Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 67: Chương 67: Bắt gian tại giường?




Lưu Ký quay về phía nàng, cười nhẹ một tiếng, nói: "Xem ra, có người đang ngầm trợ giúp bổn vương đây?”

Nàng oán hận trợn mắt nhìn y, lập tức từ trong ao đứng dậy, rồi sau đó tìm chung quanh một lối có thể chạy trốn.

Lưu Ký cười, chỉ vào một bức tường thấp, hếch hếch đôi lông mày lên, có vẻ vui sướng khi người gặp họa, nói: "Nếu nàng leo được ra ngoài, vậy xem như được giải nguy, nếu không bị Lưu Lăng phát hiện, nàng và ta trong đêm khuya ở tại tẩm điện nước nóng ngầm kết giao tâm tình, chính nhất phẩm Đại Tư mã chỉ sợ lập tức sẽ thay đổi người ."

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài đón khách.

Đổng Khanh không bỏ lỡ thời gian, lập tức phi nhanh tới bờ tường thấp, nhưng khi đến góc tường lại khiến nàng muốn chửi bậy.

Cái gọi là tường thấp quả thật là thấp hơn so với những bức tường cao vót có thể dễ dàng bắt gặp của phủ Ninh vương, nhưng mà vẫn cao hơn nàng một cái đầu, ngay cả bám nàng cũng không bám lên nổi, càng đừng nói đến trèo tường đi ra.

Lưu Lăng bán tín bán nghi, từ từ bước tới tẩm điện nhỏ bên cạnh hồ nước nóng của Ninh vương.

Đổng Khanh không có ở trong phòng, cái gì mà nói là đi đánh giá danh họa lại chỉ thấy được Cố Tử Khâm nằm ngủ ngon ở trên giường, vừa khéo, ngay cả Ninh vương cũng không có ở trong thư phòng tại tẩm điện của y?

Hắn nét mặt thâm trầm, bước chân rất nặng nề, Đậu Nguyên Nguyên đi theo bên người hắn, mỉm cười duyên dáng nói: "Em Bình bị thương nên ở trong tẩm điện của Ninh vương, vì thế Ninh vương phải dời đến thư phòng, cũng là ở gần để chiếu cố, đêm đã khuya rồi, vì sao ngài ấy còn chưa trở về phòng, trái lại nghe nói là đang ở tẩm điện nhỏ cạnh suối nước nóng? Đừng nói là đêm khuya tới hưởng thụ suối nước nóng, vừa hay, vậy mà ngay cả Đổng Khanh cũng biến mất... . . Chẳng lẽ hai người ước hẹn gặp riêng tại đây sao?"

Đậu Nguyên Nguyên vội vàng châm ngòi.

Đổng Khanh không thành chuyện tốt với Cố Tử Khâm, nhưng lại cùng Ninh vương rồi ư ? Nàng trúng độc tình, khẳng định là cần đàn ông. Kẻ ngu ngốc Cố Tử Khâm kia, uổng phí cho gã không nằm trên đàn bà, ngược lại làm cho bản thân hôn mê, Ninh vương mang Đổng Khanh đi, nói không chừng đang giúp nàng giải cứu tình dục trong cơ thể muốn trào ra?

Nếu Ninh vương thực sự coi trọng Đổng Khanh, đối với nàng ta rất bất lợi.

Nhưng chỉ cần tình cảm của Hoàng thượng đối với Đổng Uyển vẫn còn. Cái ngôi Hoàng hậu tương lai của nàng ta cảm thấy không vững chắc lắm, không có gì quan trọng hơn so với việc bảo trụ địa vị hoàng hậu.

Biết được Ninh vương mang Đổng Khanh đi, nàng ta liền cố ý dẫn hoàng thượng đến tìm Đổng Khanh. Một khi Đổng Khanh buông thả cùng Ninh vương, dù công hay tư ắt hẳn đều bị Hoàng thượng bãi truất, Đổng Đại Tư mã sẽ không còn khả năng vùng lên nữa. Một khi Đổng Khanh bị miễn chức, kế tiếp muốn trừ bỏ nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi... , không chỉ có Đổng Khanh, toàn bộ dòng họ Đổng cùng với đám người ăn kẻ ở, dựa vào thế lực Đại Tư mã kia, sắp sửa giải thể, như vậy cha của nàng ta - Đậu thừa tướng liền có thể độc chiếm đại quyền rồi.

Một lát sau, rèm châu rõ ràng rung động, chỉ thấy Ninh vương Lưu Ký đi nhanh ra nghênh đón, tươi cười, chắp tay hành lễ nói: "Vì sao Hoàng thượng đi đến tẩm điện nhỏ vào đêm khuya? Hay là muốn hưởng thụ suối nước nóng?"

Lưu Lăng nói: "Trẫm ban đêm không ngủ được, nhìn thấy ánh trăng đêm nay sáng tỏ, tinh quang lóe ra, nhất thời hứng khởi, muốn cùng ái khanh của trẫm và Ninh vương cùng ngắm trăng. Nhưng lại thiếu mất một người, Lưu Ký ngươi có từng nhìn thấy Đổng Khanh không ?"

Nói xong, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Ninh vương, mang theo ý tứ cảnh cáo kín đáo.

Lưu Ký cười nói: "Đã trễ thế này, Đổng Tư mã chắc đã đi vào giấc ngủ, sao vậy, nàng không ở trong sương phòng sao?"

Đậu Nguyên Nguyên bĩu môi nói: "Nói là cùng Cố công tử thưởng tranh, Hoàng thượng uống thuốc, ngủ không được, mới đến phòng của Cố công tử một chuyến, lại phát hiện anh ta đã đi ngủ, thế nhưng không thấy bóng dáng của Đổng Tư mã, người cũng không có ở trong phòng của mình, lúc này đêm cũng đã khuya, nàng ta nhưng lại chạy đi vào chỗ nào rồi?"

Nói tới đây, một đôi mắt hạnh cố ý hướng vào trong tẩm điện của y dò dò xét xét, nồng đậm ý tứ truy tìm.

Lưu Ký ở một khắc này đã sớm hiểu rõ ý nghĩ của hoàng thượng khi đích thân tới. Y tỏ thái độ tự nhiên, khẽ cười một tiếng nói: "Mời vào trong phòng!"

Lưu Lăng bước vào tẩm điện nhỏ của Ninh vương với thần sắc âm trầm. Hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc là như thế nào, vậy mà rất giống một ông chồng đêm khuya chạy tới bắt gian, đầy một bụng vừa ghen vừa giận.

Nếu thực phát hiện Đổng Khanh ở đây, hắn nên làm thế nào ?

Đổng Khanh ở sau lưng hắn đi lại thân mật cùng với Ninh vương, vì củng cố hoàng quyền, vạn lần không thể lưu nàng ở bên người nữa. Nhưng mà vì bản thân... .

Bất luận như thế nào, hắn đều phải bãi miễn chức Đại Tư mã quyền cao chức trọng của nàng.

Lưu Ký sau khi vào phòng, lập tức hướng ra ngoài kêu: "Dâng trà!"

Một lát sau, vài thị nữ đi đến, ào ào đưa lên trà bánh và các thức điểm tâm cùng hoa quả, bận rộn một hồi rồi mới lui ra.

Lưu Lăng làm bộ nhàn nhã, phóng khoáng ngồi lên cái ghế lớn, nâng lên cốc trà, nhẹ hớp một ngụm, Đậu Nguyên Nguyên lại đi thẳng vào phòng trong, đồng thời mở miệng nói: "Quy mô tẩm điện này của Ninh vương quả thật là nhỏ hơn so với chỗ điện các phía sau rừng hạnh hoa."

Nói xong, hai tròng mắt đã cấp tốc đảo qua bốn phía.

Trong tẩm điện nhìn như không có một bóng người, bên giường, trướng mành đã buông xuống, ở bên ngoài nối liền với một cái ao nhỏ, cửa đã khép.

Lưu Ký rót trà mới cho Hoàng thượng, cười nói: "Tẩm điện nhỏ là vì có Hồ nước nóng mới xây lên, thỉnh thoảng dùng để nghỉ ngơi, quy mô có chút nhỏ, cũng có chút đơn sơ."

Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên đã tiến vào phòng trong, cách rèm châu hướng về phía Hoàng thượng cười nói: "Không phải là đơn sơ, là bí mật, đúng là một chỗ tốt để yêu đương vụng trộm đây. "

"Yêu đương vụng trộm? Lời này sai rồi." - Lưu Ký thong dong nâng lên cốc trà, cười nói: "Bổn vương muốn phụ nữ, tùy tiện vung tay một cái là có, há cần phải lén lút? Đâu có chỗ nói tới yêu đương vụng trộm?"

Đậu Nguyên Nguyên tiếp tục đi vào trong nhà, hướng về phía cái ao bên kia dò xét tìm tòi, vừa nói: "Ninh vương đa tâm rồi, em gái Bình ở tẩm điện dưỡng thương, ngài tất nhiên không thể đem phụ nữ tới nơi đó, tẩm điện nhỏ lại là chỗ tốt.. . . ."

Nhìn bộ dạng này của nàng ta rõ ràng là bận đi tìm người. Lưu Ký lạnh lùng trào phúng nói: "Ồ, Đậu cô nương thế nhưng lại rất có kinh nghiệm, cô thường xuyên cùng đàn ông yêu đương vụng trộm chăng? Đêm nay ánh trăng mờ mờ, dựa theo kinh nghiệm của cô, hẳn là thời cơ tốt để yêu đương vụng trộm hả?"

Đậu Nguyên Nguyên đối với sự châm chọc khiêu khích của y, nhịn xuống tức giận, gắt giọng: "Chẳng qua chỉ là suy đoán thường tình, Ninh vương sao lại nói lời ấy?"

Cái ao bên kia ngay cả bóng người cũng không có, nàng ta lui về trong phòng, xoay người, cẩn thận liếc qua một lần ở bên trong, ngay sau đó, một đôi mắt sắc nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn trước mắt... .

Bên giường, trướng mành đã buông xuống, màn trướng màu vàng dày đặc khít khao che khuất lấy giường lớn, phía sau đám rèm này là cái gì ?

Là Đổng Uyển đang bị ham muốn dâng trào ?

Quả thực trốn ở chỗ này rồi !

Khóe miệng nàng ta dương lên rất cao nụ cười đắc ý, lặng lẽ tiến đến, rồi sau đó bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên kéo màn trướng... .

Trên giường của Ninh vương có một người nằm, lại dùng chăn khít khao bao quấn lên cơ thể, khi màn che giường bị kéo ra trong nháy mắt, thân hình đó rõ ràng có chút run run.

Tiện nhân quả thực ở đây!

Trong đêm khuya, nằm ở trên giường Ninh vương, mặc cho lưỡi của nàng ấy có nở hoa sen, cũng hết đường chối cãi rồi.

Đậu Nguyên Nguyên cõi lòng tràn đầy vui mừng. Rốt cục đã để cho nàng ta bắt gian tại giường, nàng ta cố ý cất cao giọng nói: "Ninh vương quả thật là tính tình sảng khoái, chúng ta tới thực không phải lúc, trên giường ngài ấy đang ẩn giấu một người đó, chắc là đang trong lúc vui hoan, không may bị chúng ta quấy rầy rồi."

Hai chàng trai ở gian ngoài nghe thấy được, lập tức chạy vội tiến vào.

Trên giường quả nhiên cất giấu một người, thân thể rúc ở phía dưới chăn mền không ngừng run run.

Sắc mặt Lưu Lăng lập tức một lúc xanh, một lúc trắng, trong ống tay áo, bàn tay nắm thật chặt, sắp trở nên trắng bệch, đốt ngón tay vang lên răng rắc.

Hắn rất xúc động, tức giận bốc lên. Thật muốn giết người!

Sắc mặt Lưu Ký nhanh chóng biến đổi, thấp giọng nói: "Trên giường là a hoàn thông phòng, bản vương ngẫu nhiên sủng hạnh, đang lúc giao hoan, vừa khéo các người đến đây. Cô gái trang phục không nghiêm chỉnh, tất nhiên là không thể gặp người khác, Lưu Ký khẩn cầu Hoàng thượng dời bước tới gian ngoài đi."

Ninh vương có lòng muốn giúp Đổng Khanh giải nguy.

Nàng có thể đang nằm ở trên giường của y, ngay cả Hoàng thượng cũng tới rồi, một khi tận mắt nhìn thấy, có cái gì khó có thể chịu nổi so với việc này đây?

Đại Tư mã Đổng Khanh nàng còn có thể làm người sao?

Đậu Nguyên Nguyên há có thể bỏ qua cơ hội lần này. Nàng ta trăm phương ngàn kế, xúi giục Tào Mộng Bình, mượn tranh hạ thuốc. Kế hoạch tuy rằng xảy ra một chút lầm lỗi, nhưng vẫn có thể vùi dập Đổng Khanh vạn kiếp bất phục, nàng ta thật vất vả mới nói Hoàng thượng đến nơi đây, có thể nào tốn công vô ích mà lui?

Không tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng vô cùng đau đớn vì Đổng Khanh, nàng ta sao có thể nào cam nguyện?

Đậu Nguyên Nguyên nói: "Thực sự là a hoàn thông phòng sao? Nhưng mà không nghe nói qua Ninh vương có thị thiếp sủng ái nhỉ? Rốt cuộc là cô gái như thế nào nữ có thể khiến cho Ninh Vương hân hoan như thế. Nguyên Nguyên tò mò vô cùng, sao không lộ cái mặt để chúng ta coi một chút. Chỉ lộ cái mặt, cũng không thất lễ đi?" - Nói tới đây, quay đầu nhìn Hoàng thượng, cười dịu dàng nói: "Hoàng thượng xem hay là không xem?"

Vượt ngoài dự đoán của nàng ta, Lưu Lăng lại phất ống tay áo dài một cái, buồn bực nói: "Cô nương gia áo rách quần manh không che được thân thể, tất nhiên là không thể gặp người khác, có cái gì đẹp mắt chứ?"

Đến thời điểm mấu chốt nhất, hoàng thượng thế nhưng nghĩ muốn giữ gìn danh dự của Đổng Khanh.

Đáy mắt hắn bốc hỏa, rõ ràng là đang cưỡng chế cơn tức giận, lại vẫn bận lòng về Đổng Khanh, cho nên không muốn vạch trần chuyện thực không chịu nổi này.

Lưu Ký thừa cơ nói: "Hoàng thượng muốn ngắm trăng, không bằng dời bước tới đình tạ, tiểu vương lập tức phái người hâm nóng bình rượu ngon, thời điểm này Mai tửu rất ngon, Hoàng thượng thế nào cũng phải nếm thử bình Mai tửu của riêng vương phủ, mới được coi là đã đến phủ Ninh vương."

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Lăng hiện lên vẻ âm trầm, một đôi mắt sâu tối tăm nhìn chằm chằm cái chăn trên giường không ngừng run run, lại vẫn ghìm nén cơn tức giận, nâng nâng tay lên, nói: "Bãi giá."

Nói xong, hai chàng trai lập tức đồng thời đi ra ngoài.

Cứ như vậy mà bỏ đi sao ?

Đậu Nguyên Nguyên hận đến cắn răng, chỉ thiếu nước đá vào cửa một cước.

Nàng ta đi theo ở phía sau hai người, đi được vài bước, lại dứt khoát quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng dùng sức xốc lên cái chăn trên giường.

Theo chiếc chăn bị kéo mở ra, cô gái trên giường bỗng nhiên thấy ánh sáng, đón nhận lấy sự hoảng sợ thật lớn, lập tức phát ra một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó rụt lùi lại, rúc vào giường, đồng thời nhanh chóng ôm lấy cái gối bên cạnh, ý định che kín nửa thân hình trần bị lộ ra của mình.

Đậu Nguyên Nguyên chợt ngẩn ra, theo bản năng buông rơi chiếc chăn trong tay, há to mồm, một câu cũng không nói được...

Tiếng kêu thảm thiết của nàng kia làm cho hai chàng trai đang định rời đi nhanh chóng lại quay trở vào bên trong.

Trên giường là cô hầu tuổi chừng mười bảy, dung mạo thanh tú, cơ hồ nửa thân trần trụi, chỉ mặc áo lót quần trong, nét mặt kinh hoảng.

Lưu Ký nhanh chóng hiện lên sự nghi hoặc, lại chỉ trong thoáng chốc, y phản ứng tức thì, không nhanh không chậm mở miệng an ủi a hoàn trên giường, nói: "Văn Tâm đừng sợ, Đậu cô nương chỉ là muốn nhòm ngươi một chút."

Nét mặt Lưu Lăng luôn luôn âm u tối sầm, khi trông thấy cô gái ở trên giường, giờ phút này rốt cục mới dâng lên nét tươi cười, hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, cũng không quên chỉ trích Đậu Nguyên Nguyên, nói: "Rốt cuộc nàng đang làm cái gì vậy? Sao lại lỗ mãng như thế, khiến tiểu nha đầu người ta đang hầu hạ Ninh vương bị dọa sợ, cho dù là một người có địa vị cao, nhưng thất lễ như thế, cũng phải nên bồi tội mới đúng. Nàng không phải là tri thư đạt lễ sao? Như thế nào mà cử chỉ không đúng lễ nghi? Thật không giống lời đồn! Còn ra thể thống gì chứ hả?"

Vừa nói chuyện đồng thời đưa tay buông màn trướng xuống, giúp cô gái ở trên giường duy trì sự kín đáo.

Đậu Nguyên Nguyên sợ run cả buổi, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, nàng ta vậy mà biến khéo thành vụng rồi... .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.