Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 75: Chương 75: Nguồn gốc của GB




Editor: Dương Lam

Chu Hồng Phỉ nào có thể không nhận ra Diệp Bộ Hàng, bộ phim Nữ tướng quân rất hot, cô ta đã xem qua vô số lần, mặt mũi nam chính xuất chúng như thế chỉ cần nhìn một cái là nhận được ngay.

Thấy Diệp Bộ Hàng và Dương Từ thân mật như vậy, lửa giận trong lòng cô ta không thể kiềm chế, ra vẻ chính nghĩa nghiêm nghị nói: “Diệp thiếu, anh đừng dựa sát Dương Từ như vậy, cô ta là người phụ nữ độc ác có tiếng, đã từng giết người.”

Diệp Bộ Hàng đan tay vào tay Dương Từ, trả lời: “Chuyện liên quan tới Dương Từ tôi đều biết cả, không cần cô nhắc nhở về sự anh dũng của cô ấy.”

Ánh mắt Vân Nhược Yết nhìn Diệp Bộ Hàng không có ý tốt, nhưng do gia giáo không cho phép, anh ta vẫn dịu dàng ôn hòa đi tới trước mặt Diệp Bộ Hàng, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là anh trai Dương Từ.”

“Anh trai em không phải Tô Dật Thần sao?” Diệp Bộ Hàng không để ý tới bàn tay anh ta đang đưa ra, mà quay sang hỏi Dương Từ, trong lời nói lộ rõ mùi chua.

Dương Từ hỏi: “Tới đây làm gì?”

“Nếu anh còn không tới chắc vợ đã chạy theo người ta mất rồi.” Diệp Bộ Hàng nắm chặt tay cô.

“Tôi trong mắt cậu là người lẳng lơ vậy ư?” Dương Từ nhíu mày.

Diệp Bộ Hàng cười làm lành: “Ừ, là anh sai.”

Hai người tương tác với nhau, để Vân Nhược Yết đứng phơi nắng một mình.

Vân Nhược Yết khó chịu thu tay lại, chỉ nói: “Dương Từ, em luôn biết có thể tìm được anh ở đâu mà, nếu anh ta đối với em không tốt, vậy cứ tìm anh, cửa nhà anh mãi mãi mở rộng chào đón em.”

Si tình như vậy, khiến Chu Hồng Phỉ hâm mộ không để đâu cho hết.

Dương Từ lại cảm thấy nổi da gà, không tự chủ dựa hết sức nặng cơ thể vào người đàn ông bên cạnh.

Diệp Bộ Hàng: “Vân Nhược Yết, anh tuyệt vọng đi, sẽ không bao giờ có ngày ấy đâu.”

“Dương Từ, em phải nghĩ cho kĩ, tên đàn ông này làm em đánh mất ước mơ, mất đi đứa bé.” Cuối cùng Vân Nhược Yết vẫn không đủ rộng lượng, anh bỏ công sức muốn kéo Dương Từ lại với mình, để Dương Tư Tư yêu Côn Tẫn, đều vì không hi vọng Dương Từ yêu người khác.

Mới một thời gian ngắn lo công việc mà lơ là, không ngờ bên Dương Từ đã xuất hiện một kẻ khó chọc.

Thực vật, Dương Từ nghe những lời này cũng thoáng sửng sốt.

Diệp Bộ Hàng nắm chặt tay cô, không chút che giấu tình cảm: “Anh từng nói anh có lỗi với em, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để bồi thường.”

Vân Nhược Yết nhìn người trước mắt, tay siết chặt thành nắm, thân là bác sĩ anh ta biết đâu là huyệt vị gây cảm giác đau đớn nhất trên cơ thể người, đè chặt lên vị trí huyệt ấy, nhưng vẫn không áp đi được cái đau trong lòng.

Trễ một bước, lại lỡ mất nhiều thứ như vậy.

“Dương Từ? Dương Từ?” Diệp Bộ Hàng cảm giác vai mình đột ngột bị đè nặng, mới nhận ra Dương Từ đã ngất đi.

Chuyện gì là cô tức giận như vậy? Xem ra đứa con và ước mơ thuở xưa chính là cái gai chưa rụng trong lòng cô.

Vân Nhược Yết vội sát lại cầm cổ tay Dương Từ kiểm tra mạch đập.

Lúc này Diệp Bộ Hàng cũng không còn ghen gì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cậu đã điều tra kĩ về tên Vân Nhược Yết này, con trai độc nhất trong gia đình truyền thống ngành y ở thành phố Tam Tinh, chưa đầy ba mươi tuổi nhưng y thuật lại xuất chúng trong thành Tam Tinh.

“Gần đây cô ấy từng hít phải ma túy?” Vân Nhược Yết hỏi.

Diệp Bộ Hàng gật gật đầu.

Vân Nhược Yết lập tức giơ tay muốn đánh Diệp Bộ Hàng một đấm.

Dù gì Diệp Bộ Hàng cũng từng được huấn luyện, nắm đấm chưa tới đã tránh người đi trước.

“Anh bảo vệ em ấy như vậy sao? Vi rút GB nguy hiểm bao nhiều anh có biết không hả? Nếu tôi có thể thì đã chữa khỏi chân cho cấy từ lâu rồi, chỉ vì em ấy tự có trở ngại trong lòng, thần kinh không ổn định, lần này hít phải ma túy thì phải dùng liên tục không được ngừng, nếu không về sau cái chân này sẽ càng khó đi lại hơn, đến khi thuốc hết tác dụng thì đến đứng thẳng cũng không được nữa.” Vân Nhược Yết cao giọng nói lớn.

Vẻ lịch thiệp ôn hòa không còn, cô gái anh yêu thương giấu tận trong lòng thành dáng vẻ như hôm nay, Vân Nhược Yết có lịch sự hơn cũng không nhịn được bộc phát.

“Hung thủ là ai?” Vân Nhược Yết hỏi.

Diệp Bộ Hàng hỏi lại: “Cô ấy không sao chứ?”

“Diệp Bộ Hàng, nếu không sao thì có thể bị như thế này? Tôi cảnh cáo anh, những cực khổ em ấy phải chịu đã nhiều hơn bất cứ ai rồi, đều nói trời trao sứ mệnh thì phải gánh chịu khổ nạn trước, chẳng lẽ phải cứu cả trái đất nữa à? Cho dù cứu trái đất cũng không cần khổ như thế.” Vân Nhược Yết càng lớn tiếng.

Chu Hồng Phỉ kéo vạt áo da chồn che kín người lại, thời tiết không phải quá lạnh, nhưng khoe khoang đã là thói quen khó bỏ của cô ta: “GB, có phải tên đậu nành vỏ xanh không?”

“Ừ.” Không biết là ai trả lời.

“Anh Vân, anh quên rồi à, trong lớp thực hành khoa học hồ xưa, trong lúc vô tình Vân Diệp Thúc đã nghiên cứu ra một loại dược vật có thể khống chế thần kinh, chiết xuất từ thực vật, bởi vì anh thích ăn đậu nành vỏ xanh nên cậu ấy liền gọi nó là Đậu Xanh, sau đó ghép chữ đầu phiên âm tiếng anh thành GB(*), hình như nhờ thầy cô giới thiệu còn bán được một giá tiền rất cao đó. Chuyện đó người trong lớp bọn em đều biết cả.” Với những thứ có giá cao, Chu Hồng Phỉ vẫn luôn có trí nhớ rất tốt.

(*) Đậu xanh: Green Bean

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.