miết đến đỏ ửng, sát khí trong đôi mắt lúc ẩn lúc hiện.

Bám riết không rời? Không phải là cô uy hiếp hắn sao? Cô còn dám nói như vậy à?

Viện trưởng tức giận vểnh râu, “Thẩm Dao Quang, nói chuyện tử tế.”

“Tại sao ta lại không nói chuyện tử tế?” Thời Sênh chớp mắt, “Có câu nào viện trưởng nghe không hiểu à? Ta sẽ giải thích miễn phí cho viện trưởng!”

Viện trưởng: “….” Ông ta khuyên cái rắm ấy!

Ông ta quay đầu giận dữ nhìn ông chú, ngươi đã dạy dỗ kiểu gì thế nào? Tôn sư kính lão bị ăn mất rồi sao?

Ông chú trưng ra vẻ mặt mơ màng, lườm hắn làm gì cơ chứ?

“Nếu ta thực sự câu kết với Cửu U Điện thì ngươi thấy hiện giờ các người còn có thể yên ổn đứng ở đây không?” Thời Sênh lạnh lùng buông ra một câu, “Tốt xấu gì cũng đã cứu lại thể diện cho viện trưởng, các người không cảm tạ ta còn muốn đổ tội ác cho ta, thật khiến ta đau lòng.”

Ngừng lại một chút, cô lại nói tiếp, “Nếu đã như vậy thì gọi người của Cửu U Điện quay lại đấu lại là được rồi, dù sao thì ta cũng không mất mặt nữa.”

Phía dưới lập tức xôn xao.

Đúng vậy, cho dù thế nào thì lần này học việc Cửu Châu cũng đã chiến thắng, quá trình tuy có hơi kỳ lạ nhưng kết cục vẫn là tốt.

Hơn nữa nếu Thẩm Dao Quang thực sự câu kết với Cửu U Điện, thì tại sao lại để người của Cửu U Điện nhân nhượng cho học viện Cửu Châu chiến thắng chứ?

Thời Sênh nhảy từ trên đài xuống, đi đến trước mặt Bộ Kinh Vân, mọi người xung quanh như ngừng thở, vô số ánh mắt đang quét khắp người mỹ nữ Bộ Kinh Vân từ trên xuống dưới như chiếc máy quét.

“Gọi đám thuộc hạ đó của ngươi quay lại đây, ngược chết bọn chúng.” Thời Sênh thấp giọng, chỉ đủ để hai người họ nghe thấy.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng đáp, “Tại sao chứ?”

“Vì ta là phu nhân tương lai của ngươi đó!” Thời Sênh vỗ vỗ mặt, tươi cười, “Ngươi muốn thấy bọn họ ức hiếp ta sao?”

Rốt cuộc là ai ức hiếp ai chứ?

Xem xem đám đông bao nhiêu người như vậy, có ai giống người có thể ức hiếp cô ta không?

Bộ Kinh Vân nhịn đến đau lòng, lòng bàn tay nắm chặt rồi buông, buông rồi lại nắm.

“Cầu xin ngươi đó!” Thời Sênh đột nhiên bắt đầu bán manh, cảnh tượng trở nên quá sức bất ngờ.

Cô nương đây biết co biết duỗi, không chỉ là bán manh thôi đâu, bán nghệ bổn cô nương còn làm được, chỉ có bán thân là không được! Đó là vấn đề nguyên tắc!

Tai Bộ Kinh Vân ửng đỏ, hắn quyết không chịu thừa nhận bản thân đã bị lay động, tuyệt đối không!

“Hừ!” Hắn nhanh chóng di chuyển tầm mắt.

Miệng tuy hừ, nhưng tay đã thò vào túi áo, lấy ra một viên bảo thạch bóng mịn.

Hắn hơi dùng lực, viên bảo thạch không có phản ứng gì.

Dùng lực mạnh hơn, vẫn không có phản ứng.

Vành tai Bộ Kinh Vân đỏ rực, nheo mắt nhìn Thời Sênh, chuyển viên bảo thạch đến trước mặt Thời Sênh, lạnh lùng nói: “Bóp vụn.”

Thời Sênh: “…” Vậy nên khi nãy là do ngươi không bóp vụn được? Chứ không phải là kỹ xảo giao tiếp đặc biệt gì sao? Đã không được ngươi còn giả bộ cái gì chứ? Quá kém!

Thời Sênh nhận lấy viên bảo thạch, dùng linh lực nhập vào bảo thạch, viên bảo thạch lập tức vỡ làm đôi.

“Thẩm Dao Quang, ngươi làm gì vậy?”

Tiếng rống giận vang lên, sau đó là tiếng viên bảo thạch nứt vỡ.

Thời Sênh ném viên bảo thạch trong tay, quay người nhìn Chung Thập Nhất cười cười, “Chẳng phải các người muốn đấu lại một trận sao? Ta đa giúp các ngươi gọi người tới đấu!”

“Ngươi còn nói không câu kết với Cửu U Điện nữa không?” Chung Thập Nhất đột nhiên giận dữ hét lớn, “Nếu không câu kết với Cửu U Điện thì sao lại có được phương thức liên lạc với Cửu U Điện?”

“Ngươi nói là có thì có đi, chỉ cần ngươi vui là được.” Thời Sênh nhún vai tỏ vẻ không bận tâm.

“Thẩm Dao Quang!”

“Hét lớn như vậy làm gì chứ, ta đâu có điếc.” Thời Sênh ngoáy ngoáy tai, “Nếu còn hung dữ với ta nữa, có tin ta cho người của Cửu U Điện đến tiêu diệt các ngươi không?”

Khuôn mặt Chung Thập Nhất như chiếc bảng đôi màu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trông rất khó coi.

Người ở xung quanh đều bị câu nói này của Thời Sênh dọa cho sợ hãi, lần lượt lùi lại phía sau, để lại một khoảng không vô cùng lớn.

“Sư tỷ Dao Quang thực sự có quan hệ với Cửu U Điện sao?”

“Không liên quan gì thì cô ta cũng không nói như vậy, vừa nãy cô ta làm vỡ ngọc truyền âm, cô ta sẽ không gọi đám người Cửu U Điện quay lại thật chứ?”

“A…”

Âm thanh bàn tán xôn xao của đám đông xung quanh truyền đến tai Bộ Kinh Vân, hắn khẽ liếc nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười nhìn lên trên đài, dường như không hề bận tâm đến những lời bàn tán của đám đông.

Dường như cô đang đứng ở một thế giới khác, có một tầng trong suốt khiến cô tách rời với thế giới này, khiến cô không hề hòa nhập nhưng lại vô cùng chướng mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.