Buôn Đồ Người Chết

Chương 112: Chương 112: Chán ăn




Những lúc rảnh rỗi, tôi thường nhớ tới Nhất Sơ. Mặc dù tôi và hắn đã gặp nhau mấy lần, cũng từng vào sinh ra tử, nhưng ấn tượng về hắn trong tôi vẫn rất mơ hồ.

Bởi vì tiếp xúc với hắn chẳng được bao lâu, mà mỗi lần gặp nhau, hắn đều như đại hiệp độc hành, thoáng cái đã biến mất.

Hắn tạo cho tôi một cảm giác thế ngoại lưu nhân, cao siêu chẳng mấy ai hiểu.

Ví dụ như hắn chưa bao giờ hút thuốc, cũng chưa hề uống rượu. Mà ngay cả một người bạn, hắn cũng không có, bên cạnh chỉ có một oan hồn tiểu đạo đồng.

Hắn càng thần thần bí bí như vậy, tôi càng tò mò, muốn có cơ hội tìm hiểu hắn kỹ một chút, xem rốt cuộc hắn là loại người gì.

Mà cơ hội, rât nhanh đã tới.

Đó dường như là lần duy nhất trong sự nghiệp buôn bán của tôi mà không có mặt Lý mặt rỗ. Hắn cùng quả phụ trẻ tuổi phát triển tình cảm rất nhanh, chỉ khoảng một tháng, cả hai đã đi đăng ký kết hôn. Lý mặt rỗ dẫn vợ đi đảo BaLy hưởng tuần trăng mật, con trai thì nhờ tôi chăm sóc.

Lý Tiểu Manh (con của Lý bát giới) rất thân thiết với tôi, tựa hồ nó coi tôi như bạn bè, có tâm sự gì cũng kể tôi nghe.

Hôm nay, uống hết mấy lon bia, tiểu Manh bày tỏ muốn cùng tôi làm ăn một lần cho biết.

Tôi biết thừa nó nghĩ gì, thực ra là không muốn đi học tiếp, sau này muốn làm nghề như tôi. Tôi cảm thấy chi bằng dọa nó một chút, cho tiểu tử này biết nghề thương nhân âm phủ nguy hiểm cỡ nào.

Trùng hợp thay, chiều tối hôm ấy, Nhất Sơ lại tới tìm tôi. Như mọi lần, hắn chẳng nói nhiều, uống một chén trà nhài, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Vốn dĩ, hắn được một lão nhân trong giới nhờ giải quyết một chuyện khó khăn, nhưng thiếu trợ thủ nên tìm tới tôi.

Tôi lập tức đồng ý. Mặc dù chuyện khó giải quyết trong mắt Nhất Sơ, đối với tôi mà nói thì tương đương với nguy hiểm tính mạng, nhưng có hắn đi cùng tôi chẳng sợ hãi, bởi cho dù trời có sập xuống, hắn cũng đỡ cho tôi.

Lý Tiểu Manh đương nhiên là không bỏ qua cơ hội này rồi, tiểu tử thối cứ nằng nặc đòi đi theo tôi.

Nhất Sơ hơi do dự, nhưng rồi vẫn đồng ý, còn hỏi tôi, có thể dẫn Doãn Tiểu Nguyệt theo không? Tôi thắc mắc, hỏi hắn sao lại cần có tiểu Nguyệt; hắn nói chuyện lần này cần có phụ nữ hỗ trợ mới xong, mà tiểu Nguyệt đúng là kiểu người hắn yêu cầu.

Tiểu Nguyệt thì tính cách rất giống với tiểu Manh, gặp chuyện náo nhiệt tuyệt đối không thể từ chối, bởi vậy nàng cũng đi theo.

Gần đây tiểu Nguyệt có bỏ mấy chục vạn mua một chiếc Land Rover, nói là để hành nghề. Mà nàng lại giống như coi chiếc Land Rover này như một cái xe điện đụng, đầu đuôi xe đều có vết móp méo, tôi ngao ngán lắc đầu. Thế giới của kẻ giàu sang, tôi đi lên từ nghèo khó, chẳng thể lý giải được.

Từ lúc lên xe, Nhất Sơ chỉ ngồi ở ghế phụ, chẳng nói nửa lời, lâu lâu lại nhìn ra ngoài cưa kính hàng giờ liền. Tôi hỏi hắn chuyện liên quan tới việc cần giải quyết lần này, hắn lại chỉ gật đầu rồi lại lắc.

Ngược lại, tiểu Nguyệt và tiểu Manh lại nói chuyện rôm rả. Tiểu Manh rất tò mò với nghề này, tiểu Nguyệt thì lại là người nhiều chuyện, thế là liền nói về những gì từng trải trong thời gian qua, thổi phồng mình lên thành vô địch đại tỷ. Lý Tiểu Manh bị hù dọa, liền nhờ cậy tiểu Nguyệt bảo vệ cho mình.

Không ngờ lần này đi làm công chuyện lại xa như vậy, chúng tôi lái xe đã tới năm sáu tiếng đồng hồ. Lúc nghỉ ở trạm dừng chân cao tốc, Nhất Sơ lại đột nhiên hỏi tôi, có thứ gì ngon nhất không.

Tôi còn nghĩ Nhất Sơ muốn cải thiện bữa ăn, liền đưa menu cho hắn, chỉ cho hắn vài món. Mặc dù đều là món đắt tiền, nhưng hắn lại chẳng hứng thú. Nhất Sơ ném menu lên bàn, nói: “Những món này đều quá đắt. Ta muốn hỏi ngươi là, những món mà người nông dân thích ăn nhất là gì cơ.”

Tôi sững người, không biết Nhất Sơ này có ý gì đây. Hắn liền nói với tôi, vấn đề này có liên quan tới vụ làm ăn, bảo tôi phải suy nghĩ thật kỹ.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu tôi toàn là bào ngư, vi cá. Những thứ này ngay cả kẻ giàu sang cũng không nỡ ăn mỗi ngày, đương nhiên là món mà ai cũng mơ ước.

Có điều, lại chẳng phải yêu cầu của Nhất Sơ. Tôi bèn bàn với tiểu Nguyệt, cuối cùng thống nhất, cá to, tôm lớn phải chăng mới là thứ người nông dân thích ăn nhất?

Nhất Sơ gật đầu ra điều đồng ý, sau đó bảo nhà bếp làm hai cân tôm chiên, một hũ cá kho. Đồ ăn làm xong, Nhất Sơ cũng không hề ăn, mà lại bảo nhân viên gói lại.

Tôi không hiểu nổi, bật cười. Tên Nhất Sơ này hành độc độc hành của hắn tôi đã quen thuộc, nhưng lần này, hắn lại làm tôi thêm ngạc nhiên. Thật không thể hiểu tôm chiên và cá kho thì liên quan gì tới chuyện lần này?

Chúng tôi đi mãi trên đường lớn, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng Nhất Sơ mới chỉ tới một thôn trang nhỏ.

Thôn trang này khá vắng vẻ, dựa lưng vào núi, mà đường xá không chịu tu sửa, LandRover của tiểu Nguyệt lần này lại biến thành xe việt dã.

Nhất Sơ nói, thôn dân nơi này hầu hết sống nhờ cây ăn quả, những quả trên triền núi kia chúng tôi có thể tự tiện ăn. Bình thường thôn dân hái những quả này, bán rẻ mạt cho lái xe trên đường lớn.

Vừa nhắc tới quả rừng, tiểu Nguyệt cùng tiểu Manh liền hứng thú, hẹn nhau nghỉ ngơi xong sẽ lên núi hái quả ăn. Dù gì đây cũng là những quả ngoài tự nhiên, trong thành phố không có bán, mà dù có bán cũng đắt mà hiếm lắm.

Nơi này chỉ có vài hộ gia đình, tôi không đếm kỹ, nhưng chắc chắn không quá mười hộ.

Nhất Sơ bảo tiểu Nguyệt dừng xe ở đầu thôn, sau đó cùng tôi xuống xe, nhưng lại bảo tiểu Nguyệt và tiểu Manh ở trên xe ngồi chờ, căn dặn hai người cứ ở yên trong xe, ai gõ cửa cũng không được mở, nếu cảm thấy gặp nguy hiểm cứ lái xe chạy đi.

Cả chặng đường Nhất Sơ đều thần thần bí bí, bây giờ lại sắp xếp như vậy, làm tôi rất hoang mang, không biết sắp tới sẽ gặp chuyện gì.

Nhất Sơ dẫn tôi đi vào một khoảng sân, vừa mới bước vào sân, liền trông thấy một người bò từ trong nhà ra ngoài.

Tôi rùng mình một cái, người kia da bọc xương, nằm rạp trên đất, có thể thấy hằn rõ khung xương trên lưng. Hắn vừa bò vừa nôn, nhưng lại nôn ra toàn nước, khắp sân đầy mùi tanh tưởi. Tôi bất giác đưa tay bịt mũi.

Nhất Sơ thì đi nhanh tới, ngồi xuống quan sát bãi nước người kia nôn ra, tỏ vẻ quan tâm: “Mấy ngày nay chưa ăn gì sao?”

Người kia sắc mặt vô quang ảm đạm, khổ sở ngẩng lên nhìn Nhất Sơ, sau đó khó khăn giơ hai ngón tay, chẳng nói được lời nào.

Nhất Sơ cũng không chê bẩn, trực tiếp ôm hắn vào trong nhà, sau đó nhìn tôi ra hiệu. Tôi vội mang tôm cá đặt trên bàn, mở gói ra, lập tức căn phòng tràn ngập mùi thơm.

Vốn dĩ tưởng rằng người này nghèo tới mức không đủ ăn, nhìn thấy đồ ăn sẽ lao tới ăn như hổ đói. Ai ngờ hắn chỉ liếc qua, sau đó lắc đầu: “Vô dụng, một chút khẩu vị cũng không có.”

Nhất Sơ nhíu mày, giọng như ra lệnh: “Ăn một miếng đi.”

Người kia có vẻ rất sợ Nhất Sơ, vội cầm lên một con tôm to, động tác rất nhanh bóc vỏ bên ngoài, nhưng chỉ ăn được hai miếng thì lại tiếp tục nôn, lần này thậm chí còn nôn ra chút máu.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Hắn có phải bị chứng chán ăn không, sao không tới bệnh viện kiểm tra?”

Người kia hung hăng trợn mắt lườm tôi, Nhất Sơ cũng bảo tôi đừng nói lung tung.

“Ngươi tạm thời ngủ đi đã.” Nhất Sơ nói: “Ta với bằng hữu này đi bố trí một chút.”

Nói xong Nhất Sơ dân tôi ra ngoài. Ra khỏi sân, tôi không kìm nén được nữa, liền tò mò hỏi hắn, chuyện này là như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.