Buôn Đồ Người Chết

Chương 119: Chương 119: Hỏa thiêu động quỷ đói




Tiếng cười của Chu Đồ Phu hòa lẫn với tiếng kêu cứu của tiểu Nguyệt dần dân tạo thành âm thanh ong ong trong đầu tôi. Tôi cảm thấy ý thức có dấu hiệu mơ hồ, nhưng cơn giận lại không ngừng dâng lên, giống như núi nửa sắp phun trào.

Trong lúc này, tôi chỉ muốn tìm ai đó, mang tất cả phẫn nộ phát tiết lên người hắn.

Nhưng tôi có thể tìm ai đây. Chu Đồ Phu ở tận bên ngoài động, chẳng thể tìm hắn tính sổ; Chu Lão Thực thì đã chết.

Chu Lão Thực! Đúng, chính là Chu Lão Thực, nếu không phải cứu hắn, chúng tôi đã không rơi vào hoàn cảnh này.

Chẳng thèm đoái hoài tới Chu Lão Thực còn sống hay đã chết, tôi một mực tiến tới, giơ chân đạp mạnh lên thi thể hắn, có cảm giác tôi đạp vỡ cả sọ, xương vụn văng khắp nơi.

Nhất Sơ thấy vậy liền chạy tới ngăn tôi lại. Hắn không tới không sao, hắn vừa tới tôi liền trở nên hung hăng hơn. Nói cho cùng, tất cả là tại Nhất Sơ. Hắn xen vào việc của người khác cũng thôi đi, lại còn lôi chúng tôi vào cuộc. Hiện giờ tiểu Nguyệt và tiểu Manh đang gặp nguy hiểm, hắn lại như không có chuyện gì, ngồi một chỗ niệm kinh. Càng nghĩ càng tức, tôi trực tiếp vung quyền đấm về phía Nhất Sơ.

Có điều tôi chẳng phải đối thủ của hắn, một cái vung tay, hắn đã bẻ quặt tay tôi. Oán khí của tôi ngày càng mạnh, nộ khí xung thiên. Trong lúc này, tất cả mọi cơn giận của tôi đều tập trung vào Nhất Sơ.

Thấy cảnh này, Chu Đồ Phu liền nhảy xuống dưới. Cho dù hiện giờ hắn đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có ý liều mạng với hắn, trong đầu chỉ muốn giết Nhất Sơ, sau đó mới tính đến Chu Đồ Phu.

Con người lúc nóng giận mất khôn, chẳng thể nói lý lẽ. Cho tới về sau này, tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó mình lại hồ đồ như vậy.

Chu Đồ Phu cười lạnh nhìn tôi: “Có phải ngươi oán hận tên này muốn chết đúng không? Ta tới giúp ngươi một tay, nếu không phải do hắn, có lẽ giờ các ngươi đang ngồi trong phòng máy lạnh ăn lẩu, hưởng thụ cuộc sống, cái sơn động này chỉ như bãi rác.”

Chu Đồ Phu còn chưa nói hết, cơn giận trong tôi đã lại tăng lên. Đúng vậy, nếu không phải Nhất Sơ lôi tôi đi, giờ này tôi đã có thể hẹn hò yêu đương, hưởng thụ thế giới của hai người. Nào phải chịu khổ sở ở đây, thậm chí còn làm người tôi yêu nguy hiểm tới tính mạng.

Chu Đồ Phu lẩm bẩm trong miệng, tôi bỗng cảm thấy trong động thổi tới một luồng gió quái dị. Luồng gió kia lạnh buốt, làm toàn thân tôi nổi da gà, nhưng không làm cho ý thức của tôi thanh tẩy.

Trận gió tà môn này thổi tới, những cái thây khô bỗng nhúc nhích, đứng bật dậy như khúc gỗ, bao vây lấy chúng tôi.

Nhất Sơ thầm kêu “hỏng rồi.” Hắn buông tôi ra, định đi chế ngự những thây khô kia. Tôi đương nhiên không để Nhất Sơ rảnh tay, hắn vừa buông ra tôi liền lao tới đấm đá, cào cấu.

Mà những thây khô kia cũng đồng loạt nhào vào Nhất Sơ, mặc dù thây khô chết đã lâu nhưng lại có sức lực phi thường, ép Nhất Sơ ngã xuống, cường độ phản kháng của hắn càng lúc càng nhỏ lại.

Nhất Sơ không phản kháng nữa, miệng lại tiếp tục niêm đạo đức kinh. Hắn nhắm mắt, khống chế nội tâm của mình, mục đích để cho bản thân tỉnh táo lại.

Nhìn thấy Nhất Sơ bị ngã, mọi chuyện đã gần như chấm hết, thì bỗng tôi thấy thi thể Chu Lão Thực động đậy.

Đầu bị tôi đạp nát, xương cốt văng tứ tung, vậy mà thi thể lại đứng dựng lên, giống như một cái lò xo, bật tới Chu Đồ Phu.

Chu Đồ Phu hoàn toàn không ngờ là Chu Lão Thực lại tấn công mình, lập tức mở miệng đọc tà chú, túi ngũ cốc bay lở lửng giữa không trung, sau đó rơi vào tay hắn.

Đúng lúc Chu Đồ Phu định hành động tiếp, bỗng thi thể Chu Lão Thực lại bắt lửa, nháy mắt lửa đã bao trùm toàn thân, Chu Đồ Phu bị lửa đốt, đau đớn kêu to.

Mắt nhìn thấy Chu Đồ Phu bị lửa bao trùm, tôi dần cảm thấy ý thức chầm chậm thanh tỉnh, nhưng lửa giận vẫn chưa thể lắng xuống.

Nhất Sơ rốt cuộc cũng có cơ hội phản công, hắn rút kiếm quét ra trước mặt đám thây khô, sau đó ngửa mặt lên hô lớn, bảo tiểu Nguyệt và tiểu Manh cứu chúng tôi ra ngoài.

Tiểu Nguyệt và Tiểu Manh ném dây thừng xuống, Nhất Sơ buộc dây vào người tôi, tôi phẫn nộ giãy dụa, muốn tính sổ với hắn, nhưng vẫn từ từ bị kéo ra ngoài.

Cũng khồn biết trải qua bao lâu, cuối cùng tôi mới thở ra một hơi, cảm xúc không còn kích động như trước, cũng không cảm thấy hận Nhất Sơ nữa.

Phía trong sơn động lửa rất lớn, ánh lửa đỏ rực, giống như rồng rắn, tán loạn xung quanh.

Lúc này trong động chỉ toàn là lửa, tôi lại nghe thấy tiếng Chu Đồ Phu kêu gào thảm thiết. Âm thanh này quá lớn, như sấm bên tai, nghe thôi cũng làm người ta tê rần da đầu, tôi có thể tưởng tượng thấy cảnh Chu Đồ Phu bị nướng, mạch máu nứt vỡ ra, toàn thân cháy đen.

Khói đen bốc lên cuồn cuộn, những thôn dân đang hái quả đều hiếu kỳ chạy tới xem. Khi mọi người biết người bị cháy là Chu Đồ Phu, chẳng ai goii báo cảnh sát. Mặc dù họ nghi ngờ chúng tôi phóng hỏa, nhưng cũng không trách mắng, chỉ chờ lửa tàn, yên lặng xuống núi.

Tôi tò mò, hỏi Nhất Sơ tại sao thôn dân lại không quan tâm tới sống chết của Chu Đồ Phu?

Nhất Sơ nói, thường ngày ở thôn, Chu Đồ Phu làm mưa làm gió, ép mua ép bán, thôn dân sớm đã căm ghét hắn cùng cực. Chỉ vì Chu Đồ Phu này tai to mặt lớn, hơn nữa còn có túi ngũ cốc trong tay, nên chẳng ai dám đắc tội với hắn.

Chờ cho lửa tắt hoàn toàn, tôi với Nhất Sơ mới nhảy xuống xem xét một lượt. Hiện trường vô cùng tan hoang. Chu Đồ Phu và những thây khô đều bị thiêu thành tro, lộ ra xương trắng, âm u.

Mà trước khi chết, Chu Đồ Phu vẫn gắt gao nắm lấy túi ngũ cốc. Cái túi vậy mà không bị hư hại, trừ bên ngoài bị ám khói đen, còn lại khồn hề ảnh hưởng.

Bên cạnh đó, tôi còn thấy hai thây khô kỳ lạ, hai thây khô này không bị bén lửa, vẫn duy trì tư thế tĩnh tọa, thẳng lưng, không suy chuyển.

Mặc dù da trên thân nhăm nhúm, bị nhiệt độ cao làm biến dạng, nhưng tay vẫn nắm chặt, không hề có dấu hiệu lùi bước. Nhìn hai thi thể này, Nhất Sơ thở dài, sau đó quỳ xuống bái lạy.

Nếu tôi đoán không nhầm, hai thi thể này chắc là của Bá Di và Thúc Tề. Cho dù đối mặt với ngọn lửa hừng hực vẫn giữ đức độ, không sờn lòng, đây mới đúng là thánh nhân.

Tôi cũng bắt chước Nhất Sơ, quỳ bái một cái.

Nhất Sơ lo lắng động quỷ đói này sẽ bị người khác tiếp tục lợi dụng, sau khi ra ngoài bèn tìm một tảng đá thật lớn, phong kín hoàn toàn miệng hang.

Sau đó hắn đưa túi ngũ cốc cho tôi, nói rằng có thể mang đi bán với giá hời.

Tôi bứt tai xấu hổ, trong lòng Nhất Sơ, phải chẳng tôi chỉ là một thương nhân cẩu thả, không thể huấn luyện?

Nhất Sơ hình như hiểu được suy nghĩ của tôi, vừa cười vừa nói: “Người yêu tiền, có đường đi riêng, chỉ cần không giống Chu Đồ Phu, lợi dùng bàng môn tả đạo, thì dù làm nghề này vì tiền, cũng giống như một cách tu hành.”

Đúng vậy, từ xưa đến nay, con người làm nghề, sao có thể tránh được ba trăm sáu mươi bước. Nhưng dù cho ngươi là thủ tướng quốc gia, thì vẫn cần tiền.

Chỉ cần dùng tâm mà hành nghề, không làm tổn hại tới lợi ích người khác, đã đủ để mọi người kính trọng.

Tôi có nghe nói, rất nhiều kẻ đi buôn, chuyên pha chế rượu giả, hại người mua, cuối cùng nhà nát cửa tan, ngày cả con cháu hậu duệ cũng không tránh khỏi quả báo. Ngược lại, một người bán rau quả nhỏ ở chợ, chỉ bán thừa mà không cân thiếu, cuối cùng sống tới chín mươi tám tuổi.

Không phải là không gặp quả báo, chỉ là chưa tới lúc. Tổ tiên đã truyền lại đạo lý này, không thể xem thường!

Hết phần 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.