Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 187: Chương 187: Tình thâm hoàn khố




Editor: Thơ Thơ

Nghe vậy, Cố Tử Khâm cũng nhanh chóng che giấu nụ cười trên mặt, khép lại một khép tay áo, nhỏ giọng nói: “Đưa đi, chỉ là để cho hoàng thượng gặp được rồi....., chỉ là, ngươi yên tâm, ta qua loa rất khá, hoàng thượng cũng chưa nghi ngờ.........” Nói tới chỗ này, hắn ngừng lại một chút, lại tiếp tục mở miệng nói: “Ta cảm thấy được ngươi nên giết chết họ diệt khẩu, từ xưa tới nay, người thành tựu chuyện lớn, bọn chúng đều lòng dạ độc ác, ngươi ôm nhân tâm, lưu lại hai bà mụ, chẳng khác gì là để lại mối họa!”

Gương mặt Đổng Khanh vẻ mặt có bệnh, cũng run sợ ngưng thần nghiêm nghị nói: “Là ai nói cho ngươi biết, người muốn thành đại sự, đều là lòng dạ độc ác? Cái gì gọi là Thiên Lý rõ ràng? Cái gì gọi là báo ứng xác đáng? Cái gì gọi là di hoạ con cháu? Giết người diệt khẩu, chuyện mất hết tính người, Đổng Khanh ta tuyệt sẽ không làm......”

Năm đó người tham dự đỡ đẻ cho Thái hậu đã bị cố ý giết diệt khẩu, hai bà mụ này dĩ nhiên là giả, tùy cơ ứng biến, chỉ là cứu nguy, cũng không đả thương người.

Huống chi, bớt trên người Kim thị này cũng là giả.

Nàng chỉ lấy giả tới phá giả, thuận lợi định Anh vương tội mưu nghịch. Thotho_

“Được rồi, được rồi, coi như ta nói xằng nói bậy, ngươi cần gì tức giận như vậy? Đừng quên, ngươi còn bệnh nặng.”

“Ngươi hãy yên tâm đi, không phải giết người diệt khẩu mới được, thủ đoạn còn nhiều mà, hai bà bà này chắc là sẽ không bán ta đấy.”

Đổng Khanh nói tiếp: “Bớt sau lưng Kim thị này tất nhiên là giả, y thuật Cố gia Bác Đại Tinh Thâm, ngươi có thể đi ra ngoài tra làm sao làm lên?”

Cố Tử Khâm lắc lắc đầu nói: “Ta phiên tất cả sách thuốc của Cố Gia, thí nghiệm tất cả phương pháp ta có thể biết, muốn cho mình cũng có một cái bớt giống trên người hoàng thượng, nhưng vô luận làm sao, chỉ cần là bớt làm giả, căn bản không chống đỡ được mấy ngày, bớt giả sẽ bởi vì da thịt tự nhiên thay thế mà dần dần biến mất, hoặc là dùng nước nóng dính vào lau sạch mực in. Hoặc là sử dụng rượu mạnh loại trừ, cũng có thể dễ như trở bàn tay loại trừ bớt giả. Bớt trên người Kim thị này, ta cũng thử rất nhiều phương pháp, vô luận dùng phương pháp gì, đều không thể diệt trừ......, cho tới sau cùng, ngay cả ta đều hoài nghi, cái bớt sau lưng Kim thị chính là thật, mà không phải giả tạo.”

“Không!” gương mặt Đổng Khanh khẳng định nói: “Nhất định là giả, nhưng mà này còn là một Đại Âm Mưu kế hoạch đã lâu. Nếu Vệ Thái hậu thật cướp đi hài tử của Kim thị. Vẫn còn giết cả nhà bà diệt khẩu, vì sao Kim thị nhìn thấy Thái hậu Đại Cừu Nhân này đoạt tử diệt môn, đối mặt nợ máu thâm thù như biển. Trong ánh mắt không có chút oán hận nào? Mà Vệ Thái hậu vừa đoạt hài tử của người, ở thời điểm nhìn thấy Kim thị, lại có thể không có nửa tia chột dạ, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại còn nhớ không nổi bà ta? Chuyện này không hợp với lẽ thường. Giải thích hợp lý duy nhất, Thái hậu cũng không đoạt hài tử của bà, Kim thị tuyệt đối không phải là thân mẫu của hoàng thượng. Mà bớt sau lưng Kim thị không thể nào biết dáng dấp cùng hoàng thượng giống nhau, nói là trùng hợp quá gượng ép, nhất định là bởi vì thu được đi.” Thotho_

“Nói như vậy, là có người cố ý bày âm mưu to lớn. Bày ra âm mưu lâu dài kéo hoàng thượng xuống ngôi hoàng đế, sau đó cùng nhau diệt trừ Hoàng thái hậu?”

“người kế hoạch chuyện này, tuyệt đối không phải là Anh vương.” Đổng Khanh nói: “Anh vương và hoàng thượng sinh cùng năm. Nhỏ hơn hắn ba tháng. Chỗ ở cũ của Kim thị, ta đã từng đi qua, tường đất tróc ra, phòng xá sụp đổ, đã hoang phế nhiều năm......, quay thời gian trở lại. Trẻ nhỏ một tuổi, sao kế hoạch Đại Âm Mưu này? Lấy số tuổi đến xem. Tất cả âm mưu, tuyệt đối không thể nào là Lưu Hâm bày ra.”

Cố Tử Khâm nói: “Ngươi có ý tứ là, chuyện Kim thị, ngay cả Anh vương cũng bị lừa gạt? Hắn bị lừa gạt là thật sao? Như vậy hắc thủ sau màn, đến tột cùng là ai vậy?”

“Anh vương đến tột cùng có biết chân tướng hay không, không cách nào kết luận......” Đổng Khanh than nhẹ chốc lát, sau đó ngước mắt nói: “Mặc dù Anh vương đã bị phế làm thứ dân, mất đi tất cả quyền thế, nhưng Bớt sau lưng Kim thị này chưa rõ, một ngày không có giải quyết triệt để, ta không cách nào cảm thấy an tâm, trước sau âm thầm đau buồn..”

Hoàng thượng ví như bị phế, người thu hoạch lợi ích lớn nhất chính là Ninh Vương, sau đó mới là Anh vương.

Lấy số tuổi tới suy luận, Ninh Vương và Anh vương cũng không thể kế hoạch chuyện này.

Chuyện âm mưu sau lưng người này, Thái phu nhân, Tô Thái Phó, Vũ Thái phi cùng Đậu thừa tướng đều có khả năng. Thotho_

Mục tiêu của bọn họ nhất trí, ích lợi lại xung đột lẫn nhau.

Cố Tử Khâm cúi đầu suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Bớt nếu là tạo giả, vô luận phức tạp ra sao, còn nhất định có thể tra ra được. Ta có vị thúc công, vì nghiên cứu y thuật, xuất môn Vân Du, đã hơn mấy năm, hắn kiến thức rộng rãi, y thuật tinh xảo, có lẽ sẽ biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

Nghe vậy, Đổng Khanh vội vàng nói: “Như vậy, vị thúc công đâu rồi, giờ phút này người đang ở chỗ nào?”

Cố Tử Khâm nói: “Nghe Ngoại Tổ Mẫu ta nói hắn đã đến kỳ huyện rồi, nơi đó đột nhiên xuất hiện một bệnh lạ, bắt hắn dẫn qua, ta hiện tại đi cả ngày lẫn đêm, có lẽ có thể gặp được mặt thúc công.”

Đổng Khanh nắm hai tay của hắn, dặn dò: “Như vậy, ngươi mau sớm lên đường đi, ngàn vạn đừng bỏ qua hắn.”

Cố Tử Khâm cau mày nói: “Vậy ngươi làm sao bây giờ? Ngươi còn bệnh nặng, chúng ta huynh đệ rượu thịt, nhiều năm qua hoàn khố tình thâm, ta có thể nào vô tình vô nghĩa mặc kệ bỏ lại ngươi?”

“lúc ngươi cần Cố Tử Khâm ta nhất!” lòng hắn căm phẫn điền ngực. “Ta có thể nào bỏ ngươi đi đấy?”

Khóe miệng Đổng Khanh co quắp rút ra nói: “Ta chỉ là nhiễm phong hàn, không có gì đáng ngại, còn có mấy vị đại phu theo trong quân đấy.” Thotho_

Lại có thể không hề để tâm y thuật của hắn cùng chăm sóc, Cố Tử Khâm tức giận nói: “y thuật của bọn họ nơi đó có tốt như ta? Đừng quên, y thuật Cố gia ta là tinh thâm ra sao. Những đại phu kia phải khổ học mười năm, mới có thể đạt được một hai phần bề ngoài của Cố Gia ta!”

Thật sự là nghe không nổi nữa.

“Tốt lắm!” Đổng Khanh cau mày, giơ tay lên nâng trán nói: “Ngươi chính là lên đường nhanh lên một chút đi.”

“Biết, biết!” Cố Tử Khâm lườm nàng một cái, liền đáp chừng mấy tiếng, lúc này mới không cam không nguyện xê dịch thân thể chút, đang chuẩn bị xuống xe ngựa, mới vén lên màn xe vừa dầy vừa nặng, lại kinh hãi thấy hoàng thượng tự mình bưng chén thuốc tới.

Tiểu An Tử theo hầu bên cạnh hoàng thượng, hắn cười nói: “Cố tiên sinh đang châm cứu cho Đổng đại nhân sao?”

Cố Tử Khâm liếc mắt một cái nói: “Đổng Khanh nàng không cho ta châm cứu rồi, nàng nghĩ đổi đại phu khác.”

Lưu Lăng nghe, cười nói: “Y thuật của ngươi còn non, trẫm đang không yên lòng rồi, nàng nhất định ngươi đợi tại bên cạnh hầu hạ, trẫm chỉ là, không thể làm gì khác hơn cho nàng.” Thotho_

Nói xong, quay đầu lại đối với Tiểu An Tử phân phó nói: “Ngươi đi tìm đại phu khác đến đây đi.”

Cố Tử Khâm thuận thế thở dài nói: “Nếu Đổng đại nhân đã không cần Cố mỗ rồi, như vậy, ra cửa một thời gian, Cố mỗ cũng nên về nhà thăm phụ mẫu. Xin hoàng thượng ân chuẩn Tử Khâm rời đi.”

Lưu Lăng giơ tay lên nói: “Khiến Tiểu An Tử dẫn ngươi đi lãnh một chút tiền thưởng, sẽ rời đi thôi.”

“Tạ, hoàng thượng ân điển.”

“Cố tiên sinh, xin mời đi theo ta!” Tiểu An Tử dẫn Cố Tử Khâm đi ra ngoài.

Một tay Lưu Lăng bưng chén thuốc, một tay vung lên tay áo, sải bước bước vào bên trong buồng xe.

Trong buồng xe, ánh sáng trong trẻo chiếu vào, mang đến sáng ngời cả phòng.

Lưu Lăng lướt đi chén thuốc trong tay, nhìn về phía người trên giường êm, nhu tình cười nói: “Nên uống thuốc rồi.”

Đổng Khanh nghe thấy được mùi dược thảo, chân mày không khỏi nhíu lại thật chặt, nói: “Thuốc này đều khiến ta ngủ say, cả ngày hỗn loạn, ta muốn ngừng thuốc, không muốn uống nữa.” Thotho_

Lưu Lăng lại gần, nhẹ giọng nói: “Không uống thuốc, bệnh làm sao sẽ tốt nhỉ? Ta không yên lòng Cố Tử Khâm, đồng thời khiến những đại phu khác tới đây hội chẩn, phương thuốc này là sau khi trải qua các đại phu hội chẩn, nhất trí đề cử, uống không chỉ có thể chữa khỏi chứng bệnh phong hàn, còn có thể điều dưỡng thân thể, ngươi phải uống cạn sạch không! Trẫm tới hầu hạ ngươi dùng thuốc thôi.”

Hắn dùng cái thìa khuấy nhiễu chén thuốc màu đen, sau đó múc một muỗng.

Đổng Khanh cũng ngước mắt hỏi “Hoàng thượng, Kim thị đâu?”

Lưu Lăng cười nói: “Ngươi đang bệnh nặng, dưỡng bệnh quan trọng hơn, còn quan tâm những chuyện kia làm cái gì? Kim thị ở nơi mẫu hậu rồi, mẫu hậu ta kể chuyện xưa làm phiền bà tỉ mỉ chăm sóc, khiến trẫm bú bà chừng mấy ngày sữa, theo lý, bà cũng coi như là nhũ nương của trẫm rồi.”

Đổng Khanh nói tiếp: “Từ trên người của Kim thị tất nhiên có thể tra được, đến tột cùng là người nào mưu đồ tất cả, âm mưu hãm hại hoàng thượng cùng Thái hậu.”

Lưu Lăng đem chén thuốc cầm trong tay lần lượt tới bờ môi nàng, sau khi đợi nàng uống một hớp, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “theo như lời ngươi nói, trẫm há không rõ? Chỉ là, Kim thị không thể nói, lại không biết chữ, nghĩ tra rõ tất cả căn nguyên, phải phí một phen công phu........”

“Trẫm tiêu phí không ít thời gian, mới có thể cùng bà khai thông chút, cộng thêm chỗ trẫm phái người đi điều tra, trước mắt vẻn vẹn biết, ước chừng một đêm nào đó của mười mấy năm trước, trong nhà Kim thị đột nhiên chịu khổ bất ngờ bị tai họa diệt môn, một nhà mười mấy miệng bị giết, bà bị bắt đi.......” Thotho_

Đổng Khanh nghe, vội vàng hỏi “Bắt đi chỗ nào? Phía đông? Đi về phía nam?”

Phía đông chính là đất phong Anh vương, đi về phía nam tức là Giang Nam.

Lưu Lăng nói: “bà bị che cặp mắt lại, đánh ngất xỉu, đợi bà tỉnh lại thì người đã ở trong một cái hầm ngầm đen nhánh....... Từ đó, bị nhốt thật là nhiều năm, trẫm thử để cho bà vẽ xuống những năm gần đây, gặp qua những người nào, đáng tiếc, bà không thông văn chương, vẽ không ra tướng mạo nhân vật. Đợi sau khi trở lại Hoàng Thành, trẫm khiến họa sĩ cung đình, đem nhân vật bà đã thấy nhất nhất vẽ ra, đến lúc đó, nhất định có thể tra được, đến tột cùng là người nào mưu đồ tất cả, muốn hãm hại trẫm và mẫu hậu, trẫm tuyệt không nhẹ nhàng tha thứ.”

Đổng Khanh hỏi tiếp: “Như vậy, hỏi ra bớt sau lưng bà làm sao thu được đi?”

“Khi trẫm hỏi đến chuyện này thì bà vẫn chỉ vào phần lưng, Y Y minh minh nói không tỉ mỉ......., người câm tự có phương thức người câm câu thông, nhưng Kim thị không phải trời sanh bị câm, bà bị cắt đi đầu lưỡi, cộng thêm nhiều năm bị nhốt, không cách nào học tập phương thức người câm truyền đạt, chỉ biết khoa tay múa chân lung tung......”

Hắn lấy một muỗng thuốc, vừa thổi, đưa tới lần nữa, nói: “Sự tình có một ngày tra ra manh mối, ngươi đừng quan tâm nữa, nên dưỡng bệnh thật tốt thôi.”

Nhưng mà mặt Đổng Khanh đầy nghiêm nghị nói: “Hoàng thượng, ngài phải canh phòng Vũ Thái phi nghiêm ngặt! Còn có Ninh Vương cũng có khả năng........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.