Búp Bê Bắc Kinh

Chương 42: Chương 42: Công viên hoa hồng




Khi tôi gọi cho Trương Đông Húc để hỏi về chuyện viết lách, anh ta bảo tôi rằng mới chỉ viết lách lằng nhằng từ trong năm nay, đầu tiên là những hình vẽ punk mà giờ đây anh thấy rằng khá ngốc nghếch. “Hoan hô Punk: anh thậm chí còn phun dòng đó lên cái tủ cốc trong lớp!”

“Thật ư?” Tôi biết ở trường tôi mà làm thế thì sẽ bị đuổi ngay. Dù mỉm cười nhưng tay tôi tê cóng, và tôi tự hỏi tại sao lại gọi cho anh ta vào một ngày lạnh giá như thế? Chẳng có sự gần gũi hay hiểu nhau nào ta có thể có được qua điện thọai – cố mà hình dung ra cuộc sống của ai đó sau một tấm màn luôn là thứ làm bạn thấy bất lực và cô đơn. Trời lạnh khổ sở, gió dữ dội thổi tới từ chân trời, khiến những cành cây giòn kêu răng rắc. Đột nhiên tôi thấy rối bời tâm trí, khi tự hỏi không biết ở ngoài kia có gì có thể an ủi được mình?

Đêm dần xuống, đêm mang đến sợ hãi và bóng tối, nhưng đôi khi cũng mang đến cả những dấu vết bình yên.

Tôi cẩn thận bôi một chút dưỡng môi trong bóng tối, rồi từ hình dung mình đánh giá mình qua con mắt một người đàn ông, một trò mà tôi thấy say mê dù biết như thế mình là kẻ yêu mình quá đáng. Từ hồi còn nhỏ tôi đã thích trang điểm bằng son phấn của mẹ và ngắm nhìn mình trong gương. Tôi thích bôi những thứ kỳ diệu đó lên khuôn mặt, ngắm nó từ từ biến đổi thành một cái gì độc đáo. Tôi thích những sắc thái sáng sủa đó, say mê những đồ của nước Mỹ thập kỷ bảy mươi, một cầu vồng huyền ảo, những vệt sáng mượt mà, lấp lánh màu, xa xăm, kỳ dị: kẻ mắt xanh lục, chải mi, phấn hồng với vàng, dầu bóng móng lấp lánh. Tôi yêu và ngưỡng mộ chúng.

***

Trong ngày tôi còn gọi điện cho một người tên là T đang cộng tác với tạp chí Gen X, người này trước đây là nhạc sĩ và nay viết phê bình âm nhạc. Chẳng vì cái gì, chỉ là thấy muốn nói chuyện với anh ta.

Không ngờ anh ta có giọng nói rất dễ nghe, trong trẻo và nhẹ nhàng. Chúng tôi nói chuyện về nhạc một hồi, anh hỏi tôi thích ban nhạc nào, tôi làm gì, những thứ đại loại như vậy. Anh khen bài viết của tôi, rằng anh đã đọc truyện ngắn “X X X” của tôi trong số ra mắt tạp chí. “Tôi thích truyện đó, không tồi, không tồi chút nào.”

“Ồ, đó là của một cô khác, bài của tôi nằm bên phải truyện đó,” tôi lịch sự cải chính.

“Thế ư? Tôi thực xin lỗi…”

“Không sao.”

Chúng tôi lại nói chuyện năm phút nữa, rồi anh bảo, “Sao em không cho tôi số điện thọai nhỉ, lát sau tôi sẽ gọi điện, được không?”

T gọi lại khoảng tám giờ tối hôm đó.

Chúng tôi lại nói chuyện một lúc, và anh ta nói ra trò. Tôi cứ nhìn đồng hồ khi nó chỉ từ tám tới mười giờ. Mỗi lần anh ngừng nói, tôi lại liếc đồng hồ và thấy rằng ít nhất 15 phút nữa lại trôi qua. Tôi cảm thấy anh ta có ấn tượng về tôi.

“Rồi em có nhớ đến tôi không? Ngày mai ấy?” anh ta hơi lắp bắp, bóng gió về sự chờ đợi đơn côi.

“Em nghĩ là có,” tôi đáp. “Chúng mình hãy giữ liên lạc.”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.