Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 39: Chương 39




-Cậu ở nhà chăm sóc An, tôi qua đó làm rõ mọi chuyện.

Thái không còn giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy An hoảng loạn như vậy, anh phải tìm cho ra thực hư chuyện này mới được.

-Anh đừng làm mọi chuyện thêm rối reng nữa, đợi An khỏe lại hẵng tính.

Cũng may Khoa còn bình tĩnh để giải quyết vấn đề, nếu bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ ra, chẳng may ai đó biết chuyện này thì chắc An khó lòng sống yên ổn được, cô không thể chịu đựng thêm một cú sốc tinh thần nào nữa.

Cố kiềm nén tức giận trong người, Thái sẽ chờ đợi nhưng nhất định không bao giờ bỏ qua chuyện của hai con người đã lên kế hoạch bức hại An đâu.

….

Thức dậy sau một giấc ngủ ngon, Thùy An nghĩ đến cảnh tối qua mà mỉm cười một mình, để xem Thái có còn thích qua lại với một con nhỏ chủ động trong chuyện ấy nữa không. Dù gì cũng chẳng làm gì quá ác với nó cả, chẳng đánh đập hay sát hại, chỉ là ra tay nghĩa hiệp giúp em gái mình đến với người mình yêu thôi mà, có khi biết ra còn phải quay lại cảm ơn cô đó chứ.

Mở cửa phòng Thái An ra, cô vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Bảo nằm dưới đất, mặt vẫn còn dính ít máu nơi mũi.

-Anh Bảo, có chuyện gì thế?

Bảo từ từ mở mắt, hôm qua anh uống say đến mức bây giờ không nhớ nổi chuyện gì, chỉ nhớ mang máng Thùy An với thân hình xinh đẹp hoàn hảo mà thôi.

Thùy An có chút bực bội trước gương mặt ngu ngơ của Bảo, bây giờ có hỏi gì chắc anh cũng chẳng biết nên thôi, dù gì cô cũng có đặt máy quay lại mà.

-Mẹ em sắp về rồi, anh về đi.

Đến lúc này Bảo vẫn không nhớ tại sao mặt lại bị đau nữa, không suy nghĩ ra được gì nên đành tạm biệt Thùy An rồi trở về nhà.

Ngồi xem lại đoạn phim, Thùy An điên tiết khi nhìn thấy Khoa đến cứu em mình, nếu không phải tại thằng nhóc đó thì kế hoạch của cô đã thành công rồi, cô sẽ có lý do chính đáng chia tay Bảo và đổ mọi chuyện lên đầu An. Nhưng mà dù sao đi nữa, những cảnh tượng nóng bỏng đoạn đầu phim cũng rất đáng giá rồi, cứ chờ đó, cô sẽ cho em gái mình biết thế nào là đau khổ.



An trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu, cô cứ nhốt mình không ăn không uống, ngay cả trong giấc mơ những hình ảnh kia vẫn ám ảnh tâm trí khiến cô không thể nào ngon giấc được.

Ông Tân lo lắng lắm nhưng có hỏi gì An cũng không nói làm ông cũng không dám ra khỏi nhà nửa bước.

Hôm nay Thái đến thăm An, tiện thể mang cho cô một ít thuốc bổ để cô lấy lại sức.

-Không biết có chuyện gì mà con bé không chịu ăn uống gì cả, bác lo nó ngã bệnh, con khuyên nó giùm bác nha.

Dặn dò Thái xong ông Tân mới yên tâm đi làm.

Thái mở cửa phòng bước vào, An ngồi co ro trên giường, tay vẫn bấu chặt vào chiếc chăn như sợ hãi điều gì, gương mặt An nhợt nhạt không chút sức sống, đôi mắt sưng húp làm Thái đau lòng.

-Ba nói em không chịu ăn uống gì hết, ngoan, ăn một ít cháo nha.

An lắc đầu, những hình ảnh đó vẫn còn như in trong tâm trí cô làm sao mà nuốt nổi thứ gì chứ.

-Chuyện đã qua cứ để cho nó qua, anh không muốn nhìn em tiều tụy như thế này đâu.

Thái kéo An vào lòng, cô mỏng manh yếu ớt quá làm sao chịu đựng nổi chuyện này đây. Anh không thể ngồi yên nhìn cô gái anh yêu thương chịu đau khổ như thế mà không làm được gì, anh phải đi tìm Thùy An để làm rõ mọi chuyện mới được.

-Thỏ, ăn một xíu thôi rồi em muốn gọi anh là gì cũng được, Thái giám, Thái giếng gì cũng được, em như vậy bác trai lo lắm.

An bỗng rơi nước mắt, mười mấy năm trôi qua cô chỉ toàn làm ba phiền lòng, cho đến bây giờ vẫn thế, cô đúng là một đứa con bất hiếu.

Thái vừa đút cho An ăn vừa lau nước mắt cho cô, anh tự hứa với lòng sẽ không luôn bên cạnh để chăm sóc và bảo vệ cô, để không bao giờ xảy ra chuyện đáng tiếc như thế này nữa.

-Anh Thái, có phải sau này sẽ không ai chịu cưới em nữa đúng không?

-Đồ ngốc, nếu em ế anh sẽ cứu vớt đời em, chịu chưa?

Thái nhéo mũi An âu yếm.

-Em có ế cũng không thèm lấy anh Thái giám, lấy về có làm ăn được gì đâu.

-Vậy chờ anh qua Thái Lan về là hết Thái giám à.

An mỉm cười, những câu nói đùa của Thái giúp cô tạm thời vơi đi phần nào những phiền muộn trong lòng. Bằng mọi cách cô phải trở nên mạnh mẽ, không thể dựa dẫm vào người khác như trước nữa.

-Em nằm nghỉ đi nha, à quên, thuốc bổ này nhớ uống sau bữa ăn tối. Anh có việc nên đi trước nha Thỏ.

Tạm biệt xong, Thái chạy thẳng một mạch qua gặp Thùy An nhưng cô không có nhà, anh gọi điện thì biết cô đang ăn uống hát hò cũng đám bạn mình. Thái chạy vô tới nơi kéo cô ra trước ánh mắt kinh ngạc của mấy đứa bạn.

-Anh Thái tìm em có việc gì không? A, đã đến rồi hay là anh vào trong nhảy nhót với tụi em cho vui.

Thùy An vừa nói vừa lắc lư người, cô có dùng qua thuốc lắc nên người lúc nào cũng thế.

-Kiếm chỗ nào anh với em nói chuyện.

Thái kéo cô vào một phòng trống, rồi thô bạo đẩy cô ngồi xuống ghế.

-Thùy An,chuyện của Thái An có phải do em bày trò không?

Nghe nhắc đến tên em gái mình, Thùy An khó chịu ra mặt. Cô đứng lên bất ngờ hôn vào má Thái một cái, giọng nói vô cùng lẳng lơ.

-Anh đang nói chuyện gì em không hiểu. Đừng nói anh đến đây tìm em chỉ có mỗi một việc không liên quan gì đến em hết nha.

-Có phải em cho cô bé uống thuốc, rồi đẩy cô bé làm chuyện ấy với người tình em không?

Thái phải cố kiềm chế lắm mới có thể bình tĩnh nói chuyện đàng hoàng lúc này.

Nhìn ánh mắt sắc lạnh của anh, Thùy An cười nhếch mép.

-Cô bé? Tình tứ quá ha. Có phải anh xem phim trinh thám nhiều quá không? Nó là em gái em mà.

-Em trả lời câu hỏi của anh đi, tại sao em phải làm những chuyện điên rồ như thế này hả?

-Em mới phải là người hỏi câu đó mới đúng, chính nó đã dụ dỗ bạn trai em, nếu nó thích anh ấy em sẵn sàng nhường tại sao lại giở thủ đoạn đó để chia cắt bọn em chứ?

Thùy An giả vờ khóc lóc ỉ ôi, cô nói như chính mình là nạn nhân của sự việc này. Càng ngày Thái càng cảm thấy kinh tởm cô, ngay cả chuyện này cô cũng nghĩ ra được để đổ hết mọi tội lỗi lên người em gái mình. Anh đâu phải ngu ngốc đến mức tin những lời vớ vẩn từ miệng cô chứ.

-Cô điên rồi.

Cảm thấy mình sắp không chịu được, Thái tức giận bỏ ra về trước khi động tay động chân với cô gái trước mặt.

Còn lại Thùy An, khỏi phải nói cô tức giận thế nào khi Thái nhúng tay vào việc này, cô không tin nhìn thấy đoạn băng đó Thái có thể còn bình tĩnh như bây giờ. “Các người hãy đợi đấy, thứ mà Thùy An tao không có thì cũng đừng ai mơ mà đụng đến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.