Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 57: Chương 57: Phần 4.




Từ hậu viện, bắt đầu tìm kiếm đến dưới thảm.

Chỉ mong, nàng đoán đúng.

Đối phương là tới vu oan hãm hại.

Gần như là tìm kiếm hết từng tấc từng tấc, hận không thể đào sâu ba thước, cuối cùng ở cửa lấy ánh sáng trên nóc nhà, tìm được một bao vải dầu nhỏ gì đó.

Tùy Duyên mở ra xem, là sách dạy nấu ăn.

Tên món ăn giống như đúc món ăn Tùy ký đưa ra, nhưng mà, cách làm không giống nhau, tên trên sách dạy nấu ăn viết sách dạy nấu ăn của Tạ thị.

Tạ thị?

Tùy Duyên cẩn thận suy nghĩ, nàng biết người tên Tạ thị?

Hình như phu quân của Đái Thanh Hoa họ Tạ.

“A Duyên, ngươi định làm như thế nào?” Tái đại nương hỏi.

Tùy Duyên nghĩ cũng không nghĩ, liền thiêu hủy sách dạy nấu ăn.

Sắc mặt lạnh lẽo nghiêm trang rất khó coi.

“Không ngờ, ta còn chưa có đi tìm nàng tính sổ, trái lại nàng kiên quyết không buông tha!”

“Người nào?” Tái đại nương hỏi.

“Đái Thanh Hoa, chưởng quỹ của tửu lâu Phúc Lai, lúc trước, ta và Bất Hối là ở tửu lâu của nàng làm việc một năm, thiếu chút nữa nàng đã bán ta cho chưởng quỹ của cửa tiệm bánh ngọt Quách Ký!”

Nhưng mà bị nàng nhìn thấu.

Nghĩ đến vì thế, nàng (bà chủ Đái) tổn thất không ít, mới ghen ghét nàng (A Duyên) như vậy, không tiếc vu oan hãm hại.

Tùy Duyên nhìn tro tàn sau khi thiêu hủy, ngẩn người.

Vươn ngón tay dính lấy nhẹ nhàng ngửi ngửi, vội thu dọn, đưa cho Chiêu Đệ, “Chiêu Đệ, mau cầm đi đổ vào trong túi nguyệt sự của ngươi, sau đó nhanh chóng thay, mau!”

“Duyên di. . . . . .” Chiêu Đệ không hiểu.

“Chiêu Đệ, tạm thời, ta không nói rõ nguyên nhân với ngươi, nhưng mà, Chiêu Đệ, bây giờ trừ ngươi ra, không người nào có thể cứu được Tùy ký!”

Chiêu Đệ thấy Tùy Duyên nói nghiêm trọng như thế, vội tiếp nhận, xoay người quay về phòng của mình, Bất Hối vội cùng đi giúp một tay.

“A Duyên. . . . . .” Tái đại nương hiểu biết sâu rộng, trong lúc nhất thời cũng bối rối.

“Trong tờ giấy kia, bỏ vào ít thứ, cho dù là đốt thành tro bụi, cũng sẽ lưu lại mùi hương, dấu vết, chỉ có máu kinh nguyệt, mới có thể loại bỏ. . . . . .”

Tái đại nương hoảng sợ nói không ra lời, “Trời, làm sao lại như vậy?”

Tùy Duyên vốn định nói rõ nguyên nhân, nhưng mà, cửa chính của Tùy ký truyền đến tiếng gõ cửa bang bang bang.

Rất gấp, rất vang.

“Tới thật là nhanh!”

Tùy Duyên nói xong, đứng dậy đi mở cửa.

Nhìn người trước mặt, Tùy Duyên không biết bọn họ.

“Ngươi chính là chưởng quỹ của Tùy ký?”

Tùy Duyên gật đầu, “Đúng!”

Không kiêu ngạo không tự ti, không sợ hãi không lo lắng.

“Ta là Triệu Bộ đầu của nha môn Phục Hi thành, hôm nay nha môn có người báo án, nói ngươi đã trộm cắp sách dạy nấu ăn tổ truyền của nhà bọn họ, chúng ta là phụng lệnh đại nhân, tới đây lục soát!”

“Là ai báo án?”

“Khách điếm Phúc Lai, Đái chưởng quỹ!”

Tùy Duyên cười lạnh, “Có lệnh lục soát sao?”

“Có!”

Triệu Bộ đầu nói xong, lấy ra một tờ lệnh lục soát cho Tùy Duyên nhìn.

Tùy Duyên nhìn kỹ rồi mới lên tiếng, “Triệu Bộ đầu, ta oan uổng!”

“Có oan uổng hay không, để cho chúng ta lục soát thì biết, nếu như ngươi là trong sạch, ngươi có thể phản cáo trở lại, nha môn chúng ta tuân theo nguyên tắc không oan uổng người tốt, không buông tha người xấu, hơn nữa, Tùy chưởng quỹ và Hạo Nhiên ca là huynh muội, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, Tùy chưởng quỹ cứ việc yên tâm!”

Tùy Duyên tránh thân thể ra, “Triệu Bộ đầu xin mời!”

“Đắc tội, Tùy chưởng quỹ!”

Triệu Bộ đầu nói xong, mang theo mười bộ khoái tiến vào Tùy ký, Tùy Duyên đi theo phía sau bọn họ, nhìn kỹ từng cử động của bọn họ, nàng thật sự muốn xem, trong này, có ai là người của Đái Thanh Hoa.

Quả nhiên.

Người không biết nội tình, chỉ tìm kiếm khắp nơi, làm cho gian phòng rối loạn.

Chỉ có một người, đi tới giếng trên trời (cửa sổ lấy ánh sáng trên mái nhà), còn cầm đao, đông gõ gõ, tây gõ gõ, bộ dạng rất chuyên nghiệp.

Nhưng. . . . . .

Không có tìm được.

“Đắc tội, Tùy chưởng quỹ!”

Tùy Duyên thản nhiên nhếch môi, “Triệu Bộ đầu khách khí!”

Triệu Bộ đầu giơ tay, “Thu đội. . . . . .”

“Chậm!”

Một âm thanh âm dương quái khí truyền đến, ngay sau đó một nam tử gương mặt bóng loáng đi vào.

“Ta nghe Đái chưởng quỹ nói, trên sách dạy nấu ăn tổ truyền của nhà nàng, có hương liệu đặc biệt, cho dù là đốt thành tro, mùi thơm cũng không mất đi được.

Người không ngửi ra, nhưng mà, chó có thể!”

Nhất là ngày ngày ngửi thấy thành thói quen.

Nam nhân nói xong, lập tức có người dắt một con chó lớn đi vào.

Triệu Bộ đầu lập tức tiến lên, “Cổ sư gia!”

Cổ sư gia giơ tay, “Tiếp tục lục soát cho ta!”

Có người dắt đại cẩu ra ra vào vào ba vòng ở Tùy ký, vẫn không có lục soát được bất kỳ vật gì, sắc mặt của Cổ sư gia càng ngày càng khó coi.

Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?

Vốn không có bỏ đồ vào?

“Triệu Bộ đầu, Cổ sư gia, các ngươi đã có kết quả, sau khi trở về, xin nói câu này với Đái Thanh Hoa, người đang làm, trời đang nhìn, báo ứng sớm hay muộn sẽ đến!”

Triệu Bộ đầu hơi lúng túng, Cổ sư gia lại bị chọc tức.

Hừ lạnh một tiếng rời đi.

“Cáo từ!”

“Triệu Bộ đầu đi thong thả!”

Tùy Duyên đóng cửa, nhìn trong phòng, trừ Tái đại nương, từng người một bị dọa sợ đến đầu đầy mồ hôi, ngồi ở trên ghế, cả người vẫn còn đang phát run.

Trong lòng cực kỳ khó chịu.

Đái Thanh Hoa.

Ngươi hãy chờ đó.

“Đại nương, ta đi ra ngoài một chuyến, trong nhà giao cho ngươi!”

Tái đại nương vốn muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ có thể nói, “A Duyên, đi đường cẩn thận, ta sẽ trông nhà!”

“Ân!”

Sau khi Tùy Duyên đi, Tái đại nương vội nói, “Buổi tối cũng đừng ngủ, nhìn chằm chằm khắp nơi, biết không?”

Không phải mấy người Đông Ân nhát gan, nhưng mà chưa từng gặp qua kiểu chiến trận này, bị dọa sợ.

Chiêu Đệ lại càng.

Tái đại nương nắm tay của Chiêu Đệ, “Nha đầu, ngươi là Đại Công Thần của Tùy ký!”

“Nãi nãi. . . . . .”

“Bé ngoan, không sợ, có nãi nãi ở đây, có Duyên di của ngươi ở đây!”

Tùy Duyên chạy nhanh thần tốc, hai năm nghỉ ngơi, mặc dù thân thể này không nhanh nhẹn bằng nàng trước kia, nhưng, cũng sẽ không kém đến nỗi không chấp nhận được.

Ngọc phủ.

Nhìn cửa phủ thật cao.

Tùy Duyên đi tới cửa bên hông, lật người đi vào.

Đêm khuya yên tĩnh, Ngọc phủ yên tĩnh, giống như rơi vào trong tĩnh mịch.

Không có nha hoàn ma ma trực đêm, cũng không có gia đinh tuần tra,

Tùy Duyên kinh ngạc vô cùng, lại nghe thấy tiếng đàn lượn lờ truyền đến, cất bước, lặng lẽ đi tới.

Trong sân, một nam tử, không thấy rõ mặt, đang đánh đàn.

“Nếu đã đến rồi, trốn trốn tránh tránh, cũng không hay!”

Tùy Duyên hạ quyết tâm, từ góc tối đi ra.

“Tiểu nữ tử Tùy Duyên, ra mắt công tử!”

“Hạo Nhiên bảo ngươi tới?”

“Đúng, Hạo Nhiên ca nói, có chuyện tới Ngọc phủ tìm Ngọc công tử!”

Ngọc Thanh Ca ngẩng đầu, nhìn Tùy Duyên.

Không thể nói quốc sắc thiên hương, nhiều nhất chỉ được cho là tiểu gia bích ngọc, dịu dàng động lòng người.

Nhưng, một người trèo tường đến mắt cũng không chớp, nhìn thấy hắn mặt không đổi sắc, nhanh chóng chữa hết chân của Tái đại nương, dám rút mũi tên gãy ra cho Thẩm Ý, làm sao nói là dịu dàng.

Nhưng, giờ phút này nàng đứng ở nơi đó, không nói một lời nào, thật sự vô cùng dịu dàng, dáng vẻ hiền lương thục đức.

Khá lắm nữ tử thâm tàng bất lộ.

“Vậy sao, nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?”

Tùy Duyên nhìn Ngọc Thanh Ca, nhíu mày, “Nếu Ngọc công tử không giúp, vậy thì thôi!”

Cùng lắm thì, nàng lẻn vào tửu lâu Phúc Lai, hạ chút gì đó lên người tiểu nhi tử Đái Thanh Hoa thương yêu nhất, khiến Đái Thanh Hoa đau lòng đến chết.

Xoay người, chuẩn bị rời đi.

Ngọc Thanh Ca kinh ngạc, “Này, ta nói, ngươi cứ đi như vậy sao?”

“Ngọc công tử không giúp, ta nán lại làm cái gì?”

“Ngươi có thể lấy chút gì đó để đổi mà?”

“Thật xin lỗi, Ngọc công tử, ta nghèo, không có đồ gì đáng tiền!”

Ngọc Thanh Ca bật cười.

Với đức hạnh này, tên Hạo Nhiên kia cũng động lòng?

Thật là mắt bị gỉ dán chắc rồi.

“Biết đánh đàn sao?”

Tùy Duyên lắc đầu.

Nàng chỉ biết một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, cho nên, không coi là biết.

“Ngâm thơ làm câu đối thì sao?”

“Hẳn không!

Chỉ biết 300 bài thơ Đường, thơ Tống, luật thơ cơ bản.

Hẳn không ngâm thơ làm câu đối.

“Vậy ngươi biết làm gì?”

“Biết làm cơm, còn biết một chút y thuật và công phu!”

Ngọc Thanh Ca kinh ngạc.

Thẳng thắn như vậy.

Được rồi, thẳng thắn cũng là một loại mỹ đức.

“Ngươi hi vọng ta làm gì?”

Tùy Duyên nghiêng đầu, nhìn Ngọc Thanh Ca, “Ta muốn ngươi giúp ta tìm ra chủ sử (người xúi giục) sau màn giúp đỡ Đái Thanh Hoa, sau đó giết chết hắn, lại tìm đến nhà tướng công huynh đệ của Đái Thanh Hoa, hứa cho họ khách điếm Phúc Lai!”

“Ngươi. . . . . .”

“Ta muốn Đái Thanh Hoa và hài tử của nàng cùng nhau trôi giạt khắp nơi!”

Ngọc Thanh Ca nhíu mày, “Hài tử là vô tội!”

“Vô tội, ta không có đi trêu chọc nàng, nàng liền tới tính kế ta, cũng không có vô tội như vừa nói, hơn nữa mà nói, nếu như tối nay ta không nhanh chóng một chút, như vậy người trôi giạt khắp nơi, sống không bằng chết chính là ta và người nhà ta rồi!”

Một thù trả một thù, nàng không có sai.

“Muốn ta làm giúp ngươi những chuyện này, cũng không phải không có khả năng, nhưng mà, ta có một yêu cầu!”

“Yêu cầu gì?”

“Giúp ta chữa trị cho một người, đôi mắt của nàng không nhìn thấy, lúc đầu vẫn có thể nhìn thấy, nhưng mà sau đó dần dần mất ánh sáng, cũng không nhìn thấy nữa!”

Dần dần mất ánh sáng?

“Có lẽ ta trị không hết, nhưng mà, ta nhất định dốc hết toàn lực!”

“Được, thật sảng khoái, trở về đi, sáng mai đi phủ nha gõ trống kêu oan, ta sẽ chuẩn bị xong tất cả chứng cứ, đưa tới cho ngươi!”

“Tốt!”

Tùy Duyên nói xong, xoay người rời đi.

Ngọc Thanh Ca lại ngoài ý muốn, “Ngươi không sợ ta gạt ngươi?”

“Không sợ, bởi vì, ta còn chuẩn bị một nước cờ khác!”

Tất cả chứng cứ, đều chỉ là thứ yếu, có gì so bằng việc Đái Thanh Hoa tự mình nói ra, càng có lực tin tưởng và nghe theo.

Đái Thanh Hoa, chính ngươi đưa tới cửa, không trách được ta lòng dạ độc ác.

Ngày mai, muốn ngươi đẹp mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.