Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Trường

Chương 15: Chương 15: Vì sao phải đi Tây Dương




Hai ngày sau, cha mẹ chồng ta cũng tới đây, nhìn thấy cục cưng cũng cực kỳ mừng rỡ, mẹ chồng ta không chút than thở, lập tức coi ta như bảo bối, tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho ta.

Trình Dục Chi và cha chồng ta cùng nhau thảo luận tình huống của ta, lại xem lại bệnh án lúc trước của nữ nhân nhà Mộ Dung, cuối cùng mới đưa ra kết luận.

Hóa ra, nữ nhân nhà Mộ Dung có thể chất đặc thù, một khi có thai, tất cả chất dinh dưỡng sẽ bị hài tử hấp thu hết. Mà lúc đang mang thai, đương nhiên người nhà chăm sóc cẩn thận, ăn ngon lại ít vận động, đương nhiên thai sẽ lớn quá, thành ra khó sinh ( xin xem lại chương I, Mộ Dung Thiên Thiên lưu lại một hài tử béo tốt) Hơn nữa, trong cơ thể nữ Mộ Dung có một luồng hàn khí ( thảo nào ta sợ lạnh như vậy) sinh xong huyết khí thay đổi trở nên yếu ớt nên không thể chống đỡ được hàn khí xâm nhập, bởi vậy mới tử vong.

Trong lúc ta mang thai, Trình Dục Chi vì muốn ta sinh non, nên vẫn bắt ta vận động, lại không thèm bồi bổ cho ta, như vậy hài tử cũng nhỏ hơn bình thường. Mà lúc đó chúng ta đang tới một địa phương cực nóng, trong đó có loại quả tên gọi là Hỏa Long có nhiệt tính rất mạnh, lúc đó Trình Dục Chi nhắm mắt làm bừa, cái gì cũng tống cho ta ăn, thành ra trong cơ thể ta có một luồng nhiệt khí, có thể chống đỡ được hàn khí. Bởi vậy ta có thể vượt cạn an toàn.

Lúc này mẹ chồng ta đã nấu cơm xong, liền kêu cả nhà vào ăn cơm, ta vừa đến trước bàn đã che miệng nôn khan, Trình Dục Chi bắt mạch xong, lại nói ta có tin vui. Trình Dục Chi và cha chồng ta lại thương lượng, tốt nhất ta lại nên đi hải ngoại sinh cho an toàn.

Trình Dục Chi tự cầu kiến hoàng thượng, nói rèn sắt lúc còn đang nóng, tốt nhất nên thừa dịp gió thuận chiều, tiếp tục đi Tây Dương để đám man di kia có ấn tượng sâu sắc. Hoàng thượng cũng dễ bị thuyết phục, lại còn cực kỳ cảm kích Trình Dục Chi " Thân ở giang hồ mà vẫn lo lắng đến việc nước, thật là tấm gương sáng cho người đọc sách trong thiên hạ"

Cứ như vậy, mới về nhà chưa được nửa tháng, ta với Trình Dục Chi đã lại lên thuyền, nhằm thẳng hướng Tây Dương

Cục cưng lưu lại trên đất bằng, Trình gia với Mộ Dung gia vì tranh chấp quyền nuôi dưỡng cục cưng mà xảy ra một trận đại chiến, sau bởi vì cục cưng mang họ Trình, Mộ Dung gia đành chịu thất bại. Đợi đến lúc chúng ta lên thuyền, mới phát hiện ra cha mẹ ta và mấy vị caca cố tình trốn lên theo, hóa ra bọn họ nhằm vào đứa bé đang ở trong bụng ta kia, tính tiên hạ thủ vi cường.

Trên đường đi, hàng ngày bọn họ đều kiếm ta tỷ võ để tránh cho thai nhi quá lớn. Chẳng qua ta không khoan dung với họ như đối với Trình Dục Chi, ngày nào cũng đánh cho bọn họ bầm dập mặt mũi. Trình Dục Chi cho rằng đó cũng không phải là cách hay, liền nảy ra một sáng kiến, mỗi khi đến một địa phương nào đó ta lại ra khiêu chiến cao thủ đệ nhất ở đó, nhân tiện mở sòng cá cược, vừa có thể rèn luyện vừa kiếm được tiền.

Ta nghe thấy vậy liền vui mừng ôm chầm lấy hắn hôn mấy cái liền, không hổ là tướng công yêu quý của ta, càng ngày càng biết cách làm giàu.

Trên đường đi tới đâu ta khiêu chiến đến đó, thắng được không ít tiền. Bởi vì ta chẳng thua bao giờ, lại đến từ đông phương, nên những người ở hải ngoại đó đều tôn xưng ta là " Đông Phương Bất Bại" Cứ như vậy danh ta trên vạn người, chịu sự kính ngưỡng ở cả hải ngoại.

Về sau, năm Vĩnh Lạc thứ bảy, ngày mùng mười theo tết Tây Dương, ta lại sinh nhóc thứ ba và thứ tư.

Sinh xong nhóc thứ tư, ta cũng không muốn sinh nữa, nhưng Trình Dục Chi cũng thực tham lam, hắn nói bốn đứa đều là con trai, hắn muốn có một nữ nhân đáng yêu giống ta, hắn tìm một đống phương thuốc cổ truyền hướng dẫn cách sinh nữ nhi, nhằm thỏa mãn nguyện vọng được có một đứa con gái. Vì thế, năm Vĩnh Lạc thứ mười lăm, một lần nữa ta lại tới Tây Dương, sinh ra đứa con thứ năm.

Lần này rốt cuộc cũng là một nữ nhân, Trình Dục Chi mừng rỡ như điên, ôm ta hôn hít ầm ĩ, làm ta thấy ta vừa làm được một chuyện cực kỳ phi thường vĩ đại. Nhưng sau này ta cũng hơi hối hận một chút, bởi vì phân nửa sự chú ý của Trình Dục Chi đã chuyển qua người khác, ta cũng hơi mất hứng.

Trình Dục Chi liền nói, trên đời này hắn yêu nhất là ta, nhưng có một điều đáng tiếc, đó là hắn chưa thấy bộ dáng lúc nhỏ của ta, vì vậy mới yêu thích nữ nhân như thế, hy vọng có thể thấy được hình ảnh trước đây của ta từ trên người nó.

Các ngươi cũng biết, Trình Dục Chi cực kỳ am hiểu cách thức để người ta tin tưởng hắn, cho nên cuối cùng ta cũng bị hắn dụ cho vui vẻ trở lại.

Lúc trước đứa thứ nhất và thứ ba bị cha mẹ chồng ôm đi, đứa thứ hai và thứ tư bị cha mẹ đẻ ta mang đi. Vừa nghe tin đứa thứ năm là một nữ nhân cực kỳ quý hiếm của nhà Mộ Dung, Mộ Dung gia lập tức phát ra " Đoạt nữ lệnh", có cha mẹ ta dẫn dắt, các ca ca, bá phụ thêm cả nội công và nãi nãi đang nằm trên ghế cũng thường xuyên ghé thăm ta. Mà cha mẹ chồng ta cũng chưa bao giờ có nữ nhân, đương nhiên cũng gia nhập hàng ngũ tranh đoạt.

Nhà hai bọn ta trở thành một điểm buffer, người đến người đi, có điều bối phận của chúng ta nhỏ nhất, không biết phải làm thế nào với họ. Sau đó, có một ngày, chuyện phòng the của chúng ta bị họ phá vỡ, cuối cùng Trình Dục Chi cũng nổi giận, lập tức nhảy khỏi giường, cầm lấy cái nôi có nữ nhi của ta mang ra ngoài cửa, quát lớn : " Các ngươi muốn cướp thì mang đi xa một chút"

Chỉ thấy phụ mẫu ta và phụ mẫu của Trình Dục Chi khe khẽ đỡ lấy cái nôi, vừa thảo luận vừa vội vàng chuồn đi.

Trình Dục Chi vẫn đứng ở cửa phòng, đùng đùng nổi giận, lần đầu tiên ta có thể thấy bộ dạng quần áo không chỉnh tề nổi giận đùng đúng của hắn, liền lăn ra giường cười khanh khách. Hắn thấy mình thất thố, thẹn quá hóa giận liền nhào tới bên người ta, hung hăng hôn ta, tiếp tục câu chuyện vừa bị bỏ lỡ.

Cứ như vậy, chúng ta bận rộn hơn mười năm, sinh năm hài tử, cũng không được nuôi một đứa nào. Sau Trình Dục Chi thấy vậy, liền nói cả đời này quản một bảo bối như ta đã đủ làm hắn mẹt chết rồi, không còn hơi sức đâu mà quản tới con cháu.

Năm thứ mười chín thời Vĩnh Lạc, chúng ta lại tới Tây Dương là vì nữ nhi nhà tam ca của ta, ta có thêm một cháu trai, sau vợ chồng son bọn họ lưu lại hải ngoại.

Tới năm Tuyên Đức thứ sáu, Tuyên Đức đế muốn chấn hưng uy phong của Đại Minh, lại triệu ta đi Tây Dương, nhớ lại mấy lần trước ta đi đều chỉ vì sinh hài tử, đương nhiên không kiếm được bao nhiêu tiền, lần này không phải lo sinh con, có thể toàn tâm toàn ý lo tới việc kiếm tiền, đương nhiên lập tức vâng chỉ.

Trên đường trở về, Trình Dục Chi nói ta kiếm được nhiều tiền như vậy, cả đời này xài không hết, cuối cùng chỉ béo mấy đứa nhóc kia.

Ta nghe thấy vậy lập tức không vui vẻ gì, mấy thằng nhãi kia mỗi khi về nhà đều tranh Trình Dục Chi với ta, ta không đánh không được, bây giờ lại để lại tiền cho bọn nó ư. Phì, lão tử mặc kệ, bây giờ lão tử phải lôi tiền ra xài, xài cho đến hết thì thôi.

Vì thế, Trình Dục Chi phao ngôn rằng ra bị bệnh nặng thập tử nhất sinh, mà trước đây để tiện làm ăn, căn cứ vào nguyên tắc một giọt máu đào hơn ao nước lã, ta đã thu nhận rất nhiều bang chúng Cái Bang lên thuyền làm việc. Ta đã nói với bọn chúng, nếu có thể cộng tác với ta một lần, kể từ sau, ta sẽ không đòi hoa hồng ăn xin của bọn họ nữa.

Nhờ có sự phối hợp của bọn họ, cuối cùng ta có thể " Chết" thành công. Sau đó, tại Ngưu Thủ Sơn ở Nam Kinh xuất hiện một ngôi : "Trịnh Hòa mộ"

Đến lúc đó, ta thay đổi mặc lại nữ trang, lấy lại tên Mộ Dung Hòa Chính cùng Trình Dục Chi nửa đường xuống thuyền, đi du lịch thiên hạ để tiêu sạch tiền.

Ngoại truyện : Quỳ Hoa bảo điển

Sau khi Quỳ Hoa Bảo Điển lưu truyền trên giang hồ, khiến cho thiên hạ mơ ước săn lùng, có một tên vọng tưởng độc bá võ lâm, mới tìm kiếm thu thập tất cả những bản Quỳ Hoa Bảo Điển, chỉ để lại một quyển, còn lại đốt sạch.

Về sau, bản Quỳ Hoa Bảo Điển này bị người đoạt tới đoạt lui.

Người đời sau không biết sự tình, nghe nhầm đồn bậy, lại truyền rằng Quỳ Hoa Bảo Điển do thái giám viết ra. Tính ra nói vậy cũng không hoàn toàn sai, Mộ Dung Hòa Chính quả thật từng là thái giám. Chẳng qua về sau lại gây ra hiểu lầm lớn hơn, nói chỉ có thái giám mới có thể luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, làm khổ không ít người.

Có một kẻ tên là Đông Phương Yếu Bạch chiếm được bản Quỳ Hoa Bảo điển này, vì tiết kiệm thời gian, vừa bắt được sách chưa kịp xem đã vung kiếm tự cung. Đến lúc mở ra trang thứ nhất, hàng thứ nhất không đầy đủ, chỉ còn có ba chữ rất mơ hồ không rõ nghĩa. Dù sao không phải ai cũng biết quý trọng sách vở, lại thêm sách này bao nhiêu năm qua lưu lạc qua tay không biết bao nhiêu nhân sĩ võ lâm, xương cốt còn lại như thế này cũng đã giỏi lắm rồi.

Đông Phương Yếu Bạch sau một hồi kiểm tra cẩn thận, nhận ra đại khái câu nói kia là mấy chữ " "## này công, ## cung". Hắn âm thầm gật đầu, câu đầu tiên chắc nói là muốn luyện công thì cần tự cung

Đông Phương Yếu Bạch chiếu theo Quỳ Hoa Bảo Điển luyện thành tuyệt thế võ công, lại càng tin tưởng rằng những kiến giải của mình là đúng, vì vậy rút bút ra viết xen vào mấy chữ cho đủ "dục luyện thử công,tất tiên tự cung" ( muốn luyện công này, cần phải tự cung)

( Trên màn ảnh xuất hiện hình ảnh quay lại : Mộ Dung Hòa Chính lúc mới bắt đầu viết sách, để ấn bản đầu tiên gia tăng số lượng độc giả, thúc đẩy các vị đại gia bỏ tiền ra mua sách của nàng, nàng mới vung bút viết mấy câu " “luyện hảo thử công,trại quá tác quan” ( Luyện tốt công phu này, không ai có thể đấu nổi)(chữ 宫 ( cung) và chữ 官 ( quan) nhìn qua hơi giống nhau)

Từ đó về sau, bản Quỳ Hoa Bảo điển sửa đổi bắt đầu lưu truyền hậu thế (So với Đông Phương Yếu Bạch, Cao Ngạc cũng viết tiếp mấy hồi sau của " Hồng Lâu Mộng", nhưng có phần thật thà hơn)

Lời lẽ sai trái truyền lâu cũng có thể biến thành chân lý, vì vậy đa số mọi người đều vung đao tự cung.

Bọn họ nào có biết rằng, nếu không tự cung, cũng thể thành công, cho dù tự cung, vị tất thành công, nếu đã tự cung, chỉ đành vào cung.

Mặc dù tự cung nhưng cũng rất nhiều kẻ luyện công không thành công, đại bộ phận đều đổ xô tới hoàng cung xin làm hoạn quan. Lại vì sư nhiều cháo ít, để tranh đoạt cơ hội, hết thảy bọn chúng đều tâm cơ ngoan độc, bày mưu tính kế, đi cửa sau, lợi dụng quan hệ, cho nên đám người có thể tiến cung được đều là những kẻ giả dối, trong đó nổi danh nhất là Ngụy Trung Hiền. Đại Minh triều bị hoạn quan nhũng loạn, cuối cùng đi vào diệt vong.

Chỉ sợ Mộ Dung Hòa Chính không bao giờ ngờ tới chuyện này, mà chắc nàng cũng chả quan tâm.

Lại mấy trăm năm qua đi, rất nhiều sự thật đã bị chôn vùi trong bụi bặm lịch sử, đồng thời lại có rất nhiều sự thật bị bóp méo, trộn lẫn với nhau, thành một đám hỗn độn phức tạp. Ở Hồng Kông Trung Quốc có một người tên là Kim Dung nhân nghe được một số truyền thuyết ở bên ngoài, liền viết bộ "Tiếu Ngạo Giang Hồ", hắn lại mang Đông Phương Yến Bạch và Đông Phương Bất Bại trộn lại thành một người.

Vì thế cái người mấy trăm năm trước được người Hoa tự hào, bắt dị tộc kính ngưỡng, danh hiệu vinh quang đó liền biến thành một truyện cười.

Nếu Mộ Dung Hòa Chính sống đến tận bây giờ, nhất định phải hung hăng đạp cửa vào cho Kim Dung một đấm. Về phần có khôi phục danh dự hay không, hẳn nàng cũng không để ý.

Truyện bên lề :

1. Một số sự thực

Mộ Dung đại bá nói " Tiểu Chính chẳng qua bắt đổi tên sản nghiệp thành tên nàng, kỳ thật chúng ta thích tiêu xài thế nào nàng đều mặc kệ"

Người hầu nhà Mộ Dung nói : " Nô bộc nhà bọn họ đã ngộ cực kỳ tốt, con cháu mà được vào làm thì còn tốt hơn. Lúc đấy vì thải bớt người làm mà tốn không ít công sức"

Các vị hương thân nói : Cái Bang phúc lợi tốt lắm, địa vị cũng cao, chỉ cần nghèo là có thể vào Cái Bang.

2 Sự nghi hoặc của Yến Vương

Trước khi chết, Yến Vương triệu kiến Trịnh Hòa, nói : " Trịnh Hòa, trẫm sắp quy thiên, rốt cuộc ngươi có thể nói cho trẫm biết, ngươi có phải là nữ nhân hay không. Đừng bắt trẫm mang theo bí ẩn này xuống mồ, trẫm chết cũng không nhắm mắt á"

Trịnh Hòa gật đầu đáp phải.

Yến Vương vui mừng nói : " Quả nhiên là như thế, vẫn là trẫm khôn ngoan nhất, kẻ không giống nữ nhân chút nào như ngươi mà cũng bị trẫm nhìn thấy, có thể nói trẫm sống không uổng đi" Nói xong rồi đột ngột qua đời.

3. Tâm sự của Trình mụ mụ

Ta dạy dỗ Dục Chi thường ngày ôn nhuận như ngọc, nhân phẩm đoan chính, lại biết thương xót chúng sinh, mọi người đều nói hắn là Bồ Tát đầu thai. Có điều kẻ làm mẫu thân như ta cũng không vui vẻ cho lắm, đứa nhỏ này quá hoàn mỹ, chưa bao giờ phạm sai lầm, cũng khoan dung mọi lỗi lầm của người khác, hoàn mỹ đến mức thế gian này chưa từng có, đến gần hắn chỉ sợ thế là khinh lờn hắn. Hài tử nhà người ta làm việc gì xấu đều chạy về chui làm lòng mẫu thân làm nũng, mà bản thân ta đường đường là một mẫu thân lại chỉ có thể một lòng kính ngưỡng nhi tử của mình

Cho đến năm hắn mười tám tuổi, liên tục có người đến nhà cầu thân, hắn lại không quan tâm. Thậm chí có một nữ tử được ta ngầm đồng ý cởi hết quần áo nằm trên giường hắn, hắn lại giống hệt như tượng gỗ, mí mắt cũng không động đậy, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nàng cẩn thận kẻo bị cảm lạnh. Sau đó hắn chẳng nói gì cả, làm ta xấu hổ đến mức ba ngày không dám nhìn mặt hắn. Ta nghĩ có khả năng hắn đúng là thế thân hạ phàm của Bồ Tát đầu thai thật.

Ta với phụ thân hắn cơ hồ tuyệt vọng, hắn là con trai độc nhất của chúng ta, lại không thể bắt hắn lấy vợ, Trình gia chắc sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.

Sau đó hắn lại tới Yến Vương phủ hành nghề y, trong lúc loạn lạc, hắn lại mang đồ đệ là Trịnh Hòa về nhà một lần, đó là một tiểu nam hài mũm mĩm. Lần đầu tiên ta mới biết, hóa ra Dục Chi cũng có cảm xúc.

Trịnh Hòa vừa gặp lão gia nhà ta đã kêu lên " Sư phó, trên người phụ thân của sư phụ cũng có cái hương vị này. Ồ, lại còn nồng đậm hơn cả ngươi"

Ta thấy sắc mặt Dục Chi hơi thay đổi một chút, có phần không thích, lại mang chút khẩn trương.

Tiếp theo Trịnh Hòa nói : " Bất quá ta vẫn thích ngươi nhất, không nồng, không nhạt, rất vừa phải"

Sắc mặt Dục Chi hòa hoãn lại, hình như mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc hai người bọn họ ở chung với nhau cũng rất kỳ quái, Trịnh Hòa hình như chẳng coi Dục Chi giống như thần thánh, mà tùy ý sai bảo hắn, toàn dùng những lời lẽ thô tục để đối xử với hắn hết lần này tới lần khác.

Đương nhiên Dục Chi vẫn dễ dàng tha thứ, có điều cái thái độ dễ dàng tha thứ đó lại không giống thái độ lúc đối xử với người khác, lại toát ra một cảm giác vô cùng dung túng thân thiết. Dục Chi còn có thể nhíu mày vì Trịnh Hòa, có thể cười thoải mái, lại có thể lắc đầu nhăn nhó không thôi. Càng ly kỳ hơn nữa, chính là Dục Chi lại ngủ chung với Trịnh Hòa. Trước kia, đối với mọi người nhà ta, phòng của hắn giống như phòng thờ vậy, không ai dám tùy tiện bén mảng tới.

Ta cơ hồ cảm động đến rơi nước mắt, rốt cuộc kẻ đánh vỡ hào quang của Dục Chi đã tới, con ta không phải Bồ Tát, hắn rõ ràng là một con người.

Cho nên, tuy Trịnh Hòa cực kỳ vô lại, có thể làm thánh nhân phát điên, ta lại cố gắng đối tốt với hắn. Chẳng qua ta tiếc Dục Chi không sớm gặp hắn, nếu gặp phải thang thuốc mạnh mẽ này, nói không chừng con cháu ta đã lớn đùng rồi.

Ngày hôm đó, nhận được tin của A Quý gửi về, ta suýt phát điên. Sao lại có thể như thế. Con ta sao có thể thành loại người như thế ? Nếu như Trình gia ta nhất định vô hâu, ta thà để cho hắn giống như thần tiên ngồi trên bàn thờ cúng bái. Ta cực kỳ nổi giận vôi vàng chạy tới Nam Kinh, trong lòng hận Trịnh Hòa muốn chết, cũng hối hận muốn chết. Tại sao ta có thể quên. Cho dù thuốc tốt đến đâu, ăn nhiều cũng có hại, đáng lẽ ta phải ngăn chặn bọn chúng sớm một chút.

Mấy ngày nay tâm tình đột nhiên chuyển sang vui vẻ trở lại, không ngờ Trình Hòa hóa ra lại là nữ nhân. Ta cao hứng muốn hát, hóa ra con trai ta cũng thích con gái. Ta sắp có con dâu, sau này còn có thể ôm cháu chắt.

Ta vui mừng khôn xiết nhìn cảnh Dục Chi bái thiên địa, buổi tối ta và lão gia hai người ôm nhau khóc rống một lúc, rốt cuộc chúng ta đã đợi được tới ngày hôm nay, rốt cuộc có thể đối mặt được với liệt tổ liệt tông.

Có điều, tại sao lại thành như thế. Nàng, nàng, nàng lại là người của nhà Mộ Dung ? Ngày đó lục lại gia phả làm thuốc của tổ tiên, lòng ta lại chìm xuống tận đáy cốc, đến khi biết nàng còn dùng thuốc tránh thai, tim ta còn không tìm thấy chỗ nào để mà rơi xuống nữa. Phải dùng hai viên "Tốc hiệu cứu tâm hoàn", rốt cuộc tim ta mới có thể nổi lên đập tiếp.

Sau ta muốn để cho Dục Chi nạp thiếp, Dục Chi không chịu, mà Tiểu Chính tuy đồng ý, nhưng lại không chịu cho bọn họ ngủ cùng Dục Chi, thế thì cũng chẳng khác gì. Ai dza, xem ra Trình gia ta chắc phải tuyệt hậu.

Không nghĩ tới là không nghĩ tới, bọn họ đi Tây Dương một hồi, cuối cùng trở về ôm theo một đứa cháu cho ta. Ta lại phải dùng thêm hai viên "Tốc hiệu cứu tâm hoàn", mới có thể kéo được trái tim đang bay bổng trên bầu trời trở về.

Về sau, ta có bốn cháu trai và một cháu gái, mà Dục Chi càng ngày càng giống người thường, quan hệ với chúng ta cũng thân mật hơn rất nhiều.

Cảm tạ Tiểu Chính, chẳng nhưng sinh cho ta nhiều cháu, lại còn trả lại cho ta một đứa con trai.

Kế hoạch " Mộ Dung tuyệt đại" vạn tuế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.