Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 73: Chương 73: Đại nương bị bệnh, hoàn toàn tỉnh ngộ




Dáng vẻ Hạo Nhiên, mang theo lấy lòng, mang theo hỏi thăm.

Là điều Đan Phượng chưa từng thấy qua.

Mà hắn, liền ném nàng ở lại như vậy, có lẽ, từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng (Tùy Duyên), hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.

Đan Phượng cắn môi, nhanh chóng đuổi theo.

Chạy chậm mấy bước, kéo ống tay áo của Hạo Nhiên lại.

“Bịch. . . . . .”

Không ai biết xảy ra chuyện gì, chờ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện, một nữ tử, bị một nam tử, làm ngã lăn quay trên đất, hình như ngã không nhẹ.

Tùy Duyên cũng kinh ngạc, nhìn Hạo Nhiên, lại nhìn Đan Phượng bị ngã xuống đất, nhíu mày.

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Tùy Duyên, muốn nói gì đó với Tùy Duyên, nhưng mà chuyện gì cũng không nói, đi tới bên cạnh Đan Phượng, “Ngươi có khỏe không?”

Đan Phượng nhìn Hạo Nhiên, khóe miệng tràn ra tơ máu, trong con ngươi đầy tràn nước mắt, uất ức, tức giận.

“Chuyện đó, ta không quen bị người khác lôi kéo!”

Đan Phượng ô ô một tiếng khóc lên.

Giải thích hoang đường cỡ nào, mới vừa rồi nữ tử kia cũng lôi kéo hắn, tại sao hắn không lập tức hất ra nàng.

Mà nàng. . . . . . .

“Ta muốn về nhà, ngươi đưa ta về nhà!” Đan Phượng nói đến phần sau, càng trở nên đau lòng.

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, “Được, ta sẽ đưa ngươi về nhà!”

Ôm lấy Đan Phượng, khi quay đầu lại muốn tìm kiếm Tùy Duyên, cuối cùng lại không thấy bóng dáng Tùy Duyên.

Đan Phượng càng trở nên tức giận.

Chờ trở về, nhất định phải khiến cho phụ thân làm chủ cho mình, nhất định phải.

Tùy Duyên trở lại Tùy ký.

Hiện giờ Tùy ký, một gian cửa tiệm, bán bánh bao và bánh màn thầu, một vài món ăn chín, buôn bán không mặn không nhạt.

Chủ yếu là người Đồng thành, vẫn chưa thích ứng được, mua thức ăn chín mang về nhà, chỉ nấu cơm.

Nhưng mà, vì chiếc chén đẹp đẽ, vẫn có rất nhiều người nguyện ý đến mua.

Quý thị thấy Tùy Duyên trở lại, hình như tinh thần không tốt lắm, lập tức tiến lên, “Muội tử, làm sao vậy?”

Tùy Duyên lắc đầu.

“Thật sự không có chuyện gì sao, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, có phải gặp phiền toái gì hay không?” Quý thị quan tâm hỏi.

“Không phải như vậy, chỉ là cảm thấy, hơi mệt mỏi!”

Quý thị vốn định hỏi mấy câu nữa, thấy Tùy Duyên thật sự không muốn nói, dứt khoát không hỏi thăm nữa.

Nhớ tới trong nồi còn món ăn, “Ai u, món ăn của ta!”

Xoay người vào phòng bếp.

Sau bữa cơm chiều, Tùy Duyên ngã xuống giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Nghĩ tới chuyện xảy ra vào ban ngày.

Bóng lưng giống như vậy, nhưng dung mạo thật sự chênh lệch rất nhiều.

“Nương, người làm sao vậy?” Bất Hối ngồi dậy, hỏi Tùy Duyên vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, “Nương, có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không?”

Tùy Duyên nhìn Bất Hối, do dự một chút, mới lên tiếng, “Hôm nay ta ở trên đường nhìn thấy một người, bóng lưng rất giống Hạo Nhiên thúc thúc của con, nhưng. . . . . .”

“A. . . . . .” Bất Hối kêu lên, vội vàng kéo tay Tùy Duyên, “Nương, là Hạo Nhiên thúc thúc sao?”

Tùy Duyên lắc đầu, “Không phải, bóng lưng rất giống, nhưng không phải Hạo Nhiên thúc thúc của con!”

“Thật sự rất giống sao?” Bất Hối hỏi.

Tùy Duyên gật đầu, “Rất giống!”

Bất Hối nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Nương, vậy sáng mai chúng ta cùng đi xem thử đi!”

“Được!”

Ngày hôm sau, giúp xong việc trong Tùy ký, Tùy Duyên liền dẫn Bất Hối tìm kiếm dọc theo đường cái, hi vọng có thể tìm được người hôm qua, nhưng đi qua mấy con phố với Bất Hối, chân cũng muốn gãy, nhưng không tìm được người kia.

“Nương, có phải là người quá nhớ Hạo Nhiên thúc thúc, cho nên mới nhìn lầm hay không?”

Tùy Duyên kinh ngạc nhìn Bất Hối, lắc đầu một cái, “Hẳn không, người kia, dung mạo rất đẹp mắt!”

“Đẹp bao nhiêu?”

“Đẹp hơn Hạo Nhiên thúc thúc của con!”

Bất Hối bĩu môi, “Con cảm thấy, Hạo Nhiên thúc thúc của con mới đúng là nam tử đẹp mắt nhất!”

“Đúng đúng đúng, Hạo Nhiên thúc thúc của con mới đúng là đẹp mắt nhất!” Tùy Duyên phụ họa.

Suy nghĩ, có lẽ Hạo Nhiên không phải đẹp mắt nhất, nhưng là chính nghĩa nhất, cực kỳ có trách nhiệm.

Hắn ở trong lòng nương con các nàng, là tốt nhất.

Bất Hối nắm chặt tay Tùy Duyên, “Nương, con vẫn tin tưởng, Hạo Nhiên thúc thúc sẽ trở lại, hắn chỉ là bị chuyện gì cản trở mà thôi!”

Tùy Duyên nhìn Bất Hối, đưa tay, nhẹ nhàng ôm Bất Hối vào trong ngực, “Đúng, ta cũng tin tưởng, hắn nhất định sẽ trở lại, chờ hắn trở về, chúng ta cùng nhau chờ!”

“Nương, chúng ta cùng nhau chờ!”

Trở lại căn nhà quen thuộc, Đan Phượng khóc rất thương tâm, rất uất ức, ra sức khóc.

Hạo Nhiên ngồi ở một bên, mặt không chút thay đổi.

Phụ thân Đan Phượng khẽ thở dài một cái.

“Hạo Nhiên. . . . . .”

Hạo Nhiên vội nói, “Là ta khiến Đan Phượng đau lòng!”

“Không có đường sống để vãn hồi sao, mặc dù tính tình Đan Phượng hơi trẻ con, nhưng vẫn có thể xem là một cô nương tốt, nàng đối với ngươi. . . . . .”

“Thật xin lỗi, ta không làm được!” Hạo Nhiên đứng lên, ôm quyền, thận trọng nói.

“Nhưng không phải là ngươi không nhớ nổi sao?”

Hạo Nhiên gật đầu, “Đúng, ta thật sự không nhớ nổi, nhưng mà, ta biết rõ, ta nhớ được đều là những chuyện không quan trọng, những chuyện đã quên, nhất định là rất quan trọng, rất quan trọng!”

Tiền tài, quyền thế, hắn đều nhớ.

Chỉ không nhớ rõ, nhà, không nhớ rõ tình yêu.

Hạo Nhiên nghĩ, hắn nhất định đã quên mất chuyện quan trọng nhất.

Phụ thân Đan Phượng vốn muốn nói gì, cuối cùng chuyện gì cũng không thể nói, thở dài, “Ai. . . . . .”

Hạo Nhiên ôm quyền, “Ân cứu mạng, khắc sâu trong lòng trong ngũ tạng, nhưng, ta vẫn không thể thú (cưới) Đan Phượng, thật có lỗi!”

Bởi vì không thích, cho nên, hắn không thể làm hại ** mình, còn làm hại ** Đan Phượng.

Đây là không phụ trách với tình yêu.

Phụ thân Đan Phượng khoát tay, “Ngươi không thích, lại dám cự tuyệt, nói rõ, ngươi là một nam nhi tốt đội trời đạp đất, không uất ức chính ngươi, cũng không uất ức Đan Phượng, rất tốt, cần gì phải nhận lỗi!”

“Cảm ơn. . . . . .”

Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ có một câu cảm ơn.

“Không cần phải nói cảm ơn, ngược lại ngươi, không có ý định ở thêm mấy ngày sao?”

Hạo Nhiên lắc đầu, “Không, ta còn muốn đi đến Đồng thành xem thử!”

“Đi tìm nữ tử theo như lời nói của Đan Phượng sao?”

Hạo Nhiên trầm tư, một lát sau mới lên tiếng, “Đúng, mặc dù ta không nhớ nổi, nhưng, nàng nhất định biết ta!”

“Được, vậy ta liền không giữ ngươi, đi đường cẩn thận!”

“Cáo từ!” Mắt thấy sắp tháng chạp rồi.

Chỉ hơn hai mươi ngày nữa sẽ bước sang năm mới rồi.

Chuyện buôn bán của Tùy ký cũng đi vào quỹ đạo, đồ đã bán đi càng ngày càng nhiều, kiếm cũng càng ngày càng nhiều.

Vốn nên vui mừng.

Nhưng Tùy Duyên lại ngày càng già đi, nụ cười ít dần, cho dù cười, cũng là gượng cười với Tái đại nương, vẫn không vui mừng nổi.

“Đại nương. . . . . .”

Tái đại nương nghe vậy, từ trong trầm tư ngẩng đầu, có chút ngây ngốc nhìn Tùy Duyên, “A Duyên có chuyện gì sao?”

“Đại nương, sắp bước sang năm mới rồi, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ tết, ngươi đi cùng chứ!”

Tái đại nương cười, lắc đầu một cái, “Không, một lão bà tử như ta đây, đi cũng không giúp được gì, các ngươi đi đi, ta ở nhà, giữ nhà!”

Tái đại nương nói xong, đứng dậy, đi vào trong nhà.

Vừa đi vừa nghĩ, mới vừa rồi, suy nghĩ Hạo Nhiên mấy tuổi rồi?

Làm sao thoáng cái lại quên mất rồi?

Ai, vẫn phải nghĩ lại một lần nữa!

Tùy Duyên nhìn bước chân Tái đại nương hơi lảo đảo, đi thật chậm, vượt mức quy định đi lên vài bước, lại nhịn xuống.

Từ khi đến đây, tất cả tư tưởng của nàng, đều là Tái đại nương chỉ dạy cho nàng.

Thái độ làm người, cũng là Tái đại nương dạy.

Tiến lên vài bước, đỡ Tái đại nương.

Tái đại nương nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Tùy Duyên.

“Đại nương, Hạo Nhiên ca sẽ trở lại, nhất định sẽ!”

Tái đại nương nghe vậy, mũi không nhịn được chua xót, hốc mắt ửng hồng, gật đầu một cái, “Uh, nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ!”

Mua sắm đồ tết.

Tùy Duyên dắt Bất Hối, đi ở đường cái, đi ở hẻm nhỏ, mua rất ít đồ, nương con hai người cũng làm việc ăn ý.

Chỉ muốn, ở biển người mênh mông, trong đám người tới tới lui lui, nhìn thấy người quen thuộc đó.

“Nương, trời sắp tối rồi!”

Tùy Duyên ngẩng đầu, trời thật sự sắp tối rồi, “Chúng ta trở về thôi!”

“Ừm!” Eri d đ l,ê# q,u,ý# đô,n.

Mười lăm tháng chạp.

Cách lễ mừng năm mới càng gần, trong lòng Tùy Duyên càng rối rắm, hơn nữa, Tái đại nương lại bị bệnh.

“Muội tử, đại nương ra sao rồi?”

Sau khi Tùy Duyên bắt mạch, Quý thị nhỏ giọng hỏi.

Tùy Duyên hít sâu một cái, “Chúng ta ra bên ngoài nói đi!”

Quý thị gật đầu.

Đi ra ngoài phòng, Quý thị vội hỏi, “Muội tử, đại nương rốt cuộc ra sao?”

“Có hơi nghiêm trọng!”

Quý thị sợ hết hồn, “Xảy ra chuyện gì, không phải vẫn luôn rất tốt sao?”

“Là vấn đề tâm lý, đại nương cả ngày nghĩ tới Hạo Nhiên ca, cũng không làm chuyện khác, ban ngày tạm ổn, có mấy đứa bé bồi, nhưng buổi tối, đại nương chắc chắn cả đêm không ngủ được, nhưng lại không muốn nói cho chúng ta biết, mà nàng lại âm thầm chịu đựng một mình!”

Ưu tư thành bệnh.

Quý thị hết sức lo lắng, “Muội tử, liệu có biện pháp gì không, đại nương là người tâm phúc của chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!”

Sao Tùy Duyên không từng nghĩ như vậy.

Nhưng.

“Ta nghĩ. . . . . .”

Tùy Duyên nghĩ, có lẽ nàng, nên nói cho Tái đại nương, gần đây nàng vẫn tìm một người.

Người kia, có bóng lưng giống hệt với Hạo Nhiên.

Hầm thuốc xong rồi, Tái đại nương mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“A Duyên, có phải ta bị bệnh hay không?” Tái đại nương nhỏ giọng hỏi, có chút triệu chứng khí hư.

“Đại nương, ngươi bị bệnh, tới, uống thuốc đi, ta có một chuyện, ngươi nên đưa ra quyết định giúp ta!”

Tái đại nương thấy Tùy Duyên nói có vẻ rất nghiêm trọng, lên tinh thần, uống thuốc, mới lên tiếng, “Ngươi nói, ta nghe!”

“Đại nương, khoảng thời gian trước, chính là lúc bắt đầu vào mùa đông, chính ta ở khu náo nhiệt nhìn thấy bóng lưng của một người, giống như đúc Hạo Nhiên ca. . . . . .”

Tùy Duyên còn chưa có nói xong, Tái đại nương liền nắm thật chặt tay Tùy Duyên, “Là Hạo Nhiên sao, A Duyên, ngươi tiến lên nhìn, có phải là Hạo Nhiên hay không?”

“Đại nương, ta không đuổi kịp. . . . . .”

Tái đại nương lại nóng ruột, “Ai nha, ngươi đứa nhỏ này, làm sao bây giờ mới nói cho ta biết, nhanh, mau mặc xiêm áo, giày cho ta, chúng ta đi nhìn xem, ngươi nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy Hạo Nhiên ở đâu hả?”

“Đại nương. . . . . .” Tùy Duyên khẽ gọi, muốn thức tỉnh Tái đại nương.

“Là Hạo Nhiên, A Duyên, ta dám khẳng định, người ngươi thấy, nhất định là Hạo Nhiên, là Hạo Nhiên trở lại, hắn nhất định đã trở về Phục Hi thành, nhưng không tìm được chúng ta, tìm tới Đồng thành này, A Duyên à, về sau mỗi ngày ta đều muốn đi trên đường cái, có lẽ, Hạo Nhiên lại tìm đến Đồng thành, hắn có thể tìm được chúng ta rồi!”

Tùy Duyên nhìn Tái đại nương hưng phấn, trong lúc nhất thời lại không mở miệng được, nói không ra rất nhiều lời.

Cuối cùng chỉ đành phải gật đầu, “Được, đại nương, ta đi bảo Quý đại ca chuẩn bị xe đẩy tay, chúng ta kéo ngươi đi, ta và Bất Hối cùng đi với ngươi!”

“Được, tốt!”

Trời tháng chạp, gió lạnh rét mướt, Tái đại nương kiên quyết không đội khăn trùm đầu, nàng chính là nghĩ, lộ gương mặt ra, Hạo Nhiên sẽ có thể nhìn thấy nàng.

Đông Ân và Vượng Tài kéo xe ngựa, Tùy Duyên Bất Hối ở một bên nhìn, đi loạn trên đường cái.

Ngày thứ nhất, không công mà lui.

Tái đại nương cũng rất hưng phấn, “Sáng mai, chúng ta lại đi, nhất định phải đi! Ta muốn đi tìm Hạo Nhiên, ta muốn đi tìm Hạo Nhiên!”

“Được, đại nương, tối nay, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chúng ta, tiếp tục đi tìm Hạo Nhiên!”

Buổi tối, Tùy Duyên vẫn trông coi ở bên cạnh Tái đại nương.

Một đêm này Tái đại nương ngủ rất an ổn, khóe miệng mỉm cười, giống như mơ thấy Hạo Nhiên trở lại.

Tùy Duyên nhìn, mũi không nhịn được chua xót.

Nằm ở bên giường.

Hạo Nhiên ca, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?

Chúng ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi.

Đại nương. . . . . .

Trời hơi sáng lên, Tái đại nương liền tỉnh.

Khi tỉnh lại, nhìn Tùy Duyên nằm ở bên giường, mặc áo bông ngủ thật say, Tái đại nương không nhịn được, “Oa” một tiếng khóc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.