Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 87: Q.1 - Chương 87: Sốt Ruột Tìm Kiếm






Trong ngôi Biệt thự hào hoa của Cố gia tất cả đều khôi phục lại yên tĩnh.

Cố Thịnh đem thân thể mệt mỏi của mình ngã vào trên chiếc giường lớn mềm mại, trải qua suốt một buổi tối lo lắng, lúc này anh rốt cuộc có thể an tâm.

Bệnh tình của Cố Tâm Ngữ đã được khống chế, lần này bệnh của cô tái phát hết sức nghiêm trọng làm cho anh cơ hồ luống cuống tay chân vội vàng tìm tới Cận Hạo Nhiên. Hôm nay Cận Hạo Nhiên đã chính thức gia nhập đội ngũ bác sĩ điều trị đặc biệt vì Cố Tâm Ngữ chuẩn bị, thật vất vả mới để Tiểu Ngữ ổn định lại. Sáng sớm hôm nay sau khi xác định Cố Tâm Ngữ tỉnh lại tạm thời khôi phục lại ‘bình thường’ anh mới yên tâm rời đi.

Nhớ tới sau khi Tiểu Ngữ tỉnh lại nói với anh những lời không giải thích được, cô nhìn thấy anh cả?

Trong lòng Cố Thịnh một hồi đắng chát, không ai có thể biết mỗi lần khi anh nghe Tiểu Ngữ lẩm bẩm trong miệng ‘Anh cả’ thì trong lòng anh đau khổ nhường nào. Những đau khổ đó kích thích những nhân tố thù hận tiềm ẩn trong lòng anh, không ngừng sinh trưởng giống như một tâm ma quanh năm khống chế!

Tiểu Ngữ sao lại có thể nhìn thấy anh cả đây? Ba năm trước anh cả đã chết rồi, Cố Tâm Ngữ cũng chính vì ba năm trước tận mắt chứng kiến tất cả mới bị kích động biến thành bộ dáng như bây giờ!

Rõ ràng là một cô gái mười mấy tuổi tâm trí lại chỉ là một cô bé mấy tuổi, không chỉ vậy còn thường xuyên làm ra một ít hành động điên cuồng!

“Tổng giám đốc, hôm nay có cuộc hẹn với Trương tổng bàn về mảnh đất ở Lâm Giang, thời gian đã định vào lúc mười giờ, bây giờ đã tám giờ rồi, anh ngủ một chút đi lát nữa đến giờ tôi sẽ gọi anh.” Trần Nhân Như đi theo phía sau anh. Khi cô biết Cố Tâm Ngữ phát bệnh liền đem tất cả công việc trong tay giao hết cho một trợ lý khác của Cố Thịnh tên An Điền. Cô quá rõ Cố Tâm Ngữ chính là nhược điểm của anh, cũng chính lúc Cố Tâm Ngữ phát bệnh mới là lúc anh yếu ớt nhất.

Cô là một phụ nữ thông minh vả lại giỏi về lợi dụng thủ đoạn dĩ nhiên biết chỉ có dựa vào lúc này mới có thể dễ dàng đi vào lòng anh.

Trần Nhân Như đi tới bên giường cúi người động tác êm ái giúp anh cởi giày, đắp chăn.

Cố Thịnh nhàn nhạt liếc cô một cái, một đêm này lo lắng quá độ cùng mệt mỏi, giờ phút này anh không muốn nói chuyện.

Lẳng lặng nhắm lại con ngươi, che kín vẻ lạnh lùng cùng khí phách trong mắt.

Trần Nhân Như ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cương nghị anh tuấn của anh, trong mắt mang theo vài phần mê luyến, cảm giác nhìn anh ngủ như vậy thật tốt, nếu cả đời đều có thể như vậy thật tốt biết bao. Khi đó chẳng những hoàn toàn có được người đàn ông này, còn đại biểu cho có được toàn bộ tài phú sau lưng anh.

Cố phu nhân. . . . . .

Trong lòng không biết bao nhiêu lần tự dùng cái danh xưng này gọi mình, trải qua chuyện ngày hôm qua cô tin mình cách vị tríCố phu nhânkia càng ngày càng gần. Tả Tình Duyệt bị thuốc khống chế lại lần nữa ‘ngoại tình’, cô không tin Cố Thịnh một chút cũng không thèm để ý.

Khi Trần Nhân Như đang chìm trong suy nghĩ trừu tượng của mình, Cố Thịnh nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra.

Thân hình cao lớn bỗng chốc đứng dậy, giống như nghĩ đến cái gì vội vã xông ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn khiến Trần Nhân Như không hiểu.

"Tổng giám đốc. . . . . . Tổng giám đốc. . . . . ." Trần Nhân Như ở phía sau đuổi theo gọi, thấy Cố Thịnh đột nhiên dừng bước trên mặt rốt cuộc yên tâm lại, "Tổng giám đốc, anh làm sao vậy? Thời gian còn chưa tới."

"Cô có thể đi rồi, hủy bỏ tất cả hành trình hôm nay!" Giọng nói của Cố Thịnh lạnh như hàn băng, mơ hồ lộ ra một hơi thở nguy hiểm .

"Nhưng . . . . . Cuộc hẹn vào lúc mười giờ rất quan trọng, Lâm Giang. . . . . ."

“Tôi nói hủy bỏ thì lập tức hủy bỏ, cô điếc sao?” Cố Thịnh rống to ra tiếng, đôi tay nắm chặt thành quyền, trên mặt ẩn nhẫn tức giận, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, cô bây giờ thế nào rồi?

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, bóng dáng cao lớn tiếp tục đi ra ngoài, ngày hôm qua sau khi mình ôm Tiểu Ngữ đi ra vốn định thu xếp ổn chuyện của Tiểu Ngữ sẽ lập tức trở về cứu Tả Tình Duyệt. Nhưng bệnh tình của Tiểu Ngữ vẫn không thể khống chế được, anh lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Ngữ trong khoảng thời gian ngắn đem chuyện của Tả Tình Duyệt ném ra sau lưng.

Có lẽ Kiều Nam sẽ không thật sự giết Tả Tình Duyệt, nhưng nghĩ đến bộ dáng thiên kiều bá mị của cô ở trên giường xé rách quần áo của mình, sắc mặt Cố Thịnh càng thêm âm trầm.

Đêm tân hôn, anh bỏ thuốc cô, cô dưới thân thể anh thừa hoan ba ngày ba đêm, dược hiệu mới tản đi, lần này không có anh giúp cô hóa giải dược hiệu, vậy sẽ là ai?

Trong đầu đột nhiên hiện ra một người, Kiều Nam!

"Đáng chết!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa ra tiếng, anh bây giờ có chút hối hận mình tại sao không lập tức đem Tả Tình Duyệt cùng đi, biết rất rõ ràng dưới tình huống như vậy cái gì sẽ chờ đợi cô!

Cố Thịnh dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người vội vã đi ra biệt thự, lên xe, khởi động thật nhanh, xe như mũi tên bay ra ngoài, tốc độ đó lại làm cho mọi người sau lưng một lần nữa chậc lưỡi hít hà.

Tổng giám đốc của bọn họ sao thế này?

Trừ chuyện của tiểu thư Tiểu Ngữ, thật không ra còn có chuyện gì có thể làm cho ngài ấy sốt ruột vội vã như vậy, nhưng bệnh tình của tiểu thư lúc nãy đã được khống chế rồi mà!

Đôi mắt sắc bén của quản gia mang theo vài phần tìm tòi cùng khó hiểu.

Cố Thịnh một đường cuồng tiêu, xe mới vừa ra khỏi cửa lớn biệt thự tầm mắt của anh đã rơi vào một bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa, trong lòng đột nhiên ngây ngẩn, là Tả Tình Duyệt!

Nhanh chóng đem xe dừng ở bên cạnh cô, Cố Thịnh vội vã xuống xe, bất chấp tất cả một tay ôm lấy cô làm cho mặt cô dán thật chặt vào lòng ngực của mình, anh lúc này thế nhưng thở phào nhẹ nhõm.

Hành động đột ngột khiến Tả Tình Duyệt kinh hãi, nhưng mùi vị quen thuộc trên thân người đàn ông này làm cho cô vốn phải giãy giụa cũng toàn bộ thu lại, là Cố Thịnh! Cô không thể giãy giụa, cũng không có lý do giãy giụa.

Giãy giụa sẽ khơi lên lửa giận của anh!

Trong lòng Tả Tình Duyệt trồi lên một tia khổ sở, cô chưa kịp bởi vì chuyện hôm qua anh vứt bỏ cô mà trách cứ, ngược lại lại đi lo lắng anh có tức giận không. Cô như vậy không phải quá thất bại sao?

“Ngô ……… Em sắp thở không được." Tả Tình Duyệt ở trong ngực anh buồn buồn mở miệng, Cố Thịnh sao vậy? Tức giận sao? Vẫn không ngừng siết chặt vòng tay, cảm giác đó giống như là muốn đem cô vùi vào thân thể mình.

Cả người Cố Thịnh ngẩn ra, tay ôm cô cũng buông lỏng một chút, nhưng vẫn ôm cô vào lòng, cảm thụ cảm giác cô chân chân thật thật trong vòng tay mình, “Cũng may em không sao!”

Giọng nói chậm rãi như rót vào dòng suối chảy vào lòng Tả Tình Duyệt, cô không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu, nhìn cái cằm cương nghị, khuôn mặt anh tuấn của anh, “ Anh …… Lo lắng cho em?”

Giờ phút này Tả Tình Duyệt có một loại cảm giác giống như mình đang trong trò chơi vợ chồng hạnh phúc với Cố Thịnh ngày hôm qua.

Cố Thịnh khẽ cau mày có chút lúng túng như bị nói trúng tâm sự, nhưng Cố Thịnh là ai, một thương nhân thông minh một người đàn ông cực phẩm trong số cực phẩm. Anh dễ dàng thu lại vẻ mặt lúng túng, đem khuôn mặt nâng lên của cô lần nữa vùi vào trong lòng.

Đột nhiên ánh mắt lợi hại lại chú ý đến quần áo trên người cô, ánh mắt bỗng chốc buộc chặt, trong lòng như bị một thứ gì đụng vào, đây không phải quần áo của cô!

Một chút ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Cố Thịnh lại lần nữa khẽ nguyền rủa ra tiếng, “Đáng chết!”

Đem cô từ trong ngực đẩy ra, trong mắt lóe lên ngọn lửa tức giận, Khiến Tả Tình Duyệt theo bản năng cả kinh, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không hay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.